Phía bên phải của Lục Thanh Nghiên là một sườn núi nhỏ, trên con đường lầy lội có dấu vết trượt rất rõ ràng, cỏ dại trên sườn núi cũng có dấu vết bị đè nát.
Không kịp nghĩ nhiều, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng tiến lên, theo dấu vết cẩn thận trượt xuống sườn núi nhỏ.
Chỗ triền núi là một cô gái khoảng 17-18 tuổi nằm trên mặt cỏ dại mặt trắng bệch, trên quần áo cũ nát dính đầy bùn đất, dưới người chảy xuôi máu đỏ tươi.
Sau gáy cô ấy còn có máu không ngừng chảy ra, toàn bộ cảnh tượng khiến người ta nhìn mà cảm thấy ghê người.
Thấy cảnh tượng như vậy đồng tử của Lục Thanh Nghiên co rụt lại, bất chấp tất cả chạy nhanh về phía cô gái.
Cô gái hơi thở thoi thóp đôi mắt tan rã, cô ấy biết mình không sống được, hiện giờ không nỡ bỏ lại nhất chính là em trai em gái của dì út mình.
Nhiều năm không gặp em trai em gái, cô ấy vốn định tới thăm, kết quả không cẩn thận ngã xuống triền núi.
Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên xuất hiện giống như thần tiên, cuối cùng đôi mắt của cô gái cũng có ánh sáng, cô ấy nghĩ ông trời nghe được khẩn cầu của mình.
“Cầu… Cầu xin cô giúp đỡ… Chăm sóc em trai em gái của tôi, bọn họ tên… Thẩm Nguyệt…”
Cô gái gian nan nâng tay lên, miệng khẩn cầu Lục Thanh Nghiên.
Ở bên cạnh cô ấy còn có tay nải mình làm rơi, biết yêu cầu của mình hơi vô lý, nhưng cô ấy không có biện pháp, đây là tâm nguyện duy nhất của cô ấy trước khi chết.
Góc váy của Lục Thanh Nghiên bị cô gái nắm lấy, cô nhìn cô gái đôi mắt tan rã một lát, lại nhìn theo tầm mắt của cô ấy nhìn thoáng qua tay nải bên cạnh cô gái.
“Đừng nói chuyện, để tôi nhìn xem.”
Lục Thanh Nghiên ngồi xổm xuống, chỉ nhìn thoáng qua là biết rõ.
Cô không cứu được cô ấy, cô gái mất quá nhiều máu, vết thương ở sau gáy rất to, còn sống đơn giản là còn tâm nguyện chưa hoàn thành, cho dù y thuật của cô lợi hại cũng không có biện pháp cứu được cô ấy trong tình huống như vậy.
Nếu cô tới sớm một bước có lẽ còn có thể cứu chữa, đáng tiếc…
Không đợi Lục Thanh Nghiên trả lời, cô gái nuốt xuống một hơi cuối cùng, hai mắt của cô ấy trợn to chết không nhắm mắt.
Lục Thanh Nghiên nhìn cô ấy một cái, đặt tay lên mặt cô ấy: “Nếu có thể gặp được bọn họ, tôi sẽ giúp đỡ trong khả năng cho phép, cô yên tâm đi đi.”
Không có bất cứ ghét bỏ và sợ hãi gì, Lục Thanh Nghiên vuốt mắt cô gái để mắt nhắm lại.
Không nghĩ tới vừa mới xuyên qua lại gặp chuyện như vậy, nhìn một sinh mệnh sống sờ sờ mất đi trước mặt mình như thế.
Có chút bực bội lại có chút chua xót, Lục Thanh Nghiên đánh giá bốn phía, lấy xẻng trong không gian ra đào hố chôn cô gái đã chết, cuối cùng lại lấy ra một quả táo đặt trước mộ của cô gái này.
“An giấc ngàn thu!”
Tế bái cô gái xa lạ xong, Lục Thanh Nghiên nhìn tay nải rơi trên đất.
Trên tay nải đầy mảnh vá, Lục Thanh Nghiên suy nghĩ một lát cầm lên.
Cô vốn muốn chôn tay nải này với cô gái kia, nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình hiện giờ, có lẽ bên trong có chứng minh thân phận của cô gái, mà cô vừa vặn cần thứ này.
Mở tay nải ra, bên trong có một bộ quần áo giặt đến trắng bệch đầy mụn vá, dư lại quả nhiên là sổ hộ khẩu của cô gái.
Khi nhìn thấy tên họ của cô gái, Lục Thanh Nghiên khiếp sợ nhìn thoáng qua phần mộ.
Trên sổ hộ khẩu viết rõ ba chữ Lục Thanh Nghiên, vậy mà giống hệt tên với tên cô.
Trên thế giới này có chuyện trùng hợp như thế ư?