Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 201 - Chương 227: Nhẹ Nhàng Khuyên Nhủ

_xz1lstb

quay

người rời đi.

Anh trở về nhà khách, chuẩn bị cầm hộp cơm đi rửa mới phát hiện ra trọng lượng không đúng, mở ra nhìn lại thấy bên trong là một thỏi vàng sáng rực, Hàn Thành giơ tay đỡ trán, món quà cảm ơn này…

Cô Mạc vốn tên là Mạc Hương Liên, tòng quân qua đây mới khoảng hai năm, trước đây con trai ở quê vẫn luôn

được mẹ chồng chăm còn cô ta đi làm ở xưởng, có đôi khi một tháng mới về nhà thăm con trai một lần. Mạc hương Liên rời khỏi văn phòng đi ra bồn hoa khóc một lúc, càng nghĩ càng thấy đau lòng, rõ ràng cô ta

dùng tâm nuôi nấng con trai như vậy nhưng tại sao con trai lại không nghe lời chứ?

Cô ta lau nước mắt đi vào phòng học gọi con trai mình ra.

Ánh mắt Châu Đại Vi nhìn cô ta giống như nhìn thấy một kẻ thù.

Mạc Hương Liên càng nhìn lại càng lạnh lòng: “Rốt cuộc con muốn thế nào mới chịu học hành tử tế hả? Con có

biết con làm mất mặt bao nhiêu không? Cả lớp bốn mươi người, con trai của cô Tô người ta thi được điểm tuyệt

đối còn con thi được có hai mươi lăm điểm, xếp thứ ba từ dưới lên trong toàn lớp, mặt mũi của mẹ đều bị con

làm mất sạch rồi!”

Châu Đại Vi cúi đầu đá viên đá nhỏ trên đất, chẳng thèm để ý đến cô ta. Mạc Hương Liên đẩy cánh tay của cậu bé: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy!”

Đứa trẻ sáu tuổi không đề phòng bị cô ta đẩy ngã trên đất, Châu Đại Vi ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô ta

một cách lạnh lùng: “Nếu như con có một người mẹ giống như cô Tô thì con cũng đảm bảo thi được một trăm

điểm!” Châu Đại Vi tiện tay nắm một đống cát ném lên người cô ta: “Ngại con làm mất mặt thì mẹ đưa con về chỗ bà nội con đi, con không cần mẹ, con muốn bà nội của con!”

Chuông tan lớp đọc bài buổi sáng vang lên, Châu Đại Vi gào xong cũng quay người chạy về phòng học.

Mạc Hương Liên ôm mặt, ngã ngồi bên cạnh vườn hoa, một người mẹ ruột như cô ta lại còn thất bại hơn một

người mẹ kế

như

Tô Tiếu Tiếu.

Tô Tiếu Tiếu ôm bài thi đi ngang qua, trong lúc vô tình nghe được cuộc đối thoại của bọn họ nhưng cô không

định

nhúng tay vào.

Quan thanh liêm khó quản chuyện gia đình, thời buổi này nhà ai cũng khó khăn cả, giáo viên chỉ dẫn vào cửa còn

tu hành nằm ở cá nhân, nếu như học sinh không chịu học vậy giáo viên dạy thế nào cũng vô dụng. Bánh Đậu nhỏ bê cái ghế nhỏ ra ngoài đợi mẹ như cũ, hôm nay mới vang tiếng chuông đầu tiên mà mẹ đã tới,

Bánh Đậu nhỏ cũng vui vẻ, không cần ghế nữa mà vọt tới ôm chân mẹ.

Tô Tiếu Tiếu ôm bài thi trong tay nên không tiện bé Bánh Đậu nhỏ, cô xoa đầu cậu bé: “Đi tìm các anh chơi đi,

mẹ phải đi phát bài thi nữa”

Bánh Đậu nhỏ kiễng chân muốn nhìn bài thi của mẹ: “Bánh Đậu nhỏ, bài thi…”

991 chữ

Chương 227: Nhẹ nhàng khuyên nhủ

Tô Tiếu Tiếu: “Bài thi của Bánh Đậu nhỏ là bảng đen, mẹ đã chấm điểm rồi, được điểm tuyệt đối!”

Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt to, ngoan ngoãn gật đầu: “Bánh quẩy, trứng trứng.”

Thật là một Bánh Đậu nhỏ thông minh: “Đúng vậy, chính là thi được thành tích một cái bánh quẩy và hai quả

trứng”

Bánh Đậu nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: “Anh?”

Tô Tiếu Tiếu: “Các anh cũng rất giỏi, cũng thi được nhiều điểm như một bánh quẩy và hai quả trứng”

Lúc này Bánh Đậu nhỏ mới hài lòng quay đầu đi tìm các anh.

Tô Tiếu Tiếu muốn dùng thời gian nghỉ giải lao để phát bài thi trước, Cơm Nắm và Trụ Tử thấy cô tới lớp trước

giờ cũng không chơi nữa mà đều đi qua giúp mẹ phát bài thi.

Bình thường mọi người đều chơi cùng Cơm Nắm và Trụ Tử, giờ bọn họ không chơi cũng không có gì hay để chơinữa, người không đi nhà về sinh thì cũng ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình đợi bài thi.

Khỉ Con nhìn bài thi được điểm tuyệt đối của Cơm Nắm và Trụ Tử cũng thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Đại ca, sao cậu và Trụ Tử lại thông minh như vậy, tớ chưa từng thi được một trăm điểm.

Tô Tiếu Tiếu nghe vậy mới vừa cười vừa bảo: “Khỉ Con cũng rất giỏi nhé, thi được chín mươi lăm điểm lận, chỉ sai có một câu hỏi thôi, lần sau học thuộc lòng thơ Đường một chút là có thể thi được một trăm điểm rồi?

Khỉ Con nghĩ đến lần sau có thể thi được một trăm điểm giống như đại ca và Trụ Tử cũng lập tức tràn đầy tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Vâng vâng, lần sau em nhất định sẽ học thuộc lòng a

Hiển nhiên cầm được bài thi sẽ có người thích người buồn, khi phát đến Châu Đại Vi, Tô Tiếu Tiếu hỏi cậu bé: “Có phải Đại Vi cảm thấy cô dạy không tốt không?”

Châu Đại Vi nghe giọng nói dịu dàng của cô Tô mà sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không ạ, cô dạy rất hay.

Tô Tiếu Tiếu ngồi xuống, thở dài một hơi: “Cô nhìn thấy Đại Vi thông minh không muốn điền hết bài thi còn tưởng em có gì đó không hài lòng với cô, em nhìn câu hỏi này, còn có câu hỏi này nữa, cô biết em đều biết làm, khi lên lớp đưa ra câu hỏi, cô còn từng khen em đặt câu rất tốt, có đúng không?”

