Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 435

Phó Minh Trạch rất vui vì cô đến, đáng tiếc cơ thể ông ấy quá kém, không thể dao động cảm xúc lớn.

Lục Thanh Nghiên giao thuốc viên mình nghiên cứu chế tạo ra cho Phó Minh Trạch.

Phó Minh Trạch sửng sốt, nhưng rất sảng khoái nhận lấy, chẳng qua trong lòng không ôm kỳ vọng gì.

Mấy năm nay ông ấy uống vô số thuốc, gần như không có hiệu quả gì.

Hiện giờ thuốc này là con dâu cho ông ấy, Phó Minh Trạch chắc chắn phải nể mặt.

"Cha đã thẩm vấn ra được chút tin tức từ hai người kia."

Phó Minh Trạch ngồi trên xe lăn, trầm giọng nói cho Lục Thanh Nghiên.

"Là tin tức gì ạ?"

Đối với manh mối, cô sẽ không bỏ qua một chút nào.

"Người nọ họ Tạ, đại bản doanh ở một đảo nhỏ trên biển."

"Xem ra là người nọ cố ý để lộ tin tức."

Lục Thanh Nghiên và Phó Minh Trạch nhất trí cho rằng là người đứng phía sau cố ý để lộ tin tức.

Người này che giấu sâu như vậy, nếu không phải không biết ông ta vì nguyên nhân gì mà không đợi kịp, thực sự là khó nắm được đuôi của ông ta.

Đối với kẻ địch như vậy, Lục Thanh Nghiên không khỏi sinh ra bảy phần cảnh giác.

Bọn họ ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, muốn đối phó người nọ không dễ dàng.

Việc ở tỉnh Z kết thúc, Lục Thanh Nghiên và Phó Minh Trạch, Lạc Thải Vi ngồi xe lửa trở lại tỉnh S.

Lục Thanh Nghiên lại ở lại tỉnh thành mấy ngày, trong lúc này gặp mặt Lục Thanh Thần một lần.

Mấy ngày này cô thấy khí sắc của Phó Minh Trạch tốt hơn thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may thuốc cô nghiên cứu có tác dụng.

Phó Minh Trach và Lac Thải Vi không nghĩ tới y thuật của Lục Thanh Nghiên tốt như thế.

Dựa vào thuốc uống mấy ngày nay, vậy mà khiến cơ thể suy bại nhiều năm của Phó Minh Trạch chậm rãi tốt hơn.

Lúc ấy Lạc Thải Vi kích động đến mức suýt nữa khóc ra, cảm xúc của Phó Minh Trạch cũng không tốt hơn bà ấy chỗ nào.

Phó Minh Trạch vốn đã từ bỏ bản thân dần dấy lên hi vọng, ông ấy không hi vọng xa vời chuyện khác, chỉ hi vọng có thể kéo dài ông ấy khỏe mạnh đến khi gặp Chu Cảnh Diên con ông ấy.

"Cảm ơn cháu."

Lạc Thải Vi chân thành cảm ơn.

Lúc này hai người đang đứng ở ga tàu hỏa tỉnh thành, Lạc Thải Vi tự mình tiễn Lục Thanh Nghiên đến nhà ga.

"Không cần cảm ơn, đây là chuyện tôi nên làm."

Lục Thanh Nghiên cười, đối với cô mà nói cho dù Phó Minh Trạch không phải cha của Chu Cảnh Diên, thân là người học y cô cũng sẽ chữa trị.

"Cho dù thế nào, tiếng cảm ơn này cháu cũng nên nhận lấy."

Lạc Thải Vi cảm ơn lần nữa, Lục Thanh Nghiên mỉm cười nhận lấy lòng biết ơn này.

Nói ra Lạc Thải Vi cũng là người phụ nữ si tình, cho dù không chiếm được đáp lại của Phó Minh Trạch, vẫn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ông ấy.

Một chữ tình ngọt ngào lại chua xót.

Trở lại đại đội Thịnh Dương, Lục Thanh Nghiên nhìn cảnh sắc quen thuộc, vậy mà không khỏi sinh ra quyến luyến.

Đi tới đi lui, vẫn là nơi này khiến cô sinh ra chút tình cảm.

"Bác sĩ Lục."

Khi đi ngang qua khu thanh niên trí thức, Lục Thanh Nghiên bị người ta gọi lại.

"Có việc gì sao?"

Ngoài ý muốn chính là, người gọi cô lại vậy mà là Lâm Tuyết.

Hôm nay Lâm Tuyết không còn làm ra vẻ như ngày xưa, thoạt nhìn rất bình thường.

"Cảm ơn cô."

"Hửm? Cảm ơn tôi gì cơ?" vì sao Lâm Tuyết lại muốn nói lời cảm ơn với cô.

"Cảm ơn những lời cô nói với tôi ngày đó."

Lâm Tuyết mỉm cười cảm ơn Lục Thanh Nghiên, tươi cười trên mặt chân thành hơn ban đầu nhiều.

Nghĩ tới trước đây mình luôn thích làm ra vẻ, Lâm Tuyết không nhịn được khinh thường mình.

Sở dĩ cô ta biến thành như vậy, hoàn toàn là vì cô ta có chị họ là người như vậy.

Chị họ vì như vậy được vô số người yêu thích, mà cô ta ở nhà cha không thương mẹ không yêu.

Cô ta cho rằng mình như vậy cũng sẽ được rất nhiều người yêu thích, sau này mới biết như vậy ghê tởm cỡ nào.

Lục Thanh Nghiên nhướng mày, không biết đã xảy ra chuyện gì mới khiến thái độ của Lâm Tuyết thay đổi nhiều như thế.

"Lâm Tuyết, ăn cơm thôi."

Hạ Dĩnh đi từ khu thanh niên trí thức ra, lớn giọng gọi Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết quay đầu lại: "Lập tức tới ngay."

Dứt lời, Lâm Tuyết gật đầu mỉm cười với Lục Thanh Nghiên, xoay người trở lại khu thanh niên trí thức.
Bình Luận (0)
Comment