Lục Thanh Nghiên hơi nhướng mày, xem ra trong mấy ngày cô rời đi, khu thanh niên trí thức đã xảy ra rất nhiều chuyện.
"Bác sĩ Lục, đợi một lát."
Hạ Dĩnh chạy về phía Lục Thanh Nghiên, gọi cô lại.
Không đợi Lục Thanh Nghiên nói chuyện, vậy mà Hạ Dĩnh cũng bắt đầu cảm ơn cô:
"May mà có bác sĩ Lục, nếu không Lâm Tuyết vẫn là dáng vẻ đáng ghét đó."
"Cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu gì, liên tục có hai người gọi lại cảm ơn, Lục Thanh Nghiên đã có hứng thú đối với chuyện mấy ngày qua.
"Là thế này, đều tại người đàn ông ghê tởm Hàn Ngọc Thành kia..."
Hạ Dĩnh tức giận nói chuyện xảy ra ngày ấy.
Mọi chuyện phải nói tới Hàn Ngọc Thành, người này từ lúc từ hôn với Tề Huệ Lan, vẫn luôn chưa từ bỏ ý định.
Hai ngày trước vậy mà có ý xấu, muốn gạo nấu thành cơm với Tề Huệ Lan.
Vốn dĩ anh ta sắp thực hiện được, kết quả bị Lâm Tuyết phát hiện anh ta có lòng gây rối, Lâm Tuyết lập tức cầm que gỗ đánh Hàn Ngọc Thành, cứu Tề Huệ Lan.
Sau này Hàn Ngọc Thành bị bắt đi, mọi người không nhắc lại chuyện này nữa.
Lâm Tuyết có thể cứu Tề Huệ Lan, đây là chuyện tất cả mọi người không nghĩ tới, dù sao từ trước tới nay ở khu thanh niên trí thức, thái độ của cô ta đối với Tế Huệ Lan mọi người đều thấy được rõ.
Bởi vì Lâm Tuyết cứu Tề Huệ Lan, thái độ của Hạ Dĩnh đối với Lâm Tuyết cũng thay đổi.
Hơn nữa gần đây Lâm Tuyết không còn giả vờ nhu nhược như trước, thái độ của Hạ Dĩnh đối với Lâm Tuyết càng ngày càng tốt, cả khu thanh niên trí thức cũng hài hòa hơn xưa.
Biết được nguồn gốc mọi chuyện, Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu.
Lúc trước cô chỉ tùy ý nhắc nhở, không cảm thấy Lâm Tuyết sẽ nghe lời cô nói sửa lại, nhưng không nghĩ tới cô ta thực sự sửa lại. Chậm rãi đi về nhà mình, suốt đường đi cô gặp không ít chú bác thím làm việc, mỗi người đều hỏi cô sao lại về nhà.
Lục Thanh Nghiên tùy ý ứng phó mấy câu, khi về đến nhà khắp nơi đều là bụi, cô chấp nhận số mệnh cầm giẻ lau dọn dẹp.
"Thanh Nghiên, sao cô lại trở về thế?"
Ngô Tiểu Anh và Thẩm Nguyệt đi từ ngoài vào.
Lục Thanh Nghiên lau mồ hôi trên trán, cười nhìn về phía hai người: "Vẫn là trong nhà tốt hơn."
"Trong thành phố không tốt sao?"
"Cha anh Cảnh Diên không đối xử tốt với cô ư?"
Hai người lần lượt hỏi Lục Thanh Nghiên, trong mắt đều là nghi ngờ.
"Rất tốt, chẳng qua tôi thích đại đội chúng ta hơn."
Không nói cho hai người Dương Lập Quốc kia là giả, dù sao cũng tìm được thật, không cần thiết nhắc lại chuyện này.
"Nói cũng phải, đại đội chúng ta là đại đội tốt nhất quanh đây."
Nói tới đại đội của mình, vẻ mặt Ngô Tiểu Anh kiêu ngạo, chọc Thẩm Nguyệt cười ha ha.
Hai người ở một lát, lúc này mới rời đi.
Lục Thanh Nghiên dọn dẹp trong nhà xong, trở lại không gian ăn cơm.
Ngủ trưa xong, buổi chiều Lục Thanh Nghiên xách rổ đến đội hai thăm Lưu Tú Cần.
"Bà ngoại."
Chu gia không có ai, khi Lục Thanh Nghiên đi vào chỉ có mình Lưu Tú Cần ở nhà.
"Cháu về rồi à2"
Nhìn thấy cô, Lưu Tú Cần lộ ra tươi cười kinh ngạc vui mừng.
"Vâng, cháu về rồi ạ."
"Sao trở về nhanh như vậy? Là A Lực đối xử với cháu không tốt ư?"
Lưu Tú Cần thu hồi tươi cười, trầm giọng hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Không có, bà ngoại, bà đừng nghĩ nhiều."
Lục Thanh Nghiên lập tức nói sang chuyện khác, nói chuyện phiếm với Lưu Tú Cần.
"Người đâu mau tới đây, xảy ra chuyện rồi." thấy có người khiêng hai người đi vào Chu gia.
Hai người này rõ ràng là Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chi, lúc này trên mặt đều là máu, đã hôn mê.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Có người nhìn thấy dáng vẻ của hai người, khiếp sợ hỏi.
"Có lẽ là bị người ta đánh, đáng đánh, hai chị em dâu Triệu Vĩnh Mai nên bị người ta đánh một trận."
"Đáng đời."
Không có ai đồng tình với hai người, một đám người vui sướng khi người khác gặp họa.
Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chi làm người không tốt, từ lúc trước đuổi Chu Cảnh Diên 10 tuổi ra cửa, lại đến hành động mấy năm qua, người nào có thể thích bọn họ.
Có thể nói Chu gia ngoại trừ Lưu Tú Cần và ba mẹ con Tần Tuệ ra, những người khác của Chu gia căn bản không ai thích.
"Ừm ừm..."