Châu Đại Vi cúi đầu với vẻ áy náy: “Em xin lỗi cô, thật ra không phải cô dạy không tốt mà là em không muốn

học.

Cậu bé muốn về nhà, về nhà có ông nội và bà nội.

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cậu bé: “Bạn học Châu Đại Vi không cần nói xin lỗi, chúng ta học hành không phải vì bất cứ ai, học hành chỉ là chuyện của cá nhân em, đợi sau khi em trưởng thành mới phát hiện ra vì lúc còn nhỏ em học hành chăm chỉ, nên em có thể làm được rất nhiều chuyện mà em muốn làm, ngược lại, nếu như em không chăm chỉ học hành thì em sẽ không làm được gì hết, người em nên xin lỗi chỉ có mình em thôi”

Châu Đại Vi nghiêm túc nghĩ ngợi: “Cô ơi, em muốn ở chung với ông nội và bà nội cũng được sao ạ?”

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đương nhiên có thể, em có thể coi học hành thành một nhiệm vụ, nếu em hoàn thành tốt nhiệm vụ này thì có thể bàn bạc với cha mẹ của em, lúc nghỉ đông hoặc là nghỉ hè về nhà thăm ông nội và bà nội coi như phần thưởng, có được không? Khi em lớn hơn một chút, học được càng nhiều kiến thức hơn, em có thể tự mình mua vé xe lửa về thăm ông bà bất cứ lúc nào. Nhưng nếu em không học hành tử tế, rất có khả năng ngay cả chữ trên vé xe lửa em cũng không hiểu, không biết phải uống tàu ở đâu, cũng không biết nhân viên bán vé chắc hẳn nên trả cho em bao nhiêu tiền, thế này không phải là rất gay go hay sao?”

Châu Đại Vi đáp: “Nhưng bây giờ em chỉ muốn về thôi, không muốn ở lại nơi này nữa”

Tô Tiếu Tiếu đáp: “Cô cũng rất nhớ cha và mẹ của cô nhưng tạm thời cô cũng chỉ có thể ở nơi này, tách ra là do bất đắc dĩ, cũng chỉ là tạm thời thôi, chúng ta phải làm tốt chuyện trước mắt, sau này sẽ có cơ hội ở chung” Châu Đại Vi mở to mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu: “Cô ơi cô cũng không muốn ở nơi này sao ạ?”

Tô Tiếu Tiếu đáp: “Đợi em lớn hơn một chút, sẽ học được một từ gọi là tùy ngộ nhi an, ý của nó là cho dù ở trong hoàn cảnh gì, chúng ta đều nên thích ứng với môi trường đó mà yên tâm làm tốt việc của mình. Em xem, một câu dài như vậy chỉ dùng một từ ngữ đã có thể giải thích ra được rồi, đây cũng là lợi ích và sức hấp dẫn của việc học tốt ngữ văn”

Chuông vào tiết vang lên, cuộc trò chuyện của Châu Đại Vi và Tô Tiếu Tiếu cũng theo đó mà kết thúc, cô không nói thêm gì nữa, cậu bé là một đứa trẻ thông minh, một lần nói chuyện không hiểu ra nhưng hai ba lần tóm lại vẫn có thể hiểu được thôi.

988 chữ

Chương 228: Gặp chuyện

Châu Đại Vi cho rằng sau khi cô lên lớp nhất định sẽ phê bình các bạn học kiểm tra không đạt tiêu chuẩn, nhưng kết quả lại không.

Cô nói lần này chỉ là kiểm tra để nắm rõ nền tảng, muốn hiểu gần đây các bạn học tiếp thu được bao nhiêu thứ mà cô dạy, bạn học không thi được điểm tốt cho lắm cũng đừng nản chí, có khả năng chỉ là cô giảng quá nhanh nên mọi người không theo kịp tiến độ, sau này cô sẽ giảng chậm hơn một chút, giảng thêm vài lần thì mọi người sẽ biết, bạn học vẫn chưa hiểu sau tiết cũng có thể tìm cô hoặc là hỏi các bạn học đã nghe hiểu, cố hết sức để mọi người đều theo kịp tiến độ.

Mỗi một câu nói của cô lại khiến Châu Đại Vi áy náy thêm một lần, vài lần cậu bé muốn đứng dậy nói xin lỗi nhưng lại không có dũng khí đó.

Trong mấy ngày tiếp theo, cậu bé nghe giảng vô cùng nghiêm túc, về nhà cũng làm bài tập rất nghiêm túc. Tuy rằng Mạc Hương Liên không biết tại sao đột nhiên con trai lại đổi tính nhưng chắc chắn đã có hy vọng hơn,

tuy rằng con trai vẫn không muốn nói chuyện với cô ta cho lắm nhưng thái độ rõ ràng đã dịu đi rất nhiều. Khi cô ta về văn phòng cũng trở nên khoan dung hơn rất nhiều.

Mọi người cũng đều ăn ý không nhắc đến chuyện lần trước, Mạc Hương Liên thấp thoáng cảm thấy con trai thay đổi có khả năng liên quan đến Tô Tiếu Tiếu, nhưng cô ta cũng không hỏi.

Chớp mắt đã đến ngày thứ sáu Hàn Thành đi công tác.

Đại hội giao lưu y học đã đi đến kết thúc, tối nay là lần liên hoan cuối cùng.

Hàn Thành không nói nhiều nhưng nội dung phong phú cụ thể, lại thêm trình độ tiếng Anh của anh là tốt nhất nên các học giả nước ngoài rất thích giao lưu với anh. Tuy rằng hiện trường cũng có phiên dịch nhưng lãnh đạo vẫn thích kéo Hàn Thành đi cùng hơn, kêu anh thuận tiện làm phiên dịch cho bọn họ.

Phần lớn người mua vé xe lửa đều vào ngày mai, nhưng Hàn Thành nhớ nhà như tên bắn, lại mua vé xe lửa về ngay trong tối hôm đó.

Anh để lại phương thức liên lạc với không ít tiền bối trong và ngoài nước, sau khi nói lời tạm biệt với từng người đã đứng dậy vội vàng đi tới nhà ga.

Trần Băng Dương gọi tài xế đưa anh qua đó, anh cũng không từ chối.

Trải qua vài ngày ở chung, Trần Băng Dương cũng vô cùng tin phục người trẻ tuổi này, một câu hậu sinh khả úy cũng không đủ để hình dung: “Giữ liên lạc nhé, có chuyện gì cứ việc tới đơn vị tìm tôi”

Hàn Thành gật đầu: “Tôi sẽ, đi trước một bước vậy.

