Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 72

Tầm mắt của cô không nhịn được nhìn về phía đồng ruộng bọn họ nói.

Ruộng lúa mênh mông không bờ, ánh mặt trời rực rỡ...

Quen thuộc đến mức khiến Lục Thanh Nghiên tâm hoảng ý loạn.

Vậy mà nơi này là nơi cô từng nằm mơ thấy!

Đội sản xuất số hai của đại đội Thịnh Dương...

Chỗ em trai em gái của Lục Thanh Nghiên ở...

Sao lại trùng hợp như vậy?

Hai chân của Lục Thanh Nghiên vô thức đi tới cuối thôn.

"Con nhóc chết tiệt này, mày muốn khiến tao tức chết có phải hay không?"

Một bóng dáng thanh tú chạy ra khỏi nhà, phía sau cô ấy còn có người phụ nữ sắp tức hộc máu.

"Phi, tức chết bà đấy."

Cô gái này làm mặt quỷ với người đuổi theo ra.

Cô ấy khoảng 16 tuổi, tết hai bím tóc thật dài.

Diện mạo thanh tú linh động, khắp nơi trên quần áo đều là mụn vá, cũng may giặt rất sạch sẽ.

"Con nhóc thối kia, có giỏi thì mày đừng trở về."

Người phụ nữ bị cô gái kia chọc tức khó thở đôi tay chống nạnh, đứng ở cửa nhà mình chửi ầm lên.

"Đây là nhà tôi dựa vào cái gì tôi không được trở về. Lão yêu bà như bà quá độc ác, tôi phải đi nói cho bà nội tôi."

"Mày dám."

Cô gái thanh tú kia thấy lão yêu bà bị mình chọc tức đến thở hổn hển hừ lạnh một tiếng, vừa lè lưỡi vừa lùi về sau.

Từ lúc cha cô ấy cưới người phụ nữ này xong, nhà cô ấy loạn cả lên.

Mẹ kế Tôn Chiêu Đệ mới đầu còn khá tốt đối với bọn họ, sau khi mang thai cả người lập tức thay đổi.

Không phải đánh thì chính là mắng đối với chị em bọn họ, mà người cha kia của cô ấy đều mặc kệ.

Thẩm Nguyệt che lấy tóc vừa rồi không cẩn thận bị Tôn Chiêu Đệ kéo, da đần: đau tới mức câ ấv nhe răng tr7n mắt. Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ thấy hết cảnh này.

Đây là lần đầu tiên cô thấy cô gái ở niên đại này dám phản kháng bất công, thực sự khiến người ta bội phục.

Thẩm Nguyệt dừng bước lại, khi nhìn thẳng vào mắt Lục Thanh Nghiên thì đôi mắt sáng lên.

Nữ...

Nữ đồng chí thực xinh đẹp!

"Thẩm Nguyệt, cút về nhà ngay cho bà!"

Tiếng rống giận đỉnh tai nhức óc của Tôn Chiêu Đệ trước nhà truyền tới, Thẩm Nguyệt khinh thường hừ một tiếng:

"Người nào trở về người đó làm chó nhỏ."

Thẩm Nguyệt ư?

Lục Thanh Nghiên sửng sốt, cẩn thận đánh giá Thẩm Nguyệt, thực sự là từ gương mặt cô ấy nhìn ra được gì đó.

"Bà đây đánh chết mày."

Tôn Chiêu Đệ nhặt cục đá trên đất lên ném về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt lưu loát tránh thoát cục đá kia.

Tôn Chiêu Đệ tức giận lại nhặt một đống đá nhỏ trên đất lên ném về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt né tránh trái phải, trong lòng tức tới mức nghiến răng.

"Thím này, nếu thím muốn ngồi tù thì cứ ra tay đi. Đến lúc đó công an tới, tôi sẽ làm chứng là thím ra tay."

Cục đá trong tay Tôn Chiêu Đệ ném cũng phải mà không ném cũng phải, cuối cũng nói lời tàn nhẫn:

"Đợi mày trở về xem bà đây thu thập mày thế nào."

Nói xong Tôn Chiêu Đệ thô lỗ nhổ nước bọt xuống đất, uốn éo trở về phòng.

Đợi Tôn Chiêu Đệ về phòng, Thẩm Nguyệt vội vàng đi tới chỗ Lục Thanh Nghiên: "Cảm ơn cô, tôi tên Thẩm Nguyệt, cô tên là gì?"

"Lục Thanh Nghiên."

Thẩm Nguyệt vừa nghe thấy tên này thì vừa mừng vừa sợ: "Thật trùng hợp! Tôi có một chị họ cũng tên Lục Thanh Nghiên, nhưng mà tôi và chị ấy đã không liên lạc với nhau."

"Đúng là trùng hợp." Lục Thanh Nghiên lẩm nhẩm nói, cô còn nợ một ân tình của "Lục Thanh Nghiên".

Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng trả lại, nhìn dáng vẻ trâu bò của Thẩm Nguyệt có cảm giác không dễ thực hiện lắm.

Nên làm gì bây giờ mới tốt?

"Cô không phải là người của đại đội hai chúng tôi đúng không? Cô là thanh niên trí thức à?"

Thẩm Nguyệt vuốt cằm suy đoán thân phận của Lục Thanh Nghiên, cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay cô:

"Cô là bác sĩ ư? Ở bệnh viện trong huyện sao?"

"Không phải, tôi là người đội một, vừa tới đại đội Thịnh Dương không lâu."

"À, tôi biết rồi, cô là nữ bác sĩ mới tới đội một là tiểu đội trưởng nói."

Thẩm Nguyệt hiểu ra, cười tủm tỉm nói.

Lục Thanh Nghiên gật đầu, đang định nói chuyện thì thấy một người chạy tới.

"Thẩm Nguyệt!"

Người đàn ông cao lớn từ xa tới gần, nhanh chóng chạy đến trước mặt Thẩm Nguyệt đánh giá cô ấy:

"Nghe nói cô bị Tôn Chiêu Đệ đánh?"

Thẩm Nguyệt bất mãn hừ một tiếng: "Nói linh tỉnh, sao tôi có thể bị bà ta đánh được."

Thẩm Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cà lơ phất phơ vui đùa: "Cũng đúng, dù sao cô chính là nhân vật nổi tiếng của đội hai chúng ta."

Thẩm Nguyệt giơ nắm đấm uy hiếp: "Thẩm Lâm, anh muốn chết à, có phải hay không?"
Bình Luận (0)
Comment