quen
Thời buổi này không có chất phụ gia như bột ngọt gì đó, cũng không có dầu từ cống rãnh gì cả, nguyên liệu nấu
ăn đều là nguyên liệu thuần tự nhiên tốt cho sức khỏe, ngược lại không tồn tại vấn đề tai họa ngầm trong an
toàn toàn thực phẩm.
Hàn Thành ngửi mùi hương trong nồi đất cũng không chịu nổi, đừng nói là đám trẻ mà ngay cả anh ăn cơm Tô
Tiếu Tiếu nấu cũng có thể ăn thêm một bát.
Trụ Tử cũng rất lâu rồi chưa ăn cơm mà dì Tô nấu, cậu bé cho gà ăn xong, lại thuận tiện tưới rau trong vườn rau, còn hái một ít lá về nhà cho Lọ Lem ăn, sau đó bưng một bát cơm từ nhà qua đây, chia cá mà Nhã Lệ nấu cho Cơm Nắm và Bánh Đậu một phần, lại ăn ít thức ăn mà dì Tô nấu, ăn no rồi lại rửa sạch bát mới đi chơi với em trai
em gái.
Hai đứa lớn Cơm Nắm và Trụ Tử này thường ăn cơm ở cả hai bên, người lớn đều quen cả rồi, nếu nhà Nhã Lệ nấu đồ ngon, Cơm Nắm cũng thích bưng cái bát chạy qua đổi chút đồ ăn với Trụ Tử, dùng lời của cậu bé nói chính là một bữa như vậy có thể ăn thêm vài món.
Hàn Thành nghiêm túc cân nhắc đến việc mở một cái cửa ở bức tường ngăn cách đó, bớt cho hai đứa trẻ cứ chạy
ra chạy vào.
Thời tiết sau tết Trung Thu ngày một lạnh nhanh hơn, nhưng khí trời rất tốt, mỗi ngày mặt trời đều treo rất cao,
cái gọi là nắng gắt cuối thu vẫn rất nóng nực như cũ.
Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ sau ba tháng đã bắt đầu vô cùng thích chơi thích cười, bé cưng sợ nóng nên vẫn
mặc áo ngắn tay và quần đùi mà Lý Ngọc Phụng sửa, lộ ra hai cánh tay và bắp chân nhỏ vừa trắng vừa nần nẫn tay chân vung vẩy đạp tới, lắc cái lục lạc nhỏ trên tay cũng kêu leng keng theo. Đặc biệt là Bánh Bao nhỏ ăn nhiều ngủ ngon lớn rất nhanh, cánh tay và chân đều tròn hơn của Bánh Trôi nhỏ một vòng, cũng có sức hơn, nếu không cẩn thận bị cậu bé đạp một cái vào chân cũng đau nửa ngày. Chiều nay Cơm Nắm nhỏ không đi học, sau ba tháng đôi long phụng thai đã bắt đầu bớt thời gian ngủ lại một
chút, thời gian chơi sau khi ngủ ngon và ăn đủ cũng trở nên dài hơn, Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ ở trong sân chơi với các em.
Hàn Thành không biết mang từ đâu về liên hoàn họa cho Cơm Nắm nhỏ, bây giờ cậu bé thích nhất là ở bên cạnh đọc cho em trai và em gái nghe, có đôi khi cũng sẽ đọc bài ngữ văn và học thuộc ba trăm bài thơ Đường. Bánh Đậu nhỏ cũng lợi hại, vốn dĩ vẫn chưa bắt đầu nhận chữ nhưng nghe anh trai đọc thơ mấy lần cậu bé cũng có thể ghi nhớ học thuộc lòng theo, đầu óc của hai anh em thật sự rất thông minh. Có Cơm Nắm giúp chăm trẻ, bây giờ Tô Tiếu Tiếu đã có thời gian đọc sách, người ta đều nói mang thai một lần
ngốc ba năm, trước không nói điều này có dựa theo khoa học hay không nhưng vì bị đôi long phụng thai phân tán lực chú ý nên khi cô đọc sách, tinh thần cũng không có cách nào tập trung giống như trong quá khứ, trước đây lướt qua một điểm kiến thức là có thể hiểu được rất rõ ràng, nhưng bây giờ có khả năng phải hai ba lần, cho nên cô phải tranh thủ thời gian củng cố kiến thức cho tốt, đến lúc đó vào trường thi mới không hoảng.
