Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 424

Bởi vì ở trong lòng Dư Hiểu Du, Lục Thanh Nghiên không có đầu óc, không cần cô ta động não là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

"Đương nhiên."

"Chị dâu, anh Cảnh Diên có cho chị thứ gì hay không?"

Dư Hiểu Du gấp không đợi nổi hỏi, trong mắt lộ vẻ vội vàng.

Đôi mắt Lục Thanh Nghiên hơi tối lại, trên mặt lại giả vờ mờ mịt: "Có cho, nhưng cô nói là thứ gì?"

"Anh Cảnh Diên có từng nói trước đây cha nuôi tặng thứ gì cho anh ấy không, hiện giờ anh ấy giữ thứ này, hay là cho chị?"

Dư Hiểu Du hoàn toàn không ngồi yên, đứng dậy đi về phía Lục Thanh Nghiên.

"Đồ cha nuôi cô để lại ư? Ông ta có thể để lại thứ gì cho chồng tôi?"

Cười nhạo một tiếng, Lục Thanh Nghiên hỏi lại, cô rất muốn biết đám người này biết được bao nhiêu.

Quả nhiên là cô đoán không sai, thứ mà bọn họ cần là đá thời không kia.

Rốt cuộc bọn họ là ai?

Vì sao biết đá thời không?

"Em cũng không biết là gì, chỉ nghe cha nuôi từng nhắc tới là thứ rất quan trọng."

Dư Hiểu Du nói mơ hồ, lại dò hỏi Lục Thanh Nghiên lần nữa: "Chị dâu, anh Cảnh Diên thực sự không cho chị đồ cha nuôi để lại ư?"

"Không có, cô muốn tôi nói mấy lần, sao cô phiền như vậy?"

Lục Thanh Nghiên không kiên nhẫn cắt ngang lời Dư Hiểu Du, đứng dậy đẩy cô ta ra:

"Tôi rất mệt, cô đi ra ngoài đi."

Dư Hiểu Du đứng ở ngoài cửa, còn muốn nói gì đó thì nghênh đón cô ta là tiếng đóng cửa vang dội.

"Đáng chết!"

Âm thầm mắng một tiếng, Dư Hiểu Du buồn bực xoay người.

Trong phòng, Lục Thanh Nghiên lấy đá thời không ra, đặt trước mặt. Tiểu Thất kích động đến mức lập lòe tia sáng, bị Lục Thanh Nghiên ngăn cản: "Mi an phận chút cho ta."

"Ồ, Tiểu Thất biết rồi."

Tiểu Thất ấm ức an tĩnh lại, không mở miệng nữa.

"Xem ra đám người này còn chưa chắc chắn rốt cuộc là thứ gì."

Lẩm bẩm nói, Lục Thanh Nghiên nhìn đá thời không trước mặt.

Nắm chặt đá thời không, trong mắt cô hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Nếu đã biết mục đích của bọn họ, kế tiếp cần phải giám sát hành động của Dư Hiểu Du.

Cô luôn cảm thấy sau lưng Dư Hiểu Du còn có người, còn hai vợ chồng Dương Lập Quốc, chỉ là người được thuê, không cần để bọn họ trong lòng.

Ngày hôm sau, Lục Thanh Nghiên ngồi ở bàn ăn của Dương gia, chỉ tùy ý ăn hai miếng.

Chắc chắn đồ không ở trên người Lục Thanh Nghiên xong, thái độ của Dư Hiểu Du đối với cô xuống dốc không phanh.

Ăn cơm xong, Dư Hiểu Du nhanh chóng chuẩn bị rời đi.

Lục Thanh Nghiên tiến lên nắm lấy cánh tay cô ta: "Không phải là cô nói muốn dẫn tôi đi dạo phố mua quần áo sao?"

"Chị dâu, em tạm thời có việc gấp, mình chị đi đi."

Đẩy tay Lục Thanh Nghiên ra, Dư Hiểu Du lạnh nhạt rời di.

Đợi Dư Hiểu Du rời đi, Lục Thanh Nghiên cũng tìm cớ rời khỏi Dương gia.

Bước chân của Dư Hiểu Du vội vàng, vẫn luôn đi dọc theo đường cái, mãi đến mười phút sau cô ta mới tiến vào một ngõ nhỏ hẹp.

Lục Thanh Nghiên không đi sát quá, nhưng cũng không để Dư Hiểu Du rời khỏi tầm mắt của mình.

Tuy ngõ nhỏ mà Dư Hiểu Du tiến vào hẹp, nhưng rất phức tạp, cần rẽ trái rẽ phải.

Mấy phút sau cô ta dừng trước một căn nhà, đánh giá trái phải lúc này mới gõ cửa.

Một lúc lâu sau cửa mới mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đứng phía sau cửa.

Lục Thanh Nghiên dán sát vào tường ở chỗ rẽ, liếc thấy hết cảnh tượng. Bên trong không có âm thanh gì, có lẽ hai người đã đi vào phòng, như vậy cho cô cơ hội tiến vào.

Nhảy lên vách tường, Lục Thanh Nghiên lén thăm dò, chắc chắn trong sân không có ai mới nhảy xuống.

Dọc theo góc tường, cô mò mẫm đi đến dưới mái hiên.

Trong phòng có người đè thấp giọng nói chuyện, trong đó có một người là Dư Hiểu Du.

"Em chắc chắn đồ không ở trên người cô ta ư?"

Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông trẻ tuổi truyền đến.

"Chắc chắn, em lặp lại hỏi cô ta, hình như cô ta không biết gì."

Dư Hiểu Du nói chắc chắn: "Con người Lục Thanh Nghiên không có đầu óc, có lẽ sẽ không gạt em."

"Chẳng lẽ đồ còn ở trên người Chu Cảnh Diên?"

"Hiện giờ không biết Chu Cảnh Diên ở đâu, người phụ nữ kia cũng luôn không nói."

"Em trở về hỏi thăm tiếp, cần phải biết tung tích của Chu Cảnh Diên."

Giọng nói của hai người càng nói càng nhỏ, gần như không nghe thấy được.

"Chúng ta không nhắc tới người khác, được không?"

Chỉ một lát sau, giọng nói của Dư Hiểu Du có thay đổi, kèm theo ai oán.
Bình Luận (0)
Comment