Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 202 - Chương 235: Em Trai Hay Gái

_xz1lstb

me

rồi

Tô Tiếu Tiếu nín khóc, bật cười: “Em làm mẹ từ lâu rồi? Tối qua đau dữ dội như vậy cô cũng nín nhịn không rơi một giọt nước mắt, khi Hàn Thành trở về cũng không khóc, nhưng hôm nay lại bị mấy đứa trẻ làm cho bật khóc, bản thân cô cũng cảm thấy ngại ngùng đến lạ.

Hàn Thành thở dài một hơi, hôn lên cái lúm đồng tiền nhỏ của vợ, giọng nói có hơi bất đắc dĩ: “Được rồi, đi rửa mặt rồi ăn sáng đi, lát nữa anh đưa các con đi học, thuận tiện xin nghỉ cho em.

Hàn Thành cảm thấy có khả năng sau này mình ra ngoài công tác sẽ có bóng ma tâm lý, Tô Tiếu Tiếu trông thì yếu ớt nhưng thật sự rất ít khóc, đại khái là lúc bệnh lại thêm ảnh hưởng của hormone mới dễ dàng bị dao động cảm xúc, đám trẻ còn nhỏ như vậy, sau này anh vẫn sẽ cố hết sức giảm bớt số lần công tác lại.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Hàn Thành lái xe đưa Cơm Nắm và Trụ Tử đi học thuận tiện xin nghỉ cho Tô Tiếu Tiếu,

sau đó mới lái xe về bệnh viện làm báo cáo.

“Chúc mừng chủ nhiệm Hàn, lại sắp làm cha rồi.

Hàn Thành nhận báo cáo từ trong tay y tá nhìn rồi lại nhìn, sau khi xác nhận nhiều lần mới cảm ơn, nụ cười trên mặt vẫn mãi không chịu ngừng.

Bác sĩ Trần không biết từ đâu nhảy ra, chắp tay hành lễ với anh: “Chúc mừng chủ nhiệm Hàn, chúc mừng chủ nhiệm Hàn lại sắp sinh quý tử!”

Nụ cười trên mặt Hàn Thành lập tức tắt ngúm: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?”

Trong nhà anh đã có ba tiểu tử thối rồi mà còn sinh thêm quý tử nữa, anh muốn con gái, một cô con gái nhỏ yểu điệu và ngọt ngào như Tô Tiếu Tiếu.

Hàn Thành đi rồi, Trần Ái Dân còn hỏi y tá với vẻ khó hiểu: “Tôi chúc mừng anh ấy, sao anh ấy còn mắng tôi?”

Y tá đưa báo cáo trước đó vừa cười vừa đáp: “Trong nhà chủ nhiệm Hàn người ta nhiều con trai, giờ muốn một

cô con gái đó mà”

Lúc này Trần Ái Dân mới hiểu ra, lại thuận miệng nói bậy: “Tôi thấy chủ nhiệm Hàn cũng không có số làm cha

vợ cho lắm, con gái nhìn thấy bản mặt lạnh lùng đó của anh ấy cũng chẳng dám đầu thai đâu, theo tôi thấy chắc

chắn vẫn là con trai.

Y tá mím môi cười: “Anh có dám nói trước mặt chủ nhiệm Hàn không?”

Trần Ái Dân là loại người bản lĩnh nằm ở mồm điển hình, mới mạnh miệng bảo: “Đến trước mặt ai tôi cũng nói

như vậy thôi.

Hàn Thành trả xe cho viện trưởng và báo cáo tình hình ở đại hội giao lưu lần này, rồi trình báo cáo đã chỉnh sửa xong trên xe lửa lên, thuận tiện xin nghỉ luôn.

Lộ trình ban đầu là mười ngày, Hàn Thành lại vội về nhà trước thời hạn nên viện trưởng cho anh ở nhà nghỉ ngơi

thêm hai ngày.

Hàn Thành không chắc chắn cho lắm, xem hôm nay tình trạng của Tô Tiếu Tiếu thế nào rồi lại quyết định ngày mai có nên tiếp tục nghỉ hay không sau, trước đó đã đồng ý với Tiểu Bảo qua năm mới sẽ dẫn Tô Tiếu Tiếu về thôn Tô Gia, bây giờ cũng chỉ có thể xem tình hình cơ thể của cô mà quyết định, nhưng có thể tích thêm ngày nghỉ một chút thì vẫn nên tích trước.

Hàn Thành chạy chậm về nhà với gương mặt rạng rỡ, cảm thấy cả người cũng trẻ ra mấy tuổi.

Về đến nhà, trong tay Tô Tiếu Tiếu cầm một quyển sách, đang ngồi trên ghế nhìn Bánh Đậu nhỏ với cái lúm đồng tiền nhạt hiện ra, tắm trong ánh nắng một cách thanh nhàn dễ chịu, còn Bánh Đậu nhỏ đang ở bên chân

cô viết vẽ lên bảng đen nhỏ, khiến trái tim đập vô cùng điên cuồng suốt một đường này của Hàn Thành lập tức

bình tĩnh hơn.

cảm ơn bạn Celibate đã đẩy 65 kim phiếu cho truyện

[Cảm ơn bạn Yêu1235 đã gửi 52 kim phiếu cho truyện

mình cảm ơn rất nhiều vì tình cảm cả nhà dành cho truyện ^^

989 chữ

Chương 235: Em trai hay gái

Anh bước tới ôm Tô Tiếu Tiếu hôn, cười giống như một tên ngốc: “Tiếu Tiếu, chúng ta có con gái rồi.

Chắc chắn vẫn hoàn chắc chắn, ngay khi nhìn thấy giấy trắng mực đen xác nhận mọi việc, hai vợ chồng mới thật

sự yên lòng.

Tô Tiếu Tiếu ôm bụng dưới của mình, đôi mắt to long lanh nước cong thành vầng trăng khuyết, cô ôm Hàn Thành cọ tới cọ lui: “Hàn Thành, chúng ta thật sự có con gái rồi!”

Đột nhiên Bánh Đậu nhỏ đứng dậy sờ bụng dưới của mẹ, chun mũi lại bảo: “Em trai…”

Hai vợ chồng lập tức bị hắt một chậu nước lạnh, cả hai nhìn Bánh Đậu nhỏ, đồng thanh nói: “Là em gái, không

phải em trai!” Bánh Đậu nhỏ xoa bụng Tô Tiếu Tiếu, lại chỉ vào mình, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Bánh Đậu nhỏ, em trai!” Hai vợ chồng bị con gái làm cho mờ mắt mới đưa mắt nhìn nhau, chỉ số thông minh về lại vị trí cũ, có xác xuất

năm mươi phần trăm là một đứa em trai thật.

Hàn Thành ở nhà khiến loại hiện tượng bám dính vào người của Bánh Đậu nhỏ đã truyền từ người này sang người khác, Tô Tiếu Tiếu vây quanh Hàn Thành còn Bánh Đậu nhỏ thì vây quanh Tô Tiếu Tiếu, trông vô cùng thú vị. Lúc này, quà mà Hàn Thành mang từ thủ đô về mới bắt đầu được lôi ra, Bánh Đậu nhỏ và Tô Tiếu Tiếu vậy trước bàn giống như hai bé cưng tò mò nhìn xem Hàn Thành mang đồ tốt gì về.

Anh cũng không thừa nước đục thả câu mà đổ hết đống đồ mua từ thủ đô về ra, còn nói: “Trong bếp còn có một con vịt nướng và một hộp kinh bát kiện nữa, là phúc lợi phát trong đại hội.

Tô Tiếu Tiếu nhìn anh với vẻ vô cùng đáng thương: “Lại còn có phúc lợi như thế nữa sao? Em cũng rất muốn ăn

vịt nướng mà. Thật ra cũng không phải cô thích ăn vịt nướng bởi vì nó quá dầu mỡ, mà là muốn ăn bánh lá sen với thịt heo thái sợi xào chua ngọt kèm thêm dưa chuột xanh và hành tây, nghĩ đến hương vị đó thôi là đã thấy hơi thèm rồi.

Hàn Thành rất bất đắc dĩ, lúc phát thịt nướng và kinh bát kiện anh đã nghĩ cô nhất định sẽ rất thích món quà

này, nhưng tính đi tính lại cũng không tính ra cô bị viêm ruột dạ dày, lần này không thể ăn được cũng không biết lần sau đến khi nào mới có thể ăn được nữa.

“Hay là anh về bộ đội tìm ít đá về cất vài ngày, đợi bệnh viêm ruột dạ dày của em tốt hơn thì chúng ta lại ăn sau?”

Hàn Thành đề nghị.

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không cần, thật ra em chỉ muốn ăn bánh lá sen với thịt heo thái sợi sốt chua ngọt mà thôi,

nhưng hình như anh không mang về.”

Không phải Hàn Thành không mang mà là đã ăn sạch ở nhà khách rồi, trên xe lửa người chèn người không tiện mang những thứ đó theo, cho nên anh đã ăn hết ở nhà khách chung với đồ ăn kèm, chỉ mang mỗi vịt về. Tô Tiếu Tiếu lại bảo: “Nhưng không sao, đợi em khỏe rồi em cũng có thể làm được, nhà mình có ‘lò nướng mà nên có thể làm được vịt nướng, lát nữa anh quết ít dấm trắng lên thân gà rồi đặt trong nồi đất hơi nướng một

chút, như vậy da của nó sẽ giòn hơn cũng sẽ ngon hơn, loại thời tiết này ngược lại có thể giữ kinh bát kiện được

lâu”

Ở phương diện ăn uống Tô Tiếu Tiếu là chuyên gia nên Hàn Thành đều nghe theo cô.

