Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 5

Trước mười lăm tuổi Lục Thanh Nghiên không có hứng thú với y thuật, chỉ muốn sau này làm nhà thiết kế quần áo, còn từ nhỏ theo bà nội học cách thêu Hồ Nam.

Nếu không phải bà nội bà ngoại lần lượt mắc bệnh qua đời, Lục Thanh Nghiên sẽ không chạm vào y thuật.

Năm nay 25 tuổi Lục Thanh Nghiên đã học y 10 năm, trung y tây y đều nghiên cứu.

Tuy không coi là thần y, cũng coi là bác sĩ có danh tiếng.

Đáng tiếc chí của cô không ở đây, luôn muốn làm thiên kim của Lục gia mà thôi.

Bất tri bất giác ngủ mất, tối nay không nằm mơ, nhưng luôn cảm thấy có cảm giác khủng bố trầm trọng, giống như cả người nhảy từ trên tầng cao xuống, khiến người ta tâm hoảng ý loạn.

Khi tỉnh lại trên trán Lục Thanh Nghiên đầy mồ hôi mỏng, gương mặt trắng nõn phấn nộn tái nhợt không có huyết sắc.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên tủ đầu giường, đã là 9 giờ ngày hôm sau.

Tốc độ chảy của không gian tương đồng với thế giới bên ngoài, bởi vậy đồng hồ chỉ 9 giờ bên ngoài cũng là 9 giờ, kỳ lạ chính là trong không gian tốc độ dòng chảy tương đồng gieo trồng đồ ngắn hơn bên ngoài nhiều.

Sau khi rửa mặt xong, Lục Thanh Nghiên ăn bữa sáng, thay váy dài màu lam ra khỏi không gian.

Hôm qua cô nghỉ ngơi ở biệt thự nhỏ còn sót lại của mình, sở dĩ để lại biệt thự này là vì đề phòng ngộ nhỡ.

Mới ra khỏi không gian, Lục Thanh Nghiên ý thức được không thích hợp.

Lúc này cô đứng trên một đường đất rộng khoảng hai mét, có lẽ mới có mưa cho nên đường đất tràn ngập nước bùn, trong không khí tản ra mùi bùn ẩm ướt.



Hai bên đường đất là rừng cây rậm rạp, trên mặt đất cỏ dại lan tràn, toàn bộ hoàn cảnh xa lạ còn hoang vắng.

Trong lòng Lục Thanh Nghiên thấp thỏm.

Rõ ràng hôm qua cô nghỉ ngơi ở biệt thự, sao lại xuất hiện trong rừng?

Chẳng lẽ dự cảm thật sự trở thành sự thật?

Cho dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi chân chính gặp phải Lục Thanh Nghiên vẫn cảm thấy khó chịu khủng hoảng khó hiểu.

Một cơn gió lạnh thổi qua, trên cánh tay mảnh khảnh của cô hiện lên tầng da gà.

Hít thật sâu một hơi, duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi chính là không khí ở nơi này tươi mát hơn thế kỷ 21 nhiều.

Lắc mình tiến vào không gian, đến phòng thay quần áo thay một bộ quần áo đã sớm chuẩn bị.

Sau khi thay xong Lục Thanh Nghiên đến trước gương, cẩn thận đánh giá bản thân.

Áo sơ mi màu trắng kiểu nữ, váy dài hoa nhỏ kiểu cổ, dưới chân là đôi giày da sẫm màu.

“Không xấu lắm!”

Trong khổ mua vui an ủi mình, Lục Thanh Nghiên cười nhe răng, người trong gương cũng cười theo, gương mặt tinh xảo vì nụ cười này mà càng thêm kiều diễm.

“Lục Thanh Nghiên, cho dù ở nơi nào cũng phải sống thật tốt, mày là người Lục gia, không thể làm mất mặt.”

Cổ vũ bản thân xong Lục Thanh Nghiên định ra khỏi không gian, đột nhiên nhìn mình thật cẩn thận qua gương.



Gương mặt trong gương lộ ra biểu cảm khiếp sợ.

Lục Thanh Nghiên tới gần nhìn kỹ, nâng tay lên chạm vào mặt mình: “Mình… Trở nên trẻ hơn ư?”

Mới nhìn kỹ, hiện giờ mới phát hiện mình trong gương trẻ ra bảy tám tuổi, làn ra kiều nộn giống như có thể véo ra nước, thoạt nhìn chỉ mới 18-19 tuổi.

Chẳng lẽ đây là phúc lợi xuyên qua?

Không nhịn được vui vẻ, có người phụ nữ nào không thích cái đẹp, mất mát tiêu tán không ít.

Ngắm một lát Lục Thanh Nghiên mới ra khỏi không gian, vẫn là hoàn cảnh hoang vắng lạ lẫm, Lục Thanh Nghiên hoàn toàn chấp nhận số mệnh.

Nhìn đường đất bẩn thỉu một lát, xe đạp đừng mơ cưỡi, cô sợ sẽ ngã.

Đánh giá bốn phía, nhìn con đường xung quanh mình, Lục Thanh Nghiên chọn bừa một con đường tiến về trước.

Trên giày da đều là bùn đất, cô ủ rũ nhìn, muốn tiến vào không gian nhưng biết cuộc sống sau này đều sẽ như vậy, cho dù ghét bỏ cũng phải thích ứng trước.

Chậm rãi tiến về trước, không biết đi bao lâu Lục Thanh Nghiên khẽ cắn môi, lấy một viên kẹo sữa mình thích ăn trong không gian ra ăn.

“Cứu…”

Mùi máu tươi nhàn nhạt truyền ra, Lục Thanh Nghiên nghe thấy giọng nói suy yếu.

Cô dừng bước ngẩng đầu nhìn, đôi mắt co rút lại.
Bình Luận (0)
Comment