Giọng nói của Chu Cảnh Diên lạnh nhạt không chút để ý mở miệng: "Ăn xong lại nói."
Anh tùy ý nhìn thoáng qua bên ngoài, đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, dựa vào tốc độ nhanh nhất chạy ra bên ngoài.
Thẩm Lâm còn chưa lấy lại tỉnh thần, chỗ ngồi đối diện đã trống rỗng: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Người vừa mới hoảng loạn chạy đi là anh Diên của anh ta sao?
Anh ta không nhìn nhầm đấy chứ?
Không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Lâm chạy ra bên ngoài, còn có thời gian bảo nhân viên bưng đồ ăn lên bàn, anh ta lập tức quay lại.
Gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Chu Cảnh Diên hiếm khi lộ ra hoảng loạn, lộ ra khẩn trương, khiếp sợ và vui sướng.
Anh thấy được cô, người trong mơ kia!
Cô đứng ở phố đối diện, mặc váy dài hoa nhỏ, tóc buộc đuôi ngựa cao.
Dường như cô đang nhìn gì đó, trên gương mặt tỉnh xảo tràn ngập tò mò.
Chu Cảnh Diên chỉ thấy sườn mặt cô, nhưng cho dù chỉ là sườn mặt tuyệt đối không nhận nhầm.
Đêm khuya nằm mơ bóng dáng của cô đã sớm in sâu vào trong đầu anh khó mà phai mờ.
Ở đâu...
Ở đâu...
Cô ở đâu...
Vì sao không tìm thấy?
Chu Cảnh Diên nhanh chóng chạy về phía đối diện, cuống quýt tìm kiếm khắp nơi, cho dù anh tìm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng cô.
"Anh Diên, anh làm sao vậy?"
Thẩm Lâm tìm một lúc lâu mới tìm được Chu Cảnh Diên, bất chấp Chu Cảnh Diên không thích người khác chạm vào, đặt tay lên bả vai anh.
Lúc này anh ta mới phát hiện Chu Cảnh Diên không thích hợp, cũng không biết nên mở miệng thế nào. tươi như máu, bên trong tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng.
"Vì sao? Vì sao?"
Anh không ngừng hỏi lại, giọng nói càng ngày càng lạnh, ước gì có thể ngửa mặt lên trời chất vấn ông trời.
Rõ ràng đưa cô tới bên cạnh anh, vì sao lại không cho anh nhìn thấy cô?
"Anh Diên, anh đừng làm em sợ."
Chưa từng gặp Chu Cảnh Diên mất khống chế như vậy, Thẩm Lâm vội an ủi, nhưng không biết nên an ủi từ đâu.
"Anh muốn tìm gì, em cùng tìm với anh, luôn có thể tìm được."
Chu Cảnh Diên cười giễu cợt, anh đúng là ngốc, người nọ không ở cùng thời không với anh, anh tận mắt nhìn thấy cô biến mất, sao cô có thể tới nơi này.
"Đi thôi!"
Chu Cảnh Diên khôi phục bình tĩnh lạnh nhạt, cơ thể thẳng tắp đi về phía Tiệm Cơm Quốc Doanh, không còn dáng vẻ thất hồn lạc phách như vừa rồi.
Thẩm Lâm hơi nhíu mày, nhìn bốn phía vẫn không biết Chu Cảnh Diên đang nhìn gì, phải có chuyện gì đó mới khiến Chu Cảnh Diên biến thành như vậy.
Hai người rời đi khoảng ba phút, một bóng dáng ra khỏi bưu cục cách đó không xa.
Lục Thanh Nghiên nhìn mười mấy cái tem trong tay, đều ném hết vào không gian.
Giống với Mao Đài, cô không có nghiên cứu gì, đối với thứ này chỉ giới hạn trong nhận thức đây là tem.
Nhưng mà đã tới thập niên 70, không thu thập một ít thì đúng là không thể nói nổi.
Kế tiếp nên đi đâu đây?
Mao Đài, tem, trạm phế phẩm...
"Kế tiếp đến trạm phế phẩm nhìn xem."
Lục Thanh Nghiên kéo người hỏi đường, lúc này mới đi tới trạm phế phẩm ở huyện thành.
Trạm phế phẩm ở vùng ngoại ô gần huyện Khai Bình.
Luc Thanh Nahiên đứng ở ca tram nhế nhẩm: cèn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi vị không tốt lắm.
Có chút khó chịu, Lục Thanh Nghiên muốn đánh trống lui.
Cô nhìn trạm phế phẩm người ra người vào, gần như đều ăn mặc cũ nát, có lẽ là gia cảnh nghèo khó bị ép bất đắc dĩ mới tới trạm phế phẩm nhìn xem.
Chần chừ một lát, Lục Thanh Nghiên đến chỗ yên tĩnh thay quần áo cũ nát, lúc này mới nhấc chân đi tới trạm phế phẩm.
Canh giữ ở trạm phế phẩm là một ông bác chừng 60 tuổi.
Thấy Lục Thanh Nghiên tiến vào cũng không hỏi Lục Thanh Nghiên tới làm gì, chỉ nói với cô nên lấy thì lấy, không nên lấy đừng lấy.
Lục Thanh Nghiên bày tỏ đã biết, lúc này mới đi vào trong trạm phế phẩm.
Diện tích trạm phế phẩm rất rộng, bên trong đều là bàn ghế bỏ đi.
Lục Thanh Nghiên vừa thấy phát hiện bó củi hơi sang quý, chẳng qua đều bị đập nát.
Trong không gian của cô có không ít thứ càng tốt hơn, trên núi gần như đều là gỗ kim tơ nam mộc, gỗ tử đàn, cho nên không cần thiết nhặt mấy đồ rách nát vứt đi này.
Ở bên trái của Lục Thanh Nghiên có rất nhiều sách vở cũ nát.
Lục Thanh Nghiên cầm lấy một cái chân ghế bên cạnh, chân ghế rất nặng Lục Thanh Nghiên không để ý nhiều, dùng chân ghế tùy ý lật xem.