Tô Tiếu Tiếu lật đống đồ mà anh mang về, anh mang rất nhiều đồ chơi nhỏ mà Bánh Đậu nhỏ có thể chơi như

quạt gió và xe hơi nhỏ, còn có trò xếp gỗ làm từ những miếng gỗ. Tô Tiếu Tiếu rửa sạch xe hơi nhỏ cho Bánh Đậu nhỏ trước, Bánh Đậu nhỏ vui vẻ muốn xỉu, sờ chiếc xe mà đôi mắt cong lại, cất vào trong cặp sách nhỏ mà

bà ngoại đã làm cho mình trước rồi lại nhìn đồ tốt trên bàn.

Hàn Thành mang súng đồ chơi phiên bản đơn giản về cho Trụ Tử nhỏ và Cơm Nắm nhỏ, thêm một vài tranh nhỏ

mà ở bên này không thể mua được, còn có cả thảm chơi cờ máy bay cờ vua, cờ quân và cờ vua cũng có một hộp.

Tô Tiếu Tiếu nghĩ thầm đồng chí Hàn Thành nhà cô cũng quá thành thật rồi, kêu anh mua đồ chơi về cho các con mà anh lại thật sự mang về một túi to đầy ắp như vậy.

“Đây là bánh cuốn lừa lăn và kẹo hồ lô sao?” Tô Tiếu Tiếu mở hai cái túi da khác ra với vẻ mừng rỡ, lại còn có cả

đồ ăn nữa này.

Hàn Thành phát hiện ra chỉ cần liên quan đến đồ ăn là không có gì mà cô không biết, cô luôn có thể liếc mắt một cái là biết món đó là gì: “Đúng vậy, đi ngang qua xưởng lương thực phụ thuận tiện mang một ít về. Tô Tiếu Tiếu rất muốn ăn kẹo hồ lô nhưng dạ dày của cô không tốt nên cũng không dám ăn linh tinh, chỉ đành

lấy một cái cho Bánh Đậu nhỏ: “Đây là kẹo hồ lô mà mẹ rất thích ăn, Bánh Đậu nhỏ nếm thử một miếng giúp mẹ

đi.”

1054 chữ

Chương 236: Tặng quà

Lần đầu tiên Bánh Đậu nhỏ thấy thứ này, nhưng đồ mẹ cho chính là đồ ngon, cậu bé cắn một miếng, vẫn chưa

nếm ra được vị gì đã gật đầu: “Mẹ, ngon…”

Nước miếng của Tô Tiếu Tiếu sắp chảy cả ra, không nhịn được lại rút một quả cắn nhẹ một miếng nhỏ, vị chua chua ngọt ngọt xông thẳng vào đầu lưỡi, đúng là rất ngon.

Cô lại cắn một miếng nhỏ nữa mới đưa hơn phân nửa còn lại vào miệng Hàn Thành.

Hàn Thành thấy cô nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô với ánh mắt tha thiết, vừa hơi đáng thương lại vừa hơi buồn

cười: “Em ăn thêm chút đi?”

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không được, ăn nhiều sơn tra không tốt cho em bé, em nếm thử một chút vị là được, đợi

mùa đông em có thể dùng quả khác để làm kẹo hồ lô

Hàn Thành cắn miếng trên tay cô vào trong miệng, hỏi cô: “Quả khác cũng có thể làm kẹo hồ lô sao?” Anh vẫn

cho rằng kẹo hồ lô là bọc một lớp đường bên ngoài sơn tra chứ.

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Hiển nhiên có thể rồi, đường hóa bọc ở bên ngoài bất cứ quả nào cũng được gọi là kẹo hồ

lô hết”

Được rồi, về phương diện này vợ có quyền uy, cô nói gì cũng đúng hết.

Hàn Thành lại lấy một cái áo từ trong cái bọc khác đưa cho Tô Tiếu Tiếu: “Mặc lên thử đi.

Tô Tiếu Tiếu sững sờ, đây là một chiếc áo khoác phục cổ có cổ áo đôi lớn màu cà phê, đều nói thời trang là một

vòng tuần hoàn, ở kiếp trước có khoảng thời gian rất lưu hành phong cách phục cổ Trung Âu, Tô Tiếu Tiếu còn

mua vài bộ đồ tương tự, không ngờ lại cũng có thể nhìn thấy trang phục như vậy ở thời đại này, cô sờ chất liệu

lập tức vô cùng ngạc nhiên: “Lông dê sao?”

Thời buổi này đã có lông dê rồi sao?

Hàn Thành kéo cô đứng dậy rồi khoác áo lên người cô, sau đó giống như mặc quần áo cho một bạn nhỏ, giơ một

xếp.

cánh tay của cô mặc vào rồi lại nâng một tay khác lên, Tô Tiếu Tiếu giống như một ma nơ canh mặc cho anh sắp “Ở cuộc họp có quen một người bạn tới từ Vương quốc Anh, trong lúc vô tình có nói muốn mua cho em một cái

áo khoác giữ ấm, là anh ta dẫn anh đi giúp anh mua, anh ta có thân phận người nước ngoài nên cũng không cần

phiếu ngoại

hối”

Hàn Thành giải cứu mái tóc của Tô Tiếu Tiếu trong lớp áo rồi cài cúc vào, cuối cùng chỉnh cổ áo rồi lùi lại vài bước, gật đầu với vẻ hài lòng: “Rất đẹp”

Bánh Đậu nhỏ cũng gật đầu theo: “Mẹ, đẹp…”

Hàn Thành vốn muốn dùng áo khoác quân mới phát của mình đổi một cái áo khoác quân kiểu nữ cho Tô Tiếu

Tiếu mặc, tuy rằng áo khoác quân rất giữ ấm nhưng người Tô Tiếu Tiếu nhỏ, có mặc cỡ nhỏ nhất vào cũng trông vô cùng cồng kềnh, làm việc cũng rất không thuận tiện. Khi ấy Hàn Thành vừa liếc mắt đã nhìn trúng áo khoác lông dê đơn giản lại vừa người này. Làn da của Tô Tiếu Tiếu vốn trắng, sau khi mặc cái áo này lên cả người lại

càng rạng rỡ mang thêm chút ý tứ uyển chuyển hàm xúc của phương Đông, so với nữ minh tinh nước ngoài mặc áo khoác cùng kiểu trong phim còn xinh đẹp hơn vài phần.

Không có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp, kiếp trước có kiểu quần áo gì mà Tô Tiếu Tiếu chưa từng mặc qua? Có khả năng là vì chẳng thiếu gì nên ham muốn hưởng thụ vật chất của cô thật sự không cao, thoải mái mới quan trọng nhất, nhưng món quà mà Hàn Thành mua cho cô này lại khác về mặt ý nghĩa. Tô Tiếu Tiếu vô cùng thích, cô tìm một vòng cũng không tìm thấy nhãn hàng đâu, không biết thời buổi này không có hay là Hàn

Thành đã giật đứt, bộ áo này vừa nhìn đã biết không rẻ rồi: “Rất đắt đúng không? Thật ra áo bông mà mẹ em may cũng rất ấm.

Hàn Thành không chịu trả lời đúng trọng tâm mà chỉ đáp: “Khi biểu dương trong đại hội có phát chút tiền mặt, còn thừa ít tiền”

Lần đó về quê Hàn Thành nói tiền thưởng nhiệm vụ của anh là sáu trăm đồng, vừa vặn làm tiền sinh lễ, không

biết tiền thưởng lần này là bao nhiêu nhưng ít nhất cũng phải mấy trăm đồng. Thời buổi này mấy trăm đồng chính là một khoản tiền lớn, Hàn Thành cũng thật không tiếc gì với cô cả.

Tô Tiếu Tiếu không phải loại người không biết tốt xấu, sau này phải nghĩ cách kiếm càng nhiều tiền hơn mới được, cô nhón chân bám vào cổ Hàn Thành hôn lên sườn mặt anh: “Cảm ơn anh, em thích lắm. Bánh Đậu nhỏ còn đang nhìn nên Hàn Thành không tiện làm quá mức, chỉ xoa đầu cô: “Thích là được. Cơm trưa là Hàn Thành nấu, nói một cách chính xác là anh làm dưới sự chỉ đạo của Tô Tiếu Tiếu. Trong bếp, cô giống như một cái đuôi nhỏ lăng quăng phía sau anh, còn phía sau cô lại có một cái đuôi nhỏ là

Bánh Đậu nhỏ, ba người xoay tới xoay lui vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt Hàn Thành mãi không biến mất, nhìn vào vô cùng anh tuấn.

