Lần này hai người thực sự chuẩn bị rời đi, Lục Thanh Nghiên đột nhiên gọi Tề Huệ Lan lại:
"Cẩn thận Hàn Ngọc Thành một chút."
Thực ra Lục Thanh Nghiên không chắc chắn cảm nhận của mình có đúng hay không.
Từ lúc Hàn Ngọc Thành nói muốn thuốc trị liệu giấc ngủ, cô lập tức cảm thấy không thích hợp, cho dù có phải nghĩ nhiều hay không, nhắc nhở một tiếng luôn không sai.
Tề Huệ Lan dừng bước lại, nghi ngờ nhìn Lục Thanh Nghiên: "... Ừm."
Cô ấy không hỏi Lục Thanh Nghiên vì sao lại nói như vậy, nhưng biết Lục Thanh Nghiên thực sự muốn tốt cho cô ấy.
Đi đến cửa sân, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị đóng cửa về phòng nghỉ ngơi một lát.
Mới xoay người lại, cửa bị người ta dùng lực gõ vang.
Thở dài một hơi, cô thực sự muốn nhìn trời, hỏi ông trời xem có phải hôm nay không muốn cô rảnh rỗi hay không.
"Chị dâu."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói vội vàng của Thẩm Lâm.
Mở cửa sân ra, Lục Thanh Nghiên nâng mắt nhìn Thẩm Lâm đứng ở cửa: "Làm sao vậy?"
"Chị dâu, có chuyện lớn xảy ra."
Thẩm Lâm thở hổn hển, mới nhận được tin tức anh ta lập tức chạy tới thông báo cho Lục Thanh Nghiên.
"Xảy ra chuyện lớn gì? Có phải Thẩm Nguyệt làm sao hay không?"
Lục Thanh Nghiên nhíu chặt mày, vội hỏi ra.
"Không phải Thẩm Nguyệt, là anh Diên, cha anh Diên tìm tới."
Thẩm Lâm lớn tiếng nói, trong mắt còn có khiếp sợ.
Sáng sớm có một chiếc xe tới đội hai, chọc không ít người vây xem.
Mọi người đều đang bàn tán người lái xe tới tìm ai, kết quả phát hiện vậy mà xe đỗ ở cửa Chu gia.
Tất cả mọi người Chu gia chạy ra xem, đám nhóc trong thôn cũng không màng trời mưa chạy ra vây xem ô tô. Thẩm Lâm vốn ở nhà nghỉ ngơi, bị người ta kéo chạy ra cửa, lúc này mới biết được vậy mà người cha biến mất nhiều năm của anh Diên trở về.
"Anh nói cái gì?"
Lục Thanh Nghiên như nghe được chuyện khó tin, đồng tử hơi co rút lại.
"Cha anh Diên đã trở về, còn lái ô tô."
Bên ngoài Chu gia có quá nhiều người vây quanh, Thẩm Lâm vẫn chưa thấy được cha Chu Cảnh Diên trông như thế nào, lúc ấy cũng bất chấp đi nhìn nhiều, chỉ muốn tới thông báo cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên không nói nữa, vẻ mặt suy tư.
Một người biến mất nhiều năm, đột nhiên lái xe trở về ư?
Đây là muốn làm gì?
"Chị dâu, chị không đi xem ư?"
Thấy Lục Thanh Nghiên vẫn luôn đứng yên, không biết suy nghĩ gì, Thẩm Lâm nhắc nhở cô.
"Đi, đương nhiên phải mau chân tới xem."
Đối với cha của Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên chắc chắn phải đi xem.
Cô không chỉ muốn đi xem, còn muốn nhìn xem rốt cuộc ông ta là người nào?
Vì sao rời đi nhiều năm như vậy, đột nhiên trở về?
Còn trở về với vẻ khoe khoang như vậy!
"Vậy chúng ta đi nhanh đi."
Khóa kỹ cửa, Lục Thanh Nghiên và Thẩm Lâm đi đến đội hai, ở phía xa đã thấy được rất nhiều người vây quanh một chiếc xe ô tô.
Có người mắt sắc nhìn thấy Lục Thanh Nghiên và Thẩm Lâm đến, vội vàng chào hỏi.
"Thanh Nghiên, cha Cảnh Diên trở về, cháu nhanh vào Chu gia xem đi."
"Lái xe trở về, mấy năm nay chắc chắn kiếm lời không ít tiền."
"Kiếm lời thì thế nào, mẹ Cảnh Diên đã chết."
Lục Thanh Nghiên không nói gì với mấy thím ở bên ngoài, bước vào Chu gia.
Sân Chu gia, một người phụ nữ đầu hai mươi đứng ở đó, bên cạnh là Vẻ mặt Chu Dao hâm mộ nhìn chằm chằm bộ quần áo trên người người phụ nữ trẻ tuổi, thỉnh thoảng còn vươn tay sờ một lát.
Còn những người khác của Chu gia thì không thấy ở sân, nhưng nghe thấy ở nhà chính có rất nhiều âm thanh.
Khi Lục Thanh Nghiên bước vào Chu gia, người phụ nữ trẻ tuổi và Vương Dao cùng nhìn qua.
Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, biểu cảm của người phụ nữ trẻ tuổi thay đổi một chút.
"Sao cô lại tới đây? Tin tức đúng là nhanh."
Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, Vương Dao bĩu môi.
"Cô ấy là?"
Người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh Vương Dao nhẹ giọng mở miệng, tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
"Cô ta là Lục Thanh Nghiên vợ của Chu Cảnh Diên."
Vương Dao không muốn nói cho người phụ nữ trẻ tuổi lắm, nhưng vẫn mở miệng, dù sao cô ta không giấu được.
Người phụ nữ trẻ tuổi vừa nghe thấy trên gương mặt lập tức xuất hiện tươi cười, đi đến trước mặt Lục Thanh Nghiên.
"Hóa ra chị là chị dâu, em tên Dư Hiểu Du."
Dư Hiểu Du chủ động vươn tay, ngón tay cái và ngón trỏ có vết chai mỏng.