Anh tuyệt đối không cho phép ngoài ý muốn xảy ra, hiện giờ là vợ anh xuyên đến bên cạnh anh, nhưng người nào cũng không dám đảm bảo lần sau sẽ như vậy.
"Không được, đây là đồ gia truyền của Phó gia, không thể ném đi."
Đoạt lấy chiếc vòng xong, Lục Thanh Nghiên hoảng loạn buột miệng thốt ra.
"Đồ gia truyền của Phó gia ư?"
Chu Cảnh Diên cảm nhận được không thích hợp nhìn thẳng về phía Lục Thanh Nghiên, muốn cô giải thích.
Lục Thanh Nghiên biết không thể gạt được, thực ra cô cũng không định giấu anh, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.
"Lần này em gặp được cha anh."
Cô vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Chu Cảnh Diên.
Ngoài ý muốn chính là biểu cảm của anh rất bình tĩnh, như nghe được tin tức không liên quan tới anh.
"Lúc trước ông ấy rời khỏi anh, là vì..."
Lục Thanh Nghiên thong thả nói những lời Phó Minh Trạch nói với cô cho anh nghe.
Cô biết trong lòng Chu Cảnh Diên có chút oán hận Phó Minh Trạch, nhưng cô không muốn cha con bọn họ vì một ít hiểu lầm mà xuất hiện ngăn cách.
Cho dù sau khi cô giải thích, Chu Cảnh Diên vẫn không bước qua được trở ngại đó.
Theo cô giải thích, biểu cảm của Chu Cảnh Diên dần thay đổi, đến cuối cùng anh trực tiếp vùi đầu vào cổ Lục Thanh Nghiên, không rên một tiếng.
"Thử xem có thể trở về hay không."
Không nhắc tới Phó Minh Trạch nữa, Chu Cảnh Diên kéo Lục Thanh Nghiên trở về đề tài ban đầu.
Anh đang trốn tránh!
Mấy năm nay Chu Cảnh Diên không có lúc nào không muốn một lời giải thích.
Hiện giờ đã biết cha mình có nỗi khổ, nhưng anh nhất thời vẫn không thể tiếp nhận, dù sao mẹ anh chết thực sự là vì cha anh rời đi.
"Nơi này là nơi nào?"
Lục Thanh Nghiên không nói trở về, cô cũng không biết đá thời không có thể đưa mình trở về hay không.
Chỉ hi vọng nơi này cách tỉnh Z không xa, có lẽ cô có thể rời khỏi rừng rậm, ngồi xe lửa trở lại nơi đó.
"Vùng biên giới."
"Xa như vậy ư?"
Lục Thanh Nghiên kinh ngạc mở miệng, hoàn toàn đánh mất ý nghĩ từ đây về tỉnh Z.
Theo cô biết, vùng biên giới cách tỉnh Z đặc biệt xa, ngồi xe lửa ít nhất cũng phải hơn nửa tháng mới trở về.
Đến lúc đó cô trở lại tỉnh Z còn có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa mình đột nhiên biến mất, có lẽ Phó Minh Trạch sẽ đi tìm cô.
"Vậy em thử xem có thể dùng thứ này trở về hay không."
Lục Thanh Nghiên nhìn đá thời không trong lòng bàn tay, mang Chu Cảnh Diên ra khỏi không gian trước, tránh cho dẫn theo anh trở về.
Cô vẫn luôn lẩm nhẩm trong lòng trở về, nhưng không thấy đá thời không có động tĩnh.
"Thôi."
Chu Cảnh Diên vẫn rất lo lắng.
Anh sợ nhỡ đâu đá thời không xảy ra ngoài ý muốn, đưa cô tới nơi không biết, đến lúc đó anh không tìm thấy cô thì làm sao bây giờ?
"Vậy em trở về..."
Không đợi Lục Thanh Nghiên nói xong, đá thời không cô nắm chặt trong tay đột nhiên tỏa ra tỉa sáng.
Đồng tử của Chu Cảnh Diên co rụt lại, đây là lần đầu tiên anh thấy được đá thời không có khác thường.
"Trở về thì gọi điện cho anh."
Anh muốn nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, nhưng phát hiện tay cô đã dần trở nên trong suốt.
Trong lòng lại bất an, Chu Cảnh Diên vẫn nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, sợ ảnh hưởng đến gì đó.
"Số điện thoại của anh là bao nhiêu." nhanh chóng hỏi anh.
Chu Cảnh Diên báo ra một chuỗi điện thoại, Lục Thanh Nghiên gật đầu: "Em trở về nhất định sẽ gọi điện cho anh."
Vừa dứt lời, Lục Thanh Nghiên biến mất khỏi trước mặt Chu Cảnh Diên, anh vươn tay nắm lấy khoảng không.
Đứng yên tại chỗ rất lâu không nhúc nhích, Chu Cảnh Diên vẫn luôn nhìn chỗ Lục Thanh Nghiên biến mất không thấy.
Choáng váng qua đi, Lục Thanh Nghiên trở lại nhà Phó Minh Trạch chuẩn bị cho cô.
"Viên đá thời không này càng ngày càng thần kỳ."
Nhỏ giọng lẩm bẩm, Lục Thanh Nghiên mỉm cười nói.
Vốn định thử lại năng lực của đá thời không, nhưng nghĩ một lát cô từ bỏ, dù sao không biết được thứ này sẽ đưa cô đến đâu.
Cất đá thời không đi xong, Lục Thanh Nghiên rời khỏi nhà, đi gọi điện thoại trước.
Người nghe máy đương nhiên không phải Chu Cảnh Diên, dù sao hiện giờ anh còn đang ở rừng rậm vùng biên giới.
Người bên kia điện thoại bày tỏ sẽ chuyển lời của cô, lúc này Lục Thanh Nghiên mới yên tâm cúp điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, Lục Thanh Nghiên đến chỗ Phó Minh Trạch ở.