Hàn Thành thật sự nôn nóng muốn về nhà thăm Tô Tiếu Tiếu và các con, đồ chơi và kinh bát kiện mà cô dặn anh mua cho đám trẻ cũng đã được anh mua từ sớm, chính là để họp xong có thể lập đi ngay.

Cho dù là ở thời đại nào thì nhà ga mãi mãi là nơi có lưu lượng người đông đúc, khi Hàn Thành tới đây không mang gì cả nhưng khi trở về đã mua không ít đồ, lại thêm được phát rất nhiều phúc lợi, bây giờ xách túi lớn túi nhỏ chật vật xuyên vào trong đám người.

“Hàn Thành?” Giang Tuyết không ngờ lại gặp được anh ở nhà ga.

Hàn Thành nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ gật nhẹ đầu một cái, hai người đi ngược hướng và đều bị dòng người đẩy đi, nên cũng không có cách nào trò chuyện được, thậm chí còn không có cách nào dừng lại. Giang Tuyết chỉ có thể trơ mắt nhìn anh càng lúc càng xa, đến ngay cả một lần quay đầu lại cũng không có. Cô ta thu tầm mắt lại cười tự giễu một cái, cũng giống như cuộc đời của bọn họ biết bao, chỉ thiếu một chút như vậy đã mãi mãi bỏ lỡ nhau.

Ngày thứ bảy Hàn Thành đi công tác.

Không chỉ Tô Tiếu Tiếu mà ngay cả đám trẻ cũng nhắc mãi “khi nào cha mới về” “sao chú Hàn vẫn chưa về vậy

a?”

Khi đến buổi tối ăn cơm, ăn được món thịt kho tàu mà Hàn Thành thích ăn nhất, ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng bắt đầu nói: “Mẹ ơi, cha ăn…”

Tô Tiếu Tiếu đang thất thần lấy lại bình tĩnh: “Cha thích ăn thịt kho tàu nhất đúng không? Sắp rồi, cha nói nhanh nhất là bảy ngày, muộn nhất là mười ngày sẽ về, nhiều nhất là còn ba ngày nữa thôi.

Cô không biết có phải vì gần đây ăn quá thanh đạm hay không mà buổi tối khi ăn thịt kho tàu không để ý đã ăn thêm hai miếng, lúc ăn cơm còn tưởng mình nghĩ nhiều, kết quả sau khi ăn cơm tối xong vẫn luôn buồn nôn. Đám trẻ còn đang còn đang rửa bát, Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà chạy vào trong nhà vệ sinh nôn “ọe ọe” Lần này cũng dọa đám trẻ không nhẹ, sắc mặt của Trụ Tử trắng bệch, ngay cả Cơm Nắm nhỏ thông minh cũng hoang mang lo sợ.

Tô Tiếu Tiếu cảm thấy có khả năng mình ăn hỏng cái bụng mấy rồi, không chỉ nôn mửa, tiêu chảy mà bụng còn rất đau, mặt mày xanh mét lại.

1001 chữ

Chương 229: Vào viện

Cô thật sự không chịu đựng được nữa, chống vào bờ tường đi ra ngoài, giọng nói yếu ớt: “Cơm Nắm Trụ Tử, đi mau, đi đến nhà chú Triệu gọi người tới, nói có khả năng mẹ bị viêm dạ dày ruột cấp tính, phải đi bệnh viện. Một đứa đi thì Tô Tiếu Tiếu không yên tâm nên kêu hai đứa trẻ cùng nhau đi, nếu không phải bất đắc dĩ thì giờ này cô hoàn toàn sẽ không cho đám trẻ ra khỏi cửa.

Mấy ngày này Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ không rèn luyện phí, nhận được nhiệm vụ của mẹ, hai đứa trẻ chạy vọt ra ngoài như tên bắn.

Bánh Đậu nhỏ thấy mẹ khó chịu cũng gấp đến đỏ hoe mắt, ôm Tô Tiếu Tiếu ra sức gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”

Đại khái là người sinh mệnh sẽ vô cùng yếu đuối, cô ôm Bánh Đậu nhỏ cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, thấy nhớ Hàn Thành không chịu được.

Cho tới nay, cơ thể của cô vẫn xem như rất tốt, đám trẻ còn nhỏ như vậy, lại ỷ lại vào cô như thế, Hàn Thành

không có ở nhà, nếu cô bị bệnh ngã xuống ai sẽ tới chăm sóc đám trẻ đây?

Nhưng cô thật sự rất đau, ngay cả lời an ủi đứa trẻ cũng không nói ra được.

Không bao lâu hai vợ chồng Triệu Tiên Phong và cảnh vệ viên đã lái xe tới, Châu Ngọc Hoa đỡ Tô Tiếu Tiếu mặt mày xanh mét, môi trắng bệch lên hỏi rõ tình hình, rồi căn dặn: “Tiểu Đỗ trông tụi trẻ nhé, chị và lão Triệu đưa người vào bệnh viện trước đã”

Cơm Nắm và Trụ Tử lau nước mắt, đồng thanh nói: “Dì Châu, bọn cháu cũng muốn đi

Bánh Đậu nhỏ lại càng túm quần áo của Tô Tiếu Tiếu không chịu buông, vừa khóc vừa gọi “mẹ ơi mẹ ơi”

Nghe thấy thế, Châu Ngọc Hoa cũng rất chua xót: “Mấy đứa ở nhà thì mẹ mới có thể yên tâm được, mẹ chỉ ăn đau bụng thôi, đi tới bệnh viện tiêm cái là xong, mấy đứa phải chăm sóc cho em cho tốt đấy”

Tô Tiếu Tiếu nhịn đau: “Các con phải nghe lời anh Tiểu Đỗ, ở nhà đợi mẹ về.

Ba đứa trẻ nghe lời Tô Tiếu Tiếu nhất, rốt cuộc vẫn không đòi đi theo nữa.

Tô Tiếu Tiếu lên xe, nói với Châu Ngọc Hoa một cách yếu ớt: “Chị Ngọc Hoa, em, có lẽ em mang thai rồi, khi

dùng thuốc có khả năng phải để ý một chút.

Châu Ngọc Hoa thật sự vừa mừng vừa sợ: “Em có thai rồi á? Bao lâu rồi?”

