Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 423

Ở trong không gian ăn bữa tối phong phú xong, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.

“Ai?”

Rời khỏi không gian, Lục Thanh Nghiên nhìn về phía cửa.

"Chị dâu, là em."

Giọng nói của Dư Hiểu Du truyền từ ngoài đến, Lục Thanh Nghiên chậm rãi đi qua mở cửa.

Ngoài cửa, Dư Hiểu Du cầm một bát đồ ăn, cười với Lục Thanh Nghiên.

"Chị dâu, em có thể tiến vào không?"

"Vào đi."

Tránh sang một bên Lục Thanh Nghiên lạnh lùng nói, trên mặt còn làm ra biểu cảm bất mãn.

"Chị dâu, buổi tối chị không ăn cơm, em mới nấu lại lần nữa, chị mau nếm thử đi."

Dư Hiểu Du tới gần Lục Thanh Nghiên, thân thiết nói.

"Tôi không ăn."

Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng, cô lại ăn sẽ bị no chết.

"Có phải không có khẩu vị hay không? Có muốn ăn ít trái cây không?"

Dư Hiểu Du cầm lấy đĩa trái cây bày trên bàn, đưa một quả táo cho Lục Thanh Nghiên.

"Lấy ra, cô có phiền hay không?"

Lục Thanh Nghiên đẩy tay Dư Hiểu Du ra, dáng vẻ rất không kiên nhẫn.

"Chị dâu, có phải chị không thích em hay không?"

Dư Hiểu Du cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng, ấm ức lại đáng thương.

"Biết thì tốt."

Lục Thanh Nghiên âm thầm trợn trắng mắt, nếu không phải không chắc chắn bọn họ tính kế gì, sao cô có thể tốn nhiều thời gian ứng phó bọn họ như vậy?

Đợi cô biết được mục đích của bon ho. cô sẽ lập tức rời khỏi đây. không muốn ở lại thêm một giây nào.

Biểu cảm của Dư Hiểu Du hơi cứng đờ, sao mọi chuyện hoàn toàn không giống với cô ta nghĩ như vậy, rốt cuộc người phụ nữ này có tỉm không?

"Chị dâu, đây là tiền và phiếu cha nuôi bảo em cho chị, ngày mai em đi mua quần áo với chị."

Biết Lục Thanh Nghiên không thích dựa theo kịch bản, Dư Hiểu Du dứt khoát nói sang chuyện khác, móc 50 tệ và mấy phiếu định mức ra.

Lục Thanh Nghiên đoạt lấy tiền và phiếu định mức trong tay Dư Hiểu Du: "Chỉ có chút tiền như vậy ư? Các người tống cổ ăn mày à?"

Khóe miệng Dư Hiểu Du giật giật, hoàn toàn không nói tiếp được, cô ta cho rằng Lục Thanh Nghiên sẽ vui mừng, thái độ sẽ nhẹ nhàng hơn.

Kết quả vậy mà là tình huống này!

Đáng chết!

Người nào nói cho cô ta, mình nên ứng phó Lục Thanh Nghiên thế nào mới được?

"B0 tệ không ít mà."

Dư Hiểu Du gượng cười, vậy mà một người nhà quê lại ghét bỏ 50 tệ ít?

"Rất ít."

Lục Thanh Nghiên thấy rõ biểu cảm của Dư Hiểu Du, âm thầm cười mỉa.

50 đã muốn tống cổ cô ư?

Nghĩ hay quá nhỉ!

"Chỗ em còn 50 tệ, cho chị dâu hết vậy."

Dư Hiểu Du nghiến chặt răng, hơi đau lòng móc 50 tệ ra đưa cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên không chút khách sáo, lại đoạt lấy năm tờ đại đoàn kết trong tay Dư Hiểu Du lần nữa.

Được rồi, hôm nay nháo đủ rồi, cô tạm buông tha cho bọn họ.

"Thôi, nể mặt các người nghèo như vậy, tôi cố mà không so đo với các người vậy."

Lục Thanh Nghiên cho 100 tệ vào trong túi, ngáp một cái đi tới mép giường. Dư Hiểu Du lập tức ngồi xuống, cười với Lục Thanh Nghiên, không có ý định rời đi.

"Nói cái gì? Tôi không có chuyện để nói với cô."

Trong mắt Lục Thanh Nghiên hiện lên tia sáng âm u, khóe miệng hơi nhếch lên.

Không phải là không nhịn được đấy chứ?

"Chị dâu, chúng ta tâm sự linh tỉnh đi."

Dư Hiểu Du sớm đã gấp không đợi nổi muốn hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ cô ta không muốn tiếp xúc nhiều với Lục Thanh Nghiên.

"Được thôi, chúng ta tâm sự đi."

Lục Thanh Nghiên ngồi ở mép giường, cười mà như không cười nhìn Dư Hiểu Du.

Nhìn Lục Thanh Nghiên, vậy mà Dư Hiểu Du sinh ra loại cảm giác kỳ lạ khó hiểu, nhưng rất nhanh bị cô ta ném ra sau đầu.

Loại phụ nữ tham tiền, không có não như vậy, sao có thể cho cô ta cảm giác kỳ lạ, nhất định là ảo giác của cô ta!

"Chị dâu, tình cảm giữa chị và anh Cảnh Diên rất tốt đúng không."

Dư Hiểu Du ngồi đối diện Lục Thanh Nghiên, làm như thực sự chỉ tùy ý tâm sự.

"Tốt, đương nhiên là tốt rồi."

Nghĩ đến Chu Cảnh Diên, trong mắt Lục Thanh Nghiên lộ ra ý cười.

Không biết lúc này anh đang làm gì?

Đã ăn cơm tối chưa?

Có mệt hay không?

"Thực sự hâm mộ tình cảm của chị dâu và anh Cảnh Diên, tình cảm của hai người tốt như vậy, có lẽ anh Cảnh Diên có chuyện gì cũng nói với chị."

Dư Hiểu Du mỉm cười dò hỏi.

Câu hỏi của cô ta càng ngày càng thẳng thắn, không có bất cứ phòng bị gì.
Bình Luận (0)
Comment