“Mẹ ơi mẹ ơi, Bánh Bao nhỏ, em ấy, em ấy lật người kìa!” Đột nhiên Cơm Nắm nhỏ hô to, dọa cho Tô Tiếu Tiếu
suýt thì
ném sách đi.
Bánh Đậu nhỏ vui vẻ vừa nhảy vừa cổ vũ: “Em trai biết lật người, em trai giỏi quá…”
Lúc này Tô Tiếu Tiếu mới nhìn qua, chỉ thấy Bánh Bao nhỏ chống tay mình ở đó giống như một con rùa nhỏ
ngẩng đầu, trừng đôi mắt to, tò mò dùng góc nhìn hoàn toàn mới đi nhìn thế giới này.
Cô đi qua giải cứu bàn tay thịt nhỏ của cậu bé, để cậu bé dùng hai bàn tay chống lên giường trúc nhỏ, chọc vào
gương mặt nhỏ nần nẫn thịt của cậu bé: “Bánh Bao nhỏ của chúng ta lợi hại, nhanh như vậy đã biết lẫy rồi sao?
Hum?”
1022 chữ
Chương 329: Chuyện hàng ngàyCơm Nắm nhíu mày nhìn em gái nằm ngủ ở nơi đó, không hề có một chút suy nghĩ lật người nào với vẻ nghi
ngờ, hỏi: “Mẹ, Bánh Bao nhỏ biết lật người rồi, tại sao Bánh Trôi nhỏ vẫn chưa biết? Không phải các em lớn như
nhau sao?”
Tô Tiếu Tiếu cúi đầu thơm con gái, làn da của Bánh Trôi nhỏ càng ngày càng trắng, gương mặt nhỏ mềm mại
lộ ra hàng lợi nhỏ, cái lúm đồng tiền nhạt cũng hiện ra, bộ dáng nhỏ động lòng người này vô cùng có sức chữa
lành.
Tô Tiếu Tiếu dùng tay dạy cô bé lẫy, để cô bé nghiêng người qua một bên, trước đạp chân nhỏ rồi lại đẩy nhẹ
một cái, Bánh Trôi nhỏ lăn một cái qua vẫn còn mơ hồ, đôi mắt to nhìn các anh với vẻ mờ mịt, Tô Tiếu Tiếu lấy
bàn tay nhỏ của cô bé ra, học theo anh trai bám vào giường trúc nhỏ.
“Ai kêu em gái của chúng ta không ngoan ngoãn uống thêm chút sữa như anh trai nên bây giờ không có sức lẫy
như anh trai, có phải không?”
Bánh Trôi nhỏ phản ứng lại được bắt đầu nhoẻn miệng cười.
Cơm Nắm nhỏ hiểu ra: “Mẹ ơi, Bánh Bao nhỏ ăn nhiều cho nên lớn nhanh, học lẫy cũng nhanh, đúng không ạ?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Là như vậy, sau này các con phải trông chừng Bánh Bao nhỏ một chút, bớt cho lơ là một
thằng bé trực tiếp lật người xuống giường”
Ba cười sáu ngồi chín bò, em bé bình thường cũng phải đến khoảng sau bốn tháng mới bắt đầu học lẫy, nhưng
đôi long phụng thai mới qua trăm ngày, Bánh Bao nhỏ xem như phát triển khá sớm, sau khi biết lẫy thường không lật lại được, lơ là một cái thật sự sẽ bất cẩn rơi khỏi giường, như vậy quá nguy hiểm. Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngày mai vẫn nên bắt đầu bày chiếu trúc để bọn trẻ chơi trên đất, khi trời lạnh hơn một chút
sẽ lót thêm chăn bông trên giường, như vậy cũng tốt hơn là bất cẩn rớt khỏi giường.
Nằm sấp một lúc, Tô Tiếu Tiếu giúp hai đứa trẻ lật trở lại nằm.
Bánh Trôi nhỏ rất ngoan, sau khi lật về vẫn ngoan ngoãn nằm đó lắc cái lục lạc nhỏ của mình chơi. Còn Bánh Bao
nhỏ thì khác, cậu bé nghĩ toàn bộ mọi cách nhích qua nhích lại, cuối cùng lại để cậu bé thành công lật qua một
lần nữa.
