Vất vả lắm mới lại có em gái, đương nhiên là Lục Thanh Thần muốn cho cô thứ tốt nhất.
Lục Thanh Nghiên đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Thanh Thần.
Tuy cô cũng có hai ba anh họ, nhưng bởi vì cách cô rất xa, thường xuyên không gặp mặt nên tình cảm lạnh nhạt hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, hóa ra anh trai là như vậy.
"Dầu và gạo anh đặt ở phòng bếp, chăn tự em đặt vào phòng đi, anh không đi vào."
Lục Thanh Thần đứng trong phòng, quay lưng về phía Lục Thanh Nghiên, cầm lấy một túi đi về phía phòng bếp.
Làm xong mọi chuyện sắc trời đã không còn sớm, Lục Thanh Thần nhìn đồng hồ trên cổ tay.
"Anh cần phải trở về, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh mang đồ ăn sáng cho em."
Lục Thanh Thần mỉm cười với Lục Thanh Nghiên, tươi cười vô cùng dịu dàng.
Nếu bị người quen Lục Thanh Thần thấy được, nhất định sẽ hoài nghi có phải mình nhìn nhầm hay không.
Ở trong nhận thức của mọi người, Lục Thanh Thần giống y như cáo già, còn khôn khéo hơn ông nội anh ta nhiều.
Đứng ở ngoài sân, Lục Thanh Thần dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía gương mặt Lục Thanh Nghiên.
"Ra cửa tốt nhất là giả dạng một chút, đừng để người ta phát hiện em tương tự với người Lục gia."
Lục Thanh Thần không biết người đứng phía sau là ai, nhưng chắc chắn một điều, người đó nhất định đang theo dõi Lục gia.
Thường ngày ban ngày anh ta ra cửa đều sẽ giả dạng một lát, tránh cho bị người nọ phát hiện.
Lục Thanh Nghiên không biết chuyện này, đương nhiên là Lục Thanh Thần phải dặn dò cô tránh cho xảy ra chuyện.
Người nọ trốn ở chỗ nào anh ta không biết, nhưng anh ta suy đoán chắc chắn người của người nọ trốn ở chỗ tối trong tỉnh thành. Lục Thanh Nghiên hiểu rõ ý của Lục Thanh Thần.
Đợi Lục Thanh Thần rời đi, lúc này cô mới về phòng, trải chăn Lục Thanh Thần mới mang đến.
Tuy không ngủ ở đây nhưng vẫn phải làm dáng một chút, tránh cho bị anh ta phát hiện không thích hợp.
Ngày hôm sau Lục Thanh Nghiên mở cửa phòng ra, bị Lục Thanh Thần ngồi ở nhà chính dọa sợ.
Lúc này Lục Thanh Thần đã thay đổi giả dạng, thoạt nhìn bình phàm không có gì đặc biệt, không tìm thấy được một chút đặc thù của người Lục gia.
Lục Thanh Nghiên cảm thấy may mắn mình không xúc động, nếu không đã đấm Lục Thanh Thần một quyền.
"Anh lại trèo tường?"
Cô hơi cạn lời đối với Lục Thanh Thần, có cửa không thích đi, sao lại thích trèo tường như vậy?
"Em gái, anh là sợ quấy rầy em nghỉ ngơi, cho nên mới lựa chọn trèo tường."
Tươi cười trên mặt Lục Thanh Thần xán lạn, giải thích với Lục Thanh Nghiên, tránh cho cô hiểu lầm mình.
"Em gái, em đúng là lợi hại, anh như vậy mà em vẫn nhận ra anh."
Lục Thanh Thần cười hì hì nói, dán sát đến trước mặt cô.
Lục Thanh Nghiên nhìn Lục Thanh Thần một cái, lại nhìn cơm sáng trước mặt anh ta.
"Đây đều là anh làm, đồ ăn bên ngoài quá kém, không thể ăn được."
Lục Thanh Thần tiến lên kéo Lục Thanh Nghiên, bảo cô nhanh ăn cơm.
"Anh làm ư?"
Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên ngây ngốc, nhìn bữa sáng coi như phong phú ở thập niên 70.
Cháo và bánh bao, còn có mấy món ăn trên bàn, vậy mà đều là Lục Thanh Thần làm?
Không phải là anh ta dậy sớm tới làm đấy chứ?
Người anh trai này...
Hình như không tệ lắm!
Ăn bữa sáng xong, Lục Thanh Thần tiến đến trước mặt Lục Thanh được không?"
"Đừng gọi em là em gái, anh có thể gọi em là Thanh Nghiên."
Từ em gái này càng nghe càng xấu hổ, Lục Thanh Nghiên không quá quen Lục Thanh Thần vẫn luôn gọi cô như vậy.
"Anh không thích, anh chỉ thích gọi em là em gái, gọi em gái thân thiết hơn nhiều, em chính là em gái của anh."
Lục Thanh Thần quay đầu sang một bên, cố chấp muốn gọi Lục Thanh Nghiên là em gái.
"Tùy anh vậy."
Không lay chuyển được anh ta, cô dứt khoát không quản nữa, dù sao chỉ là một xưng hô mà thôi.
"Em gái, em gái..."
Lục Thanh Thần càng gọi càng thân mật, Lục Thanh Nghiên chỉ cảm thấy da gà của mình đều nổi lên.
"Câm miệng, anh lại gọi em sẽ không để ý tới anh."
Xoa bả vai, cô nỗ lực kìm nén xúc động muốn ném Lục Thanh Thần ra khỏi nhà.
Lục Thanh Thần thức thời câm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
"Anh ở bên ngoài đợi em một lát."
Lục Thanh Nghiên đi vào phòng, nửa tiếng sau ra khỏi phòng.