Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 415

Người Chu gia đợi ở trong sân, thấy Lục Thanh Nghiên đi ra vội vàng né tránh, không dám liếc mắt nhìn cô một cái.

Lục Thanh Nghiên không để ý tới, đi ra bên ngoài.

"Chị dâu."

Thẩm Lâm vẫn luôn đợi ở bên ngoài, bên cạnh anh ta còn có Thẩm Nguyệt.

Hai người chạy tới, vây quanh Lục Thanh Nghiên.

"Bà ngoại không sao đúng không?"

Thẩm Lâm hơi lo lắng cho Lưu Tú Cần, bà ấy là bà ngoại của anh Diên, đương nhiên cũng là bà ngoại của anh ta.

"Không sao."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

"Người kia, thực sự là cha anh Diên sao?"

Thẩm Nguyệt không nhớ rõ diện mạo của cha Chu Cảnh Diên, đương nhiên không quen biết Dương Lập Quốc.

"Không biết, bọn họ đều nói phải."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, đều nói là phải nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, không dám lập tức kết luận.

"Nhiều năm như vậy không trở về, đột nhiên chạy tới làm gì?"

Nói tới chuyện này Thẩm Lâm lại tức giận, tức giận thay Chu Cảnh Diên.

Chạy về làm gì ư?

Lục Thanh Nghiên cũng rất muốn biết.

"Trở về đi, tôi cũng nên trở về."

Lục Thanh Nghiên tạm biệt hai người, cất bước đi về phía đội một.

"Chị dâu."

Phía sau truyền tới giọng Dư Hiểu Du.

Lục Thanh Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn.

Dư Hiểu Du đi theo bên cạnh Dương Lập Quốc, hai người đi nhanh về phía cô.

"Chị dâu, sao chị đã đi rồi?" Trên mặt Dư Hiểu Du tràn ngập tươi cười, vẻ mặt thân thiết.

"Tôi có đi hay không, chẳng lẽ còn phải thông báo với cô?"

Đối với Dư Hiểu Du này, ngay từ lần gặp đầu tiên Lục Thanh Nghiên đã không thích, không biết vì sao, chỉ vì cô ta cười rất giả tạo.

Cô không thích người trong ngoài không đồng nhất.

"Chị dâu, có phải chị không thích em hay không?"

Dư Hiểu Du hơi ấm ức, nhìn Lục Thanh Nghiên với vẻ vô tội.

Một người phụ nữ nông thôn, sao khó ứng phó như vậy?

"Thanh Nghiên, cho dù con có phải đang bất bình thay Cảnh Diên hay không, cho dù thế nào cha cũng là cha thằng bé, chẳng lẽ con không thể nói chuyện hẳn hoi ư?"

Giọng nói của Dương Lập Quốc bất mãn, vậy mà một đứa con dâu cũng không biết xấu hổ phô trương trước mặt cha chồng, đương nhiên là ông ta không vui.

"Nói chuyện hẳn hoi ư?"

Lục Thanh Nghiên bị tức mà cười, lạnh lùng nhìn về phía Dương Lập Quốc: "Ông muốn tôi nói chuyện hẳn hoi, vậy tôi muốn hỏi ông, ông biết Chu Cảnh Diên bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà không?"

Gương mặt nghiêm túc của Dương Lập Quốc lập tức trở nên kỳ lạ.

"Chuyện đều đã qua lâu như vậy, đâu cần đuổi theo không bỏ."

Tươi cười của Dương Lập Quốc hơi cứng đờ, suýt nữa không biết nên trả lời thế nào.

"Ông thực sự là cha của Cảnh Diên ư?"

Lục Thanh Nghiên hỏi thằng Dương Lập Quốc, cười trào phúng.

"Đương nhiên là thật!"

Những lời này Dương Lập Quốc trả lời rất to, giống như sợ người khác không biết.

"Sao tôi cảm thấy ông đang chột dạ vậy nhỉ?"

Dương Lập Quốc kỳ lạ khiến Lục Thanh Nghiên cảm thấy không thích hợp lần nữa, trong mắt hiện lên gì đó.

"Chị dâu, sao chị lại nghĩ như vậy chứ?"

Dư Hiểu Du bắt đầu hòa giải, cười tiến lên.

"Tôi nói chuyện với cô ư?"

Luc Thanh Nghiên không cho Dư Hiểu Du sắc mặt tất. Đối với cô mà nói hai người này không có quan hệ gì với cô, cho dù người này thực sự là cha của Chu Cảnh Diên.

Một người vứt bỏ vợ con mười mấy năm, trở về chỉ nói một câu có nỗi khổ riêng đã muốn cho qua mọi chuyện, sao có khả năng?

Gương mặt tươi cười của Dư Hiểu Du hơi âm trầm, người phụ nữ tên là Lục Thanh Nghiên này đúng là khó chơi.

"Con bé là em gái cô, cô nói chuyện như vậy à? Không biết Cảnh Diên cưới người vợ gì, tôi phải nói nó mới được."

Gương mặt của Dương Lập Quốc hơi âm trầm, bắt đầu bày ra dáng vẻ của người làm cha.

"Nói anh ấy ư? Ông có tư cách gì nói anh ấy?"

Lục Thanh Nghiên thực sự cảm thấy Dương Lập Quốc trước mặt không biết xấu hổ.

Nhiều năm mặc kệ, vừa về còn muốn dạy dỗ chồng cô, buồn cười tới cực hạn!

"Tôi là cha nó, đương nhiên là có tư cách."

Dương Lập Quốc không cảm thấy mình nói sai, trái lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Nếu ông thực sự là cha anh ấy, anh ấy bị người Chu gia bắt nạt đuổi ra khỏi cửa, ông nên giáo huấn bọn họ một trận, mà không phải ôn hòa nói chuyện với đám người đó."

Lục Thanh Nghiên châm chọc mỉa mai, đôi mắt có chút lạnh lẽo.

Một câu, khiến Dương Lập Quốc và Dư Hiểu Du cùng câm miệng.

Ánh mắt Dương Lập Quốc không khỏi nhìn về phía Dư Hiểu Du, Dư Hiểu Du liếc mắt nhìn ông ta một cái như đang cảnh cáo gì đó.
Bình Luận (0)
Comment