Lần này Cơm Nắm nhỏ đã có kinh nghiệm, lấy hai tay nhỏ của cậu bé ra chống lên giường, Bánh Bao nhỏ rất vui vẻ lăn một cái lại lật về, liên tiếp lăn qua lại nhưng vẫn đè lên tay nhỏ của mình. Bánh Đậu nhỏ bò lên giường trúc học bộ dáng của Bánh Bao nhỏ nằm sấp, duỗi hai bàn tay của mình ra chống, dạy em trai: “Em trai, em phải học cách tự duỗi tay nhỏ của mình ra chống, như vậy mới không mệt hơn…” Cơm Nắm nhỏ lại lấy tay của Bánh Bao nhỏ ra, nói với Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Bao nhỏ còn nhỏ, không hiểu đâu?
Bánh Đậu nhỏ không tin, cậu bé tin rằng em trai cũng thông minh giống như mình, chắc chắn nghe hiểu: “Em
trai rất thông minh, nghe hiểu…”
Bánh Bao nhỏ quả thật nghe không hiểu, vẫn chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình chơi kỹ năng mà mình vừa
mới
học
được.
Tô Tiếu Tiếu rất yên tâm về hai đứa trẻ, không cần dặn dò bọn trẻ cũng sẽ trông chừng các em thật tốt, để bọn
trẻ ở bên ngoài chơi còn mình quay người vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
Cô đi vào vườn rau hái một ít đậu cô ve tươi hơi già một chút và cà tím, phối với khoai tây và bột khoai lang đã ngâm sẵn từ sáng, lại thêm thịt heo mà Hàn Thành mua lúc sáng về, chuẩn bị nấu một nồi canh thập cẩm. Có khoai tây trong cơm nên không cho lương thực phụ vào nữa, mà trực tiếp nấu một nồi cơm trắng. Canh thập cẩm tên như ý nghĩa, chính là cho toàn bộ nguyên liệu vào nồi đun, xào thịt heo nửa nạc nửa mỡ với ítdầu, bỏ tỏi, gừng thái lát và một miếng đại hồi vào xào thơm, đậu cô ve và cà tím cho xào qua trong chảo dầu rồi vớt ra, cuối cùng cho khoai tây vào đảo qua trong chảo dầu, sau đó trực tiếp đổ nước vào, đợi sau khi nước sôi lại bỏ hết nguyên liệu vào, bột khoai lang bỏ trên cùng sau đó rưới nước sốt đã chỉnh vị vừa ăn rồi trực tiếp đậy nắp vào đun chín.
Khi trong sân tràn ngập mùi hương, Trụ Tử cũng đã tan học trở về, cậu bé vẫn đào một ít giun cho gà ăn như cũ, sau đó tưới rau, rửa tay sạch sẽ lại đi nhìn cặp song sinh.
Hai anh em Cơm Nắm và Bánh Đậu tranh nhau kể cho cậu bé chuyện Bánh Bao nhỏ biết lẫy, nói em gái ăn ít nên không có sức, vẫn chưa biết lẫy.
Trụ Tử nắn bàn tay nhỏ của em gái, an ủi cô bé: “Không sao, con gái nhã nhặn một chút sẽ tốt hơn, có phải không Lục Lạc nhỏ?”
Đáp lại cậu bé là tiếng lục lạc vang lên leng keng và nụ cười ngọt như mật của em gái.
Khi Hàn Thành về nhà, Trụ Tử nhỏ và Cơm Nắm hẹn trước thời gian đi học buổi chiều rồi về nhà ăn cơm. Anh mang về cho Tô Tiếu Tiếu một tin tốt: “Buổi sáng nhận được điện thoại của cha, nói chị hai em sinh tối qua, lại là một tiểu tử nữa, mẹ con bình an
1025 chữ
Chương 330: Con traiTô Tiếu Tiếu mừng rỡ, hai tay chắp lại: “Bình an thì tốt, bình an thì tốt, nhưng anh hai, chị hai em và mẹ em đều muốn một em gái, nhưng lại là một tiểu tử”
Hàn Thành đáp: “Không phải mẹ đã nói rồi sao, mấy đời nhà họ Tô có một đứa con gái bảo bối như em, sinh con trai cũng là bình thường thôi”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Anh cả và chị cả không định sinh thêm, sau thai này phỏng chừng anh hai và chị hai cũng không cầu thêm con gái nữa, trong nhà các chú bác của em cũng toàn là bé trai, một thế hệ này của bọn họ phỏng chừng chỉ có Bánh Trôi nhỏ là con gái thôi.
