Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 428

Ông ấy không muốn gặp Lạc Thải Vi nhiều, sợ cho bà ấy hi vọng, nhưng cơ thể mình lại cần một bác sĩ luôn chăm sóc.

Ông ấy còn có kẻ thù mạnh ở sau lưng, vì không bị lộ, cho nên ông ấy không thể đến bệnh viện, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận trị liệu của Lạc Thải Vi.

Lạc Thải Vi không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài lần nữa.

Phó Minh Trạch ho khan kịch liệt, lấy một cái chai ra uống một viên thuốc màu đen, lúc này mới đỡ hơn nhiều.

"Ông..."

Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên phức tạp, ánh mắt nhìn về phía lọ thuốc trong tay Phó Minh Trạch.

Phó Minh Trạch nắm chặt lọ thuốc, mỉm cười: "Cha không sao, không cần lo lắng."

Lục Thanh Nghiên không nói gì nữa.

Tuy người trước mắt có khả năng là cha chồng cô, nhưng cô vẫn không có biện pháp lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi ông ấy nhiều như vậy, dù sao hai người xa lạ đến mức không thể xa lạ hơn.

Cơ thể ông ấy nhìn đặc biệt không tốt.

Vị thuốc nhàn nhạt trong không khí cũng khiến cô suy đoán được đại khái đây là thuốc duy trì mạng sống, đồ bên trong vô cùng sang quý và phức tạp.

"Khụ khụ, cha biết con còn chưa tin cha, không sao, cho phép cha chậm rãi kể lại đi..."

Phó Minh Trạch mỉm cười, vết sẹo trên mặt vì ông ấy tươi cười mà nhu hòa đi nhiều.

Vẻ mặt ông ấy trở nên hơi hoảng hốt, chậm rãi hồi tưởng lại chuyện cũ sớm bị ông ấy chôn vùi trong lòng.

Năm đó gia đình ông ấy xảy ra chuyện lớn, sau đó ông ấy bị kẻ thù đuổi giết, cuối cùng mất trí nhớ được mẹ Cảnh Diên nhặt về nhà.

Khi Cảnh Diên 5 tuổi ông ấy đã khôi phục ký ức, khi đó ông ấy che giấu đau đớn trong lòng, cam tâm tình nguyện ở nông thôn sống cuộc sống bình phàm.

Thế lực của kẻ thù to lớn, ông ấy căn bản không thể báo thù, cũng không tìm thấy cơ hội báo thù. Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ trôi qua như vậy, nhưng không nghĩ tới lại có người phát hiện ra ông ấy, ông ấy không thể tạm biệt được chỉ có thể dẫn kẻ thù rời đi.

Lần này ông ấy không còn may mắn như lần trước, dụ người đuổi giết ông ấy tới trong núi, khi đồng quy vu tận với người đó thì ngã xuống vách núi.

Tuy nhặt được mạng nhưng cũng hủy dung gãy chân, còn biến thành người thực vật nhiều năm.

Ông ấy tỉnh lại là vào ba năm trước, khi đó cơ thể ông ấy đã dầu hết đèn tắt, là bạn tốt Lạc Dương ngầm tìm rất nhiều bác sĩ mai danh ẩn tích chữa trị cho ông ấy.

Lúc đó ông ấy còn nhờ bạn tốt đến đại đội Thịnh Dương tìm vợ và con trai, kết quả biết được vợ đã mất được nhiều năm, con trai thì bị người ta đuổi ra cửa từ mấy năm trước.

Biết được tin tức này ông ấy bi phẫn hộc máu, lại rơi vào hôn mê lần nữa.

Khi tỉnh lại lần nữa, ông ấy nản lòng thoái chí, gần như không có bất cứ kỳ vọng gì sống sót, là bạn tốt Lạc Dương khuyên ông ấy.

Lạc Dương nói với ông ấy, ông ấy còn có một đứa con trai, còn có kẻ thù chưa giải quyết, ông ấy cần phải sống sót.

Đúng vậy, ông ấy còn có kẻ thù, còn có con trai cần được bảo vệ.

Từ đây ông ấy nỗ lực khiến mình khỏe hơn, nhưng cơ thể đã sớm rách nát, sao có thể dễ dàng khôi phục như vậy.

Kẻ thù ngầm như biết ông ấy không chết, vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ông ấy.

Vì không liên lụy tới Cảnh Diên, ông ấy kìm nén tưởng niệm không dám gặp.

Biết được Cảnh Diên đến chợ đen, Phó Minh Trạch đau lòng đồng thời chỉ có thể bảo người ngầm chiếu cố anh.

Sau này Cảnh Diên cưới vợ, ông ấy vui tới mức cả đêm không ngủ nổi.

Ông ấy cho rằng mình như vậy, Cảnh Diên sẽ không bị người ta tìm được, không nghĩ tới người nọ có bản lĩnh thông thiên như thế, vẫn tìm được tới nơi.

Con dâu Lục Thanh Nghiên đi theo người ta tới tỉnh Z, ông ấy vốn luôn ở tỉnh S, im lặng chú ý bọn họ, lần này vì không để con dâu chịu thương tổn, ông ấy đã dẫn người tới đây. nghĩ nhiều.

Lục Thanh Nghiên im lặng nghe, mãi mà không nói chuyện.

"Cha không muốn xuất hiện trong cuộc sống của con và Cảnh Diên, bởi vì kẻ thù của Phó gia vẫn luôn đang tìm cha, cha sợ bọn họ xúc phạm tới các con."

Phó Minh Trạch nhỏ giọng ho khan, vẻ mặt hơi mệt mỏi tái nhợt.

"Ông vẫn luôn chú ý anh ấy ư?"
Bình Luận (0)
Comment