Lục Thanh Nghiên lạnh lùng không nói lời nào, chắc chắn hai người này có vấn đề, không cần dò xét làm gì.
"Chị dâu, chị hiểu lầm cha nuôi rồi, nghe bọn em giải thích cho chị đi."
Dư Hiểu Du thân mật tiến lên, muốn ôm lấy cánh tay của Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn cô ta, tay của Dư Hiểu Du nâng lên dừng ở giữa không trung.
"Lần này cha nuôi trở về là muốn bồi thường cho anh Cảnh Diên, còn vừa rồi cũng là không muốn mọi người khó xử, đợi mọi chuyện xong xuôi, cha nuôi nhất định sẽ giáo huấn bọn họ."
"Chị là vợ anh Cảnh Diên, không muốn nhìn cha con bọn họ vẫn luôn có thù oán đúng không."
Những lời này của Dư Hiểu Du nói đúng là dễ nghe, giống như Lục Thanh Nghiên không dễ nói chuyện, chính là tội nhân.
Lục Thanh Nghiên nhếch miệng, ngay sau đó gương mặt trở nên âm tình bất định: "Liên quan cái rắm tới cô!"
Lúc này Lục Thanh Nghiên cũng bất chấp giáo dưỡng gì đó, mắng là được.
Nói xong câu này, cô trực tiếp tiêu sái mà đi, lại nói chuyện với hai kẻ ngốc này, cô sẽ không nhịn được mắng ra lần nữa.
"Cô ta... Cô ta mắng tôi ư?"
Đợi Lục Thanh Nghiên rời đi, Dư Hiểu Du không dám tin tưởng mở miệng.
Người nhà quê đúng là người nhà quê, buột miệng thốt ra lời thô tục, quả thực khiến người ta tức chết mà.
"Chúng ta làm sao bây giờ?"
Dương Lập Quốc nhìn bóng dáng Lục Thanh Nghiên rời đi, tiến lên dò hỏi Dư Hiểu Du.
"Sao ông lại như vậy?"
Dư Hiểu Du tràn ngập tức giận trừng Dương Lập Quốc: "Vừa rồi suýt nữa bị lộ, biết không?"
"Sao tôi có thể bị lộ được?"
Vẻ mặt Dương Lập Quốc ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng. "Ngu ngốc!"
Dư Hiểu Du tức tới mức nghiến răng, không biết sao lại tìm người này, nếu không phải ông ta trông giống người nọ, căn bản đã không tới tìm ông ta.
"Tôi ngốc cái gì? Tôi đều dựa theo lời các người nói mà làm, căn bản không bị lộ."
Dương Lập Quốc tức giận, tuy ông ta là lấy tiền làm việc, nhưng cũng không nên vô duyên vô cớ bị người ta trách mắng.
Dư Hiểu Du nhắm mắt lại ổn định cảm xúc, chuyện này thực sự là không thể trách được Dương Lập Quốc, là cô ta không suy nghĩ chu đáo.
Tuy bọn họ điều tra được nhiều chuyện, nhưng quên chuyện đạo lý đối nhân xử thế.
Giống như lời người phụ nữ kia nói, sao cha ruột có thể chịu được chuyện người ta thương tổn con trai mình.
Lần sau nhất định phải chú ý một chút!
"Về Chu gia trước, ngày mai lại đi tìm cô ta."
Hôm nay không thích hợp tiếp tục dây dưa, đi ứng phó bà già kia trước, cần phải dỗ được bà ta.
Lục Thanh Nghiên về đến nhà, ngồi trên ghế suy nghĩ vấn đề.
Từ động tác tay chân của hai người cô nhìn ra được vẻ kỳ lạ, có suy đoán lớn mật.
Nếu người đàn ông này không phải cha Chu Cảnh Diên, rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì?
Người Chu gia và bà ngoại đều không nhận ra, nói lên người đàn ông này thực sự rất giống.
Trông giống chắc chắn không phải trùng hợp, rốt cuộc là ai tìm tới?
Còn vì lý do gì?
Dư Hiểu Du kia mặt ngoài nói là con gái nuôi của Dương Lập Quốc, nhưng cô nhìn ra được người nắm quyền chủ đạo là Dư Hiểu Du.
Cho dù thế nào, chuyện này chắc chắn là nhằm vào Chu Cảnh Diên, rất có khả năng còn liên quan tới cha anh.
Là vợ của Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên biết mình không tránh được.
Con người cô cũng không thích gặp chuyện là tránh né, muốn tìm được chân tướng thì cần phải đón khó mà lên. Hai người này chắc chắn còn tới tìm cô, phải xem mưu kế của ai cao hơn.
Ngày hôm sau, Lục Thanh Nghiên dậy khỏi giường mới nhớ lại chuyện mình quên mất.
Hôm qua bị chậm trễ, vậy mà quên mất gọi điện cho Lục Thanh Thần, cũng quên nói chuyện cho ông nội và bác trai.
Lục Thanh Nghiên dọn dẹp trong nhà xong, khóa cửa đi tới văn phòng của đại đội, dùng điện thoại ở văn phòng đại đội gọi điện cho Lục Thanh Thần.
"Em gái, cuối cùng em cũng gọi điện cho anh, anh còn tưởng em quên anh rồi cơ."
Nhận được điện thoại của Lục Thanh Nghiên, Lục Thanh Thần vô cùng vui sướng, trong giọng nói có chút oán hận, anh ta luôn cảm thấy mình bị em gái quên mất.
"Khụ, không có mà."
Sao Lục Thanh Nghiên có thể thừa nhận chuyện mình quên mất.
"Không có gì thì em cúp máy đây."
Báo bình an xong, Lục Thanh Nghiên dứt khoát cúp điện thoại, không cho Lục Thanh Thần cơ hội lải nhải.
Rời khỏi văn phòng đại đội, Lục Thanh Nghiên không về nhà, tránh thoát đám người đi đến chuồng bò.