Hàn Thành ôm vợ hôn một cái: “Vậy vừa vặn, Bánh Trôi nhỏ của chúng ta giống như mẹ nó, lớn lên trong sự thương yêu của tất cả mọi người, sau khi lớn lên cũng dịu dàng và lương thiện như mẹ mình”
Tô Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn anh: “Nịnh nọt, đúng rồi Hàn Thành, mắt thấy lại sắp cuối năm rồi, Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ còn nhỏ như vậy, năm nay năm mới chúng ta không về nữa, lỡ như thời tiết không ổn thì cũng
phiền phức, anh gọi điện cho nhà xem khi anh cả, chị cả được nghỉ có thời gian đưa Đại Bảo và Tiểu Bảo tới đón năm mới không, bằng không Tiểu Bảo sẽ lại làm loạn.
Hàn Thành gật đầu: “Được, ngày mai anh về sẽ gọi điện
Tô Tiếu Tiếu: “Thời gian này trôi qua cũng nhanh quá, hôm nay Bánh Bao nhỏ biết lẫy rồi, không lâu nữa sẽ biết bò biết đi biết gọi cha mẹ, nhìn con lớn mới cảm thấy thời gian trôi nhanh”
Hàn Thành xới xong cơm chuẩn bị bưng ra ngoài: “Các con trưởng thành rồi nhưng em vẫn không thay đổi chút nào, vẫn giống y như lần đầu tiên anh gặp em vậy.
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt nhìn anh: “Sao hôm nay Hàn Thành lại biết nịnh như vậy chứ?”
Hàn Thành cực oan uổng: “Anh không nịnh, anh nói đều là sự thật, các con có trưởng thành thế nào thì người mà chúng ta thương nhất, chiều nhất vẫn là em.
Tô Tiếu Tiếu nhón chân hôn anh một cái: “Đây là anh nói đấy nhé, em sẽ nhớ kỹ.
Hàn Thành gật đầu, hôn lại cô: “Ừm, là anh nói”
Tô Tiếu Tiếu vốn dự định từ chức công việc ở bộ phận tuyên truyền, sau khi có đôi long phụng thai trong nhà không thể không có người lớn, hôm qua nhân lúc Nhã Lệ nghỉ phép, cô kêu cô ấy giúp mình chăm trẻ nửa ngày, còn cô về bộ phận tuyên truyền báo cáo rõ ràng tình hình của mình một chuyến.
Bộ phận tuyên truyền nhiều lần cân nhắc, vẫn quyết định giữ lại chức vụ của cô, để tránh vấp phải sự chỉ trích của toàn bộ nhân viên, mỗi tháng chỉ phát một nửa lương, cũng chỉ phụ trách công việc giấy tờ. Công việc sẽ được gửi đến nhà cô từ trước để bản thân cô sắp xếp thời gian xử lý, tổ chức cho rằng với hiệu suất công việc của cô, trong mười ngày nửa tháng kiểu gì cũng có thể bớt thời gian ra hoàn thành một phương án.
Bộ phận tuyên truyền cho rằng trên cơ bản phương án mà Tô Tiếu Tiếu thiết kế ra đều thích hợp hơn cả một đội ngũ làm việc suốt mười ngày nửa tháng thiết kế ra, cho dù thay đổi kết hợp hai lần thì đó cũng chỉ thay đổi biên độ nhỏ, thời gian tiêu tốn tổng thể vẫn ít, bọn họ thực sự không nỡ bỏ qua một nhân tài giống như Tô Tiếu Tiếu. Quyết định này có được thông qua toàn phiếu của ban lãnh đạo, vốn dĩ phát toàn bộ lương thì người bên dưới sẽ có ý kiến, dù sao ngày nào bọn họ cũng phải ngồi làm mà tiền lương cầm được lại như cô, nhưng nếu là một nửa vậy bọn họ cũng không có ý kiến chút nào.
Hơn nữa các loại hoạt động và nhiệm vụ tuyên truyền cuối năm rất nhiều, có một trợ thủ như Tô Tiếu Tiếu cũng có thể làm ít công to.
Nếu đã như vậy, Tô Tiếu Tiếu cứ coi như kiêm chức làm việc, cho dù tiền không nhiều cho lắm nhưng tóm lại vẫn là một khoản thu nhập không nhỏ, trọng điểm là các loại phiếu, đặc biệt là mấy thứ như phiếu vải và phiếu sữa bột. Sau khi có thêm đôi long phụng thai đổi với người thế nào cũng không đủ, tổ chức đồng cảm với cô nên mỗi tháng đều sẽ phát thêm một chút phiếu cho đôi long phụng thai dùng, nhắm vào điểm này, Tô Tiếu Tiếu mới cắn răng kiên trì tiếp.
