Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 399

Lục Thanh Nghiên gật đầu, làm bộ như không biết chuyện gì đi về trước: "Dẫn người tới chỗ không người, nhìn xem rốt cuộc là ai."

"Như vậy quá nguy hiểm."

Lục Thanh Thần không muốn Lục Thanh Nghiên mạo hiểm.

"Anh đừng coi thường em."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Lục Thanh Thần, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vừa rồi cô liếc mắt nhìn lên, phát hiện có bốn người theo dõi bọn họ, không khó đối phó.

"Không hổ là em gái anh."

Lục Thanh Thần thích Lục Thanh Nghiên tự tin như vậy, giả vờ như không phát hiện ra với cô, bước chân chậm rãi đi về trước.

Hai người vừa đi, vừa tìm cơ hội thích hợp.

Bốn người đàn ông phía sau đi sát theo Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần.

Hai người càng đi càng vắng, người theo dõi không chú ý tới tình huống này.

"Bọn họ đi đâu thế?"

Rất nhanh, vậy mà bốn người mất dấu Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần, bọn họ sốt ruột đến mức tìm khắp nơi.

Bốn người nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện bọn họ bị đưa tới ngõ nhỏ chất đầy đồ cũ nát.

"Khôn xong, nhất định là hai người kia phát hiện ra chúng ta."

Bốn người nhanh chóng kịp phản ứng, đang định rời đi thì hai bóng dáng xuất hiện trước mặt bọn họ như quỷ mi.

Lục Thanh Thần nhảy lên, đá hai người đằng trước.

Lục Thanh Nghiên ở phía sau nhảy tường xuống, quét ngang chân một cái khiến hai người ngã xuống đất.

"Tha mạng!"

Bốn người rất không có cốt khí che chỗ bị thương xin tha.

Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần đứng cạnh nhau, dưới chân dẫm lên một người. "Vì sao theo dõi chúng tôi?"

Lục Thanh Thần lạnh lùng nhìn mấy người bị bọn họ đá ngã lăn xuống đất.

"Chúng tôi chỉ được người ta sai bảo mà thôi."

Người bị Lục Thanh Thần dẫm lên, cẩn thận nói.

Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần liếc nhau một cái, trong mắt có tỉa sáng hiện lên.

"Là ai sai các người? Sai các người khi nào?"

Lục Thanh Thần dùng hết sức lực dẫm, người dưới chân đau tới mức kêu oa oa.

Em gái anh ta vừa tới tỉnh thành, tuyệt đối không có khả năng bị theo dõi, anh ta lại mới trở lại không lâu, mỗi lần ra cửa đều hóa trang khác nhau, theo lý mà nói không nên bị người ta theo dõi.

"Chúng tôi không biết là ai."

Người trên mặt đất đau tới mức tru lên, còn phải trả lời câu hỏi của Lục Thanh Thần.

"Không biết là ai ư?"

Lục Thanh Nghiên như suy tư gì đó, chẳng lẽ lại là người đứng phía sau?

Thực sự là không tìm ra được sơ hở gì!

"Người đó sai bảo các anh khi nào?"

"Ông ta bảo chúng tôi đợi bên ngoài cửa nhà bà già kia, nói sẽ xuất hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi, bảo chúng tôi đi theo hai người."

Một người đàn ông béo lùn mở miệng: "Anh tha cho chúng tôi đi, chúng tôi thực sự không biết gì mà."

"Chỉ cho các người theo chúng tôi? Không làm gì ư?"

"Đúng vậy đúng vậy, chỉ bảo chúng tôi đi theo hai người."

Người đàn ông ục ịch dùng sức gật đầu, đúng là xui xẻo, sớm biết hai người này lợi hại như vậy, bọn họ đã không nhận tiền.

"Người nọ trông như thế nào? Vì sao biết chúng ta xuất hiện ở đó?"

Trong lòng Lục Thanh Nghiên thấp thỏm, có loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng.

Cô vừa hỏi như vậy, Lục Thanh Thần cũng ý thức được không thích hợp. hoạch, sao người này biết được trước tiên?

"Không biết diện mạo, mặc áo choàng đen, che kín mít, là người kỳ lạ."

Người đàn ông ục jch vừa nghĩ vừa nói: "Còn sao ông ta biết hai người sẽ xuất hiện ở đó, tôi cũng không biết."

"Là ông ta!"

Lục Thanh Thần nghiến chặt răng, hai tay nắm chặt.

Có lẽ người này không biết anh ta trốn ở đâu, nhưng biết anh ta sẽ xuất hiện ở đâu, sao ông ta có thể biết chuyện này?

"Cút, lại có lần nữa, đừng nghĩ dễ dàng tha cho mấy người như vậy."

Lục Thanh Nghiên đá văng người dưới chân.

Bốn người vừa mừng vừa sợ, vội đứng dậy liên tục nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Trở về trước rồi hãy nói."

Liếc mắt nhìn bốn phía, Lục Thanh Nghiên đi về trước.

Khi trở lại chỗ cư trú tạm thời, Lục Thanh Nghiên rót một cốc nước cho Lục Thanh Thần.

"Anh có cảm thấy kỳ lạ không?"

Ngồi trên ghế đối diện với Lục Thanh Thần, Lục Thanh Nghiên sắp xếp mọi chuyện lần nữa.

Lục Thanh Thần ngẩng đầu, cau mày: "Đúng là kỳ lạ."

Hai người liếc nhau, đều thấy được chút kinh ngạc từ trong mắt đối phương.

"Trước đây các anh điều tra kiểu gì cũng không điều tra được người này, vì sao bây giờ hai lần đều có bóng dáng của người mặc áo choàng đen?"

"Quả thật là như vậy!"

Lục Thanh Thần tán thành lời nói của cô.
Bình Luận (0)
Comment