[Cảm ơn bạn phu0123vt đã đẩy 8 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn SandyJu đã đẩy 24 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn MaiNguyễn đã đẩy 15 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn NhunNhun0606 đã đẩy 20 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn yy19716794 đã đẩy thêm 35 kim phiếu cho truyện, chúc mn ngày nghỉ lễ vui vẻ ^^]

1010 chữ

Chương 237: Trở lại bình thường

Cháo thịt nạc dễ làm, buổi sáng Hàn Thành đã nấu một nồi cháo to, buổi trưa ăn một nửa thịt nạc còn một nửa

để lại đến buổi tối làm thịt băm hấp cho cô. Thịt thái thành miếng vừa ăn rồi dùng muối, đường và bột tiêu, gừng

thái sợi ướp một lúc, sau khi cháo được đun sôi lại bỏ vào nấu chín là xong. Loại cháo đặc này nấu thành cháo thịt nạc cũng mang theo một hương vị khác.

Hàn Thành sơ suất không mang theo tương ngọt để phết lên vịt nướng về, nên Tô Tiếu Tiếu chỉ đành chỉ đạo

anh làm một ít.

Trước tiên phi thơm hành với dầu rồi để nguội đợi dùng, sau đó cho vài thìa bột vào chiên đến khi hơi cháy rồi để nguội, cho một lượng muối, đường, xì dầu, bột tiêu đủ dùng vào một bát đựng nước và bột mì rồi trộn đều, để lại một nửa hành đã phi thơm trước đó, đổ bột đã pha sẵn vào chảo, dùng lửa nhỏ xào liên tục đến khi đặc sệt

đủ dùng, trước khi ra khỏi nồi lại cho dầu hành đã vớt ra từ trước vào đảo đều, vậy là một bát nước sốt có vị mặn ngọt vừa ăn, hương thơm lan tỏa bốn hướng đã làm xong.

Mấy đồ ăn kèm giải ngấy như hành tây và dưa chuột này sẽ trực tiếp dùng đường trộn với cà chua để thay thế,

Hàn Thành vừa vặn mua rau sống, giờ làm bánh lá sen quá phí sức, cũng không cần chú trọng như vậy, cứ trực

tiếp dùng rau xà lách gói vào ăn cũng vô cùng giải ngấy.

Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ tan học về nhà, Hàn Thành lấy vịt nướng từ trong “lò nướng” nóng hổi vừa thổi vừa ăn ra ngoài, thu hút ba đứa trẻ “oa oa oa” liên tục.

Cơm Nắm nhỏ bụng đói kêu inh ỏi trực tiếp nuốt nước miếng: “Cha ơi, con vịt nướng này thoạt nhìn cũng ngon

quá

rồi!”

Sau khi Tô Tiếu Tiếu mang thai cũng không thích mấy món ăn dầu mỡ này cho lắm, nhưng ngửi vào đúng thật là thơm nức mũi.

Bánh Đậu nhỏ còn nhỏ, cô không muốn cho cậu bé ăn quá nhiều vịt nướng, trước khi mấy đứa lớn tan học về nhà, cô và Bánh Đậu nhỏ đã ăn no cháo thịt nạc từ trước, bây giờ có thể phục vụ cả gia đình suốt cả quá trình. Cô dùng dao găm quân đội mà Hàn Thành đã mài sẵn thái mấy lát thịt vịt kèm da, lần lượt đặt vào trong mấy lá

rau sống, sau đó rưới tương ngọt lại thêm một miếng cà chua nhỏ gói vào đưa đến bên miệng Hàn Thành đầu

tiên.

Hàn Thành ngoan ngoãn há miệng ăn một miếng, vị này còn thanh mát hơn cách dùng bánh lá sen kèm hành tây và dưa chuột trước đây một chút, tuy không còn đậm đà như vậy nữa nhưng càng thích hợp với khẩu vị của

người phương Nam hơn, Hàn Thành lại cảm thán ở phương diện ăn uống này, Tô Tiếu Tiếu thật đúng là một

chuyên gia.

Đám trẻ cảm thấy cách ăn này vô cùng mới mẻ, đứa nào cũng há mồm gào khóc đòi ăn, dạ dày của trẻ con khá

yếu nên sau khi cho bọn trẻ nếm thử hai miếng gói trong rau sống này xong, cô trực tiếp xé hai cái đùi chia cho

mỗi người một nửa rưới thêm tương ngọt để ăn.

Cơm Nắm nhỏ cầm được đùi vịt khiến cái đuôi cũng sắp vểnh ngược lên, cậu bé cắn một miếng kèm nước tương

ngọt rồi bảo: “Mẹ ơi, cách ăn đó của mẹ ăn ngon ơi là ngon, nhưng mà chậm quá, con không đợi được, vẫn là ăn

từng miếng to như vậy ngon hơn!”

Hàn Thành liếc mắt nhìn cậu bé: “Ngại chậm thì đừng ăn, chỉ có con là lắm lời” Bản thân Tô Tiếu Tiếu không ăn,

vất vả thái thịt cho cậu bé mà còn ngại chậm. Cơm Nắm nhỏ trốn sáng một bên gặm vịt, không nói gì nữa.

Tô Tiếu Tiếu phục vụ đặc biệt cho một mình Hàn Thành, Hàn Thành nhìn vợ, thường sinh ra một loại cảm giác

có được người vợ như vậy, còn thiết cầu gì nữa.

Dù sao bây giờ thời tiết cũng chuyển lạnh, Tô Tiếu Tiếu cũng không dám cho anh ăn quá nhiều, khung xương

còn lại dính non nửa thịt sẽ chặt thành miếng, buổi tối rắc thêm muối nướng lại một chút cũng vô cùng ngon.

Sò nhỏ mà Hàn Thành mua, đợi lát nữa ngâm thêm chút rong biển làm thành món canh rong biển, thế này buổi

tối lại là một bữa mỹ vị nữa, còn cô nhận mệnh ăn cháo thịt nạc đi.

Quà của Cơm Nắm và Trụ Tử cũng không phải đưa hết cho tụi trẻ trong một lần, sau bữa cơm, Hàn Thành dạy

các con trò cờ nhảy đơn giản nhất trước.

Hai đứa lớn thông minh vừa dạy đã hiểu, còn chơi ghiền đến mức không chịu đi ngủ.

Tô Tiếu Tiếu muốn tịch thu cờ nhảy thì bọn trẻ mới đi ngủ với vẻ lưu luyến không rời, nhưng vẫn tranh giành

quyền lợi buổi chiều được mang đến trường chơi vào giờ giải lao.

Ngày nghỉ của Hàn Thành ở nhà dẫn theo hai đứa lớn ôm đồm toàn bộ việc nhà, phần lớn thời gian của Tô Tiếu

Tiếu đều học bài, bụng đã tốt lên không ít nhưng cũng bắt đầu dễ mệt.

Trước đây cô không ngủ trưa nhiều cho lắm cũng đã bắt đầu ngủ trưa với Hàn Thành.

Hôm sau lại khôi phục cuộc sống thường ngày, người đi làm thì đi làm, người đi học thì đi học.

1001 chữ

Chương 238: Ấp gà

Tô Tiếu Tiếu không biết Hàn Thành nói chuyện cô mang thai em gái với các con thế nào, dù sao bây giờ đến

ngay cả bữa sáng cũng không cho cô nấu, đồ ăn cũng không cho cô mua, đều là buổi sáng Hàn Thành luyện tập sáng xong thuận tiện dẫn hai đứa lớn vào chợ mua rồi về nhà, bây giờ cô toàn ngủ đến bảy rưỡi sáng mới dậy. Hiện giờ Bánh Đậu nhỏ cũng không cho cô bé nữa mà cứ nhất định tự mình đi, trước đây luôn thích lao về phía cô như một khẩu pháo nhỏ thì bây giờ đều là đi tới nắm tay cô một cách nhã nhặn.

Trụ Tử và Cơm Nắm lại càng giống như hộ vệ ở hai bên người cô, trước đây đi học là bảo vệ Bánh Đậu nhỏ đi ở

giữa, còn bây giờ lại là bảo vệ cô và Bánh Đậu nhỏ đi ở giữa, từ xa nhìn thấy người đều sẽ chắn ở trước người cô,

cứ như thể sợ cô bị người đụng vỡ vậy.

Tan tiết đọc bài buổi sáng, ba anh em cũng không ở lại trong phòng học, chuông tan tiết vừa vang đã tới văn phòng “đón” cô, nếu như trên đường đụng phải học sinh nào đó đang đùa giỡn có xu hướng đụng về phía Tô

Tiếu Tiếu, Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử đều sẽ xù lông nhím, xắn tay áo muốn đánh người.Tô Tiếu Tiếu cảm thấy mình thật sự cần phải nói chuyện cẩn thận với những người đàn ông lớn và nhỏ trong nhà, trong bụng cô chỉ có thêm một em bé mà thôi, không phải biến thành đồ dễ vỡ.

Trụ Tử và Cơm Nắm cứ cách ngày lại cho Hoa Hoa ăn giun, Hoa Hoa cũng phấn đấu, lông mọc lại từng chút một, càng ngày càng đẹp ra, hơn nữa ngày nào cũng đẻ trứng, chớp mắt cái đã tích được mười mấy quả.

Mấy ngày gần đây Hoa Hoa có hơi lười biếng, đẻ trứng xong cũng luôn rúc ở trong ổ không chịu dậy, tính cách cũng trở nên nóng nảy hơn, hở tí là nó đòi mổ người, ánh mắt còn vô cùng hung dữ.