Lại thêm Cơm Nắm nhỏ thật sự là một trợ thủ siêu giỏi, có cậu bé ở nhà cô cũng thả lỏng hơn không ít, đặc biệt là bây giờ cậu bé nghỉ đông ở nhà cả ngày, cô cũng có thể bỏ ra nửa ngày để xử lý công việc của đội tuyên truyền, mấy ngày tiếp theo ngay cả bản thảo đêm hội liên hoan mùa xuân cũng được giao tới trước.
Ngày tháng trôi qua dần dần, chớp mắt đã đến tháng một năm một nghìn chín trăm bảy mươi tư, lại một cuối năm nữa sắp tới, đôi long phụng thai ngày nào cũng để lộ ngó sen đã sớm được mặc áo bông nhỏ và giày bông nhỏ mà bà ngoại làm, mặc yếm nhỏ mẹ làm và đội mũ con hổ mà tổ chức phát. Hai đứa trẻ xinh đẹp lớn hơn năm tháng tướng tá càng ngày càng khác nhau, cũng bắt đầu có tính cách của riêng mình.
1029 chữ
Chương 331: Năm tháng trôi quaThường đứa trẻ sau nửa tuổi mới tăng thêm thức ăn phụ, nhưng sữa bột đơn thuần đã không còn đủ cho dạ dày của Bánh Bao nhỏ nữa, uống xong sữa chưa qua một lúc sẽ đói gào khóc oa oa, ngay cả lượng sữa của Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ cũng đều bổ sung cho cậu bé mà vẫn không đủ. Tô Tiếu Tiếu không có cách nào khác, chỉ đành bổ sung hai bữa cháo bột cho cậu bé trước.
Xe ăn nhỏ bằng gỗ mà Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ dùng ngày trước cũng đã có tác dụng. Bánh Bao nhỏ lớn thật nhanh, đừng thấy cậu bé lớn năm tháng tuổi nhưng ngồi lên bàn ăn nhỏ còn chắc chắn hơn bé cưng lớn sáu, bảy tháng người ta. Gần đây cậu bé lẫy cũng vô cùng thuận lợi. Mùa đông mặc dày như vậy, cậu bé chỉ cần lăn một cái đã lăn qua được, còn có thể đứng dậy một cách rất vững. Tuy rằng ngồi chưa được bao lâu đã ngửa ra sau, nhưng cậu bé vẫn vui vẻ bò dậy rồi ngã xuống, lại bỏ dậy lại ngã xuống, có đôi khi chóng mặt, bò lên ngơ ngác một lúc rồi lại tiếp tục cười ha ha.
Từ sau khi Bánh Bao nhỏ có thể ăn no rất ít khóc, có đôi khi bất cẩn ngã một cái, ngã đau cũng không khóc, vô
cùng chắc chắn.
Vì vậy Bánh Bao nhỏ dạ dày đã nhảy vọt thành “đồ chơi lớn” mà hai anh trai thích nhất, có thời gian rảnh đều chơi với Bánh Bao nhỏ.
Bánh Trôi nhỏ xinh đẹp yên tĩnh thì khác hẳn, cô bé luôn lười biếng, cô bé biết lẫy nhưng lại luôn lười vận động, việc thích làm nhất chính là ngây người lắc cái chuông nhỏ trên tay mình, ngoại trừ mẹ lấy cái địu địu cô bé đến chợ mới lộ rõ vẻ vô cùng hưng phấn, tò mò đối với bất cứ thứ gì ra, thì đại đa số thời gian cô bé đều rất yên tĩnh. Ngoài ra cô bé còn vô cùng thích cha chơi với mình, nằm nhoài trên đầu vai cha ra ngoài tản bộ cũng là hạng mục mà cô bé thích nhất mỗi ngày, đáng tiếc gần đây trời quá lạnh nên cha rất ít khi mang cô bé ra ngoài tản bộ. Đừng nói là tản bộ, buổi sáng Hàn Thành cũng không có cách nào dẫn các con ra ngoài luyện tập mà chỉ có thể ở trong sân tập quyền, hiện giờ Bánh Đậu nhỏ cũng theo anh trai và cha luyện quyền, đừng thấy cậu bé không có sức lực gì, nhưng động tác ở chân nhỏ và tay nhỏ đều học theo cha đâu ra đấy, học cũng rất nhanh, còn vô cùng tiêu chuẩn.
