Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 395

"Được, vậy lát nữa đừng buông tha cho bất cứ người nào, giải quyết Trịnh Tùng Đào trước đã."

Lục Thanh Nghiên cười mỉa, lẳng lặng đợi một bên.

Lục Thanh Thần bình tĩnh lại, cùng cô đợi thời cơ tới.

Ở phía xa, người phụ nữ trung niên nhận được thứ tốt, cười hì hì rời đi.

Trịnh Tùng Đào lạnh lùng nhìn bà ta rời đi, xoay người chuẩn bị đóng cửa.

Một bàn tay mảnh khảnh chặn cửa vào lúc này, không cho ông ta đóng cửa.

"Cô là ai?"

Vẻ mặt Trịnh Tùng Đào không kiên nhẫn nhìn về phía Lục Thanh Nghiên chặn cửa.

Ông ta còn tưởng là người phụ nữ lòng tham không đáy kia quay trở lại, kết quả là đồng chí nữ trẻ tuổi xa lạ.

"Viện trưởng Trịnh, nghe nói ông là bạn tốt của viện trưởng Lục, viện trưởng Lục xảy ra chuyện, tôi muốn tìm ông hỏi chút tình hình."

Lục Thanh Nghiên cười vô cùng thân thiết, đôi mắt nhìn chằm chằm Trịnh Tùng Đào.

Sắc mặt Trịnh Tùng Đào thay đổi: "Tôi không biết, cô lập tức đi ngay."

Người Lục gia là người ông ta không muốn nhắc tới nhất, đặc biệt là Lục Chí Hòa.

"Viện trưởng Trịnh, vì sao ông không cho tôi đi vào?"

Tay Lục Thanh Nghiên chặn cửa nhìn như nhẹ nhàng, thực ra rất dùng sức, khiến Trịnh Tùng Đào ngồi văn phòng lâu dài không thể đóng được cửa.

"Ông và viện trưởng Lục không phải là bạn tốt ư? Sao lại không muốn nhắc tới ông ấy?"

Lục Thanh Nghiên lộ ra biểu cảm khó hiểu, tăng âm lượng dò hỏi.

Có người ở nhà bên ló đầu ra nhìn.

Trịnh Tùng Đào sợ hấp dẫn sự chú ý vội nói: "Tiến vào nói chuyện đi."

Ông ta xoay người đi trước, Lục Thanh Nghiên đi theo sau ông ta.

Không đợi Trịnh Tùng Đào tiếp đón cô, Lục Thanh Nghiên đã ngồi trên Trịnh Tùng Đào đứng trước mặt Lục Thanh Nghiên, lạnh lùng nhìn cô: "Muốn hỏi gì nhanh hỏi đi, hỏi xong thì lập tức rời đi."

Lục Thanh Nghiên cười ha ha gật đầu: "Đối với chuyện Lục gia bị bắt xuống nông thôn cải tạo, viện trưởng Trịnh có lời gì muốn nói không?"

"Chuyện giữa tôi và Lục gia không liên quan tới cô, Chí Hòa là bạn tốt nhất của tôi, ông ấy xảy ra chuyện đương nhiên là tôi không thoải mái."

Trịnh Tùng Đào ra vẻ đạo mạo, lời nói vô cùng chân thành.

"Ổ, vậy sao? Tôi còn nghĩ viện trưởng Trịnh ước gì Lục gia xảy ra chuyện cơ!"

"Cô nói linh tinh gì đấy?"

Một câu của Lục Thanh Nghiên như dẫm trúng đuôi Trịnh Tùng Đào, trực tiếp khiến ông ta dậm chân.

"Chẳng lẽ không phải sao? Viện trưởng Lục vừa xảy ra chuyện, phó viện trưởng Trịnh lập tức biến thành viện trưởng Trịnh, người được lợi không phải là ông ư?"

Lục Thanh Nghiên đứng dậy khỏi sô pha, lập tức tới gần Trịnh Tùng Đào.

"Nếu tới đây nói linh tỉnh, lập tức rời khỏi nhà tôi."

Biểu cảm của Trịnh Tùng Đào hơi hoảng loạn, những chuyện ông ta làm đều rất bí mật, tuyệt đối không có người biết.

Người phụ nữ này tới là không có ý tốt, ông ta không thể để cô ở lại lâu.

"Đừng nóng vội, tôi còn chưa hỏi xong mà."

Lục Thanh Nghiên đang cười ha ha đột nhiên im lặng, khí thế tỏa ra: "Viện trưởng Trịnh lòng lang dạ sói, ông nói xem có bị báo ứng hay không?"

"Câm miệng, rời khỏi nhà tôi, cút đi."

Trịnh Tùng Đào chỉ vào cửa lớn, vẻ mặt lạnh như băng nói.

"Viện trưởng Trịnh chột dạ ư?"

"Ai cho cô ăn nói linh tỉnh? Tôi không làm những chuyện đó."

Trịnh Tùng Đào thấy Lục Thanh Nghiên không có ý định rời đi, lập tức quát cô.

"Tôi rất không thoải mái, mời cô rời đi."

"Tôi sẽ rời đi, nhưng không phải là bây giờ."

Tới cũng đã tới rồi, cô dễ bị mời đi như vậy sao? trưởng Trịnh chủ động thừa nhận lỗi sai của mình, có lẽ tôi sẽ suy xét rời đi."

"Đi, lập tức rời đi cho tôi."

Trịnh Tùng Đào tức muốn chết, tiến lên muốn nắm lấy cánh tay Lục Thanh Nghiên.

Một người cao lớn nhảy từ cửa sổ vào, nhảy lên đá Trịnh Tùng Đào ngồi lên ghế sô pha phía sau.

Không đợi Trịnh Tùng Đào kịp phản ứng, người tới nhanh chóng chế trụ ông ta, trói Trịnh Tùng Đào lại, bịt miệng.

"Dám bắt nạt em gái tôi, muốn chết à!"

Làm xong hết mọi chuyện, nhìn Trịnh Tùng Đào nằm nghiêng trên sô pha vẻ mặt hoảng sợ, Lục Thanh Thần vỗ tay.

"Em gái, nếu người này lại dám chạm vào em, anh lập tức chặt tay ông ta"

Lục Thanh Thần tiến đến trước mặt Lục Thanh Nghiên, nhìn chằm chằm tay phải vừa nâng lên của Trịnh Tùng Đào.

Cả người Trịnh Tùng Đào lạnh lẽo, đồng tử co rút lại, nhìn hai người trước mặt với vẻ sợ hãi.

"Ừm ừm..."
Bình Luận (0)
Comment