Tô Tiếu Tiếu đau đến cắn môi, lắc đầu: “Không chắc chắn một trăm phần trăm, đến khi đó thuận tiện kiểm tra

xem”

Châu Ngọc Hoa kêu cô dựa đầu vào vai mình, giúp cô lau mồ hôi trên trán: “Chị biết rồi, em nghỉ ngơi một chút

đi, sắp tới rồi”

Triệu Tiên Phong nói: “Nếu như Hàn Thành biết sẽ vui muốn chết đi, vợ này, thai thứ hai của chúng ta khi nào

mới sắp xếp thế vợ?”

Châu Ngọc Hoa liếc mắt nhìn anh ta qua gương chiếu hậu: “Đợi khi nào anh cai thuốc với cai rượu đã nhé.

Triệu Tiên Phong: “…” Bỏ đi, có mình Cá Nhỏ cũng rất tốt rồi.

Tiểu Đỗ dỗ thế nào thì ba đứa trẻ cũng không chịu vào nhà, bọn trẻ không khóc cũng không làm loạn nhưng cứ

nhất định chuyển ghế nhỏ ngồi ở cửa đợi Tô Tiếu Tiếu.

Tiểu Đỗ cũng không có cách nào, chỉ có thể đứng ở cửa cùng tụi nhỏ.

Hàn Thành về đến nhà với bộ dạng bụi bặm mệt mỏi, từ xa đã nhìn thấy ba đứa trẻ ngồi ở cửa, thầm nghĩ lẽ nào bọn trẻ biết hôm nay anh về sao?

Ba đứa trẻ cộng vào cũng mới mười mấy tuổi, nhìn thấy người đáng tin cậy trở về, tất cả đều đứng bật dậy xông qua, vừa rồi đám trẻ còn yên ổn nhưng lần này đứa nào cũng ôm đùi Hàn Thành khóc “oa oa oa” ngay cả lời cũng

không nói tròn câu, lần này cũng dọa sợ Hàn Thành không nhẹ.

“Sao thế này?” Tiểu Đỗ chạy bước nhỏ tới: “Chủ nhiệm Hàn, cô Tô mắc bệnh cấp tính, đội trưởng nhà em và bác sĩ Châu đã đưa

cô ấy tới bệnh viện rồi.

Hành lý trong tay Hàn Thành rơi “cạch” một cái xuống đất, anh kéo các con ra rồi chạy về phía bệnh viện một cách điên cuồng, còn vừa chạy vừa nói: “Mang hành lý vào trong rồi chăm sóc lũ trẻ cẩn thận!”

Ba đứa trẻ đều ngây người, khi phản ứng lại được cũng muốn đuổi theo nhưng Tiểu Đỗ vội vàng ôm cả ba đứa trẻ về: “Ôi trời các tổ tông của tôi ơi, các em đừng có rước thêm phiền phức nữa mà!”

Tiểu Đỗ thầm nghĩ, chủ nhiệm Hàn này cũng thật là, tận mấy dặm đường mà cũng không biết về nhà lấy xe đạp

trước.

Hàn Thành rèn luyện suốt thời gian dài dùng tốc độ cực nhanh chạy như bay thẳng về bệnh viện đại đội, dùng thời gian còn ít hơn cả đạp xe đạp bình thường.

Buổi tối vừa vặn là y tá nhỏ mặt tròn trực ca, y tá nhỏ tên là Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng tò mò: “Chủ

nhiệm Hàn, sao anh lại tới vào giờ này?”

Hàn Thành khom người chống hai tay lên đầu gối, mồ hôi đầm đìa, thở gấp bảo: “Vợ tôi đang ở đâu?”

Thẩm Chiêu Chiêu mở to mắt: “Vợ anh?”

Hàn Thành thuận khí: “Người mà Triệu Tiên Phong và Châu Ngọc Hoa đưa tới!”

1037 chữ

Chương 230: Mang thai

Y tá trưởng lớn tuổi trở về quầy tiếp tân: “Chủ nhiệm Hàn, bệnh nhân vừa được chuyển từ phòng cấp cứu đến

phòng 208 ở tầng hai rồi…”

Vừa dứt lời, đột nhiên trước mắt Thẩm Chiêu Chiêu có một cơn gió lướt qua, chủ nhiệm Hàn đã biến mất tăm.

Thẩm Chiêu Chiêu chớp mắt với vẻ khó tin: “Chị Lý, người vừa rồi là chủ nhiệm Hàn sao?” Cô ta không xác định được cho lắm, thế này đã hoàn toàn phá vỡ cách nhìn của cô ta về chủ nhiệm Hàn, người mà cho dù Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc ấy.

Y tá trưởng gõ vào đầu y tá nhỏ: “Vợ của chủ nhiệm Hàn có tin vui lại còn vị viêm ruột dạ dày, có thể không

hoảng được sao?”

Thẩm Chiêu Chiêu sờ đầu, đôi mắt vốn đã không nhỏ trợn trừng lên giống như hai cái chuông đồng: “Có, có tin

vui?”

Y tá trưởng: “Báo cáo vẫn chưa có nhưng chị đoán chắc tám phần là vậy, em đừng đi nói lung tung” Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu: “Vâng vâng vâng, em nhất định không nói lung tung đâu.

Hàn Thành nhanh chóng vọt lên phòng 208, trong nhà có người lớn chăm con, cảnh vệ viên lại không có ở đây,

Triệu Tiên Phong đã đi trước, chỉ còn Châu Ngọc Hoa ngồi ở bên giường. Trên tay của người nằm trên giường còn cắm kim tiêm, da mặt trắng hơn cả tuyết cắt không còn một giọt máu, đôi môi nhợt nhạt mím chặt, nhắm hai mắt lại bất động, chỉ có hàng mi thật dài là hơi run rẩy theo mỗi khi nhíu mày. Châu Ngọc Hoa nghe thấy tiếng đẩy cửa còn cho rằng là y tá, quay đầu nhìn thấy là Hàn Thành, đầu tiên có hơi sững sờ, sau đó đặt ngón trỏ bên môi làm ra động tác im lặng, rồi dùng ánh mắt bảo anh ra ngoài. “Anh về cũng vừa lúc, Tiếu Tiếu đau bụng bị viêm ruột dạ dày rồi, vừa rồi nên sạch hết xong bây giờ trong người

có hơi mất nước, có khả năng anh lại sắp làm cha tiếp rồi đấy, ngày mai mới có thể cho ra kết quả, còn giờ chưa

dám cho dùng loạn thuốc, chủ yếu là bổ sung chút nước muối sinh lý, mấy ngày nữa ăn uống cố hết sức thanh đạm thôi, nghỉ ngơi cho tốt.

Rõ ràng bản thân Hàn Thành cũng là bác sĩ, những kiến thức cơ bản này anh vốn biết hết nhưng vẫn nghiêm túc nghe Châu Ngọc Hoa nói cho xong.

