Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn lòng bàn tay Dư Hiểu Du: "Tôi không quen biết cô."
Tuy cô nói như vậy, nhưng thân phận của Dư Hiểu Du, Lục Thanh Nghiên vẫn có thể đoán được.
"Quên giới thiệu, em là Dư Hiểu Du em gái của anh Cảnh Diên."
Dư Hiểu Du cười vô cùng thân thiết, giống như vô cùng thân thiết với Lục Thanh Nghiên.
"Chồng tôi không có em gái."
Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên xa cách, hoàn toàn không để ý tới Dư Hiểu Du.
Cơ thể Dư Hiểu Du lập tức cứng đờ, rất nhanh khôi phục như thường.
"Em biết anh Cảnh Diên có rất nhiều hiểu lầm đối với cha nuôi em, lát nữa cha nuôi sẽ giải thích cẩn thận, chị có muốn vào xem hay không?"
Dư Hiểu Du tiến lên trước, vươn tay muốn ôm lấy tay Lục Thanh Nghiên, dẫn cô đi vào nhà chính.
Lục Thanh Nghiên im lặng tránh đi, lướt qua Dư Hiểu Du đi về trước.
Phía sau, tươi cười của Dư Hiểu Du không giữ nổi, chậm rãi buông tay xuống, tay để sát bên hông nắm chặt.
Lục Thanh Nghiên không đi vào nhà chính, mà đứng trước sân nhìn bên trong.
Trong phòng, một đám người Chu gia vây quanh một người đàn ông trung niên, trên mặt mỗi người đều là tươi cười nịnh nọt, đặc biệt là Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ.
Không thấy được bóng dáng bà ngoại Lưu Tú Cần, Lục Thanh Nghiên không khỏi nhìn về phía phòng Lưu Tú Cần.
Cửa phòng đóng kín, có lẽ bà ngoại ở trong phòng.
Nhà chính vô cùng náo nhiệt, người đàn ông vẻ mặt thân thiết nói chuyện với mấy người, anh em Chu Quang Hoa thì luôn miệng gọi em rể, gọi vô cùng thân thiết.
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên khoảng 1m78, dáng người hơi mập, hai bên gương mặt đều là thịt, cẩn thận đánh giá đúng là có mấy phần tương tự Chẳng lẽ thực sự là cha của Chu Cảnh Diên trở về ư?
Nếu thực sự là cha của Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên có ấn tượng đặc biệt không tốt đối với người đàn ông này.
Ông ta có thể tìm trở về, có lẽ là nghe được không ít chuyện.
Nếu biết rõ con trai mình bị người Chu gia đuổi ra khỏi cửa, còn thân thiết với bọn họ như vậy, Lục Thanh Nghiên chỉ muốn cười mỉa.
Vốn dĩ chỉ muốn đến xem người cha bỏ vợ bỏ con của Chu Cảnh Diên trông như thế nào, bây giờ xem ra cô không nên tới.
Không liếc mắt nhìn nhà chính thêm cái nào nữa, Lục Thanh Nghiên xoay người đi về phía phòng Lưu Tú Cần.
"Chị dâu, sao chị không đi vào?"
Phía sau truyền tới giọng nói tò mò của Dư Hiểu Du, Lục Thanh Nghiên không để ý tới, gõ cửa phòng Lưu Tú Cần.
"Ai vậy?"
Trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn còn già nua của Lưu Tú Cần.
"Bà ngoại, là cháu ạ."
Cửa phòng được mở ra từ trong, Lưu Tú Cần đỏ mắt nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên:
"Mau vào đi."
Lục Thanh Nghiên đi vào phòng, cửa phòng nhanh chóng đóng lại.
Trong sân, biểu cảm của Dư Hiểu Du kỳ lạ.
"Hình như chị dâu Thanh Nghiên không dễ tiếp xúc lắm."
Cô ta cười nói chuyện phiếm với Vương Dao ở bên cạnh.
Vương Dao hừ một tiếng: "Đâu chỉ không dễ tiếp xúc, cô ta căn bản khinh thường người khác."
Người Chu gia chưa bao giờ chiếm được tiện nghỉ từ chỗ Lục Thanh Nghiên, đương nhiên là Vương Dao sẽ không nói chuyện giúp Lục Thanh Nghiên.
Hơn nữa trong lòng cũng chua xót, nhìn cuộc sống của Chu Cảnh Diên càng ngày càng tốt, người Chu gia bọn họ thì càng ngày càng kém, Vương Dao cảm thấy cả người khó chịu.
Năm đó mẹ chồng cô ta đúng là người ngu ngốc, sao lại đuổi người ta ra cửa? cảm thấy khó chịu.
"Vậy sao?"
Dư Hiểu Du chỉ cười, sau đó rời mắt không biết suy nghĩ gì.
Trong căn phòng tối tăm, Lưu Tú Cần cố gượng cười, khóe mắt còn sót lại nước mắt.
Lục Thanh Nghiên nhìn bà ấy: "Bà ngoại, sao bà lại khóc?"
Đôi mắt của Lưu Tú Cần sưng đỏ, trống rỗng: "Bà ngoại chỉ nhớ tới một số chuyện cũ mà thôi, nên không nhịn được."
Lục Thanh Nghiên nhìn bên ngoài cửa sổ, dường như đang nhìn người nào đó: "Là vì ông ta ạ?"
Lưu Tú Cần gật đầu, vẻ mặt phức tạp, không biết nên mở miệng thế nào.
"Bà không nghĩ tới nhiều năm như vậy, ông ta còn có thể trở về."
Trong giọng nói của Lưu Tú Cần có ba phần oán trách, không muốn nhìn thấy người kia chút nào.
Ông ta tiêu sái rời đi nhiều năm như vậy, để lại mẹ con Cảnh Diên bơ vơ không nơi nương tựa, hại con gái bà ấy buồn bực không vui rời khỏi nhân thế, khiến cháu ngoại của bà ấy còn nhỏ như vậy mất đi yêu thương của cha.