Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ chậm rãi tỉnh lại, hàm răng của hai người đều bị người ta đánh gãy, trên người đều là vết thương, căn bản không nói nên lời.
Hôm nay hai bọn họ kết bạn đến huyện thành, chuẩn bị mua thêm đồ cho trong nhà, đâu biết lại bị người ta chùm túi đánh một trận.
Mấy người đánh đều đánh chuẩn miệng bọn họ, mãi đến khi đánh rụng hết răng trong miệng bọn họ mới bỏ qua.
Lưu Tú Cần ngồi ở trong phòng, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn bên ngoài cửa sổ.
Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn bà ấy, Lưu Tú Cần như không có chuyện gì cười với cô.
Lục Thanh Nghiên biết, sở dĩ Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ thành như vậy hơn phân nửa là Phó Minh Trạch gọi người thu thập, ông ấy đang báo thù thay con trai.
Không thể giết người, nhưng có nhiều biện pháp đối phó hai người.
Nhìn tình trạng vết thương của hai người, nửa đời sau thảm rồi!
"Người đâu..."
Lại có người khiêng một người tiến vào, lại là Chu Quang Dương tiêu sái trong huyện thành không trở về nhà.
"Chu Quang Dương làm sao vậy?"
"Tôi biết, tôi nhìn thấy hai người đàn ông ném Chu Quang Dương ở cửa thôn đội hai, nghe bọn họ nói là Chu Quang Dương đi đánh bạc, không có tiền nên đánh gãy chân cậu ta."
"Làm bậy mà, sao Chu gia chuyện gì cũng gom thành đống như vậy!"
Tiếng thở dài hết đợt này tới đợt khác truyền từ trong sân Chu gia đến.
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt rời mắt, cô không lo lắng cho đám Chu Quang Dương, sợ duy nhất chính là Lưu Tú Cần không chịu nổi.
"Bà ngoại..."
Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng gọi Lưu Tú Cần.
Đôi mắt của Lưu Tú Cần ửng đỏ, cơ thể run nhè nhẹ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
"Bà ngoại không sao, cháu đừng lo lắng." Nỗ lực nở nụ cười, Lưu Tú Cần như lập tức già nua đi nhiều.
"Thực ra bà đã sớm đoán được sẽ có ngày này, cho nên không có gì phải đau lòng."
Đối với con dâu và con trai, Lưu Tú Cần đã sớm thất vọng.
Những chuyện mà bọn họ làm nhận được báo ứng chỉ là chuyện sớm hay muộn, Lưu Tú Cần không chút bất ngờ ngày này đến.
Còn con trai út Chu Quang Dương, tuy bà ấy còn có chút đau lòng nhưng không muốn quản nhiều.
Bà ấy già rồi, không quản được nhiều như vậy.
"Trở về đi, chuyện của Chu gia bà sẽ để bọn họ tự mình xử lý."
Nở nụ cười từ ái, Lưu Tú Cần không cho Lục Thanh Nghiên tham dự vào chuyện của Chu gia.
"Vâng, vậy cháu đi về trước."
Lục Thanh Nghiên đứng dậy, lại quay đầu nhìn về phía Lưu Tú Cần lần nữa, xác định trạng thái của bà ấy vẫn còn tốt mới ra khỏi phòng.
Tần Tuệ đi từ ngoài vào, nhìn thấy người chồng nửa chết nửa sống lần đầu tiên lộ ra biểu cảm lạnh nhạt.
Cả đời này cô ấy hèn nhát đủ rồi, không bao giờ muốn chịu đựng Chu Quang Dương nữa, cũng may ông trời có mắt.
Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi Chu gia, không để ý tới Chu gia đã loạn cả lên.
Có đôi khi làm người không thể làm việc quá tuyệt tình, bởi vì sớm muộn gì báo ứng cũng sẽ tới tìm bạn.
Vừa rồi cô đã xem qua, Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chi bị người ta đánh rụng tất cả răng, tay của hai người cũng bị đánh gãy, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Còn Chu Quang Dương, không khá hơn bọn họ chỗ nào.
Không rời đi trước tiên, Lục Thanh Nghiên đứng cách Chu gia không xa, cô sợ Lưu Tú Cần sẽ xảy ra chuyện.
Cũng may cuối cùng không xảy ra chuyện khiến cô lo lắng.
Sắc trời chậm rãi tối lại, Lục Thanh Nghiên đi dọc theo đường đất trở về nhà.
Vừa định móc chìa khóa ra, như cảm ứng được gì đó ánh mắt sắc bén của Lục Thanh Nghiên nhìn dưới một cây đại thụ cách nhà cô mấy chục mét. Ở nơi đó, một người mặc áo choàng đen nhìn về bên này, thấy cô nhìn qua còn lộ ra nụ cười quỷ dị.
Nhìn thấy người nọ, đồng tử của Lục Thanh Nghiên co rụt lại, đuổi theo theo bản năng.
Người áo choàng đen hơi nhếch miệng, chậm rãi đi về phía chuồng bò.
"Đứng lại!"
Khi cách chuồng bò còn trăm mét, Lục Thanh Nghiên đuổi theo người áo choàng đen, đứng phía sau ông ta gần 10 mét thì gọi người nọ lại.
Chẳng lẽ...
Người này là người đứng phía sau?
Vậy mà ông ta đến đại đội Thịnh Dương, lá gan đúng là lớn!
Người mặc áo choàng đen dừng bước, vẫn không quay đầu lại, có tiếng cười truyền từ trong miệng ông ta ra.
"Không nghĩ tới Lục gia còn có một bé gái, tôi còn tưởng chết sạch rồi cơ."
Tiếng cười quỷ dị phiêu tán trong không trung, người mặc áo choàng đen chậm rãi quay đầu lại, lộ ra gương mặt thật.
Ông ta khoảng đầu 40, có gương mặt tuấn tú ôn nhuận, làn da trắng bệch như bị bệnh, trên mặt vẫn luôn là tươi cười khiến người ta tê dại.