Một cô gái nhỏ như Thẩm Nguyệt lấy đâu ra 100 tệ, một khi không lấy ra, người nào cũng không trách được Thẩm Thụ An không đồng ý chia nhà.
Chu Kiến Dân hiểu rõ ý của Thẩm Thụ An, cau mày, chuyện này hơi khó làm.
"100 tệ ư? Cho ông 100 tệ, có phải đại biểu sau này tôi không cần phụng dưỡng ông hay không?"
Trên người Thẩm Nguyệt thực sự có 100 tệ, chuyện này phải cảm ơn người tốt bụng kia, cộng thêm mấy năm nay cô ấy nỗ lực tiết kiệm, nên có khoảng 100 tệ.
"Tưởng bở, ông ấy là cha mày, mày còn không muốn nuôi ông ấy?"
Tôn Chiêu Đệ lại ở bên cạnh xen miệng.
100 tệ có thể đuổi con nhóc thối này đi, đương nhiên là bà ta nguyện ý, dù sao lễ hỏi của con nhóc này chỉ có 50 tệ.
"Được, nếu các người bức tôi, vậy mọi người đừng mơ sống yên ổn."
Thẩm Nguyệt lại cầm lấy que gỗ kia, đánh lên cửa sổ trong nhà.
"Đừng mà, cha đồng ý chia, chỉ cần con cho cha 100 tệ, cũng không cần phụng dưỡng cha."
Động tác của Thẩm Nguyệt dọa Thẩm Thụ An, mi mắt ông ta giật giật lớn tiếng nói.
Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn về phía Thẩm Thụ An:
"Cha, sao cha không nói sớm?"
Thẩm Thụ An tức tới mức thở dốc, rất muốn tát qua.
Lục Thanh Nghiên đứng ở cửa, nhịn cười, cô không nghĩ tới Thẩm Nguyệt còn có mặt khôi hài như vậy.
"Cha, con không có 100 tệ, cho cha 50 tệ."
Thẩm Nguyệt không phải kẻ ngốc, cho dù cô ấy có cũng không muốn tiện nghỉ cho Thẩm Thụ An và người phụ nữ kia.
Nhưng không cho chắc chắn không có khả năng, cho ít Thẩm Thụ An dễ đổi ý, 50 là tốt nhất.
"Không được, 50 tao không đồng ý."
100 lập tức biến thành 50, Tôn Chiêu Đệ vội mở miệng, sao có thể đồng ý. "Vừa rồi bà còn đòi 50 tệ bán tôi cho kẻ ngốc đấy."
Thẩm Nguyệt cười mỉa: "Còn nữa, tôi nói chuyện với cha tôi, liên quan gì tới bà?"
"B0 không được."
Gương mặt Thẩm Thụ An âm trầm, cũng không đồng ý 100 biến thành 50 tệ.
"B0 tệ tôi còn phải đi vay cho ông, nếu ông không cần, vậy chúng ta sống cùng nhau đi, dù sao gần đây tôi thích đập đồ."
Thẩm Nguyệt lại giơ cao que gỗ trong tay, muốn đập giá gỗ bên cạnh.
"Cha đồng ý!"
Thẩm Thụ An giơ tay ngăn cản động tác của Thẩm Nguyệt, sợ đứa con gái bất hiếu này lại đập hỏng đồ nhà ông ta.
"Thẩm Nguyệt, nhớ rõ phải viết rõ trong giấy chia nhà."
Lục Thanh Nghiên mỉm cười nhắc nhở Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt bày tỏ đã rõ, đi đến trước mặt cô: "Thanh Nghiên, lát nữa tôi giả vờ vay tiền cô, đợi ứng phó xong chuyện ở đây, tôi trả lại cho cô."
"Được."
"Cảm ơn cô."
Thẩm Nguyệt vô cùng cảm động, dưới tình huống như vậy, có hai người bạn chống lưng cho cô ấy là chuyện vô cùng vui sướng.
"Chú, làm phiền chú viết giấy tờ chia nhà cho cháu."
Thẩm Nguyệt nhìn về phía Chu Kiến Dân, Chu Kiến Dân gật đầu đồng ý: "Giao cho chú làm, lát nữa chú sẽ mời trưởng bối tới chủ trì chia nhà."
"Thanh Nghiên, có thể làm phiền cô cho tôi vay 50 tệ không?"
Thẩm Nguyệt nháy mắt với Lục Thanh Nghiên, Lục Thanh Nghiên cười lấy 50 tệ trong túi ra đưa cho cô ấy.
Thẩm Nguyệt đi tới trước mặt Thẩm Thụ An: "Từ hôm nay trở đi, ông và tôi không còn bất cứ quan hệ gì."
Vẻ mặt Thẩm Thụ An phức tạp, nhận lấy 50 tệ: "Cho dù thế nào, cha vẫn là cha con."
"Cha ư? Từ lúc ông cưới Tôn Chiêu Đệ, tôi và Lượng Lượng đã không còn cha."
Sau khi nói xong Thẩm Nguyệt xoay người, không nhìn Thẩm Thụ An Cô ấy nhớ rõ khi còn nhỏ, Thẩm Thụ An đối xử rất tốt với cô ấy, ông ta đi xa về mang một chiếc kẹo về, kẹo đã chảy ra nhưng cô ấy vẫn cảm thấy đó là kẹo ăn ngon nhất.
Sau này cô ấy không được ăn kẹo của Thẩm Thụ An nữa, trong nhà có tư cách ăn kẹo chỉ có hai em trai cùng cha khác mẹ.
"Chúc mừng cô thành công chia nhà."
Thẩm gia sắp chia nhà, xem náo nhiệt xong mọi người chậm rãi tản đi.
Thẩm Nguyệt tiễn Lục Thanh Nghiên đến cửa, Lục Thanh Nghiên chúc mừng cô ấy trước tiên.
"Cảm ơn."
Có thể thành công chia nhà, tâm trạng của Thẩm Nguyệt rất tốt, trên gương mặt thanh tú tràn ngập tươi cười.
"Kế tiếp em muốn ở đâu?"
Thẩm Lâm cau mày hỏi Thẩm Nguyệt, anh ta biết Thẩm Nguyệt chắc chắn không muốn ở nhà, hiện giờ chỗ ở là vấn đề.
"Ở nơi nào cũng tốt hơn ở nhà."
Thẩm Nguyệt nhún vai, cô ấy thực sự không nghĩ nhiều như vậy, vừa rồi chỉ lo chia nhà.