Anh cảm ơn một cách chân thành: “Tối nay cảm ơn các cô, để tôi chăm sóc Tiếu Tiếu cho, cô cứ về trước đi”

Châu Ngọc Hoa bảo: “Anh chịu được không đó? Cô ấy không cần ở viện, đợi truyền nước xong là về thôi, nếu

như tối nay các anh không về thì ba đứa trẻ nhà anh sẽ làm loạn đấy, hay là tôi đợi cô ấy truyền nước xong rồi đưa các anh về nhà trước?” Triệu Tiên Phong chạy bộ về nhà, để lại xe cho cô ta.

Làm mẹ kế làm đến mức như Tô Tiếu Tiếu, nói thật cũng khiến Châu Ngọc Hoa vô cùng khâm phục, mấy đứa

trẻ đều như từ trong bụng cô chui ra, đứa này thân thiết hơn đứa kia, nếu không phải coi bản thân mình như mẹ ruột để nuôi nấng thì tụi trẻ cũng sẽ không ỷ lại vào cô đến mức này.

Hàn Thành gật đầu: “Không sao, vừa ngủ đủ trên xe lửa rồi, lát nữa tôi mượn xe của viện trưởng đưa cô ấy về

cũng được.

Sau khi Châu Ngọc Hoa về, Hàn Thành về văn phòng thay quần áo trước rồi khử trùng cả người từ trên xuống dưới một lần.

Khi quay trở lại phòng 208 thì Tô Tiếu Tiếu đã mở mắt, nhìn trần nhà với ánh mắt không mang theo tiêu cự,

nghe thấy tiếng mở cửa mới nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hàn Thành đang

đẩy cửa đi vào.

Tô Tiếu Tiếu còn chưa lấy lại bình tĩnh, môi hơi hé ra, trong con mắt dịu dàng như nước còn mang theo vẻ mờ mịt không chắc chắn.

Thẳng đến khi Hàn Thành ngồi lên giường của cô, dùng đôi môi mỏng hơi lạnh của mình ấn mạnh lên môi cô, cô mới chuyển từ mờ mịt sang bất ngờ, vùng vẫy ngồi dậy khỏi giường: “Hàn Thành, anh về rồi!”

Giọng nói hồn nhiên lại mừng rỡ khiến trái tim của Hàn Thành vô cùng chua xót, anh duỗi tay tới ôm cô: “Đừng

nhúc nhích, còn đang cắm kim đấy”

Tô Tiếu Tiếu cúi mắt nhìn đầu kim trên tay mình, sờ cái bụng nhỏ, mếu máo bảo: “Hàn Thành, em đau bụng,

không biết có ảnh hưởng đến bé cưng trong bụng không?”

Hàn Thành xoa đầu cô, cúi đầu hôn một cái lên trán cô: “Không sao, sẽ không ảnh hưởng đâu, không cần lo lắng,

nghỉ ngơi vài ngày là tốt thôi.

Trên cơ bản Tô Tiếu Tiếu đã khẳng định được mình mang thai bé con bởi vì cái đó vẫn luôn chưa tới, đã muộn

rất nhiều ngày rồi, vốn dĩ dự định đợi Hàn Thành về nhà sẽ theo anh tới bệnh viện làm kiểm tra, nhưng không ngờ lại kiểm tra dưới loại tình huống này.

“Ừm. Đầu của Tô Tiếu Tiếu cọ vào lòng bàn tay anh: “Anh về là em yên tâm rồi, mấy đêm liền em không ngủ được, có khả năng là vì ngủ không ngon nên chức năng miễn dịch mới hơi giảm xuống, sau đó thêm nhiều ngày không ăn nhiều thịt cho lắm, buổi sáng lại ăn bánh quẩy, buổi tối thì ăn thịt kho tàu hơi mỡ cho nên dạ dày

không chịu nổi, Hàn Thành, các con rất ngoan, rất chăm làm, anh phải biểu dương tụi trẻ đó…”

1013 chữ

Chương 231: Về nhà

Giọng nói của Tô Tiếu Tiếu vừa đáng yêu vừa mềm mại, khi lải nhải lại mang theo chút âm khàn của mệt mỏi,

còn có hơi làm nũng một cách vô thức, nói rồi âm thanh cũng không còn nữa.

Lúc này Hàn Thành mới để ý thấy quầng thâm dưới mắt vợ, đâu phải chỉ mấy buổi tối không ngủ thôi đâu, có

khả năng chính là từ sau khi anh ra ngoài cô đã không ngủ ngon được cho lắm.

Hàn Thành đi đến một bên khác của giường, nắm tay cô kéo tới bên môi hôn một cái rồi nhìn gương mặt say ngủ của cô, nghe tiếng nước muối sinh lý nhỏ từng giọt từ ống nhỏ giọt truyền vào trong người cô. Hàn Thành cứ lặng lẽ nhìn vợ như vậy hơn một tiếng, thẳng đến khi bình dung dịch chảy hết, anh giơ tay nhìn

giờ thấy đã qua mười giờ rồi, nếu không phải ở nhà còn có ba đứa trẻ gào khóc đòi ăn thì anh cũng muốn ở lại nơi này nghỉ ngơi với cô, trông cô thật sự quá mệt mỏi.

Hàn Thành tìm bông tăm vô trùng và băng dán rồi cẩn thận rút kim ra.

Tô Tiếu Tiếu vẫn tỉnh lại từ trong mơ, Hàn Thành trầm giọng bảo: “Em yên tâm ngủ đi, anh đi tìm xe đưa em về.

Tô Tiếu Tiếu mí trên mí dưới đánh nhau, nghe được giọng nói của Hàn Thành lại yên tâm ngủ tiếp. Hàn Thành tìm viện trưởng mượn xe về nhà, sau đó khom người cẩn thận ôm Tô Tiếu Tiếu lên. Tô Tiếu Tiếu lại

tỉnh, híp mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh, Hàn Thành hôn cô: “Không sao, em cứ ngủ đi, chúng ta về nhà. Tô Tiếu Tiếu tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, nhíu mày bảo: “Em muốn đi vệ sinh. Hàn Thành ôm cô đi một chuyến tới nhà vệ sinh, khi ra ngoài, Tô Tiếu Tiếu lại nằm trong lòng anh ngủ tiếp.