Đám trẻ đều cho rằng nó lại sắp sinh bệnh nên rầu rĩ không thôi.

Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến khi gà mái nhỏ ở thôn Tô gia muốn ôm ổ ấp gà con hình như cũng đều có trạng thái này, nhưng gà mẹ ôm ổ chắc hẳn nên xảy ra vào mùa xuân hoặc là mùa hè thời tiết ấm áp nhiều hơn chứ. Mùa thu ở thị trấn nhỏ không lạnh, không phải trước đó không lâu gà mái ở nhà dì Trương cũng ấp một ổ hay sao, cho nên Tô Tiếu Tiếu cũng không xác định được có phải có liên quan đến thời tiết ở nơi này hay không. “Đồng chí Cơm Nắm, đồng chí Trụ Tử, đồng chí Tô Tiếu Tiếu muốn ra một nhiệm vụ cho các con!”

Hai đứa trẻ nghe thấy có nhiệm vụ, lập tức quẳng Hoa Hoa sang một bên đứng xếp hàng trước mặt Tô Tiếu Tiếu, rồi chào kiểu quân đội nghiêm túc: “Đồng chí Cơm Nắm/ Đồng chí Trụ Tử, xin đồng chí Tô Tiếu Tiếu ra chỉ thị”

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu hai đứa trẻ: “Các con tới nhà Đôn Đôn xin bà Trương dạy một chút, hỏi bà ấy có phải gà mái làm biếng không chịu rời ổ, còn vô cùng hung dữ là muốn ấp trứng không, nếu phải thì khi ấp gà con phải chú ý những gì, có thể nhớ được không?”

Hai đứa trẻ gật đầu: “Bọn con nhớ rồi ạ!” Nói xong định chạy ra ngoài.

Tô Tiếu Tiếu gọi bọn trẻ lại, trở về phòng lấy một xấu kẹo hồ lô ra, rồi lấy một quả đưa cho Bánh Đậu nhỏ sau đó đưa cho Cơm Nắm: “Cầm cái này đi đi, các con mỗi người ăn một quả, phần còn lại cho Đôn Đôn, Nha Nha và bà Truong.”

Trụ Tử và Cơm Nắm đều rất thích kẹo hồ lô, mới từng ăn một lần đều nhớ mãi không quên, nhưng Tô Tiếu Tiếu không cho ăn nhiều thì tụi trẻ cũng sẽ không hỏi, lần này nước miếng đều chảy cả ra, mỗi người lấy một quả đi, vui vẻ vừa ăn vừa đi ra ngoài.

Thời buổi này nuôi gà đều có giới hạn đặc biệt là ở nông thôn, một gia đình cùng lắm chỉ được nuôi mấy con, nuôi nhiều bị người báo cáo là chuyện rất phiền phức.

Phía bên quân khu còn đỡ một chút, trong nhà nhiều trẻ con chăm thêm hai con gà mái đẻ trứng hoặc là tự mình ăn, thì người bình thường cũng không đến mức nóng mắt đến vậy, nhưng nuôi quá nhiều cũng không

được.

Đương nhiên gia đình bình thường cũng sẽ không nuôi quá nhiều, dù sao nuôi gà cũng rất tốn lương thực.

Ý của Hàn Thành là dự định gửi thư lên trên xin nuôi thêm mấy con gà, bây giờ chăm đến khi Tô Tiếu Tiếu sinh con và ở cữ là vừa vặn ăn, đây cũng là quy định bất thành văn ở quân khu. Vợ nhà ai sinh con nuôi thêm mấy con gà để tích trứng gà, đến khi ở cữ ăn hai con gà cũng đều là chuyện được cho phép.

Tô Tiếu Tiếu kéo Bánh Đậu nhỏ đang định đi vào nhà thì Trụ Tử nhỏ đã kéo Cơm Nắm nhỏ hít mũi, nước mắt rơi đầy mặt đi về, chuyến đi này còn chưa đến hai phút, Tô Tiếu Tiếu cho rằng bọn trẻ bị người ta bắt nạt, mới kéo Cơm Nắm nhỏ tới hỏi: “Sao lại về nhanh như vậy? Sao thế này?”

953 chữ

Chương 239: Vào bếp

Trụ Tử nhỏ lấy kẹo hồ lồ trong tay Cơm Nắm đưa cho Tô Tiếu Tiếu nhìn: “Dì Tô, bọn cháu vẫn chưa đi, khi Cơm Nắm cắn một miếng kẹo hồ lô thì gãy cái răng cửa, khóc lóc đòi về nhà.

Trụ Tử nhỏ mỉm cười an ủi Cơm Nắm: “Gãy răng là chuyện bình thường, em nhìn xem răng anh rớt không phải cũng sẽ mọc ra sao?”

Cơm Nắm oa một tiếng òa khóc: “Em không muốn, xấu lắm, nói chuyện còn lọt gió nữa, hu hu hu hu…” Tô Tiếu Tiếu lập tức dở khóc dở cười, kéo đứa trẻ vụng về qua an ủi.

Đứa nhỏ hơn năm tuổi này cũng không biết học quan niệm thẩm mỹ ở đâu ra mà cái gì cũng phải đẹp, trước khi đi học quần áo cũng phải mặc chỉnh tề, sách vở phải kêu Hàn Thành giúp cậu bé bọc lại thật đẹp, đến cặp sách cũng không thể làm bẩn, không kết bạn với những bạn nhỏ viết chữ không đẹp, cũng không chơi với các bạn nhỏ lôi thôi, hoàn toàn quên mất trong một năm mình ở chỗ của Châu Thúy Hoa đều là một chú khỉ nhỏ nhem nhuốc, cũng không biết cậu bé đã chịu đựng thế nào.

“Cơm Nắm của chúng ta không xấu chút nào, bạn nhỏ đến năm, sáu tuổi thay răng là chuyện không thể bình thường hơn được, con xem Trụ Tử và những bạn nhỏ khác trong lớp đều trải qua như vậy, con đừng quan tâm nó, nó sẽ mọc lại nhanh thôi, há miệng cho mẹ xem có chảy máu không nào.

Cơm Nắm nhỏ lắc đầu không chịu há miệng, Trụ Tử bảo: “Dì Tô, cháu xem qua rồi ạ, không chảy máu”

Tô Tiếu Tiếu kêu Cơm Nắm nhỏ đi súc miệng.

Đợi Cơm Nắm trở về, cô đã nhổ cái răng sữa rớt trên kẹo hồ lô xuống, dùng vải vụn bọc kỹ lại: “Bà ngoại nói răng cửa dưới rụng phải ném lên óc nhà, còn răng cửa trên rớt phải cất dưới gầm giường, mẹ sẽ đặt chiếc răng này của con dưới gầm giường, như vậy sẽ mọc ra răng mới rất nhanh, cho nên Cơm Nắm không cần sợ, cũng không cần lo lắng, được không?”

Cơm Nắm nhỏ gật đầu, vẫn không chịu nói chuyện.

Bánh Đậu nhỏ đi qua kéo áo anh trai muốn nhìn miệng cậu bé, nhưng Cơm Nắm nhỏ không chịu, trốn qua một

bên.

Tô Tiếu Tiếu lại hỏi cậu bé: “Vậy kẹo hồ lô của con còn ăn nữa không?”

Cơm Nắm nhỏ mím môi, vẫn lắc đầu, cậu bé sẽ không ăn kẹo hồ lô nữa đâu, sẽ gãy răng tiếp mất, hu hu hu hu …

“Vậy mẹ cho Hoa Hoa ăn nhé. Chỉ có lúc này Tô Tiếu Tiếu mới cảm thấy cho dù là Cơm Nắm nhỏ thông minh, suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi, nhưng với năng lực hồi phục của cậu bé chắc hẳn qua hai ngày là tốt lên thôi.

Tâm trạng của Cơm Nắm không tốt nên không muốn ra ngoài nữa, Trụ Tử nhỏ nói kiểu gì cậu bé cũng không nghe, đành bảo: “Dì Tô, một mình cháu đi hỏi bà Trương cũng được a

“Một mình cháu được không?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.

Trụ Tử nhỏ: “Được ạ.

Khi Trụ Tử nhỏ còn rất nhỏ cũng một mình chạy khắp nơi nên Tô Tiếu Tiếu rất yên tâm về cậu bé.

Kết quả Trụ Tử nhỏ vừa mới ra khỏi cửa, Cơm Nắm nhỏ đã ôm miệng đuổi theo ra ngoài: “Đợi em với!”

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu, nói với Bánh Đậu nhỏ: “Khi nào Bánh Đậu nhỏ lớn như anh trai cũng sẽ thay răng, chúng ta

không sợ”

Bánh Đậu nhỏ chớp đôi mắt to, gật đầu: “Không sợ!”

Tô Tiếu Tiếu cúi người thơm đứa trẻ, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Sau khi cô mang thai, đến ngay cả bản thân cô cũng không nắm được khẩu vị của mình rõ ràng. Mỗi ngày Hàn Thành đều sẽ hỏi cô muốn ăn gì, nhưng có đôi khi anh mua về cô lại đột nhiên không muốn ăn nữa, có đôi khi nhìn thấy thịt dầu mỡ hay ngửi mùi khói dầu cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.

