Nhận được sự đồng ý của Lục Thanh Nghiên, Tẩ Huệ Lan thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống với Hạ Dĩnh lần nữa.
"Uống nước đi."
Lục Thanh Nghiên đứng dậy rót hai cốc nước đặt trước mặt hai người.
Tề Huệ Lan và Hạ Dĩnh nhận lấy, cùng nói lời cảm ơn.
Trong khoảng thời gian ngắn không ai nói chuyện, Tề Huệ Lan nhấp một ngụm nước ấm trong ca tráng men.
"Trước đây bác sĩ Lục không phải là người của đại đội Thịnh Dương đúng không?"
Tề Huệ Lan không phải là người tò mò, nhưng có lòng hiếu kỳ rất lớn đối với Lục Thanh Nghiên.
Một đồng chí nữ không giống người thường như vậy, sao sẽ đến đại đội Thịnh Dương, còn cắm rễ ở đây.
"Ừm, không phải."
Lục Thanh Nghiên có ấn tượng khá tốt đối với Tề Huệ Lan, cũng nguyện ý nói chuyện phiếm với cô ấy.
"Ồ, hóa ra trước đây bác sĩ Lục không phải người của đại đội Thịnh Dương?"
Hạ Dĩnh trợn to mắt, cảm thấy khó hiểu.
Tuy đại đội Thịnh Dương tốt, nhưng dù sao nông thôn cũng là nông thôn, sao Lục Thanh Nghiên lại sống ở nông thôn?
"Nơi này khá tốt, có núi có sông, mọi người cũng rất tốt."
Lục Thanh Nghiên mỉm cười nói.
Tề Huệ Lan gật đầu, không nói nữa.
"Bác sĩ Lục kết hôn rồi ư?"
Hạ Dĩnh tò mò hỏi Lục Thanh Nghiên, vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện nhà Lục Thanh Nghiên có nhiều chỗ khác biệt.
"Ừm."
"Sao không thấy chồng của bác sĩ Lục?"
Hạ Dĩnh tràn ngập hứng thú đối với người đàn ông có thể cưới được Lục Thanh Nghiên.
"Anh ấy đi làm, không ở nông thôn." "Haizz, quá đáng tiếc, hóa ra chồng bác sĩ Lục đi làm ở thành phố."
Vẻ mặt Hạ Dĩnh đáng tiếc, thực sự muốn trông thấy người đàn ông cưới được Lục Thanh Nghiên sẽ như thế nào, phúc khí thực sự quá tốt.
Mưa dần dừng lại, một bóng dáng che ô đi từ ngoài vào, là Hàn Ngọc Thành.
Nhìn thấy người tới, gương mặt của Hạ Dĩnh lập tức đen lại: "Anh tới làm gì?"
Tề Huệ Lan không có bất cứ biểu cảm gì, rời mắt sang một bên không nhìn Hàn Ngọc Thành.
"Huệ Lan, em đã lâu không trở về nên anh lo lắng cho em, cho nên đến xem."
Hàn Ngọc Thành lộ ra tươi cười dịu dàng, nhìn có chút giả dối.
"Lo lắng ư? Lo lắng anh sẽ tới vào lúc tạnh mưa à?"
Hạ Dĩnh thực sự chán ghét Hàn Ngọc Thành dối trá này, cũng may hiện giờ Huệ Lan không có bất cứ quan hệ gì với anh ta.
"Hàn Ngọc Thành, chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì, làm phiền anh đừng quấy rầy tôi nữa."
Tề Huệ Lan quay đầu chào hỏi Lục Thanh Nghiên, đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Dĩnh hừ một tiếng, đi theo Tề Huệ Lan rời đi.
Hàn Ngọc Thành xụ mặt, cảm thấy mình tốt bụng bị coi như lòng lang dạ sói, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Làm phiền anh mang ô che mưa ra ngoài, đừng làm ướt mặt đất nhà tôi."
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía ô ướt đẫm của Hàn Ngọc Thành, đối với người không thích, cô nói chuyện luôn không khách sáo.
Bị Tề Huệ Lan làm lơ, bây giờ lại bị Lục Thanh Nghiên không khách sáo đối đãi, gương mặt của Hàn Ngọc Thành càng thêm khó coi.
"Bác sĩ Lục, ngại quá."
Hàn Ngọc Thành cười giả dối, nhìn gương mặt xinh đẹp của Lục Thanh Nghiên.
Ánh mắt của Lục Thanh Nghiên lạnh như băng, Hàn Ngọc Thành lập tức không dám làm càn, không hiểu sao lại nhớ tới ngày giết lợn rừng.
Người phụ nữ như vậy đừng nên chọc thì hơn.
"Bác sĩ Lục dạo gần đây tôi ngủ không ngon lắm không biết có thuốc gì khiến giấc ngủ tốt hơn không?"
Hàn Ngọc Thành đặt ô che mưa ở bên ngoài, lại mở miệng nói với Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, đôi mắt sắc bén đánh giá anh ta.
Hàn Ngọc Thành bị nhìn hơi chột dạ, cố gắng nở nụ cười.
"Không có."
Trực tiếp từ chối Hàn Ngọc Thành, Lục Thanh Nghiên không chút khách sáo hạ lệnh đuổi khách:
"Nếu không còn chuyện gì, làm phiền rời đi."
Gương mặt Hàn Ngọc Thành cứng đờ, muốn tức giận nhưng e ngại mình không dám trêu chọc Lục Thanh Nghiên, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Đợi Hàn Ngọc Thành rời đi, vậy mà Hạ Dĩnh kéo Tề Huệ Lan đi đến.
"Hai cô chưa đi à?"
Lục Thanh Nghiên đứng dưới mái hiên, nhìn hai người đột nhiên xuất hiện.
"Người đàn ông xấu xa Hàn Ngọc Thành kia không làm gì đúng không?"
Hạ Dĩnh hơi lo lắng cho Lục Thanh Nghiên, luôn cảm thấy Hàn Ngọc Thành đầy bụng ý nghĩ xấu.
"Anh ta có thể làm gì?"
Lục Thanh Nghiên cười hỏi lại Hạ Dĩnh.
"Ai da, tóm lại cô cách anh ta xa một chút, anh ta không phải là người tốt gì."
"Ừm."
Lục Thanh Nghiên biết Hạ Dĩnh tốt bụng, rất dứt khoát đồng ý cô ấy.