Chủ nhiệm Hàn cao lớn tuấn tú ôm người vợ nhỏ xinh đi qua quầy tiếp tân, y tá nhỏ có gương mặt tròn muốn mở miệng chào hỏi lại bị Hàn Thành dùng ánh mắt ngăn lại, khiến cô ta đành khép chặt miệng lại. Sau đó y tá nhỏ kiễng mũi chân nhìn chủ nhiệm Hàn giống như sợ làm vỡ bảo bối mà cẩn thận đặt vợ lên ghế

sau, nhỏ giọng nói gì đó rồi lại cúi đầu, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa xe quay về ghế lái, chậm rãi lái xe rời

khỏi

bệnh viện.

Y tá trưởng lại gõ lên đầu y tá nhỏ: “Hồi hồn đi, em cứ nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm Hàn người ta làm gì?” Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Trước giờ em không biết chủ nhiệm Hàn mặt lạnh lại có thể

dịu dàng như vậy đấy, em chỉ thấy rất ngưỡng mộ vợ của chủ nhiệm Hàn mà thôi.

Y tá trưởng bảo: “Vậy em cũng phải xem vợ của chủ nhiệm Hàn là người thế nào chứ, em đã từng trông thấy

bộ dáng dịu dàng của cô ấy khi đối xử với con chưa? Em đã từng thấy lũ trẻ thân thiết với mẹ kế còn hơn cả mẹ ruột chưa?”

Còn cô ta đã từng thấy rồi, đã mấy lần cô ta từ xa nhìn thấy vợ của chủ nhiệm Hàn đều là khi cô cúi người hoặc là ngồi xổm xuống nói chuyện với các con, trên mặt luôn là nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt sáng ngời của đứa

trẻ đều là vẻ quấn quýt và nụ cười mỉm tin tưởng, người phụ nữ có thể làm mẹ kế đến mức độ này hiển nhiên đáng để được chủ nhiệm Hàn đối xử dịu dàng như vậy rồi.

Lúc này đã hơn mười giờ tối, đã sớm qua giờ ngủ của đám trẻ, bình thường giờ này Bánh Đậu nhỏ đã sớm nghe

mẹ dùng giọng nói dịu dàng nhất kể chuyện rồi tiến vào giấc ngủ ngọt ngào, bây giờ chính là lúc ngủ ngon nhất.

Mà tối nay, cậu bé lại bám vào khung cửa, mở to mắt nhìn về phía cha đã chạy đi không chịu nhúc nhích, cái miệng nhỏ mím chặt, bộ dáng rất đáng thương.

Hai anh trai cũng vậy, mỗi người ở một bên trông em, cho dù Tiểu Đỗ nói thế nào thì bọn trẻ cũng không chịu

vào

nhà ngủ. Tiểu Đỗ thầm nghĩ, cũng may chủ nhiệm Hàn lấy được một người vợ tốt, bằng không mấy đứa trẻ đáng yêu này

không có mẹ sẽ đáng thương biết bao.

Hai cái đèn xe sáng choang đột nhiên tiến tới gần từ phía xa, chiếc xe chậm rãi lái vào trong tầm nhìn của lũ trẻ,

ba đứa trẻ đứng bật dậy xông tới, Tiểu Đỗ muốn kéo lại cũng không kéo được.

Xe của Hàn Thành lái rất chậm, từ xa đã nhìn thấy ba đứa trẻ chạy qua lại càng không dám lái tới nữa mà dừng lại

tại chỗ, anh đẩy cửa xe đi xuống, chạy bước nhỏ tới ôm Bánh Đậu nhỏ xông tới trước nhất.

Anh nhỏ giọng nói: “Trước tiên đừng làm ồn, mẹ không sao, chỉ là rất mệt nên đang ngủ ở trên xe, lát nữa cha

mở cửa xe ôm mẹ vào nhà ngủ, các con ngoan một chút đừng ồn ào đánh thức mẹ, được không?”

Ba đứa trẻ nghe nói Tô Tiếu Tiếu không sao cũng yên tâm, nghiêm túc gật đầu.

Hàn Thành xoa đầu từng đứa trẻ một rồi an ủi bọn trẻ: “Mẹ nói mấy ngày cha không có ở nhà, các con đều rất

giỏi rất ngoan, kêu cha biểu dương các con cho tốt, bây giờ các con vào nhà trước, để cha lái xe đến cửa nhà

mình đã”

1003 chữ

Chương 232: Ỷ lại

Ba đứa trẻ rất nghe lời, chạy “bịch bịch bịch” vào nhà.

Hàn Thành lại lên xe, chậm rãi lái xe đến cửa nhà.

Tiểu Đỗ định nói chuyện lại bị Cơm Nắm “suỵt” một tiếng, kêu cậu ta yên lặng.

Hàn Thành mở cửa xe, cúi người ôm Tô Tiếu Tiếu từ trên xe xuống, lần này dùng là tư thế ôm con. Tô Tiếu Tiếu

vẫn nửa tỉnh nửa mê, ôm cổ Hàn Thành cọ cọ, cảm giác hình như đã về đến nhà rồi mới cố gắng mở mắt, làm

bầm: “Các con.”

Hàn Thành xoa đầu cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất bảo: “Đến nhà rồi, lũ trẻ ngủ hết rồi nên em yên tâm,

sáng mai tỉnh dậy có thể thấy tụi nhỏ.

Tô Tiếu Tiếu không lên tiếng nữa, suốt toàn bộ quá trình những người khác đều không lên tiếng, lũ trẻ ngoan

ngoãn nhìn chằm chằm vào Tô Tiếu Tiếu từ phía sau Hàn Thành, thẳng đến khi về phòng, nhìn Hàn Thành thả cô

xuống rồi lại đắp chăn lên.

Bánh Đậu nhỏ bước qua, kiễng chân nhìn mặt mẹ, nhìn nghiêm túc một lúc rồi lại nhìn cha. Hàn Thành cúi người

ôm bé con lên, lại dùng ánh mắt ý bảo hai đứa lớn ra ngoài trước.

Mấy người rón ra rón rén đi vào sân mới bắt đầu nói chuyện.

“Tiểu Đỗ đã vất vả rồi, chỗ này có tôi rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Hàn Thành nói.

Tiểu Đỗ vội vàng xua tay: “Không vất vả không vất vả, vậy em về trước, ngày mai đúng giờ lại đưa bữa sáng cho

các anh sau”

Cả gia đình đoàn trưởng Triệu không đông người nhưng thường bị Cá Nhỏ ầm ĩ đến gà bay chó sủa, thi thoảng vợ chồng đoàn trưởng cũng sẽ diễn một màn song kiếm hợp bích đánh con, còn gia đình chủ nhiệm Hàn này lại là một gia đình có bầu không khí tốt nhất mà cậu ta từng nhìn thấy, đám trẻ rất ngoan, người một nhà đều

vô cùng dịu dàng, Tô Tiếu Tiếu nấu món gì ngon cũng sẽ phần cho cậu ta một ít, có đôi khi cậu ta tới rồi cũng không muốn rời đi.

