"Chị dâu, hay là chúng ta đi vào nói chuyện đi?"
Dư Hiểu Du xách đồ trong tay lộ ra biểu cảm dịu dàng thân thiết, ra hiệu cho Lục Thanh Nghiên để bọn họ đi vào.
"Có chuyện gì nói ở đây là được, nhà tôi quá nhỏ, không chứa được hai người."
Lục Thanh Nghiên đứng ở cửa, không có ý mở cửa đi vào.
Cho dù tính tình của Dư Hiểu Du tốt tới mấy, cũng không thể giả vờ ra biểu cảm dịu dàng.
"Chị dâu, chị xem chúng em xách theo nhiều đồ như vậy, chị mở cửa để em và cha nuôi đi vào đi."
Dư Hiểu Du nỗ lực nở nụ cười, giơ đồ trong tay lên, là hai hộp sữa mạch nha và hai hộp trái cây.
Lục Thanh Nghiên liếc mắt nhìn một cách tùy ý: "Miếu nhỏ không chứa được đại Phật."
"Chị dâu, đây là sữa mạch nha, đây là hộp trái cây, giá cả không rẻ đâu."
Dư Hiểu Du cho rằng Lục Thanh Nghiên không biết nhìn hàng, nghiến răng nhắc nhở cô.
Cô ta không tin người nhà quê, không hiếm lạ mấy thứ này.
"Mấy thứ này tôi không hiếm lạ gì."
Nếu hai người này xem thường "người nhà quê" như cô, vậy cô cũng sẽ thành người đàn bà đanh đá cho bọn họ xem.
"Cô biết đây là gì không? Sao con trai tôi lại cưới một người phụ nữ không biết nhìn hàng như cô?"
Dương Lập Quốc lại ở một bên nói chuyện, âm thầm trợn trắng mắt, luôn cảm thấy mình và Dư Hiểu Du đang đàn gảy tai trâu.
"Mang về đi, mấy thứ này kém như vậy, hai người cũng không biết xấu hổ mang tới nhà tôi."
Lục Thanh Nghiên nghiêm mặt, bày ra dáng vẻ vô cùng tức giận.
"Còn tưởng là các người có tiền cỡ nào? Kết quả còn không phải là nghèo kiết xác giống như tôi."
Một câu ít ỏi, trực tiếp khiến Dư Hiểu Du và Dương Lập Quốc suýt nữa quên mất mục đích mình tới. "Chị dâu, chị có thể để chúng em gặp anh Cảnh Diên hay không?"
Không muốn nói lời vô nghĩa với người phụ nữ vô tri Lục Thanh Nghiên này, tầm mắt của Dư Hiểu Du xuyên qua sân, muốn nhìn xem Chu Cảnh Diên có ở bên trong không.
"Anh ấy không ở nhà."
Lục Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực, hùng hổ trừng hai người.
Dáng vẻ đanh đá học được rất giống, chuyện này còn phải cảm ơn Vương Kim Nga và Ngưu Lan Hoa.
Cô cảm thấy cô học dáng vẻ đó càng ngày càng giống!
"Sao con trai tôi không ở nhà?"
Dương Lập Quốc nổi giận đùng đùng, nếu đôi mắt có thể ăn thịt người, có khả năng ông ta đã sớm muốn nuốt Lục Thanh Nghiên.
Trong mắt Lục Thanh Nghiên hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
Xem ra hai người này còn chưa biết Chu Cảnh Diên đi đâu, trước khi tới không hỏi thăm tình hình rõ ràng ư.
"Không có nhà là không có nhà, rốt cuộc là hai người muốn thế nào?"
Vẫn luôn không muốn từ bỏ, mưu cầu không nhỏ đâu!"
"Chị dâu chị đừng hiểu lầm, em và cha nuôi chỉ muốn gặp anh Cảnh Diên, bồi thường mấy năm khổ sở của anh ấy mà thôi."
Dư Hiểu Du suýt nữa bị Lục Thanh Nghiên tức chết, cô ta chỉ sợ gặp phải phụ nữ nông thôn nói không thông, kết quả thực sự bị cô ta gặp được.
Nhìn diện mạo và khí chất đều không tệ, sao lại khó chơi như thế?
"Bồi thường ư? Chỉ dựa vào hai thứ này thôi sao?"
Lục Thanh Nghiên khinh thường hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn đồ bọn họ mang tới.
"Chắc chắn không chỉ có hai thứ này, chị để hai bọn em gặp anh Cảnh Diên bàn lại có được không?"
Dư Hiểu Du cảm thấy mình sắp không giữ được gương mặt tươi cười.
"Tôi nói anh ấy không ở nhà, hai người không có lỗ tai sao?"
"Vậy anh ấy đi đâu? Có thể báo cho chúng em không?"
Dư Hiểu Du và Dương Lập Quốc liếc mắt nhìn nhau một cái.
Lục Thanh Nghiên nhìn không giống nói giỡn, chẳng lẽ lần này đến tốn công?
Dư Hiểu Du bắt đầu nghĩ đối sách, nếu Chủ Cảnh Diên không ở đây vậy dẫn vợ anh rời đỉ.
Cô ta không tin có Lục Thanh Nghiên ở đây, Chu Cảnh Diên sẽ không xuất hiện, nói không chừng đồ còn ở trên người Lục Thanh Nghiên?
"Ở nơi rất xa, hai người không tìm thấy được."
Lục Thanh Nghiên trợn mắt với hai người, ra vẻ vô tri.
Nếu cô đoán không sai, mưu đồ của hai người này không nhỏ, chẳng qua không biết mưu đồ cái gì, còn cần cô tiến thêm một bước xác nhận.
"Anh Cảnh Diên không ở nhà cũng không sao, bồi thường cho chị dâu cũng được."
Dư Hiểu Du tung mồi, cô ta cảm thấy Lục Thanh Nghiên "vô tri" chắc chắn sẽ mắc mưu.
"Bồi thường cho tôi ư? Các người muốn bồi thường tôi cái gì?"
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên sáng lên, gấp không đợi nổi hỏi hai người, giống như cảm thấy có hứng thú đối với lời Dư Hiểu Du nói.