Tầm mắt của ông ấy nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, cuối cùng nhìn người bên cạnh cô, đôi mắt lóe sáng.
"Thanh Nghiên, tiến vào hãy nói."
Ba người đi vào chuồng bò, Lục Vân Chương ở trong phòng đã mặc xong áo ngồi ở mép giường.
Chu Cảnh Diên bước vào chuồng bò, Lục Vân Chương và Lục Chí Hòa đều không nói chuyện, hai người cùng nhìn chằm chằm đánh giá anh.
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên như thường, để mặc hai người đánh giá.
Cuối cùng Lục Vân Chương hài lòng gật đầu, lúc này Lục Chí Hòa mới tiếp đón Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên ngồi trên ghế.
"Ông nội, bác trai, đây là chồng cháu Chu Cảnh Diên."
Ngồi ở bên cạnh Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên cười giới thiệu với hai người.
"Ông nôi, bác trai, chào hai người ạ."
Tuy Chu Cảnh Diên không hiểu gì, nhưng vẫn gọi theo Lục Thanh Nghiên.
"Tốt tốt lắm."
Lục Vân Chương cười đến hòa ái, càng nhìn Chu Cảnh Diên càng hài lòng.
Ông ấy không hỏi Chu Cảnh Diên đang làm gì, nhưng từ dáng ngồi và khí thế của anh có thể nhìn ra được, Chu Cảnh Diên thực sự không tệ.
"Ông nội, bác trai, thời tiết lạnh, đây là quần áo cháu mang tới cho hai người."
Lục Thanh Nghiên đặt tay nải sang một bên, bên trong là quần áo cô làm khi ở tỉnh thành.
Quần áo đều được cô làm thêm mụn vá, như vậy hai người có thể mặc đi ra ngoài.
Tuy cô mới nhận bọn họ, nhưng cho dù là nể mặt huyết thống hay là châu báu, chuẩn bị những thứ này đều không có gì.
"Để cháu nhọc lòng rồi."
"Đều là chuyện cháu nên làm."
Bốn người lại trò chuyện một lát, khi thấy không còn sớm nữa hai vợ chồng đứng đấy tạm biệt. Đi ra khỏi chuồng bò, trên đường về Chu Cảnh Diên cũng không hỏi Lục Thanh Nghiên, mà đi thẳng về nhà.
"Bà xã, rốt cuộc bọn họ là ai?"
Chu Cảnh Diên nhỏ giọng dò hỏi Lục Thanh Nghiên, lúc này mới bao lâu, vợ anh đã nhận hai người thân?
"Chu Cảnh Diên, lát nữa cho dù em nói gì, anh đều đừng cảm thấy kinh ngạc."
Lục Thanh Nghiên sắp xếp lại lời nói trong lòng, thực sự là chuyện này ngay cả cô đều cảm thấy khó tin.
"Được."
Chu Cảnh Diên gật đầu, nhìn ra được rối rắm của vợ mình.
"Bọn họ thực sự là thân thích của em, cha của ông Vân Chương là anh em ruột với cụ em."
"Tại sao lại như vậy?"
Chu Cảnh Diên là người duy nhất biết Lục Thanh Nghiên đến từ thời không khác, đối với việc cô có người thân ở thời không này cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
"Khi em biết cũng rất khiếp sợ, lúc đó mới biết vậy mà cụ em đến từ thời không khác, chẳng qua không biết vì sao lúc trước cụ sẽ đến thời không khác."
Tuy cô cũng là xuyên qua mà đến, nhưng chuyện xuyên qua tới xuyên qua đi này, vẫn khiến Lục Thanh Nghiên khiếp sợ không thôi.
"Thực ra vợ anh ở cùng thời không với anh ư?"
Chu Cảnh Diên nắm bắt được trọng điểm, trên gương mặt nghiêm túc đột nhiên lộ ra mỉm cười.
"Nghĩ cái gì thế."
Giơ tay đánh ngực anh một cái, Lục Thanh Nghiên hờn dỗi liếc anh một cái:
"Em thực sự sinh ra ở thời không này hay không, em đều khó mà nói, cho dù là thật, nói không chừng chúng ta không có duyên phận ở bên nhau."
Tuổi của cô vốn nhiều hơn Chu Cảnh Diên, thực sự dựa theo tuổi niên đại này kết hôn, chỉ sợ cô đã sớm kết hôn, đâu còn duyên phận quen biết anh.
Lục Thanh Nghiên vừa nói như vậy, Chu Cảnh Diên đột nhiên cảm thấy "Bà xã, anh mặc kệ em sinh ra ở thời không nào, anh chỉ biết em chính là vợ anh, không thể rời khỏi anh."
Vươn tay ôm chặt lấy Lục Thanh Nghiên, giọng nói của Chu Cảnh Diên hơi khàn khàn.
Lục Thanh Nghiên nở nụ cười, lẳng lặng dựa vào trong lòng anh: "Đúng vậy, em là vợ anh, cũng sẽ không rời khỏi anh."
"Bà xã, dẫn anh vào không gian đi."
"Được!"
Hai người tiến vào không gian, trực tiếp xuất hiện trong phòng khách nhà gỗ, phía sau là sô pha, anh dứt khoát đè cô lên sô pha hôn môi.
Nụ hôn rậm rạp dừng trên cánh môi cô, dọc theo môi chậm rãi đi xuống.
Cả người Lục Thanh Nghiên nhữn ra, vô lực dựa vào trong lòng Chu Cảnh Diên: "Đừng, em còn chưa tắm."
"Lát nữa lại tắm."
Chu Cảnh Diên cúi người nói nhỏ bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt non mịn của cô, giống như tưới ngọn lửa lên người cô, dần thiêu đốt cô.
Quần áo trên người hai người dần ít đi, mãi đến cuối cùng nằm trên giường.
Hai tay rắn chắc của hắn chống ở hai bên sườn cô, đôi mắt phượng thâm thúy khóa chặt cô, thu hết kiều mỹ của cô vào đáy mắt.