Hàn Thành lắc đầu: “Không cần đâu, ngày mai tôi dậy nấu được.

Tiểu Đỗ sững sờ, chủ nhiệm Hàn nấu bữa sáng sao? Đoàn trưởng Triệu nhà cậu ta chưa bao giờ tiến vào nhà bếp,

cũng chưa bao giờ từng làm việc nhà, mấy lần bị bác sĩ Châu đánh cũng là vì chuyện này.

Chợt Tiểu Đỗ lại cảm thấy chỉ cần là gia đình này thì mọi chuyện đều hợp lý hết, mấy lần cậu ta còn nhìn thấy

Trụ Tử nhỏ sáu tuổi và Cơm Nắm nhỏ năm tuổi ngồi trước vòi nước rửa bát.

Bánh Đậu nhỏ thấy mẹ không sao cũng yên tâm, lúc này đã gục trên vai cha ngủ gật.

Trụ Tử nhỏ và Cơm Nắm nhỏ đã vô cùng buồn ngủ, Hàn Thành bảo: “Về phòng ngủ trước đi, có chuyện gì thì

mai nói sau”

Đợi đám trẻ về phòng ngủ hết, Hàn Thành nhanh chóng đi tắm, nước nóng trong phích không còn nhiều, sau khi tắm xong, khí lạnh trên người anh rất nặng, sợ hơi lạnh lây sang Tô Tiếu Tiếu nên anh chạy ở trong sân vài

vòng, đợi đến khi người ấm rồi mới về phòng, chui vào trong chăn ôm cô vào trong lòng. Người mất ngủ mấy ngày này cũng không chỉ có mình Tô Tiếu Tiếu mà Hàn Thành cũng vậy, cho dù là ở trên xe

lửa hay là ở nhà khách thì anh đều không thể ngủ ngon được, lúc này có vợ ở trong lòng, anh cũng xem như có

thể yên tâm ngủ một giấc ngon.

Nửa đêm trước Tô Tiếu Tiếu ngủ một giấc đã không còn mệt như vậy nữa, nhưng ngược lại nửa đêm sau lại

không yên ổn được như thế, bụng không tốt lên nhanh được đến vậy, truyền nước vào cũng hơi nhiều khiến cô

phải chạy mấy lượt vào nhà vệ sinh.

Mỗi lần Tô Tiếu Tiếu nhúc nhích là Hàn Thành đều tỉnh, thuận tiện ôm cô vào nhà vệ sinh rồi lại đợi ở cửa nhà vệ

sinh ôm cô về.

Tô Tiếu Tiếu nằm trong lòng anh, không nhịn được mà bảo: “Hàn Thành, em cũng không phải Bánh Đậu nhỏ, em

tự đi được”

Hàn Thành hôn cô: “Anh biết rồi, ngủ đi, ngày mai anh nghỉ, buổi sáng sẽ xin nghỉ ở trường học giúp em, sau đó

đi mua thức ăn, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Tô Tiếu Tiếu không lay chuyển được anh, cũng chỉ đành thuận theo ý anh.

Hôm sau không cần đi làm, lại thêm lăn lộn cả đêm khiến đồng hồ sinh học của hai vợ chồng đều không đúng

giờ

cho lắm.

Ba đứa trẻ lại rời giường từ sớm, đứa nào cũng dụi mắt đi gõ cửa phòng bọn họ. Tô Tiếu Tiếu đã dạy bọn trẻ

trước khi vào phòng người khác phải gõ cửa trước, đám trẻ đều nhớ kỹ. Hàn Thành dậy đầu tiên, Tô Tiếu Tiếu ôm anh với vẻ nửa tỉnh nửa mê, Hàn Thành vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, lần

đầu tiên có loại cảm giác kích động muốn ném cả ba đứa trẻ bên ngoài đi.Tô Tiếu Tiếu thích ứng với giọng nói mới yên tĩnh lại, Hàn Thành rón rén xuống giường, mở cửa đã nhìn thấy ba đứa trẻ xếp thành hình chữ nhất đứng ở cửa, anh làm ra động tác im lặng chỉ ra bên ngoài.

Bánh Đậu nhỏ muốn vào phòng nhìn mẹ nên không chịu đi, nhưng lại bị Hàn Thành bế đi: “Mẹ không khỏe, để mẹ ngủ thêm một lúc, nghe lời nào”

1033 chữ

Chương 233: Tự lập

Bốn người đàn ông cùng nhau đi rửa mặt, Hàn Thành kêu hai anh trai giúp em rửa mặt, còn anh vào nhà bếp nấu cháo, trong cháo không dám bỏ thêm gì mà chỉ cho gạo trắng và gạo kê vào nấu chung, sau khi lửa lớn đun sôi mới chuyển sang bếp than, để nó ở trên bếp lửa sôi chậm, trước khi ăn lại bỏ thêm chút muối vào là được. Hàn Thành pha cho mỗi đứa trẻ một cốc sữa bò rồi dặn dò: “Cha ra ngoài mua bữa sáng thuận tiện đi mua đồ ăn, các con ở nhà ngoan một chút, hai anh chăm em cho cẩn thận, trước khi cha về không được động vào nồi ở phòng bếp, sẽ bị bỏng đấy.

Cơm Nắm và Trụ Tử gật đầu nghiêm túc.

Hàn Thành xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Mẹ không khỏe, hôm nay con cố hết sức đừng để mẹ bé nghe không?”

Hai đứa lớn rất ít đòi Tô Tiếu Tiếu bế nhưng Bánh Đậu nhỏ này vô cùng dính cô, chỉ hận không thể mọc ra từ trên người cô.

Tuy rằng Bánh Đậu nhỏ không muốn nhưng cậu bé cũng nghe hiểu, ngoan ngoãn gật đầu.

Hàn Thành buộc giỏ ở yên sau xe đạp, dự định đi nhanh rồi về.

Hôm nay lão Hồ thấy anh tới mua thức ăn cũng vô cùng ngạc nhiên: “Cô Tô đâu?”

Hàn Thành đáp: “Hôm nay cô ấy không khỏe, cho tôi hai lạng thịt nạc và nửa cân xương ống đi.

Hàn Thành dự định buổi trưa nấu ít cháo thịt nạc cho Tô Tiếu Tiếu, trước đó thấy cô từng nấu một lần, thanh đạm lại dinh dưỡng, cô cũng rất thích ăn.

