Chương 199: Mẹ, đánh
Trước đây cảm thấy Hàn Thành vô tâm, nhưng thực chất có lẽ không phải anh vô tâm mà chỉ là tâm không đặt trên người cô ta mà thôi.
Một cô gái sống có tốt hay không cũng không khó nhìn ra được, cho dù là lần đầu tiên gặp cô như gió xuân nhẹ nhàng thoảng qua, mặc một bộ quần áo đầy vết vá, hay là bây giờ tự tin bình tĩnh trong chiếc áo sơ mi trắng, quần đen đi giày da, và nụ cười mỉm của cô khi đối diện với đứa trẻ mãi mãi đều là ấm áp và hạnh phúc.
Tiểu Trương kìm nén cơn tức, cũng không biết mình nên đi theo Tô Tiếu Tiếu hay là nên ở lại giúp đỡ nữa. Nhưng Tô Tiếu Tiếu đi rồi, người ở nơi này hoàn toàn không để ý đến cậu ta, cậu ta chỉ đành đuổi theo cô ra ngoài.
Ra khỏi cửa anh ta hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Chúng ta hiếm khi có được cơ hội tham gia loại chuyện này, tại sao cô không thể phối hợp ăn ý được?”
Tô Tiếu Tiếu dừng bước chân: “Đồng chí Trương, mời cậu đứng đúng vị trí của mình, không phải chuyện gì tôi cũng phải giải thích với cậu, càng không phải cấp dưới của cậu, cậu muốn làm gì tôi cũng không quan tâm, chúng ta không thích hợp làm việc chung, trở về tôi sẽ nói với đội trưởng Từ.”
Tô Tiếu Tiếu vốn không muốn làm ầm ĩ đến mức khó coi như vậy, nhưng cô không thấy vui vẻ khi vẫn luôn bị người làm rối loạn tiết tấu của mình như vậy, chủ nhiệm Lưu chỉ mong sao cô có thể về trưởng tiểu học dạy học.
“Cô…” Đột nhiên Tiểu Trương không còn lời nào để nói.
Bánh Đậu nhỏ chợt trừng mắt nhìn Tiểu Trương rồi giơ tay lên: “Mẹ, đánh!”
Tô Tiếu Tiếu ấn tay của đứa trẻ về, đi thẳng về phía trước: “Bánh Đậu nhỏ ngoan nào, mẹ chỉ đang thảo luận công việc với chú và có ý kiến bất đồng mà thôi.”
Bánh Đậu nhỏ phồng má ôm cổ mẹ, quay đầu tiếp tục trừng mắt nhìn Tiểu Trương.
Tiểu Trương: “…”
Tô Tiếu Tiếu trở về đội tuyên truyền, hôm nay có thêm vài người ở đây, cô chào hỏi bọn họ rồi gõ cửa đi vào văn phòng của Từ Đạt Mộc.
Từ Đạt Mộc đang nói chuyện điện thoại, ý bảo Tô Tiếu Tiếu đợi một chút.
Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Đậu ngồi xuống.
Không lâu sau, Từ Đạt Mộc bỏ ống nghe xuống, hỏi Tô Tiếu Tiếu với vẻ ngạc nhiên: “Sao hôm nay cô lại về văn phòng??”
Tô Tiếu Tiếu không quanh co lòng vòng với người đàn ông thẳng thắn này mà nói thẳng: “Đội trưởng Từ nhớ ba điều quy ước trước khi tôi nhậm chức không?”
Từ Đạt Mộc gật đầu: “Nhớ chứ, phần lớn thời gian cô đều làm việc ở nhà, buổi chiều có thể ra ngoài làm việc, nhất định phải đúng giờ tan làm, là những điều này không sai chứ?”
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy đội trưởng Từ có biết muốn phối phông cảnh của một sân khấu biểu diễn văn nghệ phải làm bao nhiêu việc không? Trước khi anh cho mượn tôi có phải nên hỏi ý kiến của tôi trước hay không?”
Từ Đạt Mộc sững sờ, giải thích: “Không phải, lãnh đạo lớn đó đích thân tới chỉ tên đòi người, phía bên tôi cũng không tiện từ chối nhưng tôi đã nói trước tình hình ở nhà cô rồi, bọn họ đến giờ tan làm sẽ thả cô đi.”
Tô Tiếu Tiếu thở dài một hơi, tưởng tượng rất đẹp mà hiện thực lại rất gai góc, cô cho rằng mình có thể phối hợp tốt cả ba phương diện trường học, đội tuyên truyền và gia đình, nhưng trên thực tế biến số lớn nhất thật sự là con người, mỗi một công việc đều cần sự phối hợp giữa người với người, một mắt xích nào đó xảy ra sai sót thì toàn bộ tính toán đều sẽ hỏng.
“Có khả năng tôi không thích hợp với công việc ở đội tuyên truyền.” Tô Tiếu Tiếu nói: “Tôi quả thật không có cách nào kiêm nhiều việc được như vậy được. Thế này đi, tôi về nhà bàn với chủ nhiệm Lưu, anh vẫn nên chuyển hồ sơ của tôi về bên trường học, tôi vẫn chuyên tâm đến trường dạy học thì hơn.”
Cả người Từ Đạt Mộc ngẩn ra, anh ta làm việc này đã mười mấy năm rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được lãnh đạo lớn biểu dương, bình thường không phạm lỗi bị mắng đã là tốt lắm rồi, Tô Tiếu Tiếu quả thật là phúc tinh của anh ta, một nhân tài như vậy làm sao anh ta có thể bỏ qua cho được?
“Không phải, đồng chí Tô, chuyện này là do tôi sơ suất vì đã không trao đổi với cô từ trước, trước đây chúng tôi đều đã quen rồi, có việc gì phát xuống đều phân công xong rồi mọi người lại cắn răng đi làm…”
“Cho nên làm gì cũng không làm tốt được đúng không?” Tô Tiếu Tiếu ngắt lời anh ta: “Tôi không thích hợp với công việc không có quy tắc như vậy, cơ thể tôi cũng không chịu được. Thời tiết lạnh hơn cũng không phù hợp để tôi dẫn đứa trẻ một tuổi ra ngoài làm việc, cho dù tôi chịu được nhưng con trai tôi cũng không chịu được. Anh vẫn nên mời một cao nhân khác đi. Anh yên tâm, trước khi tôi từ chức sẽ giao bản thiết kế phông cảnh sân khấu lên, cũng sẽ hoàn thành hạng mục này mà không làm khó anh.”