Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 429

Tuy Lục Thanh Nghiên không nói rõ anh ấy là ai, Phó Minh Trạch vẫn hiểu được cô đang nói tới ai.

"Thằng bé là con trai của cha, là người thân duy nhất của cha ở trên thế giới này, là món quà vợ cha để lại cho cha."

Nói tới Chu Cảnh Diên, trong mắt của Phó Minh Trạch tràn ngập kiêu ngạo và tình thương của cha.

Lúc này Lục Thanh Nghiên chắc chắn người trước mắt là cha của chồng cô.

"Ngài..."

Trong bất tri bất giác, xưng hô của Lục Thanh Nghiên thay đổi, tôn kính hơn.

Từ trong lời nói của Phó Minh Trạch, cô đã biết rõ được mọi chuyện, biết rõ mọi chuyện không phải là lỗi của ông ấy.

Trong chuyện này có tiếc nuối, có thù hận, còn có tình yêu, cô chưa từng tham dự cho nên không có tư cách nói gì.

"Khụ khụ, cha có thể gọi con một tiếng Thanh Nghiên không?"

Ánh mắt của Phó Minh Trạch dịu dàng, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên vẻ mặt phức tạp nhìn ông ấy.

"Có thể."

Lục Thanh Nghiên gật đầu: "Nếu anh ấy biết ngài vẫn còn sống, nhất định sẽ rất vui."

Phó Minh Trạch lắc đầu, nhìn về phía hai chân tàn tật của mình, cơ thể đã dầu hết đèn tắt.

"Đừng nói cho thằng bé, cha vẫn còn sống."

"Vì sao?"

Lục Thanh Nghiên có chút khó hiểu, dò hỏi ông ấy.

Cô biết Phó Minh Trạch rất muốn gặp Chu Cảnh Diên, cũng biết Chu Cảnh Diên rất muốn gặp cha mình.

"Cha như vậy, còn không bằng khiến thằng bé cảm thấy cha đã chết thì hơn."

Phó Minh Trạch đau đớn nhắm mắt vào, cơ thể ông ấy không chống đỡ được bao  lâu, cần gì phải nhận nhau. Còn nữa, Phó Minh Trạch sợ, ông ấy sợ thấy được oán hận trong mắt Chu Cảnh Diên.

Ông ấy thẹn với vợ mình, thẹn với con trai ông ấy, nếu có thể ông ấy ước gì có thể dùng tính mạng bù đắp lại.

Nhưng bây giờ ông ấy không thể chết được, còn có kẻ thù ở chỗ tối nhìn chằm chằm ông ấy và Cảnh Diên, ông ấy cần phải xử lý kẻ địch thay con trai mình, tuyệt đối không thể để Cảnh Diên xảy ra chuyện.

"Có phải ngài cảm thấy anh ấy hận ngài hay không?"

Nhìn ra được hàm nghĩa sâu trong đôi mắt Phó Minh Trạch, Lục Thanh Nghiên chần chừ hỏi.

Phó Minh Trạch cười khó chịu, cuối cùng gian nan gật đầu.

"Ngài sai rồi, dưới hận ý ẩn giấu trong lòng Cảnh Diên là tưởng niệm đối với ngài."

Lục Thanh Nghiên âm thầm thở dài, cảm thấy chua xót thay hai cha con.

Đôi mắt của Phó Minh Trạch đỏ lên, cơ thể run nhè nhẹ: "Thằng bé... Vẫn luôn nhớ tới cha ư?"

"Đúng vậy, anh ấy rất nhớ ngài, cháu cảm thấy hai người nên gặp mặt, có chuyện gì thì cứ nói ra, đừng để hai bên có tiếc nuối."

"Con nói đúng."

Sao Phó Minh Trạch có thể không rõ đạo lý này.

"Khụ khụ khụ..."

Phó Minh Trạch còn định nói tiếp thì bị ho khan kịch liệt lần nữa.

Bên ngoài Lạc Thải Vi nôn nóng đi tới đi lui, không nhịn được gõ cửa: "Minh Trạch, anh cần phải trở về."

"Để cháu khám giúp ngài."

Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, đứng trước mặt Phó Minh Trạch dò hỏi ông ấy.

Phó Minh Trạch cười nho nhã còn dịu dàng, vươn tay có vết chai ra: "Làm phiền con, Thanh Nghiên."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, ngón tay ấn lên mạch đập của Phó Minh Trạch, bắt mạch cho ông ấy.

Càng bắt mạch, biểu cảm của cô càng nghiêm trọng, thỉnh thoảng nhìn về phía Phó Minh Trạch.

"^z thể của cha cha hiểu rất rõ" Trong mắt Phó Minh Trạch không có bất cứ ưu thương gì, như là sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Ông ấy đã chống đỡ rất lâu, đợi kẻ thù tử vong, ông ấy cũng nên đi gặp mặt vợ mình, chuộc tội với bà ấy.

Chẳng qua không biết, bà ấy còn đợi ông ấy hay không.

Lục Thanh Nghiên rút tay về: "Ngài đừng bi quan như vậy, cơ thể ngài còn có thể cứu chữa."

Cơ thể của Phó Minh Trạch thực sự rất kém, cũng may là mấy năm nay ông ấy vẫn luôn phối hợp chữa bệnh.

Tạm thời Lục Thanh Nghiên còn chưa có phương pháp chữa trị cho Phó Minh Trạch rõ ràng, cần nghĩ biện pháp.

Trong không gian của cô có nhiều sách y tiền bối để lại, đợi trở về sẽ lật xem, nghĩ biện pháp chữa trị rõ ràng.

Cho rằng Lục Thanh Nghiên đang an ủi ông ấy, Phó Minh Trạch cũng không từ chối, cười gật đầu.

"Minh Trạch, chúng ta cần phải trở về."

Lạc Thải Vi ở bên ngoài gõ cửa, giọng điệu càng thêm nôn nóng lo lắng.

"Con có muốn theo cha trở về hay không?"

Phó Minh Trạch nhỏ giọng hỏi Lục Thanh Nghiên.
Bình Luận (0)
Comment