"Bà xã..."
Vừa mới nói xong, cũng mặc kệ cô đáp lại hay không Chu Cảnh Diên chậm rãi đè xuống.
Bầu không khí dần trở nên ái muội, nhiệt độ tăng lên, có giọng nói thân mật lẩm bẩm giao hòa, rất lâu sau mới dừng lại.
Cả đêm Lục Thanh Nghiên đều chìm đắm trong hải dương rộng lớn vô ngần, trầm trầm nổi nổi, gần như chưa từng dừng lại.
Trong lúc mơ hồ, dường như cô được ôm vào phòng tắm.
"Chu Cảnh Diên."
Cô mở đôi mắt mê ly, nhìn người ôm cô.
"Ngủ đi, anh ở đây."
Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói của Chu Cảnh Diên càng thêm gợi cảm hơn xưa, trong khàn khàn lộ ra thỏa mãn.
Lục Thanh Nghiên không đáp lại, dựa vào lồng ngực dày rộng của anh ngủ mất.
Khi tỉnh lại bên cạnh sớm đã không có ai, Lục Thanh Nghiên bừng tỉnh lại, còn tưởng rằng tối hôm qua là nằm mơ.
"Tệ,.."
Cả người vô lực và bủn rủn nói cho cô, mình không phải đang nằm mơ, tối hôm qua anh thực sự trở về.
Hai người ở trong không gian, không có cô dẫn dắt anh tuyệt đối không ra được.
Nghĩ đến đây, Lục Thanh Nghiên vội vàng đứng dậy.
Trên người rất thoải mái mát mẻ, rõ ràng là được tắm rửa sạch sẽ, xem ra tối qua anh thực sự dẫn cô đi tắm rửa.
Thay quần áo rửa mặt xong, Lục Thanh Nghiên ra khỏi phòng.
Trong phòng bếp truyền đến động tĩnh, cô nở nụ cười đi về phía phòng bếp.
Bóng dáng cao lớn đang bận rộn trong phòng bếp, trong không khí truyền tới mùi thơm của đồ ăn.
Gương mặt Lục Thanh Nghiên dịu dàng, cười vô cùng xinh đẹp, nhẹ nhàng bước tới gần Chu Cảnh Diên. Thân hình cao lớn nhanh chóng xoay người, khi Lục Thanh Nghiên sắp ôm lấy anh thì ôm cô trước cô một bước.
"AI
Lục Thanh Nghiên không kịp phản ứng, bị dọa sợ hãi, cả người bị ôm chặt lấy.
Cả người Chu Cảnh Diên tỏa ra hơi thở nhu hòa, dứt khoát ôm Lục Thanh Nghiên ngồi lên bệ bếp sạch sẽ, nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trán cô.
"Chào buổi sáng bà xã."
Giọng nói gợi cảm vang lên, sáng sớm nghe được khiến tâm trạng của người ta sung sướng.
"Chào buổi sáng ông xã."
Lục Thanh Nghiên nâng tay lên ôm lấy cổ anh, hôn lên môi mỏng của anh một cái.
Có lẽ là hai chữ ông xã kích thích Chu Cảnh Diên, đôi mắt anh lại thay đổi.
Đôi tay của Lục Thanh Nghiên nâng mặt anh: "Không được lại làm bậy."
"Không làm bậy, chỉ hôn một lát."
Chu Cảnh Diên cúi người đè cô, hơi thở dần trở nên dồn dập.
Hai chân của Lục Thanh Nghiên quấn quanh eo rắn chắc có lực của anh, bị bắt thừa nhận nụ hôn của anh.
"Chu Cảnh Diên, cháo đã sắp khét rồi."
Nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô sợ người này thực sự không khống chế được bản thân.
Không nỡ tách ra, Chu Cảnh Diên buông Lục Thanh Nghiên ra, ánh mắt có chút oán giận.
Lục Thanh Nghiên cười vô cùng vui vẻ: "Em đói bụng."
"Ngồi xuống đi, lập tức có thể ăn."
Thân mật véo nhẹ chóp mũi của cô một cái, Chu Cảnh Diên bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Lục Thanh Nghiên nhảy xuống khỏi bệ bếp, chạy về phía nhà ăn.
Hai vợ chồng ở không gian ăn bữa sáng xong, khi ra khỏi không gian sắc trời bên ngoài còn chưa quá sáng.
"Sớm như vậy đã phải đi ứ? Không đi thăm bà ngoại ạ?" bên cạnh.
"Ừm, không có thời gian đi thăm."
Tầm mắt của Chu Cảnh Diên nhìn về phía đội hai, rất nhanh lại rời mắt.
"Anh cứ yên tâm ở bên ngoài, em sẽ chăm sóc bà ngoại thay anh, anh không cần lo lắng trong nhà."
"Được, vất vả cho vợ anh rồi."
Chu Cảnh Diên nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, không muốn buông ra, muốn cứ tiếp tục ở bên cô như vậy.
"Nói linh tinh gì thế, anh còn vất vả hơn cả em."
Lục Thanh Nghiên nhìn anh, đau lòng nói.
Lần này anh rời đi, cô ước gì có thể lấy đồ ăn ngon trong không gian ra, nhưng người này không cần.
"Cảnh Diên, cháu về khi nào thế?"
Hai người bất tri bất giác đi đến cửa nhà đội trưởng Từ, Lâm Hồng Hoa ôm cháu trai đi ra khỏi cửa nhà, vừa vặn nhìn thấy hai vợ chồng đứng cách đó không xa.
"Tối hôm qua ạ."
Có người ngoài ở đây, Chu Cảnh Diên buông tay Lục Thanh Nghiên ra, chào hỏi với Lâm Hồng Hoa.
"Sớm như vậy đã dậy, là lại phải rời đi đi làm à?"
Lâm Hồng Hoa đánh giá Chu Cảnh Diên, cười hỏi anh.
Chu Cảnh Diên gật đầu, xem như trả lời câu hỏi của Lâm Hồng Hoa.
"Đúng là vất vả, cũng không thể ở nhà thêm một lát nữa."
"Thím, cháu không ở nhà làm phiền các thím chiếu cố vợ cháu nhiều một chút."