Trần vô lại anh ngồi xổm trên đất, đầy mặt là ưu sầu.
"Tôi muốn chữa trị, đưa tôi tới bệnh viện."
Gương mặt của Trần vô lại em trắng bệch tỉnh lại từ trong hôn mê.
Thuốc gây mê của anh ta mới mất hiệu lực không bao lâu, cả người bị đau tỉnh.
Mới tỉnh lại thì nghe được lời đội trưởng Từ nói, lập tức như trời sập xuống.
"Tiền ở dưới gối đầu trong phòng tôi, các người lấy đi chữa cho tôi."
Trần vô lại em đỏ mắt, tràn ngập lạnh lẽo nhìn Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh.
"Lão nhị, không phải anh không chữa cho em, thực sự là không chữa khỏi."
Trần vô lại anh lộ ra vẻ khó xử, tận tình khuyên bảo khuyên nhủ.
"Em yên tâm đi, cho dù em tàn phế, anh cũng nuôi em."
Trần vô lại em cười mỉa.
Anh trai anh ta không có tình cảm giống như anh ta, là động vật máu lạnh.
Một khi anh ta hết giá trị lợi dụng, còn nuôi anh ta cả đời mới lạ.
"Đúng vậy, anh chị sẽ nuôi em, chúng ta đừng tiêu tiền linh tỉnh, còn không bằng cất đi."
Trong mắt Ngưu Lan Hoa hiện lên tham lam và tính kế, trong lòng phỏng đoán Trần vô lại em có bao nhiêu tiền dưới gối đầu.
Sau này Trần vô lại em tàn phế nằm trên giường, còn không phải là dựa vào bà ta.
Đến lúc đó bà ta lấy hết tiền đi.
"Mau khiêng em chồng tôi lên giường nằm."
Ngưu Lan Hoa chỉ huy người ta, cười sắp không thấy được đôi mắt.
Trần vô lại em được người ta di chuyển, vết thương vốn đã đau lại bị chạm trúng.
Đột nhiên anh ta thấy được Lục Thanh Nghiên ở trong đám người, lập tức trừng mắt với cô.
Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười quỷ dị với Trần vô lại em. "Là cô, nhất định là cô."
Nụ cười này khiến Trần vô lại em nhận định, mọi chuyện đều là Lục Thanh Nghiên giở trò.
Anh ta rít gào với Lục Thanh Nghiên: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Lục Thanh Nghiên cảm thấy hơi ầm ï, hối hận không khiến Trần vô lại em bị câm."
"Trần vô lại em, cậu câm miệng!"
Đội trưởng Từ không nghe nổi Trần vô lại em lại đổ oan cho Lục Thanh Nghiên.
Thực sự muốn khiêng Trần vô lại em ra ngoài, ném ra khỏi đại đội Thịnh Dương.
"Nhất định là cô ta khiến tôi bị thương, tôi muốn cô ta làm vợ của tôi, muốn cô ta hầu hạ tôi cả đời."
Trần vô lại em ác độc trừng Lục Thanh Nghiên, ước gì có thể ăn cô.
Thực ra anh ta cũng không chắc chắn, rốt cuộc là ai phế đi anh ta.
Cho dù không biết là ai, Trần vô lại em nhận định chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Lục Thanh Nghiên.
"Cậu nghĩ hay quá nhỉ."
Lý Tố Hoa nhổ nước bọt, đã tàn phế còn không yên phận.
"Nhanh khiêng cậu ta đi vào đi."
Mấy người đàn ông không quản Trần vô lại em đang gào rống.
Động tác thô lỗ khiêng Trần vô lại em lên, ném anh ta lên giường rồi xoay người rời đi.
Mọi người rời đi, Lục Thanh Nghiên cũng chuẩn bị rời đi.
Buổi biểu diễn ngày hôm nay thật xuất sắc, không đến uổng phí!
Trần Ni ngã xuống đất vẫn luôn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Thanh Nghiên.
"Con nhóc chết tiệt kia, còn không mau đứng dậy cho bà đây, đi rót nước cho chú hai mày."
Ngưu Lan Hoa véo mạnh cánh tay Trần Ni, lớn tiếng chỉ huy.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này.
Trần vô lại em bị phế đi, con trai cũng nằm trên giường, gương mặt Ngưu Lan Hoa lập tức âm trầm.
Trần Ni hưng nước tiến vào nhàng Trần vô lai em. Trần vô lại em nằm trên giường không thể nhúc nhích, dùng sức trừng cô ta.
Đôi tay đôi chân đau tới mức anh ta nghiến răng nghiến lợi.
"Đầu tại con tiện nhân mày."
Trần vô lại em mắng chửi, bởi vì đau đớn giọng nói run run.
Trần Ni chết lặng đứng trước giường, đôi mắt vô tình lạnh như băng.
"Phế vật!"
"Mày nói cái gì?"
Trần vô lại em trợn to mắt.
Không thể tin được Trần Ni đứng trước mặt, là cháu gái ngày thường nhìn thấy mình là vâng vâng dạ dạ.
"Tôi nói chú là phế vật, chú không nghe thấy được sao?"
Trần vô lại em có dáng vẻ như vậy, sao dọa được Trần Ni sợ hãi.
Trần gia có tình hình thế nào, cô ta biết rất rõ.
Cuộc sống sau này của Trần vô lại em, nhất định sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng.
"Ông đây đánh chết mày."
Trần vô lại em nỗ lực giãy giụa, muốn đánh người giống như thường ngày nhưng không thể cử động.
Trần Ni bưng bát to, đổ nước lên mặt Trần vô lại em.
Cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên người Trần vô lại em và Lục Thanh Nghiên.
Thanh danh của cô ta bị hủy hoại, hoàn toàn xong rồi!