Lục Chí Hòa và Lục Vân Chương đang quét dọn vệ sinh trước chuồng bò, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại.
"Thanh Nghiên, sao cháu lại tới đây?"
Lục Vân Chương cười hiền từ, nhìn bốn phía chắc chắn không có ai, mới dám nói chuyện với Lục Thanh Nghiên.
"Cháu quên mất chưa nói cho hai người chuyện đến tỉnh thành."
Ngày ấy gặp phải chuyện của Thẩm Nguyệt, sau này lại là Chu Cảnh Diên trở về.
Tuy cô dẫn theo Chu Cảnh Diên tới gặp Lục Vân Chương, nhưng không dám nói chuyện tỉnh thành trước mặt anh.
Sau đó sáng sớm lại có Tề Huệ Lan tới tìm cô, lại tới chuyện Dương Lập Quốc, tóm lại là quên mất hai việc này.
"Là có tin tức gì sao?"
Lục Chí Hòa đang làm việc dừng động tác, nhỏ giọng dò hỏi Lục Thanh Nghiên, ông ấy có thể cảm nhận được cô đã biết chút gì đó.
"Vâng, Trịnh Tùng Đào đã bị bắt, còn người kia..."
Lục Thanh Nghiên muốn nói lại thôi, nhìn về phía Lục Vân Chương và Lục Chí Hòa.
"Ông nội, bác trai, hai người từng gặp một người thích mặc áo choàng đen bao giờ chưa?"
"Áo choàng đen ư? Chưa từng gặp!"
Lục Vân Chương và Lục Chí Hòa không chút nghĩ ngợi lắc đầu, loại người này bình thường sẽ để lại ấn tượng rất sâu, gặp qua là tuyệt đối không quên.
"Vì sao cháu lại hỏi như vậy?"
Trong lòng Lục Vân Chương âm trầm, ngay sau đó hỏi.
"Có khả năng này người có liên quan tới chuyện Lục gia xảy ra chuyện, lần này cháu đến tỉnh thành đã có bóng dáng ông ta, hơn nữa ông ta nhận được tin tức rất nhẹ nhàng."
Lục Thanh Nghiên nói được một nửa, lại mở miệng: "Cháu và Thanh Thần hoài nghi, người này cố ý để lộ ra."
"Cố ý để lộ ư?"
Đôi mắt của Lục Chí Hòa nheo lai hiểu rõ ý trong lời nói của Lục Thanh Nghiên.
"Ông ta không đợi kịp!"
Lục Vân Chương nói rất chắc chắn, dừng công việc trong tay, đứng tại chỗ không biết đang nghĩ gì.
"Ông nội, ông điều tra lâu như vậy, có phát hiện có điểm nào không thích hợp hay không?"
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Lục Vân Chương, hi vọng ông ấy có thể cung cấp một số tin tức có tác dụng.
"Có điểm nào không thích hợp ư?"
Lục Vân Chương cẩn thận hồi tưởng: "Có! Người này rất lợi hại, cậu ta giống như luôn có thể biết trước được rất nhiều chuyện."
Nói tới chuyện này, Lục Vân Chương lập tức cảm thấy sởn tóc gáy.
Sau khi Lục gia xảy ra chuyện, ông ấy cảm thấy Lục gia bị người ta theo dõi, vẫn luôn đề phòng, cũng bảo tiểu bối Lục gia ít ra cửa.
Nhưng rõ ràng có đề phòng, người nọ lại như có mắt ở Lục gia, luôn có thể biết động tĩnh của Lục gia trước tiên.
Lời nói của Lục Vân Chương khiến gương mặt Lục Thanh Nghiên hơi âm trầm, quả nhiên người này như cô phỏng đoán.
"Đồng ý với ông nội, cháu đừng xen vào chuyện này."
Lục Vân Chương nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, dặn dò cô.
Tuy Lục Thanh Nghiên cũng là người Lục gia, nhưng Lục Vân Chương không nguyện ý để cô tham dự vào, sợ cô xảy ra chuyện.
"Vâng, cháu biết rồi ạ."
Nhìn ra được kiên quyết của Lục Vân Chương, Lục Thanh Nghiên không nói gì nữa.
Cô luôn cảm thấy cho dù mình không đi điều tra, cũng đã sớm tham dự vào, không thể không tra chuyện này.
Trên đường về nhà, Lục Thanh Nghiên vẫn luôn suy nghĩ chuyện người áo choàng đen.
Trên sườn núi, hai bóng người đứng ở cửa nhà cô, biểu cảm có chút không kiên nhẫn.
Nhìn thấy hai người Lục Thanh Nghiên dừng bước, biểu cảm còn không kiên nhẫn hơn hai người.
Xem ra cô đoán không sai, hai người này thực sự không dễ dàng từ bỏ. rốt cuộc là bọn họ mưu đồ chuyện gì.
"Chị dâu, chị về rồi?"
Dư Hiểu Du ở trên sườn núi vẫy tay, trên mặt đâu còn không kiên nhẫn như vừa rồi.
Lục Thanh Nghiên không đáp lại cô ta, chậm rãi đi lên triền núi.
"Hai người tới đây làm gì?"
"Cô có thái độ gì vậy hả? Sao con trai tôi lại cưới một người vợ như cô?"
Dương Lập Quốc bắt đầu phô trương, bày ra dáng vẻ dạy dỗ.
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn qua, khóe miệng hơi nhếch lên độ cong châm chọc:
"Đó là chuyện của tôi và anh ấy, liên quan gì tới ông?"
Một người không biết chạy từ đâu ra, cũng không biết có phải cha ruột chồng cô hay không, sao có thể không biết xấu hổ dạy dỗ trước mặt cô?
Còn nữa, cho dù ông ta thực sự là cha của Chu Cảnh Diên, với thái độ đó của ông ta, cô cũng không cho ông ta sắc mặt tốt.
"Cô... Cô..."
Dương Lập Quốc bị chọc tức tới mức gương mặt già đỏ bừng lên, suýt nữa phun ra ngụm máu.
"Cha nuôi, đừng nóng giận."
Ánh mắt Dư Hiểu Du cảnh cáo ông ta, lúc này Dương Lập Quốc mới kìm nén cơn tức, hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.