Bây giờ Hàn Thành đều mua cá hoặc là gà vịt ngan ngỗng, thi thoảng mua mấy thứ như xương sườn và thịt nạc, thịt mỡ sẽ cố hết sức không mua, lại mua nhiều rau tươi một chút, hải sản cũng không dám cho cô ăn nhiều, có đôi khi mùi cá tanh nặng cô cũng không thể ăn được, nên trong khoảng thời gian Tô Tiếu Tiếu mang thai này, Hàn Thành cũng gầy đi một chút.

Anh cố hết sức về nhà đúng giờ, khi Tô Tiếu Tiếu không muốn nấu cơm thì anh nấu dưới sự chỉ đạo của cô, cũng luyện ra tay nghề không tệ.

Bây giờ cô muốn ăn ít đồ muối chua như dưa chua và đậu cô ve chua, cô biết ăn nhiều không tốt cho cơ thể nhưng tóm lại vẫn tốt hơn là không ăn nổi gì, cho nên hôm nay cô chuẩn bị làm một món cá dưa chua bản không

cay.

Hàn Thành có đạo công tốt, có thể thái cá thành rất nhiều lát hình bướm cực mỏng, xương cá bị chặt gãy hết nên Bánh Đậu nhỏ cũng có thể ăn, cô chuẩn bị đợi Hàn Thành về sẽ kêu anh thái lát cá.

992 chữ

Chương 240: Không đổi

Tự cô làm một cái khẩu trang phòng khói đơn giản đeo lên mặt, đầu tiên xào dưa chua cho cạn nước rồi đựng ra đĩa đợi dùng, sau đó rán mấy thứ như đầu cá, xương cá và đuôi cá trước, lại bỏ thêm mấy lát gừng vào khử tanh, tiếp đó đổ nước sôi vào nồi rồi đun canh chậm, đợi canh biến thành mà trắng mới bỏ dưa chua vào. Dưa chua vào nồi thì Hàn Thành vừa vặn về nhà, ngửi thấy mùi đã biết Tô Tiếu Tiếu đang nấu cơm, anh rửa tay rồi đi vào bếp, Bánh Đậu nhỏ ngồi trên ghế nhỏ nhìn chằm chằm vào mẹ đang nấu cơm. Bây giờ cậu bé nhìn thấy anh sẽ chủ động gọi “cha, vì vậy tối hôm qua Hàn Thành đã tặng cho cậu bé một bản tranh ghép mới khiến cậu

bé rất thích.

Hàn Thành thấy Tô Tiếu Tiếu đeo khẩu trang trên mặt, mới nhíu mày hỏi: “Bỏ xuống để anh làm cho, không ngửi được mùi dầu mỡ thì đợi anh về nhà làm, cũng chỉ là ăn cơm muộn hơn nửa tiếng mà thôi, ngày mai anh lấy vài cái khẩu trang về cho em?

Tô Tiếu Tiếu xoa eo, lắc đầu đáp: “Không cần khẩu trang, cái đó không thoáng khí, anh đi thái lát cá đi, có thể

thái mỏng được bao nhiêu thì mỏng bấy nhiêu, đợi Cơm Nắm và Trụ Tử về nhà là có thể ăn cơm.

“Tụi nhỏ đâu rồi?” Hàn Thành hỏi.

“Tới nhà Đôn Đôn rồi. Tô Tiếu Tiếu lại nói chuyện Cơm Nắm rụng răng ra: “Cơm Nắm đỏm dáng như vậy cũng không biết là giống ai nữa, đúng rồi, thường không phải sáu tuổi mới thay răng sao? Có phải Cơm Nắm thay răng

hơi sớm không?”

Hàn Thành bảo: “Không sao,

“Dì Tô ơi, bọn cháu về rồi ạ!”

năm tuổi thay răng cũng rất bình thường, là chuyện thường thôi”

Bình thường người nói câu này chắc chắn là Cơm Nắm nhưng hôm nay lại đổi thành Trụ Tử, khi Trụ Tử bắt đầu

rụng răng cũng hơi xấu hổ, còn bây giờ đã đỡ hơn rồi.

Tô Tiếu Tiếu đi ra ngoài xoa đầu bạn nhỏ: “Về rồi sao? Bà Trương nói thế nào?”

Trụ Tử đáp: “Dì Tô, bà Trương bảo có khả năng Hoa Hoa muốn ấp trứng nhưng trứng nhà chúng ta không thể nở

thành gà con được đâu ạ?

“Ôi?” Tô Tiếu Tiếu hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tại sao?”

Trụ Tử lại đáp: “Bà Trương nói nhà mình không có gà trống nên trứng mà Hoa Hoa đẻ không phải trứng giống, nếu như muốn ấp gà con thì dùng trứng gà nhà chúng ta đổi một ít trứng giống ở nhà bà ấy mới được.

Tô Tiếu Tiếu há hốc mồm, vậy mà cô lại bỏ qua vấn đề kiến thức quan trọng như vậy, đúng vậy, không có gà

trống với Hoa Hoa cùng nhau làm thì làm sao ra gà con được?”

“Không đổi!” Cơm Nắm nhỏ nói chuyện lọt gió cuối cùng cũng mở miệng.

Tô Tiếu Tiếu và Trụ Tử đều nhìn cậu bé với vẻ nghi ngờ: “Tại sao?” “Trứng mà Hoa Hoa vất vả đẻ ra, không đổi!” Cơm Nắm kiên quyết bảo.

Cơm Nắm nhỏ rụng răng, nói chuyện lọt gió, tính cách cũng không tốt cho lắm.

Tô Tiếu Tiếu cũng chiều một chút, duỗi tay xoa dịu cậu bé: “Được, chúng ta không cần đổi trứng của Hoa Hoa

mà để lại cho chúng ta ăn, chúng ta dùng thứ khác đối với bà Trương hoặc là trực tiếp mua của bà Trương, đi rửa tay đi, sắp ăn cơm được rồi”

Hàn Thành thái lát cá xong, Tô Tiếu Tiếu kêu anh bỏ ít muối, bột tiêu và tinh bột vào quấy đều, sau đó bắc canh cá khỏi bếp, vớt dưa chua đựng trong đĩa trước, trải phẳng những miếng cá thái lên canh cá rồi bỏ ít vừng và rau thơm lên, rưới thêm một vòng dầu rồi lại đặt lên lửa, đượi canh sôi thì lập tức bắc xuống đổ ra đĩa đựng dưa

chua.

Vậy là món cá dưa chua thanh đạm lại ngon miệng đã ra lò.

Đám trẻ ăn vô cùng vui vẻ, ngay cả Cơm Nắm cũng tạm thời quên mất chuyện rụng răng của mình, cậu bé rưới nước sốt vào rồi há miệng ngốn từng miếng to, còn là miếng nào cũng ăn rất ngon miệng, hôm nay khẩu vị của

Tô Tiếu Tiếu rất tốt, ăn hết một bát cơm đầy.

Hàn Thành thầm nghĩ sau này có thể làm món này thêm vài lần nữa.

Khoảng thời gian này khẩu vị của Tô Tiếu Tiếu lúc tốt lúc xấu, cũng bắt đầu nôn ọe dữ dội hơn, có đôi khi ăn

cơm tối xong, chưa đến nửa đêm đã đói đến phát hoảng, vẫn là Hàn Thành dậy nấu ít mì hoặc là nướng khoai

cho cô ăn.

Có đôi khi đêm không ngủ được chẳng hiểu sao lại cáu kỉnh khóc lóc, Hàn Thành dùng tư thế ôm con ôm cô đi lại dỗ dành trong phòng, đợi cô ngủ rồi lại đặt về giường.

Có thể nói Tô Tiếu Tiếu mang thai vất vả bao nhiêu thì Hàn Thành cũng vất vả bấy nhiêu, tình cảm giữa hai vợ chồng cũng càng ngày càng sâu đậm, Tô Tiếu Tiếu cũng càng ngày càng giống trẻ con, càng lúc càng ỷ lại vào

Hàn Thành.

Đám trẻ cũng rất ngoan, sau khi Cơm Nắm thích ứng với việc nói chuyện lọt gió lại trở về là Cơm Nắm nhỏ giỏi giang, thông minh lại lanh lợi, bây giờ cậu bé và Trụ Tử nhỏ cũng đã bắt đầu thử tự mình giặt quần áo.

991 chữ

Chương 241: Bốn con gà trống

Bánh Đậu nhỏ nói chuyện cũng lưu loát hơn một chút, đã biết nói câu ngắn, chọc cho Tô Tiếu Tiếu rất vui vẻ.

Ngày qua ngày thời tiết một lạnh hơn, cuộc sống bình đạm như vậy cũng trôi qua mỗi ngày, Tô Tiếu Tiếu chống

đỡ qua ba tháng đầu khó chịu nhất, chớp mắt đã gần đến cuối năm.

Dưới sự dốc lòng chăm sóc của hai đứa lớn phần lớn rau mà Lý Ngọc Phụng trồng đã được gặt hái, mấy thứ như hành nhỏ tỏi nhỏ rau cải nhỏ đều đã lên bàn. Loại rau dạng dây leo cũng đã bất tri bất giác trèo lên đầu tường, đợi khai hoa kết quả.

