Lúc này cô đã thay đổi thành một người khác, ngũ quan tròn hơn thường ngày một chút, đôi mắt cũng nhỏ hơn thường ngày, thoạt nhìn bình thường hơn nhiều.
"Em gái, em còn lợi hại hơn cả anh! Em dạy anh với."
Lục Thanh Thần dán sát lại gần cẩn thận nhìn, không nhìn ra được chút sơ hở nào.
"Đừng nghĩ nữa, anh không học được."
Một người đàn ông học trang điểm, anh ta học, cô không rảnh dạy anh ta.
"Em đừng xem thường anh."
Lục Thanh Thần cảm thấy địa vị của mình ở chỗ Lục Thanh Nghiên hạ thấp, thực sự cần dùng gì đó để chứng minh.
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi thôi."
Không để ý tới Lục Thanh Thần lải nhải, Lục Thanh Nghiên cảm thấy anh ta là người đàn ông nói nhiều nhất mà cô từng gặp.
Vừa ra khỏi sân, Lục Thanh Thần trở nên trầm ổn, lời nói cũng ít đi nhiều.
Lục Thanh Nghiên không nhịn được nhìn anh ta mấy lần: "Sao anh không nói nữa?"
"Em gái, anh cảm thấy mình nói nhiều khiến em không vui, nên anh nói ít mấy câu."
"Em không có không vui, anh nguyện ý nói thì nói."
"Em gái, có cần anh trai giới thiệu cảnh sắc ở tỉnh thành cho em không? Đúng rồi, em đang ở đâu? Anh trai có thể đi thăm em không?"
"Câm miệng, không được nói nữa, chuyện chính quan trọng hơn."
Lục Thanh Nghiên hối hận vì vừa mới nói câu kia, gương mặt đen lại quát Lục Thanh Thần.
"Em gái, em lại không thích anh?"
Trên đường đi, truyền tới giọng nói ấm ức oán giận của Lục Thanh Thần.
Lục Thanh Nghiên vẫn luôn cạn lời, nói tới chuyện chính, cuối cùng Lục Thanh Thần cũng nghiêm chỉnh hơn.
"Nói về Trinh Tùng Đào đị" "Người này..."
Nhắc tới Trịnh Tùng Đào, sắc mặt Lục Thanh Thần đặc biệt khó coi, suýt nữa không khống chế được cảm xúc của mình.
"Chính là vì ông ta, Lục gia chúng ta mới bị bắt xuống nông thôn cải tạo, cũng may chuyện này đều nằm trong sắp xếp của ông nội."
Lục Thanh Thần nói một số việc về Trịnh Tùng Đào cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên vừa đi vừa nghe, cũng hiểu biết về Trịnh Tùng Đào hơn.
Là bạn tốt nhiều năm của bác trai Lục Chí Hòa, kết quả lại là ông ta tố cáo Lục gia.
"Anh điều tra ra được, mọi chuyện đều là Trịnh Tùng Đào sắp xếp."
Nhớ tới chuyện nhiều ngày trước, gương mặt Lục Thanh Thần âm trầm.
"Còn có người sai bảo hay không?"
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Lục Thanh Thần, nhỏ giọng dò hỏi anh ta.
Lục Thanh Thần lắc đầu: "Trước mắt chưa điều tra ra được."
Nếu thực sự có người đứng phía sau, rất có khả năng là người luôn đối phó Lục gia.
Nghe Lục Thanh Thần nói, Lục Thanh Nghiên biết được đại khái ngọn nguồn mọi chuyện.
Trịnh Tùng Đào vì ích lợi, vậy mà lợi dụng thai phụ hãm hại Lục Chí Hòa.
Cho dù có người đứng phía sau sai bảo Trịnh Tùng Đào hay không, ông ta đều không vô tội.
Hai người đi qua mấy ngõ nhỏ, đi đến trước một căn nhà.
"Anh chắc chắn chúng ta tới ban ngày, có thể tìm được người sao?"
Trốn ở một góc tường, Lục Thanh Nghiên dò hỏi người đứng bên cạnh mình.
"Vợ của Trịnh Tùng Đào về nhà mẹ đẻ hai ngày trước, ông ta còn ngày nghỉ phép hôm nay nữa, vẫn luôn ở trong nhà."
Tầm mắt của Lục Thanh Thần nhìn căn nhà phía bên phải, ánh mắt lạnh như băng.
Lục Thanh Nghiên nhìn theo tầm mắt của anh ta đúng lúc này người phụ nữ trung niên gõ cửa phòng.
Rất nhanh có người tới mở cửa, là một người đàn ông cao khoảng 1m75.
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên, gương mặt ông ta âm trầm xuống.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Lục Thanh Nghiên không nghe thấy được hai người đang nói gì, chỉ có thể phán đoán từ biểu cảm.
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên lấy lòng, người đàn ông trung niên thì vẻ mặt lạnh nhạt còn ghét bỏ.
"Người đàn ông kia là Trịnh Tùng Đào ư?"
"Ừm, ông ta chính là Trịnh Tùng Đào."
Lục Thanh Thần nắm chặt tay, dường như cố nén không cho mình xúc động.
Tuy Trịnh Tùng Đào là bạn của chú anh ta, mình cũng từng gặp không ít lần, lần nào anh ta cũng gọi là chú Trịnh.
Nhưng mà một người như vậy, vậy mà tố cáo Lục gia anh ta, hại Lục gia anh ta.
"Người phụ nữ kia thì sao?"
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía người phụ nữ trung niên.
"Lúc trước là bà ta và con dâu bà ta hại chú anh."
Ngày đó chú anh ta vừa tới bệnh viện, người phụ nữ và con dâu lập tức ngã trước mặt chú anh ta.
Người phụ nữ lớn tiếng nói là chú anh ta đánh ngã con dâu bà ta, còn không chịu trách nhiệm, cần phải cho câu trả lời hài lòng.
Sau đó Lục gia bắt đầu xảy ra chuyện, trải qua bọn họ bí mật điều tra, chắc chắn là chuyện tốt do Trịnh Tùng Đào làm.