Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 383

Ông ấy và Lục Chí Hòa vừa đến trong thôn, gần như chưa từng gặp người trong thôn.

Đương nhiên không biết người nhìn chằm chằm bọn họ là người trong thôn, hay là thanh niên trí thức mới tới.

"Xem ra quả nhiên là cháu đoán không sai."

Lục Thanh Nghiên còn tưởng là mình quá cảnh giác, hiện giờ xem ra có lẽ là đoán không sai.

Tống Kỳ này, quả nhiên có vấn đề!

"Cháu không đoán sai, cậu ta thực sự theo dõi bọn ông."

Vẻ mặt Lục Chí Hòa lạnh xuống: "Cha, có phải là người nào phái cậu ta tới hay không? Chẳng lẽ là người kia?"

Nói tới "người kia", Lục Chí Hòa ước gì có thể xé nát kẻ đó.

Nếu không phải người nọ ở chỗ tối, đám tiểu bối Lục gia đã không xảy ra chuyện, Lục gia cũng không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

"Hiện giờ còn chưa có chứng cứ chứng minh, xem ra chúng ta phải làm chút chuẩn bị."

Trong mắt Lục Vân Chương hiện lên lạnh lẽo, nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên:

"Thanh Nghiên, cháu đừng nhúng tay vào chuyện này, tránh xảy ra chuyện."

Lục Vân Chương vô cùng kiêng kỵ người đứng phía sau, ông ấy sợ Lục Thanh Nghiên cũng xảy ra chuyện.

"Ông nội, cháu sẽ cẩn thận một chút."

Chuyện của Lục gia, Lục Thanh Nghiên không có đạo lý đứng ngoài cuộc, có lẽ người này còn liên quan tới bí mật lúc trước cụ cô xuyên qua.

Có lẽ phá giải chuyện này, cô cũng có thể trở lại thế kỷ 21.

Tuy đối với cô mà nói, thế kỷ 21 không có gì lưu luyến, nhưng đối với cô mà nói nơi đó là nơi cô lớn lên từ nhỏ.

Mộ của ông bà nội người thân đều ở bên đó, cho dù thế nào cô cũng phải trở về một chuyến, dẫn theo Chu Cảnh Diên cùng trở về.

"Thanh Nghiên, ông và bác không thể chịu nổi cháu xảy ra chuyện, cho dù thế nào cháu cũng phải cẩn thận, một khi rời khỏi đại đội Thịnh Dương thì phải chú ý mọi chuyện." Lục Vân Chương lo lắng dặn dò Lục Thanh Nghiên.

Cô có diện mạo tương tự với người Lục gia, hiện giờ không bị người ta theo dõi, nếu sau này bị người nọ nhìn thấy, ông ấy không dám nghĩ tới hậu quả.

"Vâng ạ."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, hiểu rõ lo lắng của Lục Vân Chương.

Rời khỏi chuồng bò, Lục Thanh Nghiên đi về nhà.

Kế tiếp Lục Thanh Nghiên bắt đầu làm việc, chỗ cô làm việc cách Tống Kỳ không xa, có thể quan sát hành động của anh ta bất cứ lúc nào.

Có lẽ là lần trước bị Lục Thanh Nghiên phát hiện, Tống Kỳ không tiếp cận chuồng bò nữa.

Mãi đến chiều ngày thứ ba, Tống Kỳ tìm cớ đi vệ sinh, trên đường đi vệ sinh lại chuyển sang đi đến chuồng bò.

Lục Thanh Nghiên lặng lẽ theo sau, nói ra cô theo dõi người khác mấy lần, kỹ thuật theo dõi tiến bộ không ít.

Cô nhìn Tống Kỳ đi tới chuồng bò, còn thường nhìn bốn phía sợ bị người ta phát hiện ra.

Lục Thanh Nghiên có không gian nên không sợ, hơn nữa gần đây có không ít cây, tùy ý trốn đi căn bản không sợ bị phát hiện.

Chỗ chuồng bò, cha con Lục Vân Chương có phòng bị đã sớm phát hiện Tống Kỳ đang lén lút.

Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, bỏ việc trong tay đi vào phòng.

Tống Kỳ trốn phía sau cây, thấy hai người tiến vào phòng không có bất cứ suy nghĩ gì, nhanh chóng tới gần phòng.

"Rốt cuộc là người nọ muốn làm gì..."

"Ông ta cho rằng mình phái người..."

Tống Kỳ đứng ngoài cửa chỉ nghe được mấy câu ngắn ngủi, còn nghe không hiểu không rõ.

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, anh ta có chút sốt ruột, lỗ tai dán sát hơn.

Cửa bị người ta đột nhiên không kịp đề phòng mở ra, một bàn tay trực tiếp kéo Tống Kỳ vào phòng.

Cả người Tống Kỳ bị ném xuống đất, anh ta ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Lục Chí Hòa.

Luc Chí Hòa chế trụ Tống Kỳ trói chặt anh ta lại, nhét vải rách vào miệng Tống Kỳ.

"Ừm ừm..."

Tống Kỳ không nghĩ tới mình mới tiếp cận chuồng bò lần thứ hai, đã bị người ta phát hiện, đúng là xui xẻo!

Không đợi anh ta oán giận xong, có người gõ cửa phòng.

Lục Vân Chương ra hiệu cho Lục Chí Hòa mở cửa nhìn xem.

Lục Chí Hòa cẩn thận mở cửa, thấy bên ngoài là một đồng chí nữ xa lạ: "Đồng chí, cháu tìm ai?"

"Là cháu, bác trai."

Lục Thanh Nghiên hoàn toàn như biến thành người khác hạ giọng, còn nháy mắt với Lục Chí Hòa.

Lục Chí Hòa thở phào nhẹ nhõm, bật cười nhìn về phía cô: "Giả dạng không tệ."

Ông ấy còn tưởng là bọn họ bị người ta phát hiện, kết quả là cô nhóc này.

Nếu không phải Lục Thanh Nghiên mở miệng, Lục Chí Hòa còn không phát hiện ra được cô.
Bình Luận (0)
Comment