Tô Tiếu Tiếu đổi mười quả trứng giống với bà Trương, bà Trương dùng đèn pin soi rõ từng quả, xác định là trứng

giống mới đổi cho. Hoa Hoa rất phấn đấu, ấp ra tám con gà con, bà Trương nói nếu không phải thời tiết quá lạnh thì mười quả đều có thể ấp ra hết, gà mẹ có thể ấp ra gà con vào mùa đông rất ít, cần vận may rất tốt mới có thể ấp ra được nhiều như vậy.

Cháo Bột Mì Cơm đã lớn đến mức độ liếc mắt một cái cũng có thể phân rõ giới tính, giống như Lý Ngọc Phụng đã nói, bốn con đều là gà trống hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Tô Tiếu Tiếu đã bắt đầu lo lắng tám con gà con mà Hoa Hoa ấp ra đều là gà trống hết, thậm chí còn bắt đầu lo

lắng bé con trong bụng mình cũng là một em trai.

Nhưng cô và Hàn Thành đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho dù là bé trai hay là bé gái vẫn sẽ nuôi nấng thành một

đứa trẻ ngoan giống như ba đứa nhỏ, dù sao chỉ sinh một đứa là đủ rồi.

Dân gian có cách nói mang thai ba tháng đầu không thể nói ra ngoài vì sợ bé con nổi nóng, cho nên qua ba

tháng, Tô Tiếu Tiếu lập tức viết thư báo tin vui cho Lý Ngọc Phụng.

Chữ mà Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ biết càng ngày càng nhiều, có thể tự mình viết thư cho bà ngoại và Tiểu Bảo.

Bánh Đậu nhỏ cũng có thể dùng tranh mà mình vẽ để giao lưu với bà ngoại và anh Tiểu bảo, Hàn Thành cũng tham gia một phần chào hỏi cha mẹ vợ và những người thân khác.

Một lá thư gia đình rất dày chứa đựng đầy tình yêu thương và niềm vui, sau nửa tháng cuối cùng cũng đến tay Lý

Ngọc Phụng.

Thôn Tô Gia ba mặt giáp núi nên mùa đông vẫn rất lạnh lẽo, thời tiết ngày ngay cả mấy bà tám thích tập trung ở cổng thôn tán gẫu nhất cũng đều ngoan ngoãn trốn ở trong nhà bớt ra ngoài. Trong ruộng của đại đội đã không có việc gì, các hộ gia đình bắt đầu tập trung vào đất phần trăm của nhà mình, Lý Ngọc Phụng chịu khó, mở một mảnh đất phần trăm có diện tích lớn ở bên cạnh núi để trồng không ít hoa

màu. Lúc này bà ấy đào một đám sắn mang về, trên đường gặp được đồng chí đưa thư gọi bà ấy lại, hỏi bà ấy có phải là Lý Ngọc Phụng không, có thư của bà ấy.

Lý Ngọc Phụng chẳng cần nghĩ ngợi cũng biết đó là thư của con gái nhà mình, sau khi cảm ơn đồng chí đưa thư,

bước chân về nhà cũng nhanh hơn không ít.

Trước khi về nhà thấy xung quanh không có người, bà ấy quành vào phía sau sân nhỏ trước, lấy ra vài củ sắn từ

trong cái rổ đặt vào mảnh sân cũ kỹ, rồi nhỏ giọng nói với bên trong một câu: “Sau khi luộc chín ngâm nước hai ngày mới ăn được, bằng không sẽ chóng mặt.

Nói xong cũng không quan tâm bên trong có nghe được hay không mà trực tiếp vòng qua một bên khác trở về

sân nhà mình. Từ lúc Tiểu Bảo từ nhà cô trở về càng ngày càng phấn đấu học hành, cô nói cố gắng học hành tương lai nhất

định sẽ hữu dụng, tuy rằng thi thoảng vẫn sẽ nghe lời người khác nói “năm nào cô cậu cũng thi được hạng nhất thì đã làm sao, còn không phải cũng đi làm mẹ kế của người khác đấy thôi. Trước đây Tiểu Bảo nghe được lời như vậy sẽ rất tức giận, nhưng bây giờ cậu bé không còn giận nữa. Chú của cậu bé vừa cao vừa đẹp trai, vừa tốt vừa hào phóng, lại còn biết rất nhiều thứ, người anh em Cơm Nắm và người anh em Trụ Tử nhỏ của cậu bé đều

vô cùng thông minh, cậu bé còn rất thích Bánh Đậu nhỏ xinh đẹp đáng yêu, cậu bé thích mỗi một người trong nhà chú nên cậu bé cũng không hề để ý chuyện cô đi làm mẹ kế của bọn họ một chút nào.

Khi Lý Ngọc Phụng trở về, Tiểu Bảo đã cho gà mái nhỏ ăn giun nhỏ mà mình đào được trên đường tan học về

nhà, giờ đang nhoài người lên cái bàn nhỏ trong sân làm bài tập về nhà một cách vô cùng nghiêm túc, ngay cả có người vào sân cũng không biết.

Tô Vệ Dân đã đi tới công xã họp, Tô Chấn Hoa và Trương Xuân Anh về nhà mẹ đẻ thăm người thân, trong nhà chỉ có một mình Tiểu Bảo, Lý Ngọc Phụng cũng không quấy rầy cậu bé, bà ấy đặt đồ xuống rồi vào phòng đọc thư của Tô Tiếu Tiếu.

1028 chữ

Chương 242: Thư

Ngay khi đọc thấy con gái có tin vui, Lý Ngọc Phụng kích động đến mức lẩm bẩm liên tục “cảm ơn trời xanh bảo

vệ, cảm ơn Bồ Tát phù hộ” mấy đứa trẻ nhà họ Hàn đều là trẻ ngoan nhưng không phải do bản thân Tô Tiếu Tiếu sinh ra cũng là một chuyện khiến trong lòng Lý Ngọc Phụng cứ cảm thấy không ổn định. Lần này thì tốt rồi, dù

sao bé trai ở nhà Hàn Thành đông nên Tô Tiếu Tiếu sinh con trai hay con gái đều không áp lực, tảng đá trong lòng bà ấy cũng xem như bỏ xuống được rồi.

Lý Ngọc Phụng vừa kích động đã làm kinh động đến Tiểu Bảo, cậu bé thò cái đầu nhỏ vào trong phòng nhìn thấy

bà nội đọc thư mà mắt đỏ hoe, Tiểu Bảo thông minh nghĩ đến gì đó, lập tức vọt tới kiễng mũi chân bám vào tay bà nội: “Bà nội bà nội, có phải thư của cô cháu không ạ!”

Rõ ràng là câu hỏi nghi vấn nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.

Lý Ngọc Phụng vỗ vào tay của cháu trai một cách tức giận: “Đúng, cháu buông tay ra trước đã, Cơm Nắm, Trụ

Tử và Bánh Đậu nhỏ đều viết thư cho cháu, để bà lấy cho cháu.

Tiểu Bảo buông tay bà nội ra, đợi với vẻ chờ mong.

Ba người Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ viết riêng cho Tiểu Bảo một lá thư, Lý Ngọc Phụng lấy cho cậu bé,

Tiểu Bảo cầm thư mà nhảy cẫng lên vui vẻ: “Bà nội, đây là của cháu sao? Của mình cháu sao?”

Lý Ngọc Phụng gật đầu và đáp: “Đúng, viết riêng cho cháu đấy.

“Vậy cháu muốn tự mình cất đi!” Tiểu Bảo sáu tuổi có được lá thư đầu tiên quý giá nhất trong cuộc đời, khi cầm

được cũng không nỡ dùng sức, chỉ sợ bất cẩn một cái sẽ làm hỏng giấy viết thư.

Cơm Nắm viết ở trên cùng, đầu tiên nói về chuyện mẹ mang thai em gái, Tiểu Bảo cũng ngạc nhiên, nhìn Lý

Ngọc Phụng với vẻ khó tin: “Bà nội, cô mang thai em gái có phải có nghĩa sẽ sinh cho bọn cháu một em gái

không ạ?”

Lý Ngọc Phụng lắc đầu: “Phải sinh ra mới biết là em trai hay là em gái, hình như nhà chúng ta không có số có con gái cho lắm, nói không chừng vẫn là một thằng nhóc thối.

Lời này của Lý Ngọc Phụng không sai, trước không nói nhà Hàn Thành nhưng nhà họ Tô nói ra cũng thật thần

kỳ, tính từ ba đời trước thì cũng chỉ có mỗi một đứa con gái là Tô Tiếu Tiếu, trưởng bối, đồng bối và tiểu bối của cô, ngoại trừ cô ra thì không có con gái, cho nên không chỉ Tô Vệ Dân và Lý Ngọc Phụng thương yêu đứa

con gái này mà những trưởng bối khác trong gia tộc, ông nội bà nội của cô khi còn tại thế cũng thương cô nhất,

bằng không cũng sẽ không đưa cô vào trường cấp ba trong thành phố đi học, một lòng muốn cho cô lên đại học rời khỏi nông thôn mà trong nhà cũng không có một người nào phản đối. Đương nhiên, Tô Tiếu Tiếu cũng không chịu thua kém, tính cách vừa ngoan vừa ngọt ngào vừa thích cười, còn năm nào cũng thi đứng nhất nữa, trường cấp ba thành phố chỉ tuyển ba người tới từ huyện bọn họ mà cô lại thi đỗ với thành tích hạng nhất, khi đó thi vào đại học còn chưa bị hủy bỏ, không biết đã khiến bao nhiêu người

ngưỡng mộ, nói Tô Tiếu Tiếu tương đương với bước nửa bước chân vào đại học rồi. Từ nhỏ đến lớn Lý Ngọc Phụng thật sự đã bảo vệ cô như con mắt.

