"Bác sĩ Lục, mời vào mời vào."
Bác gái Chu đẩy cửa ra mời Lục Thanh Nghiên vào nhà mình, tự mình dẫn theo cô đi vào một phòng.
Lúc này đang là giờ làm việc, trong nhà không có những người khác, ngoại trừ con dâu cả của bác gái Chu đang mang thai.
"Tĩnh Lan, mẹ dẫn bác sĩ Lục tới khám cho con."
Trong nhà rất tối, trong phòng rất đơn sơ, ngoại trừ giường thì chỉ còn tủ gỗ.
Một người phụ nữ trẻ bụng to nằm suy yếu trên giường.
"Mẹ."
Tằng Tĩnh Lan đỡ bụng ngồi dậy, bị bác gái Chu ngăn cản: "Mau nằm xuống."
Tằng Tĩnh Lan nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, lộ ra biểu cảm kinh diễm giống mọi người khi gặp Lục Thanh Nghiên lần đầu tiên.
"Ngại quá."
Biết vẫn luôn đánh giá người ta là không đúng, Tằng Tĩnh Lan nhanh chóng hoàn hồn xin lỗi.
Tằng Tĩnh Lan là người phụ nữ diện mạo tú lệ, khác với phần lớn người trong đại đội chính là cô ấy rất trắng, trên người có hơi thở thư hương nhàn nhạt.
"Mẹ, làm phiền mẹ cầm ghế tới cho bác sĩ ngồi ạ."
"Được, mẹ lập tức đi ngay."
Bác gái Chu vừa nghe thấy thế lập tức đi ra ngoài cầm ghế dài đặt trước mặt Lục Thanh Nghiên:
"Bác sĩ Lục cô ngồi đi, làm phiền cô khám cho con dâu giúp tôi."
Bác gái Chu thực sự phát sầu, con dâu mang thai ba cháu trai đều không sao, cái thai lần này lại không thuận lợi lắm.
Không biết cháu gái bà ấy đợi từ lâu có thuận lợi sinh ra hay không.
"Không vất vả, làm phiền vươn tay cho tôi xem."
Tằng Tĩnh Lan đưa tay cho Lục Thanh Nghiên để cô bắt mạch cho mình. "Có điềm báo sinh non, cũng may không nghiêm trọng lắm. Trong khoảng thời gian này tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi, đợi không còn chảy máu lại xuống giường."
Lục Thanh Nghiên mở hộp thuốc ra đưa mấy gói thuốc cho bác gái Chu: "Thuốc này bác sắc cho con dâu uống, uống hết sẽ đỡ hơn."
"Cảm ơn bác sĩ Lục, tiền thuốc mất bao nhiêu vậy?"
Bác gái Chu muốn lấy tiền trong túi ra thì bị Tằng Tĩnh Lan ngăn cản: "Mẹ, chỗ con có tiền, mẹ đi sắc thuốc giúp con đi."
"Vậy... Được rồi."
Bác gái Chu gật đầu với Tằng Tĩnh Lan, lúc này mới rời đi.
"Bác sĩ Lục, mất bao nhiêu tiền"
"Đưa cho tôi 5 hào đi."
Lục Thanh Nghiên đóng hộp thuốc lại, chuẩn bị rời đi.
Tằng Tĩnh Lan lấy một cái khăn tay ra, rút tờ 5 hào đưa cho Lục Thanh Nghiên.
"Bác sĩ Lục, cô ngồi một lát rồi hãy đi."
"Không cần, thời gian không còn sớm nữa."
"Vậy tôi không giữ bác sĩ Lục nữa, bác sĩ Lục đi đường cẩn thận nhé."
Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng gật đầu lúc này mới rời đi.
Tằng Tĩnh Lan nhìn Lục Thanh Nghiên rời đi, nhẹ nhàng thở dài.
Cô ấy đã lâu không nghĩ tới mình trong quá khứ, hôm nay nhìn thấy Lục Thanh Nghiên khí chất không bình thường khiến Tằng Tĩnh Lan đột nhiên nhớ lại.
Cô ấy là thanh niên trí thức xuống nông thôn, được trong nhà yêu thương gần như chưa từng chịu khổ.
Năm 58 tràn ngập nhiệt huyết đến đại đội Thịnh Dương làm thanh niên trí thức, vốn cho rằng sẽ giống như ở nhà, kết quả sự thật vả mạnh mặt cô ấy.
Ăn không đủ no mặc không đủ ấm lại gặp ba năm mất mùa, không chịu được loại khổ này, không có khả năng trở về thành phố nên năm 63 cô ấy tìm người ái mộ mình gả đi.
Vón không có hi vọng đối với tương lai, cũng may gả tới nhà mẹ chồng và chồng thương mình, cuộc sống khổ sở một chút nhưng không có ấm ức.
Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi nhà bác gái Chu, mơ hồ nghe thấy được tiếng auan †tâm dò hỏi ca bác đái Chu đếi với Tằng Tĩnh Lan. hỏi ô ấv cá đói bụng không.
Nếu cô đoán không nhầm mà nói có lẽ Tằng Tĩnh Lan là thanh niên trí thức, nghe bác gái trong đội từng nhắc tới trước đây đại đội Thịnh Dương có mười mấy thanh niên trí thức.
Thanh niên trí thức tới đại đội Thịnh Dương lâu nhất cũng đã mười mấy năm.
Đa số mọi người đều không có hi vọng trở về thành phố, chỉ có thể lựa chọn tìm người địa phương ở đại đội Thịnh Dương kết hôn sinh con.
Đây là khổ và bi ở thời đại này!
Khi Lục Thanh Nghiên suy nghĩ miên man, vậy mà bất tri bất giác đi tới giữa thôn đại đội hai.
Cô vỗ trán, dở khóc dở cười xoay người chuẩn bị rời đi.
"Mẹ Cẩu Tử, thấy con trai tôi đâu không?"
"Hai đứa nhóc thối chạy ra ngoài ruộng chơi, cô đi xem xem."
Hai giọng nói quen thuộc vang lên, Lục Thanh Nghiên khiếp sợ nhìn qua.
Hai người hoàn toàn xa lạ lại khiến Lục Thanh Nghiên cảm thấy quen thuộc, đang đứng ở cửa nhà mình nói chuyện.
Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm không chớp mắt, tay xách hộp thuốc khẽ buông lỏng.