"Vì sao không nói lời nào? Tôi tự nhận sau khi đến trong đội làm người còn tính đủ tư cách, có gì đáng giá để cô tính kế tôi?"
Giọng điệu của Lục Thanh Nghiên trở nên sắc bén hơn.
Đôi mắt của Trần Ni đỏ bừng, cúi đầu, không nói một lời.
Đột nhiên cô ta đứng dậy đẩy mọi người ra, chạy về phía thôn.
Mùi tanh tưởi lan ra trong không khí, mọi người đều bịt mũi vào.
"Ngưu Lan Hoa, Trần Ni nhà bà không còn nhỏ nữa, mỗi ngày không tắm sao?"
"Ngưu Lan Hoa, trở về quản con gái bà thật tốt đi, nếu không sẽ hỏng hoàn toàn."
Trong tiếng chỉ trích của mọi người Ngưu Lan Hoa xám xịt rời đi, không dám ở lại lâu.
Đợi Ngưu Lan Hoa rời đi xong, không ít người cười nhạo một tiếng.
Hiện giờ Trần vô lại em không rõ sống chết, có lẽ sau này sẽ không thể gây tai họa cho người khác nữa.
Bọn họ cũng không cần sợ gì nữa.
"Thanh Nghiên, cháu đến khám cho Trần vô lại em đi."
Trò khôi hài kết thúc, đội trưởng Từ trầm giọng bảo Lục Thanh Nghiên đi xem.
Nếu có thể mà nói, ông ấy không muốn quản Trần vô lại em.
Ai bảo ông ấy là đại đội trưởng, không thể mặc kệ được.
Lục Thanh Nghiên đi qua, cẩn thận xem xét tình hình của Trần vô lại em.
Tối hôm qua cô rời đi, không biết rốt cuộc Chu Cảnh Diên đã làm gì.
Đợi đi tới, cô không nhịn được thở dốc vì kinh ngạc.
Đôi tay đôi chân của Trần vô lại em, bị Chu Cảnh Diên cùng đánh gãy.
Còn không có khả năng khép lại, nói cách khác, sau này Trần vô lại em sẽ nằm liệt trên giường.
"Đôi tay đôi chân bị người ta đánh gãy."
Lục Thanh Nghiên đứng dậy, nhỏ giọng nói với đội trưởng Từ. Những lời này của đội trưởng Từ là hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Lục Thanh Nghiên lắc đầu: "Không thể, anh ta sẽ nằm trên giường cả đời."
"Thật tốt quá!"
Không biết là ai nói một câu như vậy, trong lời nói xen lẫn hưng phấn Và vui sướng.
Đội trưởng Từ gật đầu không nói chuyện, chỉ bảo người khiêng Trần vô lại em về nhà.
Khối u ác tính bị phế đi, cả đại đội có thể hoàn toàn an bình.
Đội trưởng Từ không đồng tình với Trần vô lại em, trái lại trong lòng có ý nghĩ giống với những người khác.
Mấy người đàn ông khiêng Trần vô lại em, đi về phía Trần gia.
Ngưu Lan Hoa đang ở trong nhà đánh Trần Ni.
Thấy người khiêng Trần vô lại em vào nhà, lớn tiếng tru lên.
"Các người muốn làm gì?"
Đội trưởng Từ bước vào nhà Ngưu Lan Hoa, làm lơ Trần Ni ngã trên đất.
"Chúng tôi khiêng Trần vô lại em về nhà, Thanh Nghiên nói đôi tay đôi chân của Trần vô lại em bị người ta đánh gãy."
"Bà nhanh cầm tiền đến bệnh viện trong huyện, nhìn xem có thể chữa khỏi hay không."
"Cái gì? Bị đánh gấy ư?"
Ngưu Lan Hoa kêu khóc: "Ông trời ơi, sao mệnh của tôi lại khổ như vậy?"
Trần vô lại anh hoang mang rối loạn chạy từ bên ngoài vào.
Hôm nay ông ta lười biếng không đi làm việc, chạy tới đại đội khác đánh bài với đám người cũng không làm việc.
Trần vô lại anh thua tiền, tâm trạng vốn đã không tốt.
Kết quả vừa đến đại đội có người kéo ông ta, nói nhà ông ta xảy ra chuyện.
Không kịp nghĩ gì khác, ông ta cuống quít chạy vào trong nhà.
"Chồng à, ông trở về thì tốt quá."
Ngưu Lan Hoa chạy tới bên cạnh Trần vô lại anh, lớn tiếng khóc nháo.
Trần vô lai anh liếc mắt nhìn Trần vâ lai em thê thảm nằm trân đất. Mí mắt không nhịn được giật giật, làm ra dáng vẻ đau khổ.
"Em trai tôi còn có thể cứu chữa không?"
"Thanh Nghiên nói sẽ nằm trên giường cả đời, cho dù thế nào, ông vẫn nên lấy tiền đưa tới bệnh viện khám đi, nhỡ đâu có thể chữa khỏi."
Đội trưởng Từ thở dài.
"Không có tiền, chúng tôi không chữa."
Ngưu Lan Hoa nghe tới vấn đề liên quan tới tiền, phản đối kịch liệt.
Đồi tiền chính là muốn mạng bà ta, tuyệt đối không thể cho.
Trần vô lại em ngoại trừ mang mấy thứ trở về, thì chưa từng cho bà ta tiền gì.
Bà ta còn lâu mới bỏ tiền chữa trị chân cho Trần vô lại em.
Hơn nữa Lục Thanh Nghiên đã nói sẽ tàn phế, bà ta ngốc mới tiêu tiền uổng phí chữa bệnh cho anh ta.
"Trần vô lại anh, ông nói xem làm thế nào?"
Đội trưởng Từ không nhìn Ngưu Lan Hoa, quay đầu hỏi Trần vô lại anh.
Thực ra không cần hỏi, đội trưởng Từ cũng biết Trần vô lại anh sẽ trả lời thế nào.
"Đại đội trưởng, nhà chúng tôi không có tiền."