"Chị dâu, không bằng theo chúng em về tỉnh Z đi, ở đó chị dâu sẽ có cuộc sống rất tốt, muốn thứ gì có thứ đó."
Dư Hiểu Du cười vô cùng ngọt ngào, giống y như phù thủy dụ dỗ người ta rơi vào bẫy.
"Thật ư?"
Lục Thanh Nghiên âm thầm cười mỉa, trên mặt lộ ra biểu cảm rất vui sướng.
Còn muốn dẫn cô rời đi, rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì?
"Thật, em còn có thể lừa chị dâu ư?"
Dư Hiểu Du dùng sức gật đầu, đưa đồ trong tay cho Lục Thanh Nghiên: "Chị dâu nhận lấy mấy thứ này trước, đợi chị theo chúng em trở về, muốn thứ gì có thứ đó."
"Được thôi, tôi nhận lấy."
Lục Thanh Nghiên không từ chối, ôm lấy đồ trong tay như nhặt được bảo vật.
Thôi, vẫn luôn cứng rắn nhét cho cô, không nhận cũng phí!
Lục Thanh Nghiên nhận lấy đồ xong, khóe miệng Dư Hiểu Du hơi nhếch lên không để lộ dấu vết.
Quả nhiên người nhà quê chính là người nhà quê, còn có thể chịu được dụ hoặc sao?
Lục Thanh Nghiên ôm đồ trong tay, đôi mắt liếc nhìn Dư Hiểu Du, khi cúi đầu trên gương mặt xuất hiện nụ cười mỉa.
"Khi nào chị dâu có thể theo bọn em trở về?"
"Hai người rất vội sao?"
Lục Thanh Nghiên "đơn thuần" nhìn hai người, trong lòng lại dâng lên nghỉ ngờ lần nữa, rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì?
"Không vội, nhưng mà cha nuôi còn có công việc cần làm, cho nên chúng ta cần trở về sớm."
"Đúng vậy, tôi rất bận."
Dương Lập Quốc phụ họa lời Dư Hiểu Du, không ngừng gật đầu.
"Tôi đi theo hai người, thực sự có thể nhận được rất nhiều đồ ư?"
Lục Thanh Nghiên biểu hiện ra dáng vẻ tham lam, đặc biệt giống một "Thật."
Khóe miệng Dư Hiểu Du giật giật, cô ta có loại cảm giác không theo kịp tiết tấu mạch não của Lục Thanh Nghiên.
"Vậy được rồi, tôi đi theo hai người."
Lục Thanh Nghiên sớm đã suy nghĩ nhiều chuyện trong lòng.
Nếu hai người này có mưu đồ, vậy cô sẽ thâm nhập hang hổ nhìn xem, tục ngữ nói rất hay, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Bọn họ tới vì chồng cô, cô thân là vợ của Chu Cảnh Diên, có nghĩa vụ diệt trừ tất cả nguy hiểm không biết ở phía sau giúp anh.
"Vậy cô nhanh thu dọn đồ đi, chúng ta cần trở về sớm một chút."
Dương Lập Quốc không muốn ở nông thôn một giây nào, khắp nơi dơ loạn không chịu nổi, một đám người xanh xao vàng vọt, nhìn ông ta tham lam lại vô tri.
"Thu dọn đồ cái gì? Hai người đều mua đồ cho tôi, tôi không thu dọn, lập tức đi cùng hai người."
Lục Thanh Nghiên cười ha ha nói: "Đợi tôi cất đồ xong lại đi."
Mở cửa nhà ra, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng tiến vào nhà, cho hết đồ vào không gian, sau đó vén góc rèm lên nhìn hai người đứng ở cửa.
Giống như cô suy đoán, sau khi cô rời đi biểu cảm của hai người suýt nữa bùng nổ.
"Người phụ nữ này..."
Dương Lập Quốc nghiến răng nghiến lợi, chưa từng gặp người phụ nữ nào tham lam như thế.
Lồng ngực của Dư Hiểu Du không ngừng phập phồng, đầu óc choáng váng.
Quả nhiên, vẫn là cô ta quá khinh thường Lục Thanh Nghiên!
Nhìn người thực sự không thể nhìn bề ngoài, uổng phí cô ta thấy cô lần đầu tiên thì cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, kết quả bây giờ lại bị vả mặt.
"Đi thôi đi thôi, tôi chuẩn bị xong rồi."
Lục Thanh Nghiên khóa kỹ cửa đi tới chỗ hai người, dáng vẻ không đợi kịp.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Dư Hiểu Du cười cứng đờ, dẫn đầu đi về trước. "Tránh ra!"
Dương Lập Quốc không kiên nhẫn xua tay, suýt nữa ra tay với một đứa bé trong đó.
Lục Thanh Nghiên ngăn cản ông ta, cười tủm tỉm nói: "Ông muốn làm gì?"
Cho dù không có chứng cứ chứng minh người trước mặt không phải cha của Chu Cảnh Diên, cô cũng sớm phủ định người này.
Không biết rốt cuộc là người nào tìm một người như vậy tới sắm vai?
Tuy cô chưa từng gặp cha của Chu Cảnh Diên, nhưng cô suy đoán người nọ tuyệt đối không nông cạn như người trước mặt, dù sao ông ấy có một đứa con trai ưu tú như Chu Cảnh Diên.
Gen tốt như vậy, so có thể là người sắm vai ghê tởm trước mắt sinh ra?
"Xe này không thể bị đám nhóc dơ bẩn làm hỏng."
Dương Lập Quốc ngượng ngùng rút tay, không dám nhìn thẳng vào hai mắt Lục Thanh Nghiên.
Vì sao vào lúc này, ông ta lại có loại cảm giác rất kỳ lạ là "đứa con dâu" này không giống với biểu hiện vừa rồi?