Có thể nói ngoại trừ lần đó vì thanh niên trí thức mà nghĩ quẩn ra thì Tô Tiếu Tiếu chưa từng khiến bà ấy phiền lòng, chỉ là vận may của con gái không tốt, sắp bước vào cánh cổng thi đại học thì đột nhiên có tuyên bố hủy bỏ. Tuy rằng mới đầu con gái muốn gả cho Hàn Thành Lý làm Ngọc Phụng cũng không hài lòng cho lắm, cảm thấy con gái chịu thiệt, nhưng sau khi qua đó một chuyến, bây giờ bà ấy lại chẳng hài lòng về bất kỳ ai ngoại trừ Hàn

Thành hết, lại còn nhanh như vậy đã có con rồi, Lý Ngọc Phụng nghĩ mà vui lòng, con gái bà ấy vẫn rất có phúc khí đấy chứ.

Tiểu Bảo đọc thư một cách nghiêm túc, Cơm Nắm và Trụ Tử dùng ngôn từ đơn giản nhất nói với cậu bé rất nhiều chuyện thú vị ở trường học và ở trong nhà, có vài chữ hơi sâu cậu bé cũng không nhận ra nhưng dựa vào suy đoán cũng biết nó có nghĩa gì. Bánh Đậu nhỏ vẽ hai người lớn và ba đứa trẻ nhỏ một cách nguệch ngoạc, bên trên Cơm Nắm lần lượt viết tên của người trong nhà, còn thêm một câu “nhớ anh lắm, Tiểu Bảo đọc liền mấy lần, nước mắt cũng sắp chảy ra mới gấp thư lại một cách đầy trân trọng.

Tiểu Bảo đọc xong thư của mình rồi lại kiễng chân nhìn thư trong tay Lý Ngọc Phụng: “Bà nội ơi, cháu rất nhớ cô và đám người Cơm Nắm, chú đã đồng ý với cháu khi nào tết sẽ về đây, trong thư của bà có nói không ạ?” Lý Ngọc Phụng đưa thư cho Tiểu Bảo đọc, nhấn vào đầu cậu bé: “Cô cháu nói muốn về nhưng chú cháu bảo phải xem tình trạng cơ thể của cô đã, cháu yên tâm, cho dù cô không về được thì chú vẫn sẽ dẫn đám người Cơm

Nắm về đây đón cháu và Đại Bảo tới đón năm mới thôi.

1037 chữ

Chương 243: Vui vẻ

“Thật sao ạ?” Tiểu Bảo vui vẻ muốn xỉu, đôi mắt mở to tìm lời mà chú viết, nhưng lá thư nhà này thật sự quá dài,

Tiểu Bảo đọc nửa ngày vẫn không tìm được, nhưng bà nội đã nói thì chính là như vậy. Ngay cả rau mà Lý Ngọc Phụng trồng nảy mầm thế nào, giá đỗ đã ăn bao nhiêu bữa, Cháo Bột Mì Cơm thật sự

là bốn con gà trống, trong nhà lại nở tám con gà con, Hàn Thành nói nuôi đến khi nào ở cữ mới ăn, đủ các loại chuyện lông gà vỏ tỏi Tô Tiếu Tiếu đều viết rất chi tiết trong thư nên có thể không dài được sao? Nhưng quá trình mang thai vất vả cô lại không nhắc đến một chữ nào, con đi xa lòng mẹ lo lắng, xưa nay Tô Tiếu

Tiếu chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn.

Ngược lại Lý Ngọc Phụng rất yên tâm về Hàn Thành nên cũng không lo lắng cho con gái cho lắm, nhưng nhà Hàn Thành không có trưởng bối, khi Tô Tiếu Tiếu sinh con, bà ấy phải tính đúng thời gian qua đó chăm cô ở cữ. Tiểu Bảo cất kỹ thư của mình đi rồi nói với Lý Ngọc Phụng: “Bà nội, hôm nay cháu không giúp bà nhóm lửa được rồi, cháu phải đi luyện chữ, thuận tiện viết thư hồi âm cho đám người Cơm Nắm nữa. Tiểu Bảo nói xong lại nhảy

nhót đi ra ngoài, mỗi người trong bọn họ đều viết một lá thư cho cậu bé, cậu bé cũng phải đáp lại thật nhiều thư

hơn

mới

được.

Lý Ngọc Phụng có hơi bối rối, hỏi cậu bé: “Bài tập về nhà hôm nay nhiều như vậy sao?”

Tiểu Bảo xua tay về phía sau, đầu cũng không quay lại ngồi lên ghế nhỏ của mình: “Chữ của cô và chú đều rất đẹp, chữ của Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ cũng viết đẹp hơn cháu, cháu phải chăm chỉ luyện chữ, sau này chữ của Bánh Đậu nhỏ cũng đẹp hơn của cháu thì phải làm sao? Lần sau anh Đại Bảo về cháu cũng phải kêu anh ấy chăm chỉ luyện chữ mới được, Cơm Nắm không thích làm bạn với người viết chữ xấu, anh ấy không chăm chỉ viết chữ,

khi Cơm Nắm về đây có khả năng sẽ chán ghét anh ấy

Lý Ngọc Phụng vừa cười vừa lắc đầu, cháu trai tiến bộ cũng là một chuyện tốt, chỉ là thời buổi này đi học có giỏi

đến đâu cũng không thể thi vào đại học thật là một chuyện đáng tiếc. Mấy ngày trước, ở đại đội bọn họ còn có mấy phần tử trí thức từ nông trường biên cương chuyển về, nghe nói ngày trước cha mẹ là giáo sư đại học, con trai cũng là sinh viên đại học, cả gia đình đều là trí thức cao, không chịu nổi cuộc sống lạnh giá ở bên biên cương

mà sinh bệnh, nên mới được chuyển về đại đội của bọn họ.

Tô Vệ Dân thấy cả gia đình bọn họ rất đáng thương, lại đều là người có học rất nhã nhặn và lễ độ, mới để mảnh

sân bỏ trống ngay phía sau sân nhà mình do một hộ gia đình không còn người nối dõi để lại cho bọn họ ở, tuy rằng cũng đã lâu ngày không được tu sửa nên điều kiện chẳng ra làm sao nhưng vẫn tốt chuồng trâu lọt gió lọt

mưa nhiều, trong nhà có đồ cũ không dùng đến mà vẫn có thể dùng cũng đều sẽ chuyển qua đó cho bọn họ

dùng.

Thời buổi này, mọi người vẫn giữ lòng cảnh giác với những người thành phố không biết đã phạm phải tội gì bị đấu tố điều xuống cơ sở rèn luyện này, bình thường thấy đều là có thể trốn thì trốn, có thể không tiếp xúc thì

không tiếp xúc, tránh cho không ăn thịt cừu vẫn rước phải một thân hôi tanh, Tô Vệ Dân là một đại đội trưởng

có thể làm được như vậy đã là rất có lòng tốt rồi.

Lý Ngọc Phụng lại càng thế, bình thường đào rau đào khoai lang gì đó đều sẽ cố hết sức hái thêm một chút, đào thêm một chút, trở về lén lút đặt trong sân nhà bọn họ, có đôi khi gặp người sẽ đợi trời tối mới đưa qua. Người nhà đó rất biết tránh nghi ngờ, ngoại trừ ngày đầu tiên chuyển tới nắm tay bà ấy cảm ơn một cách chân thành ra thì cho dù ban ngày hay ban đêm cũng chưa bao giờ qua lại với nhà bà ấy. Chính vì như thế nên Lý Ngọc Phụng đào mấy thứ tốt như lạc và củ sen đều cam lòng đưa cho bọn họ một ít. Tiểu Bảo rất thích một gia đình ba người đó, đặc biệt là thích hai ông bà đó, nói bọn họ còn biết còn nhiều hơn

cả giáo viên của cậu bé, có đôi khi gặp phải câu hỏi khó hiểu sẽ lén lút nướng khoai chạy đến sau nhà hỏi bọn họ,

ngay cả kẹo sữa thỏ trắng mà cô đưa cho cậu bé cũng nỡ chia cho bọn họ.

Lý Ngọc Phụng bắt gặp mấy lần, chỉ có thể kêu cậu bé đừng đi nhiều lần như vậy, đừng vào nhà bọn họ ngay

trước mặt người ngoài, cũng tuyệt đối đừng nói ra bên ngoài, không thể để người khác biết chúng ta có qua lại

với bọn họ, bằng không sẽ rước tới phiền phức lớn cho cả bọn họ và người trong nhà.

Tiểu Bảo cái hiểu cái không, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết bọn họ khác với những người khác trong thôn, Tiểu Bảo vẫn cảm thấy toàn bộ người trong thôn đều không có học vấn như bọn họ, chỉ

là không biết tại sao hình như người trong thôn không thích bọn họ cho lắm.

