Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 192 - Chương 192. Kháng Nghị

Chương 192. Kháng nghị Chương 192. Kháng nghị

Chương 192: Kháng nghị

Ba bạn nhỏ xúm lại với nhau xoay vòng vòng: “Anh em tốt! Không đánh nhau! Anh em tốt! Không đánh nhau!”

Hàn Thành và Triệu Tiên Phong: “…” Xem ra chỉ có tình anh em giữa bọn họ là khá nhạt nhòa mà thôi.

Võ công mà Cơm Nắm muốn học hình như không giống với võ công mà chú Triệu dạy cho cậu bé cho lắm, cậu bé đã từng nhìn tranh liên hoàn ở chỗ bạn học, cậu bé cảm thấy võ công chắc hẳn phải là loại lộn nhào một cái đá một cước là người bay đi, hoặc là tung một thần chưởng đánh bay người đó, thế nhưng chú Triệu cũng chẳng dạy gì hết, lại kêu bọn trẻ đứng tấn hết một buổi sáng.

Cha cũng đã chạy được vài vòng rồi mà bọn họ vẫn còn đang đứng tấn!

Cơm Nắm thật sự không chịu nổi nữa, tức giận đứng thẳng người dậy: “Chú Triệu, rốt cuộc khi nào chú mới dạy cháu võ công? Cháu sắp mệt chết rồi!”

Triệu Tiên Phong chỉ vào Cơm Nắm rồi nhìn về phía Hàn Thành với vẻ đắc ý vô cùng: “Chủ nhiệm Hàn, con trai cậu không được rồi, cậu nhìn xem con trai tôi và Trụ Tử nhỏ đứng tấn ổn bao nhiêu.”

Hàn Thành không biết tại sao anh ta gặp chuyện gì cũng phải so sánh với anh một phen, Cơm Nắm là đứa trẻ có hơi yếu ớt một chút nhưng chắc chắn rất bền bỉ và dẻo dai, khi cậu bé thật sự muốn học một thứ gì đó sẽ không kém hơn bất cứ đứa trẻ nào.

Hàn Thành: “Bây giờ học căn bản trước đã, con mới đứng tấn một lúc đã kêu mệt rồi vậy cũng không cần học quyền pháp làm gì, cái đó chỉ mệt hơn thôi, con nghĩ cho kỹ đi, nếu không muốn học thì ngày mai chạy bộ theo cha!”

Cơm Nắm nhỏ phồng má: “Con học, con cũng không muốn để người khác đánh mình nữa đâu!”

Khi tiểu đội chạy bộ buổi sáng về đến nhà, Tô Tiếu Tiếu đã chuẩn bị xong bữa sáng, trời dần trở lạnh, buổi sáng ăn đồ nóng sẽ thoải mái hơn.

Người phương Nam thích ăn cháo vào buổi sáng hơn nhưng cháo không đủ no, ăn vào một hai tiếng sau sẽ đói, Tô Tiếu Tiếu nấu một nồi cháo khoai lang, làm thêm vài cái bánh rau củ đơn giản.

Cải thảo và củ cải trắng thái sợi bỏ thêm chút muối vào bóp nước, sau khi bóp sạch nước lại bỏ vào trong chảo dầu xào một lúc, sau đó đổ bột nhão đã được điều chỉnh vị cho vừa ăn lên trên, sau khi rán chín một mặt lại lật qua rán nốt mặt còn lại, thẳng đến khi hai bên đều hơi cháy vàng là có thể ra khỏi nồi.

Nếu như có thể bỏ thêm hai quả trứng gà vào trong bột nhão thì sẽ càng ngon hơn, đáng tiếc trong nhà đã không còn trứng gà nữa.

Bữa sáng này đã khắc sâu vào trái tim của đám trẻ, hôm nay Tô Tiếu Tiếu vô cùng muốn ăn chua, cô đựng một ít dấm chua ra bát rồi dự định chấm bánh ăn.

Cơm Nắm tò mò chấm bánh của mình vào một chút, thấy chua đến mức cả người cậu bé đều rùng mình: “Mẹ ơi cái này chua quá rồi thì phải?”

Tô Tiếu Tiếu cắn một miếng: “Có chua đâu, rất ngon mà.”

Cơm Nắm liên tục lắc đầu: “Chua ê răng luôn ấy!”

Hàn Thành thấy Tô Tiếu Tiếu ăn hết bát giấm chua mà mặt không đổi sắc, dù sao anh cũng đã là cha của hai đứa trẻ, cho dù không phải bác sĩ khoa sản thì cũng có kiến thức cơ bản. Đợi đến khi rửa bát tránh các con mới hỏi: “Gần đây khẩu vị của em thay đổi hơi nhiều, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút sẽ ổn thỏa hơn.”

Tô Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy hai ngày này có hơi ngấy dầu mỡ, không biết có phải do hôm Trung Thu ăn khá nhiều nên cơ thể này không chịu được nữa hay không, bản thân cô không cảm thấy gì cả nhưng Hàn Thành nhắc nhở cô như vậy, hại cô cũng có hơi nghĩ đến phương diện đó.

“Chúng ta ở chung với nhau mới bao nhiêu ngày thôi? Cho dù có cũng không thể kiểm tra ra nhanh như vậy được, lại theo dõi thêm đi, đừng đến lúc đó tới bệnh viện lại làm ra trò cười.” Tô Tiếu Tiếu đáp.

Hàn Thành tính toán thời gian, ngược lại thấy cũng đúng.

Anh thả một cái bát cuối cùng vào trong rổ để róc nước: “Khoảng thời gian này em chú ý một chút, đừng làm việc vất vả như vậy, hay là sau này đừng nấu cơm tối nữa, mỗi ngày anh sẽ mang đồ từ nhà ăn về cho.”

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Chúng ta ăn quen rồi, đám trẻ cũng không được nữa, tụi trẻ đang lúc phát triển cơ thể, em không yếu đuối như vậy đâu, anh đừng coi em thành búp bê sứ chứ. Như vậy đi, sau này khi anh chạy bộ sáng về thuận tiện đi mua đồ ăn, như vậy em không cần chạy vào chợ nữa.”

Hàn Thành gật đầu: “Cũng được, vậy đợi anh đi chợ đã, em đừng đi nữa, hôm nay muốn ăn gì?”

Tô Tiếu Tiếu nói: “Anh đi hỏi Cơm Nắm đi, hôm nay đến phiên mua món mà thằng bé thích ăn.”

Hàn Thành: “Em sắp chiều thằng nhóc thối đó đến mức coi trời bằng vung rồi.”

[Cảm ơn Kutitbeo đã đẩy 30 kim phiếu cho truyện ^^]

Bình Luận (0)
Comment