Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 425

"Ngoan, hoàn thành nhiệm vụ xong chúng ta mới có thể hưởng thụ."

"Anh cả ngày chỉ biết nhiệm vụ, khi nào hôn sự của em và anh mới có thể làm?"

Nghe động tĩnh trong phòng, lông mày của Lục Thanh Nghiên nhíu chặt.

Xem ra những người này cũng không chắc chắn, rốt cuộc đồ có ở trên người Chu Cảnh Diên hay không.

Đá thời không là cha Chu Cảnh Diên để lại cho anh, đám người này có thể biết được, chắc chắn là cũng có liên quan tới cha Chu Cảnh Diên.

Không biết có thể dựa vào chuyện này tra được tin tức về cha anh hay không.

Còn nữa, từ trong cuộc đối thoại của hai người này cô nhận được một tin tức, đó chính là hai người này không phải người đứng phía sau.

Lục Thanh Nghiên xoa trán, hơi đau đầu.

Có nên lại đi theo đường dây này tìm người đứng phía sau hay không?

"Trở về không cần khách sáo với cô ta nữa, trực tiếp nhốt cô ta hỏi tung tích của Chu Cảnh Diên."

Khi Lục Thanh Nghiên đang suy xét kế tiếp nên làm gì bây giờ, trong phòng lại truyền tới giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi.

Lục Thanh Nghiên đang xoa huyệt thái dương dừng tay, trong mắt là lạnh lẽo.

Lục Thanh Nghiên cười mỉa, xem ra không cần suy nghĩ kế tiếp nên làm gì bây giờ, trực tiếp để lộ bản thân.

Đứng ở cửa còn có thể nghe thấy được lời nói của Dư Hiểu Du trong phòng, Lục Thanh Nghiên nâng chân lên đá cửa.

"Kẻ nào?"

Người đàn ông trẻ tuổi ở nhà chính ôm Dư Hiểu Du, cửa bị người ta đá văng ra, anh ta sợ tới mức lập tức hét lên.

"Cô là ai? Vì sao lại vào nhà tôi?"

"A Cường, cô ta là Lục Thanh Nghiên, là vợ của Chu Cảnh Diên."

Dư Hiểu Du nhìn thấy người tới, sắc mặt thay đổi. Không phải là cô cầm tiền đi mua quần áo rồi ư?

"Lục Thanh Nghiên? Sao cô ta lại tới đây?"

Người đàn ông trẻ tuổi Tống Cường gương mặt âm trầm, chất vấn Dư Hiểu Du.

"Em không biết."

Dư Hiểu Du lắc đầu, trong đầu rất loạn.

Trong lòng cô ta, Lục Thanh Nghiên không có đầu óc, sao có thể tìm tới được đây?

"Đáng chết, em bị lừa."

Tống Cường nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, lớn tiếng rống giận.

Còn có gì không hiểu, người phụ nữ Lục Thanh Nghiên này có thể theo dõi Dư Hiểu Du tìm tới đây, sao có thể là người phụ nữ ngốc nghếch, cô đang giả heo ăn thịt hổi

Đương nhiên là Dư Hiểu Du cũng hiểu rõ, gương mặt hơi trắng bệch.

"Mới biết được ư?"

Lục Thanh Nghiên đi vào, tươi cười nguy hiểm: "Nói đi, là ai bảo các người tới tìm chồng tôi?"

"Tôi không biết cô đang nói gì."

Hai tay của Tống Cường để sau lưng, tay phải lén cầm dao nhỏ, mũi dao hiện lên tia sáng sắc bén.

Ánh mắt sắc bén của Lục Thanh Nghiên nhìn đôi tay để sau lưng của Tống Cường, lạnh lùng nói một câu.

Không đợi Tống Cường chủ động tấn công cô, Lục Thanh Nghiên đã chạy như bay tiến lên.

Dư Hiểu Du la lên, né tránh.

Tống Cường không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên sẽ mạnh như vậy, chỉ kịp vung dao nhỏ đâm về phía cô.

Lục Thanh Nghiên nghiêng người né tránh đi xong, đôi tay nắm chặt lấy tay cầm dao của Tống Cường, gập mạnh lại.

Tống Cường kinh hãi muốn rút tay về, đáng tiếc Lục Thanh Nghiên căn bản không cho anh ta cơ hội.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phòng, gương mặt Tống Cường trắng bệch. kiếm trong phòng.

Cô ta cầm lấy bình nước, lao nhanh về phía Lục Thanh Nghiên.

Phản ứng của Lục Thanh Nghiên rất nhanh, nhấc chân đá một cái, Dư Hiểu Du phát ra tiếng kêu rên ngã lăn trên đất.

Đoạt lấy dao nhỏ trong tay Tống Cường, Lục Thanh Nghiên cầm dao nhỏ để ở cổ anh ta:

"Là ai sai bảo anh?"

Tống Cường ôm tay bị bẻ gãy của mình, mồ hôi đầy đầu không nói một lời.

Dư Hiểu Du bò dậy, ảo não vậy mà mình không phát hiện Lục Thanh Nghiên là sói đội lốt cừu.

Cô ta nhanh chóng chạy ra ngoài, Lục Thanh Nghiên đang định đánh ngất Tống Cường đuổi theo Dư Hiểu Du, thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng kêu của cô ta.

Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên nghiêm túc hơn, chẳng lẽ trong sân còn có người?

Nhanh chóng đánh ngất Tống Cường không mở miệng, Lục Thanh Nghiên cầm dao đi ra ngoài.

Có hai người đàn ông đứng ở trong sân, một người trong đó đã đánh ngất Dư Hiểu Du kêu to.

Lục Thanh Nghiên đứng phía sau cửa, cũng không đi ra ngoài mà quan sát tình hình.

"Đồng chí Lục, chúng tôi không phải là người xấu, cô không cần đề phòng chúng tôi."
Bình Luận (0)
Comment