Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 54

Trong tiểu thuyết có ghi nữ chính đào bảo vật ở trạm phế phẩm, cô lục tìm nửa ngày cũng không tìm được thứ có tác dụng. Quả nhiên, cô không phải là nữ chính! Cô không xứng có được chức năng đào bảo bối! Khi Lục Thanh Nghiên sắp từ bỏ, cô phát hiện mấy quyển thư tịch cũ kỹ ố vàng xen lẫn trong bó báo. Lục Thanh Nghiên lấy ra xem, vừa mừng vừa sợ. Trời ạ, vậy mà là hoàng đế nội kinh! Ngoại trừ hoàng đế nội kinh còn có mấy quyển sách thảo dược trân quý. Đối với người khác mà nói mấy thứ này là giấy không ai cần, nhưng đối với Lục Thanh Nghiên là báu vật vô giá. Mấy quyển sách này để ở thế kỷ 21 sẽ có giá trăm vạn, phải biết rằng đây là bản lẻ khó có được. Cầm báo chí xen lẫn sách y, khi Lục Thanh Nghiên chuẩn bị rời đi thì thấy mấy quyển sách tiểu học ở một bên, nghĩ một lát vẫn cầm lấy. Lục Thanh Nghiên đang định ném chân ghế, nhưng mà cô luôn cảm thấy chân ghế này nặng một cách thái quá. Cẩn thận nhìn vậy mà trên ghế có dấu vết nhỏ, cô dùng tay lắc, bên trong ghế truyền tới tiếng vang nặng nề. Chẳng lẽ thực sự có bảo bối gì sao? Lục Thanh Nghiên cầm lấy chân ghế, xách theo báo và sách tiểu học đi tới chỗ ông bác trông coi. Ông bác nhìn Lục Thanh Nghiên một lát, biểu cảm hơi kỳ lạ: "Ngoại trừ thứ này, cô chỉ lấy một cái chân ghế sao?" "Ghế trong nhà thiếu một chân, cho nên cháu chọn cái này là đủ." Ông bác gật đầu, không hỏi lại gì nữa: "Sách vở một xu nửa cân, chỗ này hai cân rưỡi 5 xu, một cái chân ghế cô đưa tôi thêm 1 xu, tổng cộng 6 xu." Lục Thanh Nghiên lấy 6 xu ra đưa cho ông bác, cầm đồ rời đi.... Đi đến chỗ yên tĩnh không người, Lục Thanh Nghiên vội tiến vào không gian. việc ở nhà gỗ.

Những tờ báo và sách tiểu học, Lục Thanh Nghiên đặt ở phòng để đồ linh tinh.

Cuối cùng là chân bàn bị gãy kia, Lục Thanh Nghiên dùng dao nhỏ chậm rãi cạy khe hở chỗ chân bàn ra, năm thỏi vàng ánh vàng rực rỡ được cô đổ ra.

Lục Thanh Nghiên vui vẻ, xem ra mình vẫn có chút may mắn.

Tuy không so được với nữ chính động một tí là nhặt được sứ Thanh Hoa ở trạm phế phẩm, nhưng Lục Thanh Nghiên vô cùng thỏa mãn, dù sao cô không thiếu mấy thứ kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thanh Nghiên rời giường thay quần áo, lần này cô phải đổi giới tính.

Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh biển, dưới chân là đôi giày nhựa màu xanh quân đội lót đế tăng chiều cao.

Cũng may bản thân cô cao khoảng 1m7, cộng thêm đôi giày này cao tới 1m75, ở niên đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này cũng coi như là tương đối cao.

Đội tóc giả lên, lại trang điểm thành người đàn ông tục tằng ngăm đen, tốt xấu gì cũng đi theo blogger làm đẹp học một thời gian, đủ để ứng phó.

Đứng trước gương đánh giá một lát, cô nhìn chỗ yết hầu mình, vội vàng dán yết hầu giả lên, bên trong yết hầu còn được cô nhét máy thay đổi giọng nói tỉnh xảo.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Lục Thanh Nghiên mới ra khỏi không gian.

Một đường đi tới nhà Trương Khánh, mới gõ cửa Lục Tử đã ở bên trong mở cửa ra.

"Chị gái giới thiệu tới sao?"

Lục Tử thử dò hỏi, Lục Thanh Nghiên lạnh lùng gật đầu.

"Mời vào, anh Khánh đang đợi anh ở bên trong."

Lục Tử cung kính dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi vào trong phòng.

Sáng sớm Trương Khánh đã đợi ở đây, sợ bỏ lỡ vụ làm ăn lớn.

Đợi Lục Tử dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi vào, Trương Khánh vội tiến lên nghênh đón:

"Chào anh, không biết xưng hô với đại ca thế nào?" Lục Thanh Nghiên bịa bừa một cái họ, Trương Khánh cười nịnh nọt: "Em tên Trương Khánh, hôm qua chị gái đã bàn bạc với anh xong rồi đúng không?"

"Ừm!"

Lục Thanh Nghiên gật đầu, thái độ không lạnh không nhạt, thoạt nhìn thân phận càng cao hơn không thể lường trước được.

Trương Khánh không dám tỏ thái độ càng thêm khiêm tốn, lấy một túi thuốc lá trong túi ra nói:

"Anh Mạc, hút một điếu nhé."

"Không cần, không còn sớm nữa chuẩn bị đi thôi."

"Dạ dạ, chúng ta lập tức xuất phát."

Trương Khánh vui vẻ, dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi tới một cánh cửa khác.

Phía sau cửa là một đường phố xa lạ, chỗ giao lộ đỗ xe vận tải cũ của Trương Khánh.

Lục Thanh Nghiên được mời ngồi ở ghế phụ, xe vẫn là Trương Khánh lái.

Huyện thành cách thành phố 2 tiếng đi đường, dọc theo đường đi Trương Khánh không ngừng tìm đề tài nói chuyện với Lục Thanh Nghiên.
Bình Luận (0)
Comment