Tô Tiếu Tiếu nấu xong cháo bột kêu Hàn Thành đi cho Bánh Bao nhỏ ăn, còn cô về phòng gọi Bánh Trôi nhỏ dậy. Hàn Thành đặt đứa nhỏ chắc chắn lên ghế ăn, hai bàn tay nần nẫn thịt của cậu bé bắt đầu vui vẻ vỗ bàn. Anh
quây cái yếm nhỏ xinh đẹp mà bà nội của Đôn Đôn làm cho cậu bé lên cho Bánh Bao nhỏ, Bánh Bao nhỏ đã nôn nóng nhìn cháo bột với vẻ thèm thuồng, sức vỗ bàn cũng lớn hơn.
Hàn Thành nắn gương mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé mà buồn cười: “Ở đâu ra sức lớn như vậy, không đau sao
con?”
Bánh Bao nhỏ nhìn chằm chằm vào bát cháo bột, “chẹp chẹp chẹp” chảy nước miếng.
“Cha ơi, để con cho ăn cho? Cơm Nắm thích nhất là cho em trai ăn, bộ dáng em trai miệng nhỏ sẽ há cái mồm to nhất ra ăn đồ ăn trông vô cùng ngon.
Hàn Thành dùng mu bàn tay thử độ ấm: “Bây giờ vẫn còn nóng, cha cho ăn tầng trên trước đã”
Hàn Thành nhẹ nhàng thổi cháo bột ở tầng trên cùng, dùng mu bàn tay thử thấy không còn nóng phỏng tay mới đút cho Bánh Bao nhỏ ăn. Bánh Bao nhỏ ngậm cái thìa ăn hết trong một miếng, lại bắt đầu đòi ăn miếng thứ hai.
Bánh Đậu nhỏ cầm khăn tay nhỏ của mình lau khóe miệng cho em trai: “Em trai, em ăn chậm một chút, không ai giành của em đâu..”
Hàn Thành rất nhanh đã cho ăn hết tầng trên cùng đó, Cơm Nắm nhỏ nôn nóng muốn đi qua tự mình đút cho ăn. Cậu bé học theo bộ dáng của cha, khi cháo không còn nóng bỏng mới cho đút cho em ăn, Bánh Đậu nhỏ ở
một bên giúp cậu bé lau miệng, Bánh Bao nhỏ ăn vô cùng nhanh, bàn tay thịt không ngừng vỗ bàn, cái vòng bạc đụng lên mặc bàn vang leng keng, cậu bé lại càng vui vẻ ăn nhanh hơn, hai anh trai hầu hạ một mình cậu bé, bộ
dáng trong nhỏ như đại gia.
Hơn nửa bát cháo bột chưa được vài thìa đã thấy đáy.
Bánh Bao nhỏ vẫn chưa no, đòi bát nhỏ còn muốn ăn nữa.
Bánh Đậu nhỏ lập tức chạy vào nhà vệ sinh nói với cha: “Cha ơi, em trai chưa ăn no, em ấy nói còn muốn ăn
nữa…”
Hàn Thành ôm đứa bé lắm mồm lên: “Em trai cũng chưa biết nói chuyện, làm sao con biết em còn muốn ăn?” Bánh Đậu nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ ra dấu: “Bởi vì con là Bánh Đậu nhỏ, em ấy là Bánh Bao nhỏ, tim của chúng con thông nhau, suy nghĩ của em trai con đều biết hết đó…”
Hàn Thành: “…”Cũng không biết Bánh Đậu nhỏ từ đâu học được suy nghĩ tinh quái như vậy.
Anh thấy Bánh Bao nhỏ mếu máo, “i a i a” đòi bát của anh trai, chỉ đành vào nhà bếp múc thêm một muôi nhỏ trong nồi đất nhỏ cho cậu bé.
1025 chữ
Chương 332: Bánh trôi nhỏAnh xoa mũ con hổ của Bánh Bao nhỏ: “Ăn chậm một chút, lượng cơm sắp vượt qua anh con rồi đấy.
Bây giờ người có lượng cơm lớn nhất trong nhà là Cơm Nắm nhỏ, Hàn Thành cảm thấy Bánh Bao nhỏ lớn thêm một chút nữa rất có khả năng sẽ vượt qua Cơm Nắm nhỏ.
Bánh Bao nhỏ cũng không nghe hiểu, cậu bé có đồ ăn là vui vẻ, thẳng đến khi nửa bát cháo bột mới thêm đó ăn xong mới thấy hài lòng thỏa mãn.