1037 chữ

Chương 244: Hàng xóm

Mỗi lần Tiểu Bảo đi đều là lén lút đi rồi lén lút về.

“Bà nội, cháu nướng mấy củ khoai cho bà nhé” Tiểu Bảo có được thư của các anh em tốt hiển nhiên muốn cho

ông bà có học vấn nhất trong thôn đọc qua.

“Biết rồi” Lý Ngọc Phụng biết cậu bé lại muốn lén lút đi ra phía sau nhưng cũng không ngăn cản, thời buổi này

người đáng thương rất nhiều, nếu đã gặp được vậy có thể giúp một phen thì giúp một phen, bà ấy đặc biệt chọn

mấy củ khoai lang to một chút rồi bỏ vào trong đống lửa nướng.

Cách cuối năm chỉ còn mười mấy ngày nữa, hiện tại Tô Tiếu Tiếu có thể ăn có thể ngủ, trước đó mặt hơi gầy

xuống cũng dần dần đầy đặn trở lại, nhưng bụng vẫn chưa rõ ràng cho lắm.

Hàn Thành thì không được, anh luôn nửa đêm bừng tỉnh, phải xác định xem bụng Tô Tiếu Tiếu có đói hay không,chân có bị chuột rút hay không, có nổi nóng hay không, luôn phải nhìn thấy cô đang ở bên cạnh mình ngủ rất ngon mới có thể yên tâm ngủ tiếp được.

Bây giờ Hàn Thành còn vất vả hơn cả Tô Tiếu Tiếu, người vẫn luôn không béo về được.

Nhưng cho dù mệt bao nhiêu thì Hàn Thành rất có kỷ luật vẫn sẽ thức dậy đúng giờ vào buổi sáng, trước dùng than lửa nấu một nồi cháo rồi lại dẫn các con ra ngoài luyện tập sáng.

Trải qua một khoảng thời gian rèn luyện khiến thể chất của đám trẻ đã có sự thay đổi rõ rệt, hai đứa trẻ năm ngoái vừa đến mùa đông luôn bị cảm mạo nhưng bây giờ mỗi ngày đều tinh thần hăng hái, đừng nói là cảm mạo mà ngay cả hắt hơi cũng sẽ không có luôn, chỉ là lượng cơm cũng càng ngày càng lớn, mỗi ngày thêm một ít gạo, bất tri bất giác đã phải thêm non nửa bát cơm nữa thì bọn trẻ mới có thể ăn no.

Bằng không sao lại nói thằng nhóc choai choai ăn nghèo cả nhà chứ?

Cũng may bây giờ người trong nhà đều ăn ý lấy khẩu vị của Tô Tiếu Tiếu làm chuẩn, ngay cả Cơm Nắm kén cá chọn canh tạm thời cũng không còn chọn món nữa, trong nhà nấu gì thì ăn cái đó, cho dù có đôi lúc Hàn Thành nấu cơm quá tay rất khó ăn, Tô Tiếu Tiếu không thể ăn được phải kêu anh nấu lại một bát mì ăn khác, nhưng mấy đứa trẻ cũng rất nể mặt mà ăn sạch sẽ.

Sau khi trời lạnh, Tô Tiếu Tiếu mày mò đủ loại mì phở, bánh bao sủi cảo, hoành thánh, mỗi ngày đều biến hóa đa dang.

Trước đó cải thảo mà Lý Ngọc Phụng trồng đã rất lớn, Hàn Thành phủ bạt lên trên vườn rau nhỏ biến nó thành một cái lều ấm nhỏ, các loại trái cây và rau xanh ở bên trong phát triển rất tốt, trong nhà cuối cùng cũng không còn thiếu rau xanh nữa, muốn ăn gì thì cứ đi ra vườn rau vặt một ít, từ khi hái xuống đến lúc bỏ vào nồi cũng chưa quá nửa tiếng, khỏi phải nói là tươi mới bao nhiêu.

Đầu hẹ trước đó đào từ nhà Trụ Tử mang về lớn rất nhanh, rau hẹ cắt từng luống một, vừa mềm vừa tươi, Tô Tiếu Tiếu thích dùng rau hẹ và cải thảo làm thành sủi cảo và bánh bao nhất.

Thông qua sự đồng ý của ba đứa trẻ, Tô Tiếu Tiếu dùng “Cháo” và “Bột” trong nhà đổi hai con gà mái nhỏ với nhà bà Trương, sau khi đổi về tên vẫn gọi “Cháo” và “Bột” chỉ đổi từ gà trống ban đầu thành gà mái mà thôi, bằng cách này trong nhà có ba con gà mái nhỏ đẻ trứng, cả gia đình mỗi ngày đều có thể ăn được một quả trứng luộc, còn có thể tích trứng gà đến khi làm bánh hẹ chiên sẽ dùng.

Hôm qua Tô Tiếu Tiếu làm không ít bánh hẹ chiên, Hàn Thành dẫn hai đứa lớn từ chợ về nhà, Tô Tiếu Tiếu vừa lúc tỉnh dậy giấc ngủ no nê, đang dẫn Bánh Đậu nhỏ đi rửa mặt.

Cơm Nắm cuối cùng cũng đã mọc lại răng nhưng nói chuyện vẫn có hơi lọt gió vừa vào cửa đã báo tin vui: “Mẹ ơi mẹ ơi, hôm nay chú Lão Hồ để lại thịt cừu cho chúng ta đó!”

Sau khi Hàn Thành trở về gần như ngày nào cũng sẽ đích thân đi tới chợ mua đồ ăn làm tiền mà Tô Tiếu Tiếu để ở chỗ lão Hồ cũng chẳng đụng tới nhiều cho lắm, từ rất lâu trước đó cô đã nói với lão Hồ nếu có thịt cừu cung ứng thì để lại cho cô một ít, bây giờ khoảng một tháng sẽ có hai, ba gần cung cấp thịt cừu, lão Hồ nhớ kỹ để lại cho bọn họ.

Trước đó Tô Tiếu Tiếu mang thai nên ọe dữ dội nên không ăn được, đây vẫn là lần đầu tiên nhà bọn họ mua thịt cừu về sau khi vào đông.

“Vậy tốt quá rồi, trưa nay sẽ ăn canh thịt cừu.

Bữa sáng là cháo khoai lang phối với bánh hẹ chiên, mùa đông ăn một bát cháo khoai lang nóng hổi phối với bánh hẹ chiên thật sự vừa ấm vừa bao no.

Cứ cách ngày Tô Tiếu Tiếu sẽ kêu Hàn Thành xay ít đậu nành để ăn với bánh bao, cũng là ấm bụng lại no. Hôm nay đã là ngày cuối cùng đi học, thành thích thi cuối kỳ cũng đã có, Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ lại cùng xếp hạng nhất trong lớp với số điểm tuyệt đối, hôm nay tới trường nhận phần thưởng và bằng khen, nhận xong dọn

dẹp sạch lớp học rồi lại bắt đầu nghỉ đông.

1019 chữ

Chương 245: Rời đi

Trong thời gian này, Tô Tiếu Tiếu còn nhận mấy nhiệm vụ mà bộ phận tuyên truyền phát xuống, đều là thiết kế bối cảnh cho một vài chủ đề biểu diễn ở quê hoặc là thiết kế tờ rơi tuyên truyền. Hội diễn văn nghệ cuối năm thành công viên mãn, thiết kế sân khấu và bối cảnh đều nhận được lời đánh giá tốt đồng nhất từ lãnh đạo thượng cấp, thượng cấp chỉ định Tô Tiếu Tiếu thiết kế bối cảnh hội diễn văn nghệ tết ta và hội diễn văn nghệ tết nguyên tiêu, cho nên trước năm mới cô vẫn phải hoàn thành hai nhiệm vụ lớn, như vậy mới xem như hoàn thành công việc của bộ phận tuyên truyền trong năm nay.

Giữa chừng còn xảy ra một việc, ngay lúc hội diễn báo cáo cuối năm này sắp diễn ra vậy mà lại có một tờ điều lệnh điều Giang Tuyết về thủ đô, một vai chính như Giang Tuyết thậm chí còn không kịp tham gia hội diễn cuối cùng, ngay hôm lệnh điều động phát xuống đã lập tức đóng gói đồ rời đi, đi cũng rất dứt khoát.

Nghe nói cuối cùng là Tô Minh Lan thay thế vị trí của cô ta, trở thành vai chính mới.

Bên ngoài lại truyền tin đồn, nói vì Giang Tuyết biết Tô Tiếu Tiếu mang thai, cuối cùng cô ta cũng từ bỏ Hàn

Thành – người mà mình đã chờ đợi suốt sáu năm và rời khỏi nơi đau lòng này ngay trong đêm. Tô Tiếu Tiếu nghe xong cũng chỉ cười trừ.

Giang Tuyết nghĩ thế nào thì cô không biết nhưng có lẽ từng có hảo cảm với Hàn Thành thậm chí là quý mến, nhưng giữa Hàn Thành và cô ta cùng lắm cũng chỉ là tình bạn học cùng trường quen biết sơ sơ mà thôi, thời buổi này khó có được chút trò tiêu khiển trong lúc uống trà sau bữa cơm nên mới bị đồn thành như vậy, Tô Tiếu Tiếu cũng không để ý.

Bình Luận (0)
Comment