Không ai biết Trịnh Tùng Đào tuyệt vọng xong có sám hối hay không, Lục Thanh Thần cũng không cần biết, anh ta chỉ cần nhìn thấy Trịnh Tùng Đào nhận được báo ứng nên nhận.
"Em gái, chúng ta đi thôi."
Lục Thanh Thần cười nhìn về phía Lục Thanh Nghiên bên cạnh.
Lục Thanh Nghiên đang nếm thử một viên mứt hoa quả, đưa túi da cho Lục Thanh Thần:
"Anh ăn không?"
Lục Thanh Thần lấy một viên mứt hoa quả, cho vào trong miệng: "Em gái cho đúng là ngọt."
Lục Thanh Thần mỉm cười, dò hỏi anh ta: "Trở về? Hay là?"
"Còn có người chưa thu thập, em gái có muốn đi theo anh một chuyến không?"
Lục Thanh Thần cười hì hì nháy mắt, Lục Thanh Nghiên không nói chuyện lại nhấc chân đuổi kịp anh ta.
Lục Thanh Thần và Lục Thanh Nghiên ngồi xe, đi tới khu nhà tương đối cổ xưa.
Từ miệng anh ta, cô biết được Lục Thanh Thần muốn đi tìm người phụ nữ trung niên vừa rồi.
"Vì sao anh không sớm tính sổ với bà ta?"
Hai người đứng trên đường cái, Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Thần bên cạnh.
"Anh cũng là hai ngày này mới trở lại tỉnh thành, chỉ có thể nói anh em chúng ta có duyên."
Vẻ mặt Lục Thanh Thần phức tạp, giải thích với cô: "Anh cần ngầm chăm sóc cha anh và những người khác."
"Có cần em giúp đỡ không?"
Nghĩ một lát, Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng nói.
Tuy cô không gặp những người thân có quan hệ huyết thống khác, nhưng nếu cần cô giúp đỡ, cô sẽ không đứng yên bàng quan.
Dù sao cô không thiếu thứ gì, mấy người này lại là người thân của cô, cộng thêm ông, bác trai và anh trai mới quen này đều đối xử không tệ với cô. "Không cần, một mình anh là đủ rồi."
Lục Thanh Thần cười vô cùng dịu dàng, tay phải đặt lên bả vai Lục Thanh Nghiên: "Em gái anh không cần nhọc lòng chuyện này, anh có thể chăm sóc bọn họ thật tốt."
"Ừm, có yêu cầu gì anh cứ việc nói ra."
"Được."
Biểu cảm của Lục Thanh Thần càng thêm dịu dàng, rất thích em gái gặp mặt lần đầu tiên này.
"Vậy cả nhà kia ở đây ư?"
Lúc này hai anh em đứng ở cửa vào một đường, ở trước mặt bọn họ là một ngõ nhỏ rất rộng.
"Ừm."
Lục Thanh Thần sớm đã hỏi thăm rõ ràng, đương nhiên cũng biết người cấu kết làm việc xấu với Trịnh Tùng Đào lúc trước ở đâu.
"Vậy chúng ta vào đi."
Lục Thanh Nghiên dẫn đầu đi vào ngõ nhỏ, Lục Thanh Thần cười đuổi theo.
Ngõ nhỏ không rộng lắm, hai bên đều là phòng ốc.
Trước một căn nhà cũ kỹ vây quanh đầy người, trong không khí mơ hồ còn truyền ra mùi máu tươi.
Lục Thanh Thần và Lục Thanh Nghiên đứng phía sau đám người, nghỉ ngờ nhìn đám người vây xem.
"Hình như người chúng ta muốn tìm trong nhà xảy ra chuyện."
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Lục Thanh Thần đang nhíu mày bên cạnh.
"Anh đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."
Lục Thanh Thần tiến lên một bước, kéo một ông cụ đang vây xem: "Ông à, nhà này xảy ra chuyện gì thế?"
"Xảy ra chuyện lớn."
Trong lòng ông cụ còn sợ hãi nói: "Con dâu nhà này chém mẹ chồng mấy nhát, công an đều tới."
Cụ ông nói xong, Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần hai mặt nhìn nhau.
"Ông à, có thể nói cụ thể không ạ?" đúng là có bóng dáng công an.
"Nghe nói là mẹ chồng vẫn luôn đánh chửi con dâu, còn bức con dâu uống thuốc sinh con trai gì đó, kết quả làm hại con dâu sinh non."
"Nhưng ông nghe nói sở dĩ con dâu nhà này sinh non, là vì viện trưởng của bệnh viện tỉnh thành."
"Trước đây bọn ông cũng nghĩ như thế, lúc này xảy ra chuyện mới phơi bày ra là mẹ chồng."
Cụ ông nói xong, cụ bà ở bên cạnh nói tiếp.
"Bà con nghe nói là vì viện trưởng Trịnh thu mua mẹ chồng nhà này, gây sự khắp nơi."
"Nếu thực sự là vì mẹ chồng, tôi cảm thấy chém đúng lắm."
"Mẹ chồng không tốt tới mấy, cũng không nên chém người ta như vậy chứ."
Người vây xem đột nhiên thảo luận, Lục Thanh Nghiên rời khỏi chỗ thảo luận, đi về phía Lục Thanh Thần.
"Đúng là tiện nghi cho bà ta."
Lục Thanh Thần châm chọc mỉa mai, biểu cảm lạnh nhạt.
Trong phòng, công an nhanh chóng dẫn một người phụ nữ trẻ tuổi cả người đều là máu đi ra.
Lục Thanh Nghiên đứng phía sau đám người, lạnh nhạt nhìn công an dẫn người phụ nữ trẻ tuổi đi.
"Đi thôi."
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của bọn họ, nơi này không cần thiết ở lại nữa.
Lục Thanh Thần im lặng đi theo bên cạnh Lục Thanh Nghiên.
Đột nhiên hai anh em cùng dừng bước lại, ngay sau đó làm như không có chuyện gì đi về trước.
"Có người theo dõi chúng ta."
Lục Thanh Thần hạ giọng, ra hiệu cho Lục Thanh Nghiên cẩn thận một chút.