Cơm Nắm đi rửa bát, Bánh Đậu nhỏ cẩn thận giúp em trai lau miệng: “Em trai, em thật lợi hại, có thể ăn được hai
bát cơm, trong khi anh trai mới ăn được một bát thôi, khi anh trai lớn như em có khả năng còn chưa biết ăn cơm luôn đó, nhưng lần sau em có thể đừng làm bẩn yếm nhỏ được không, thời tiết lạnh như vậy, mẹ giặt yếm rất mệt, em cũng có thể bớt tè dầm một chút được không? Mẹ giặt tã cũng rất mệt đó. Nếu em đồng ý, đợi khi em
mọc răng có thể ăn thịt, anh trai sẽ nhường đùi gà cho em ăn…”
LL 77
Hàn Thành: Nếu không phải Bánh Đậu nhỏ vẫn luôn trưởng thành dưới mí mắt mình thì anh còn sắp cho
rằng con trai nhỏ bị người đánh tráo, bé trai ngày trước nho nhã yên tĩnh đến thế sao bây giờ lại nói nhiều như
vậy?
Hàn Thành còn muốn nhắc nhở yếm và tã của cậu bé phần lớn đều là do anh giặt, chứ hoàn toàn không đến phiên mẹ của cậu bé.
Anh lo lắng Bánh Bao nhỏ ngồi quá lâu sẽ không tốt cho lưng nên ôm cậu bé dậy đi lại.
Tô Tiếu Tiếu cũng đút cho em gái ăn xong đi ra ngoài, đang để cô bé nằm trên đầu vai mình nhẹ nhàng vuốt
lưng, đôi long phụng thai lần lượt nằm trên vai cha mẹ đưa mắt nhìn nhau, đều tự ợ một cách đầy thỏa mãn, hai vợ chồng lắc đầu, nhìn nhau mà cười.
Hàn Thành cũng gần đến giờ phải đi làm, anh thả Bánh Bao nhỏ lên giường trúc có lót chăn bông, duỗi tay đón Bánh Trôi nhỏ trong tay Tô Tiếu Tiếu thơm một cái.
Bánh Trôi nhỏ thích nhất là cha ôm cô bé, thơm cái là cô bé cười ngay, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, cái lúm đồng tiền xinh đẹp giống y như mẹ cũng chạy ra ngoài, nhìn cô bé mà trái tim của Hàn Thành cũng mềm nhũn. Anh đặt cô bé xuống chỗ cách Bánh Bao nhỏ xa một chút, còn không quên dặn dò: “Bánh Bao nhỏ không được bắt nạt em gái đâu đấy.
Bánh Bao nhỏ chưa bao giờ từng bắt nạt em gái không hiểu gì, cũng không so đo với cha, chỉ ở trên chăn bông nhỏ cố gắng học lẫy người đại pháp của mình.
Hàn Thành cài cúc áo cổ, Tô Tiếu Tiếu quấn khăn quàng cổ lên cổ anh: “Coi trí nhớ của em này, lần trước chị cả
nói khi nào tới ấy nhỉ?”
Trưởng học của Cơm Nắm đã cho nghỉ, Trụ Tử cũng đã theo vợ chồng Nhã Lệ về thủ đô thăm ông nội, nhưng chị cả, Đại Bảo và Tiểu Bảo vẫn chưa đến, Tô Tiếu Tiếu mới nhớ đến hỏi.
Hàn Thành kéo tay cô đặt bên môi hà hơi rồi chà xát: “Tay em lạnh quá, nhớ đeo găng tay vào, chắc hẳn muộn nhất cũng là trong hai ngày tới thôi, lần trước nói mua được vé hôm nào thì hôm đó qua.
י,
“Hôm nay em đừng ra ngoài, hôm qua anh đã dặn lão Hồ rồi, buổi trưa sẽ gửi ít thịt cừu tới đây, buổi tối nhà
mình ăn nồi canh thịt cừu, không muốn làm thì đợi anh về rồi làm sau, ăn cơm muộn một chút cũng không sao”
Hàn Thành lại nói.
Tô Tiếu Tiếu ôm anh cọ cọ: “Thịt cừu phải nấu rất lâu, đợi anh về thì muộn quá, đã đồng ý với đám trẻ tự tay nấu
cơm cho tụi nó ăn rồi, em sẽ không nuốt lời đâu, em đun nước rửa đồ sẽ không lạnh, anh tan làm thì về sớm một
chút”
Hàn Thành đáp: “Ừm, gần đây cũng không bận cho lắm, tan làm là về luôn
“Đúng rồi? Tô Tiếu Tiếu ngẩng đầu: “Sao năm nay anh không đến thủ đô công tác? Còn có thể thuận tiện đi
thăm ông nội của Trụ Tử luôn.
