Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 191 - Chương 191. Chăm Chỉ Học Võ

Chương 191. Chăm chỉ học võ Chương 191. Chăm chỉ học võ

Chương 191: Chăm chỉ học võ

Anh tự nhiên đón Bánh Đậu nhỏ trong tay của Tô Tiếu Tiếu, nhìn thấy trên người hai đứa trẻ nhem nhuốc, trên lông mi của Cơm Nắm còn treo một giọt nước mắt, nhíu mày hỏi: “Thế này là sao? Đánh nhau sao?”

Hai đứa trẻ lớn khoa tay múa chân kể lại chuyện đã xảy ra ở trường học, trong lúc nói chuyện cũng về đến cửa nhà, Cơm Nắm dùng mu bàn tay lau nước mắt, bảo: “Cha ơi không phải con khóc vì đánh nhau thua đâu, mà là nhìn thấy mẹ bước vào không biết tại sao lại khóc nữa, cha ơi, ngày mai con có thể kêu chú Triệu dạy bọn con học võ công được không? Lần sau có người bắt nạt bọn con, bọn con sẽ dùng võ công đánh bại bọn họ.”

Ngay cả Tô Tiếu Tiếu cũng nói: “Dù sao cũng là luyện tập buổi sáng, cứ dạy bọn nhỏ đi, lần này là trẻ hư ra tay không nặng, Cơm Nắm và Trụ Tử mới lớn có nhiêu đây, chúng ta cũng không có cách nào ở bên cạnh bọn trẻ suốt hai mươi tư tiếng được, để bọn trẻ học vài chiêu phòng thân cũng tốt.”

Nhìn hai đứa trẻ chân tay mảnh khảnh, Tô Tiếu Tiếu vô cùng lo lắng, bé trai ở trong quá trình trưởng thành không có khả năng không va chạm và không đánh nhau, dù sao đám trẻ cũng rất ngoan, sẽ không chủ động gây sự nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ gặp phải kẻ rảnh rỗi kiếm chuyện, đến khi gặp chuyện có năng lực tự bảo vệ mình mới khiến Tô Tiếu Tiếu yên tâm hơn được.

“Được, ngày mai anh sẽ nói với Triệu Tiên Phong một tiếng, cho đám trẻ luyện tập một vài bài cơ bản.” Hàn Thành vốn muốn đợi bọn trẻ lớn hơn một chút mới cho Triệu Tiên Phong dẫn đến nơi đóng quân huấn luyện chung với các binh lính, nhưng học nền móng sớm thật sự cũng rất tốt.

Cũng may hôm nay Hàn Thành đã mang cơm từ nhà ăn về, một trận ầm ĩ này kéo dài đến hơn sáu giờ, nếu là bình thường đã ăn xong cơm rồi, chảo lớn nấu cơm vốn chậm, nấu một bữa cơm cũng phải hơn một tiếng, thế này có đói bụng muốn xỉu cũng chưa ăn được cơm.

Thịt kho tàu trông hơi mỡ nên hôm nay Tô Tiếu Tiếu không muốn ăn cho lắm, ăn một miếng rồi không động vào nữa, cũng may còn có một món rong biển ngâm ớt không tệ, Tô Tiếu Tiếu ăn rong biển ngâm ớt hết bát cơm to.

Sáng hôm sau, hai đứa trẻ dậy còn sớm hơn cả Hàn Thành và đây quả thật cũng là lần đầu tiên, bọn trẻ đánh răng xong lại đứng ở cửa phòng Hàn Thành đợi anh dậy.

Cơm Nắm liếc mắt trông thấy Hàn Thành đã lập tức hô: “Chào buổi sáng cha.”

Trụ Tử nhỏ: “Chào buổi sáng, chú Hàn.”

“Sao hôm nay lại sớm như vậy?” Hàn Thành cho rằng mình đã hoa mắt rồi chứ, Trụ Tử còn hiểu được nhưng một tiểu tử thối như Cơm Nắm ngày nào cũng đều cần anh xách xuống đất mới có thể tỉnh táo.

Cơm Nắm nhỏ siết nắm đấm vung vài cái: “Học võ công sớm một giây thì có thể đánh bại người xấu sớm một giây, cha ơi cha đừng lười như vậy nữa nhé, sau này phải dậy sớm một chút còn gọi bọn con nữa.”

Hàn Thành: “…” cảm thấy vô cùng cạn lời với đứa con trai này.

“Cái đó gọi là quyền pháp chứ không phải võ công, cũng không phải dùng để đánh người, các con còn nhỏ, học để cường thân kiện thể và tự bảo vệ mình, nắm đấm càng cứng thì sau này càng không thể dễ dàng ra tay, biết chưa?”

Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ đều gật đầu.

Cơm Nắm nhỏ đẩy Hàn Thành đi ra bên ngoài: “Ôi giời ơi cha ơi, cha dong dài quá, cha mau đi rửa mặt đi, con đã không thể đợi được nữa rồi!”

Hàn Thành: “…” Sao muốn đánh vào mông tiểu tử thối này quá!

Luyện tập sáng hôm nay không phải là chạy bộ đơn giản, sau khi đám trẻ ngủ sớm dậy sớm chạy bộ được một khoảng thời gian, tố chất cơ thể thật sự đã tốt lên rất nhiều.

Sau khi Triệu Tiên Phong nghe được Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ bị đánh đã cười vô cùng đê tiện.

“Khi còn nhỏ, đồng chí Hàn Thành nhà các cháu chỉ có mỗi cậu ta đi đánh người ta thôi, thân là con trai của cậu ta bị đánh cũng là hiển nhiên thôi.”

Cơm Nắm nhỏ chớp đôi mắt to lấp lánh, nhìn Hàn Thành với vẻ khó tin: “Cha ơi, hóa ra lúc còn nhỏ cha thường xuyên đánh người sao, vậy tại sao cha không cho con đánh người?”

Hàn Thành: “Lúc nhỏ cha không thường xuyên đánh người, chỉ đánh mỗi mình chú Triệu của con thôi.”

Ông thần logic Cơm Nắm nhỏ hoạt động: “Vậy chú Triệu, cháu cũng có thể đánh Cá Nhỏ, đúng không?”

Triệu Tiên Phong: “…” Anh ta rõ ràng không có ý đó, sao lại có loại cảm giác không có sức phản bác thế nhỉ?

Cơm Nắm nhỏ lại bảo: “Ba người bọn cháu là anh em kết nghĩa, chúng cháu cũng không nỡ đánh anh em của mình đâu, có phải không Cá Nhỏ?”

Vừa rồi Cá Nhỏ nghe thấy Cơm Nắm muốn đánh mình, toàn bộ con cá đều không ổn nhưng bây giờ lại lập tức sống lại, ôm chặt Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ: “Đúng vậy, anh em chúng ta không đánh nhau!”

[Cảm ơn vanle92 đã đẩy 10 kim phiếu cho truyện ^^]

Bình Luận (0)
Comment