Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 405

"Ở nhà của anh Cảnh Diên cô đi, dù sao cũng để không."

Lục Thanh Nghiên lấy mấy chiếc chìa khóa ra, đưa cho Thẩm Nguyệt.

"Tôi…”

"Đừng từ chối, cô không có chỗ để ở mà."

Đưa chìa khóa cho Thẩm Nguyệt, Lục Thanh Nghiên không cho cô ấy cơ hội từ chối.

"Cảm ơn cô, Thanh Nghiên."

Thẩm Nguyệt đỏ mắt, nắm chặt chìa khóa không từ chối nữa.

Cô ấy thực sự cần chỗ để ở, cũng từng nghĩ tới nhà Chu Cảnh Diên để trống, nhưng mà ngượng ngùng mở miệng.

Thẩm gia chia nhà rất nhanh, Thẩm Nguyệt chỉ nhận được hai chiếc chăn, cùng với quần áo mình và em trai thường mặc.

Tôn Chiêu Đệ vốn không muốn cho Thẩm Nguyệt lương thực, bị trưởng bối chủ trì chia nhà quát lớn, không tình nguyện lấy ít lương thực thô ra chia cho hai chị em.

Thẩm Nguyệt không so đo nhiều, chỉ cần có thể lập tức chia nhà, cô ấy không muốn tranh cãi với Tôn Chiêu Đệ chuyện này.

Ôm chăn, Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn căn nhà mình ở từ nhỏ đến bây giờ một cái.

Thẩm Thụ An đứng ở cửa, miệng mấp máy muốn nói gì đó, không đợi ông ta mở miệng Thẩm Nguyệt đã nhanh chóng rời đi.

Thẩm Lâm cầm 5 cân lương thực thô chia cho Thẩm Nguyệt, ba người đi đến nhà Chu Cảnh Diên.

Nhà Chu Cảnh Diên đã lâu không có người ở, khắp nơi phủ kín bụi, cũng may trong nhà ngoại trừ không có lương thực, đồ nội thất nồi bát đều đủ cả.

Thẩm Nguyệt hưng phấn nhìn bốn phía: "Thật tốt!"

Cô ấy hi vọng ngày này đã lâu, cuối cùng nguyện vọng cũng thực hiện được.

"Anh đi quét dọn."

Thẩm Lâm xắn tay áo lên, cầm lấy giẻ lau và chậu gỗ.

"Tôi về nhà một chuyến." tệ đưa cho cô.

Lục Thanh Nghiên cầm 50 tệ trong tay, hơi nhếch miệng.

Tiền cô cho Thẩm Nguyệt, vậy mà còn có thời điểm trở lại trong tay cô.

Về nhà cầm 5 cân gạo, hai con gà rừng lần trước mang từ nhà Chu Cảnh Diên về còn chưa ăn.

Còn có một cái cải thảo, 1 cân mỡ, một ít gia vị.

Mang theo mấy thứ này, Lục Thanh Nghiên lại về nhà Chu Cảnh Diên.

"Sao cô lại mang nhiều đồ tới như vậy?"

Thẩm Nguyệt đang quét rác kinh ngạc nhìn Lục Thanh Nghiên vào cửa.

Thẩm Lâm và Thẩm Lượng mới về nhà không lâu đi tới.

"Mấy thứ này coi như là quà chúc mừng cô chuyển nhà."

Lục Thanh Nghiên đặt đồ trong tay xuống, cười nói với Thẩm Nguyệt.

"Chuyện này... Tôi trả cô tiền đi."

Sao Thẩm Nguyệt có thể không biết xấu hổ nhận lấy mấy thứ này, lập tức muốn trả tiền cho Lục Thanh Nghiên.

"Thẩm Nguyệt!"

Đè tay cô ấy lại, giọng nói của Lục Thanh Nghiên hơi nặng: "Chúng ta là bạn, cô đừng so đo mấy chuyện này quá."

"Được rồi."

Thẩm Nguyệt nhìn ra được Lục Thanh Nghiên nghiêm túc, đành phải đồng ý: "Vậy lát nữa mọi người ăn cơm ở đây xong hãy về, cứ quyết định như vậy đi, không được từ chối."

Sau khi nói xong Thẩm Nguyệt đặt đồ trong tay xuống, đi về phía phòng bếp.

Buổi tối Thẩm Nguyệt làm hai món ăn, nấu gà hong gió và cải thảo Lục Thanh Nghiên mang đến.

Đồ ăn đơn giản, mấy người lại ăn rất thơm.

Bóng đêm chậm rãi tới gần, Thẩm Lâm và Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi nhà, Thẩm Nguyệt đi theo sau.

"Buổi tối ngủ nhớ khóa kỹ cửa."

Thẩm Lâm nhỏ giọng dặn dò Thẩm Nguyệt, lần này Thẩm Nguyệt không già mồm với anh ta, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu. Thẩm Lâm lộ ra tươi cười hài lòng: "Lúc này mới ngoan chứ."

"Thẩm Lâm, anh muốn chết có phải không? Còn không nhanh đưa Thanh Nghiên về nhà."

Thẩm Nguyệt giơ tay nhỏ lên, uy hiếp anh ta.

"Không cần đưa tôi về đâu, trời còn chưa tối, chỉ mấy phút là đến nhà."

Lục Thanh Nghiên cười với hai người, cất bước đi tới đội một.

Thẩm Lâm không dám để Lục Thanh Nghiên đi đường đêm một mình, nhanh chóng đuổi theo sau, cố chấp muốn đưa cô về nhà.

Về đến nhà Lục Thanh Nghiên vô cùng mệt mỏi, ngồi trên ghế không muốn nhúc nhích.

Bởi vì chuyện Thẩm Nguyệt, cô còn không kịp đi thăm Lưu Tú Cần và Lục Vân Chương, không gọi điện thoại trả lời Lục Thanh Thần.

Những việc này chỉ có thể đợi ngày mai lại làm, hôm nay cô thực sự mệt mỏi.

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Lục Thanh Nghiên dựa vào bàn gỗ chợp mắt mở mắt, tiếng bước chân quen thuộc khiến cô kinh hãi, lại có chút không dám tin.

Cô bật dậy khỏi ghế, chạy nhanh đến nhà chính.

Có người gõ cửa sân, cùng với truyền tới giọng nói trầm thấp gợi cảm.

"Bà xã, mở cửa!"

Chóp mũi Lục Thanh Nghiên chua xót, chạy về phía sân.
Bình Luận (0)
Comment