Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 384

"Cảm ơn bác trai khích lệ."

Lục Thanh Nghiên hạ giọng, sau đó hắng giọng một cái, khiến giọng nói của mình thay đổi.

Khi phát hiện Tống Kỳ tới gần chuồng bò, cô lập tức cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, cho dù không xảy ra chuyện, cô cũng sẽ khiến chuyện này xảy ra.

Cho nên Lục Thanh Nghiên tiến vào không gian nhanh chóng thay quần áo trước, đây là vì khiến Tống Kỳ không nhận ra được mình.

Đợi cô đi ra, Tống Kỳ đã bị Lục Chí Hòa bắt vào trong phòng.

Động tác của bác trai đúng là nhanh, đều không cho Tống Kỳ cơ hội.

"Vào đi."

Lục Chí Hòa tránh ra cho cô vào, Lục Thanh Nghiên đi theo ông ấy tiến vào phòng.

Lục Vân Chương thấy Lục Thanh Nghiên, chỉ lộ ra nụ cười.

Tuy ông ấy không nhận ra Lục Thanh Nghiên trước tiên, nhưng người có thể khiến Lục Chí Hòa cho vào, ngoại trừ Lục Thanh Nghiên thì không còn ai khác.

Tống Kỳ ngã trên đất nhìn thấy lại có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn qua, diện mạo xa lạ khiến anh ta nghỉ ngờ.

"Là ai phái cậu tới giám sát chúng tôi?"

Lục Chí Hòa đi tới trước mặt Tống Kỳ, lạnh lùng nhìn anh ta.

Tống Kỳ kêu ừm ừm, dường như là muốn Lục Chí Hòa kéo vải rách trong miệng anh ta ra.

"Thức thời một chút, gần đây không có ai, cậu muốn kêu cũng không có ai tới cứu cậu, trái lại khiến chúng tôi diệt khẩu trước."

Lục Chí Hòa tàn nhẫn mở miệng, Tống Kỳ sợ tới mức liên tục gật đầu.

"Bác trai, để cháu làm cho."

Lục Thanh Nghiên không quá yên tâm chủ động tiến lên.

Lục Chí Hòa không nói chuyện, rất dứt khoát tránh ra.

Lục Thanh Nghiên móc một viên thuốc trong túi ra, kéo vải rách trong miệng Tống Kỳ đồng thời ném thuốc vào miệng anh ta.

Tống Kỳ bị bắt nuốt thuốc viên, muốn kêu to người tới cứu anh ta theo gần anh ta mới có thể nghe thấy.

"Quả nhiên vẫn muốn gọi người tới cứu anh, đáng tiếc anh uống thuốc này chỉ có thể khiến anh phát ra âm thanh nhỏ như vậy."

Khóe miệng Lục Thanh Nghiên hơi nhếch lên độ cong lạnh nhạt, nhìn Tống Kỳ muốn kêu to, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh như muỗi kêu.

Tống Kỳ từ bỏ nói chuyện, suy sụp ngồi dưới đất.

Người phụ nữ này đúng là khôn khéo, cũng rất lợi hại, anh ta nhận thua!

"Làm không tệ!"

Lục Vân Chương ở bên cạnh cười gật đầu.

Thanh Nghiên lợi hại thận trọng hơn ông ấy nghĩ nhiều, rất tốt!

Lục Thanh Nghiên cười tránh ra: "Bác trai, bác thẩm vấn anh ta đi."

Lục Chí Hòa gật đầu, lại đi về phía Tống Kỳ lần nữa, cúi người nhìn về phía anh ta.

"Rốt cuộc là ai phái cậu tới giám sát chúng tôi?"

Tống Kỳ mím chặt môi, không rên một tiếng.

Anh ta nhận định mấy người này không dám giết anh ta, đương nhiên là không có khả năng mở miệng.

"Có phải cậu cho rằng tôi không dám giết cậu hay không?"

Lục Chí Hòa không phải là người dễ chọc, người Lục gia bị hại nhiều như thế, cuối cùng ông ấy không thể kìm được lệ khí trong lòng.

"Bác trai, giết người này không thú vị, dùng thuốc của cháu đi, có thể tra tấn người ta hơn giết người."

Lục Thanh Nghiên lại lấy một viên thuốc ra, đưa cho Lục Chí Hòa.

Lục Chí Hòa nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, nhận lấy thuốc trong tay cô.

Tống Kỳ vô cùng kiêng kỵ thuốc của Lục Thanh Nghiên, kinh hãi nhìn qua.

"Thuốc này của tôi uống vào lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn, còn đau đớn hơn là chết, anh có thể thử xem."

Lục Thanh Nghiên cười đến vô cùng nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tống Kỳ, khiến cả người anh ta lạnh lẽo.

"Tôi nói, có phải các người sẽ tha cho tôi hay không?"

Tống Kỳ đâu chịu nổi loại uy hiếp này, lập tức sợ hãi mở miệng. "Xem lời nói của cậu có giá trị hay không."

Lục Chí Hòa lạnh lùng mở miệng, tay còn cầm thuốc viên màu đen.

Tống Kỳ không dám giấu giếm nữa: "Là dượng tôi bảo tôi tới giám sát hai người, một khi hai người có gì không thích hợp, nhất định phải nói cho ông ấy."

"Dượng ư? Dượng của cậu là ai?"

Lục Chí Hòa lạnh giọng chất vấn Tống Kỳ.

"Dượng tôi là Trịnh Tùng Đào viện trưởng của bệnh viện tỉnh thành."

Tống Kỳ không dám nhìn mấy người, sợ bọn họ thực sự ra tay với anh ta.

"Trịnh Tùng Đào ư?"

Lục Chí Hòa biết được người nọ từ miệng Tống Kỳ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Trước khi Lục Chí Hòa xuống nông thôn cải tạo là viện trưởng của bệnh viện tỉnh thành, Trịnh Tùng Đào là phó viện trưởng.

Hiện giờ ông ấy xuống nông thôn cải tạo, vậy mà Trịnh Tùng Đào trở thành viện trưởng của bệnh viện, còn phái người tới giám sát ông ấy.

Xem ra mình xảy ra chuyện, tám phần mười là do Trịnh Tùng Đào làm.
Bình Luận (0)
Comment