Lão Hồ rất ngạc nhiên, cho rằng Hàn Thành không biết đi chợ mới nhắc nhở anh: “Chủ nhiệm Hàn, nấu thịt nạc rất khô, hay là phối thêm ít mỡ đi?”

Hàn Thành lắc đầu: “Không cần, cứ lấy nạc hết đi.

Lão Hồ không có cách nào khác, khi cân cũng cố hết sức thêm cho anh một ít, xương cũng cho thêm một cái. Hàn Thành lại mua ít sò không cần phiếu và rau xanh cho đám trẻ ăn, nhìn thấy cà chua lại mua một túi, cuối cùng đi vào tiệm cơm quốc doanh mua ít bánh bao và màn thầu rồi nhanh chóng về nhà.

Bánh Đậu nhỏ uống xong sữa bò lại bê cái ghế nhỏ ngồi canh ở cửa phòng mẹ.

Hai đứa lớn quét sân thì quét sân, tưới rau thì tưới rau, cho gà ăn thì cho gà ăn, vô cùng ăn ý.

Trải qua một khoảng thời gian hết lòng chăm sóc, phần lớn rau mà Lý Ngọc Phụng trồng đều đã mọc mầm, khi Trụ Tử tưới nước vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng chồi non.

“Mẹ…” Giọng nói hưng phấn của Bánh Đậu nhỏ truyền ra từ trong nhà, hai đứa lớn trong sân đưa mắt nhìn nhau, ném bình nước thì ném bình nước, ném chổi thì ném chổi, rồi phóng vào nhà như tên bắn.

Cơm Nắm nhỏ: “Mẹ!”

Trụ Tử nhỏ: “Dì Tô!”

Hôm nay Tô Tiếu Tiếu đã tốt hơn rất nhiều nhưng cơ thể vẫn rất yếu, bị ba đứa trẻ vây quanh như vậy, muốn cái người xuống bé Bánh Đậu nhỏ.

Bánh Đậu nhỏ tránh ra, nhìn mẹ với vẻ tủi thân: “Mẹ, không bế.”

Cơm Nắm nhỏ ngửa đầu nhìn Tô Tiếu Tiếu: “Cha nói hôm nay không được bế Bánh Đậu nhỏ, mẹ ơi mẹ còn khó chịu không?”

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu các con, lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, cha đâu?”

Cơm Nắm nhỏ: “Cha đi chợ rồi ạ, sẽ về nhanh thôi.

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Mẹ đi rửa mặt trước đã, các con làm việc đi”

Nói xong, mấy đứa trẻ vẫn đứng im không nhúc nhích, mấy đôi mắt sáng ngời trông thấy đáy đó đều nhìn chằm chằm vào cô.

Tô Tiếu Tiếu biết tối qua có khả năng mình đã dọa sợ bọn trẻ rồi, mới tìm cái ghế ngồi xuống, ôm cả ba đứa trẻ vào lòng rồi nghiêm túc giải thích: “Mẹ thật sự không sao mà, người ăn ngũ cốc hoa màu thi thoảng sinh bệnh là chuyện vô cùng bình thường, cho nên các con đừng lo lắng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lên thôi.

Cơm Nắm nhỏ trải qua sinh ly tử biệt từ khi còn rất nhỏ nên hiểu chuyện rất sớm, cậu bé nhớ mẹ cậu bé cũng bệnh phải đi tới bệnh viện, rồi sau đó không về nữa, sau này cũng không còn nhìn thấy nữa, chỉ là sự xuất hiện của Tô Tiếu Tiếu đã khiến cậu bé hoàn toàn quên mất đoạn ký ức đau khổ đó, bây giờ phản ứng lại mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cậu bé ôm Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi, mẹ đừng giống như mẹ con, mẹ không thể rời xa bọn con được, bọn con không thể không có mẹ, hu hu hu…”

Đứa trẻ có mẹ hạnh phúc biết bao, khi Cơm Nắm còn nhỏ không hiểu điều này nhưng sau khi Tô Tiếu Tiếu tới, cậu bé mới hoàn toàn hiểu ra, cậu bé không dám tưởng tượng ra nếu như gia đình này không có Tô Tiếu Tiếu sẽ

biến thành cái dạng gì nữa.

Trụ Tử cũng bắt đầu lau nước mắt, cha cậu bé đi lúc nào cậu bé cũng không có ấn tượng, lại càng chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, cậu bé còn ở bệnh viện tận mắt nhìn thấy bà nội mãi mãi rời xa mình, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu không phải cha mẹ của cậu bé nhưng lại giống như cha mẹ tái sinh của cậu bé, cuộc sống tốt đẹp nhất của cậu bé chính là trải qua ở nhà họ Hàn, cậu bé cũng rất sợ Tô Tiếu Tiếu đi bệnh viện rồi sẽ không về nữa, vẫn luôn nhịn đến bây giờ mới dám khóc.

1028 chữ

Chương 234: Mít ướt

Bánh Đậu nhỏ không hiểu gì cả, nhìn thấy hai anh khóc cậu bé cũng lớn tiếng gào khóc theo.

Tô Tiếu Tiếu lần đầu chăm trẻ, tình cảm đối với các con rất sâu, khi người sinh bệnh vô cùng yếu đuối, tối qua cô cũng lo lắng lỡ như mình bị bệnh ngã xuống không thể chăm sóc được cho tụi trẻ thì phải làm sao, lần này cảm xúc dâng lên cũng khóc theo lũ trẻ.

Hàn Thành về đến ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của cả nhà suýt chút nữa không kịp dựng vững xe đạp, đồ đạc không cầm theo mà đẩy cửa đi thẳng vào, nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu và các con ôm nhau khóc, anh ngồi xổm xuống ôm bọn họ, hỏi với giọng dịu dàng: “Sao thế?”

Tô Tiếu Tiếu nhìn Hàn Thành với đôi mắt ngấn lệ, mếu máo.

Hàn Thành đau lòng muốn chết, để đầu cô dựa vào vai mình: “Không sao không sao, có anh ở đây rồi, các con cũng không khóc nữa, cha đã mua bánh bao, dậy rồi thì rửa mặt, ăn bánh bao sau đó đi học, Trụ Tử, dẫn các em

đi rửa mặt đi”

Trụ Tử nghe lời, kéo Cơm Nắm rồi bế Bánh Đậu nhỏ đi, cuối cùng ba đứa trẻ cũng yên lặng đi ra ngoài. Hàn Thành kéo cái ghế tới ngồi xuống, ôm Tô Tiếu Tiếu đặt lên đùi mình, lau nước mắt cho cô: “Sắp làm mà còn mít ướt nữa.

Bình Luận (0)
Comment