Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 409

Chu Cảnh Diên nhìn Lục Thanh Nghiên bên cạnh, nhẹ giọng nhờ Lâm Hồng Hoa.

Khóe miệng Lục Thanh Nghiên hơi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn về phía anh.

"Đương nhiên, cháu cứ yên tâm làm việc ở bên ngoài, vợ cháu thím và chú đội trưởng cháu sẽ chiếu cố nhiều hơn."

Lâm Hồng Hoa cười nói, cho dù không nể mặt Lục Thanh Nghiên cứu con dâu bà ấy, thường ngày bà ấy cũng bảo chồng chiếu cố Lục Thanh Nghiên nhiều một chút.

"Cảm ơn thím."

"Nói cảm ơn cái gì, đều là chuyện đương nhiên."

Nói chuyện xong, Lục Thanh Nghiên lại tiễn Chu Cảnh Diên đến cửa thôn.

Trên con đường đất, một chiếc xe đợi cách đó không xa.

"Trở về đi."

Giơ tay xoa đầu cô, Chu Cảnh Diên dịu dàng nói.

Cho dù lại không nỡ, khi nên rời đi vẫn phải rời di.

"Chu Cảnh Diên, anh nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt."

Ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt của hai người là ảnh ngược đối phương.

"Ừm."

Anh lộ ra tươi cười, kiên định đảm bảo với cô.

Sau khi nói xong, Chu Cảnh Diên buông tay ra, nhanh chóng xoay người, trước khi lên xe còn luôn nhìn cô.

Lục Thanh Nghiên vẫy tay với anh, đôi mắt hơi ướt át.

"Chu Cảnh Diên, bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để em lo lắng."

Cô nhỏ giọng nói, đợi xe của anh không nhìn thấy được nữa, Lục Thanh Nghiên mới xoay người về nhà.

Chu Cảnh Diên rời đi khiến tâm trạng của Lục Thanh Nghiên không được tốt lắm, lấy sách ra nhưng không đọc nổi, cô dứt khoát dọn dẹp trong nhà một lần.

Cửa sân bị người ta đẩy ra, Hạ Dĩnh đỡ Tề Huệ Lan đi vào. "Bác sĩ Lục, làm phiền cô khám giúp Huệ Lan."

Lục Thanh Nghiên bưng chậu gỗ đi ra khỏi nhà chính, tầm mắt nhìn chân phải của Tề Huệ Lan:

"Làm sao vậy?"

"Còn không phải tại Hà Ngọc kia, sáng sớm không hiểu sao lại đẩy Huệ Lan, hại Huệ Lan ngã xuống đất."

Vẻ mặt Hạ Dĩnh oán giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Được rồi, nói ít mấy câu thôi."

Tề Huệ Lan không chỉ chân đau, đầu cũng đau.

Khu thanh niên trí thức phân ban nấu cơm sáng, hôm nay đến lượt cô ấy và Hạ Dĩnh, phòng bếp ở khu thanh niên trí thức vốn nhỏ, cô ấy vô tình dẫm phải chân của Hà Ngọc, kết quả bị Hà Ngọc đẩy ngã xuống đất.

"Vào đi để tôi xem."

Đặt chậu gỗ xuống, Lục Thanh Nghiên rửa sạch tay đi vào phòng.

Hạ Dĩnh đỡ Tề Huệ Lan đi vào nhà chính.

"Làm phiền rồi."

Tề Huệ Lan cười dịu dàng với Lục Thanh Nghiên, giơ chân mình lên.

Lục Thanh Nghiên khom lưng kiểm tra một lát cho cô ấy: "Cũng may chỉ bị trật, xoa bóp nhiều sẽ không sao."

"Thực sự không sao ư?"

Hạ Dĩnh vẫn hơi lo lắng, vừa rồi Tể Huệ Lan đau đến mức gương mặt trắng bệch.

"Chỗ tôi có thuốc bôi, cô xoa giúp cô ấy một lát đi."

Lục Thanh Nghiên đi vào phòng, lấy một lọ thuốc ra đưa cho Hạ Dĩnh.

Hạ Dĩnh cảm ơn xong thì nhận lấy, bắt đầu bôi cho Tề Huệ Lan.

Tề Huệ Lan đau đến nhíu mày, nhưng không rên một tiếng.

Lục Thanh Nghiên ngồi một bên, tay cầm quyển sách.

Ánh mắt của Tề Huệ Lan không nhịn được nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo của cô.

Cô ấy chưa bao giờ gặp người nào như Lục Thanh Nghiên, khí chất bất phàm, rõ ràng nhã nhặn lịch sự nhưng lộ ra vẻ tươi sáng không như người thường, sống rất tùy ý khiến người ta muốn noi theo.

Trong đầu cô ấy vẫn còn nhớ rõ ngày giết lợn rừng, Lục Thanh Nghiên thoạt nhìn dịu dàng lại có mắt cường hãn như vậy. Giống như cảm nhận được đánh giá của Tề Huệ Lan, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn qua.

Bị người ta bắt được mình nhìn lén, Tể Huệ Lan lập tức đỏ mặt: "Tôi chỉ là... Chỉ là cảm thấy cô thật đẹp."

"Cảm ơn."

Lục Thanh Nghiên sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười nói cảm ơn.

"Tôi cũng cảm thấy bác sĩ Lục rất đẹp."

Hạ Dĩnh bôi thuốc xong tán thành lời nói của Tề Huệ Lan.

"Bác sĩ Lục, bao nhiêu tiền?"

"B hào, thuốc mang về một ngày xoa hai lần."

Lục Thanh Nghiên khép sách vào, dặn dò Hạ Dĩnh và Tề Huệ Lan.

Tề Huệ Lan vội lấy 5 hào ra đặt lên bàn.

"Bên ngoài trời mưa."

Hai người chuẩn bị rời đi phát hiện không biết trời mưa từ khi nào, thế mưa còn không nhỏ.

"Làm sao bây giờ? Chúng ta trở về kiểu gì?"

Hạ Dĩnh dò hỏi Tề Huệ Lan bên cạnh.

"Bác sĩ Lục, chúng tôi có thể đợi ở đây thêm một lát không? Đợi mưa nhỏ chúng tôi lại đi."

Tề Huệ Lan quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, nhỏ giọng dò hỏi.

Lục Thanh Nghiên nhìn thoáng qua mưa to tầm tã bên ngoài: "Có thể."
Bình Luận (0)
Comment