Hàn Thành lắc đầu: “Anh kêu người khác đi thay anh rồi, đám trẻ nhỏ như vậy, anh không yên tâm.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi thấy cũng đúng, Hàn Thành tranh thủ thời gian đi, hai vợ chồng cũng không dính lấy
nhau nữa.
Hàn Thành vừa mới rời đi, Tô Tiếu Tiếu đã nghe thấy bên ngoài sân có người hô to: “Cô ơi cô ơi, Cơm Nắm, Bánh
Đậu nhỏ…”
Còn không chỉ có một giọng nói, cô vui mừng nhìn ra ngoài, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ đưa mắt nhìn nhau, Cơm Nắm nói một câu: “Mẹ ơi, là giọng của Đại Bảo và Tiểu Bảo.
Bánh Đậu nhỏ cũng vô cùng vui vẻ, cong đôi mắt lại: “Mẹ, là anh Đại Bảo và anh Tiểu Bảo đúng không?”
Bánh Đậu nhỏ vừa nói xong đã bị Cơm Nắm nhỏ kéo đi, giống như hai mũi tên rời cung chạy ra ngoài…
Tô Tiếu Tiếu ở trong nhà nhìn đôi long phụng thai, mắt to trừng mắt nhỏ: “Hai anh lớn ở nhà bà ngoại tới rồi, lại có người chơi cùng các con rồi đấy, các con có vui không hửm?”
Đáp lại cô là Bánh Bao nhỏ thở phì phò dùng hết sức bình sinh cố gắng lật người và Bánh Trôi nhỏ dùng hết toàn bộ sức mình lắc cái lắc chuông trong tay…
1000 chữ
Chương 333: Đám nhóc tập hợpCơm Nắm xông tới ôm bọn họ: “Mợ cả, Đại Bảo, Tiểu Bảo, cháu nhớ mọi người lắm!”
Bánh Đậu nhỏ cũng chạy tới ôm bọn họ quay vòng vòng. Chừng một năm không gặp, mấy đứa trẻ vẫn thân nhau như cũ.
Tiểu Bảo ôm Cơm Nắm kêu oai oái: “Sao em lại cao như vậy? Năm ngoái rõ ràng em thấp hơn anh nhiều như vậy
cơ mà!” Tiểu Bảo so sánh, Cơm Nắm đã cao ngang cậu bé trong khi cậu bé còn hơn Cơm Nắm một tuổi. Cơm Nắm nhỏ vỗ ngực mình một cách vô cùng tự hào: “Lượng cơm của em nhiều, ngày nào cũng luyện tập với
cha nữa nên tất nhiên phải cao lớn rồi.
Tiểu Bảo ôm Bánh Đậu nhỏ xinh đẹp, dùng mũi mình cọ lên mũi cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ nhà chúng ta cũng càng
ngày càng xinh đẹp!”
Bánh Đậu nhỏ thật sự rất ưa nhìn, là loại ưa nhìn mà môi hồng răng trắng, càng lớn càng tinh tế đó.
Đại Bảo thì lại khá ngại ngùng, Cơm Nắm ôm vai cậu bé: “Chúng ta vào nhà trước rồi nói sau, mợ cả vào nhà đi ạ,
bây giờ Bánh Bao nhỏ vô cùng nghịch, lật người vài lần cũng không biết đã lăn đến đâu nên không thể rời người, mẹ cháu phải ở trong nhà trông em ấy.
Lương Hồng Mai hỏi với vẻ nghi ngờ: “Đôi long bào thai còn chưa đến nửa tuổi đã lợi hại như vậy rồi sao?”
Cơm Nắm đáp: “Bánh Bao nhỏ rất nghịch, em gái vẫn rất nhã nhặn.
Trong lúc nói chuyện cũng đã vào nhà, Tô Tiếu Tiếu đợi ở cửa, Bánh Đậu và Tiểu Bảo chạy qua ôm cô: “Cô ơi cô
oi…”
Tiểu Bảo gọi xong còn “oa” một tiếng òa khóc.
Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống ôm Tiểu Bảo và Đại Bảo, xoa đầu Tiểu Bảo: “Sao thế này?” Lương Hồng Mai bỏ đồ mang tới xuống: “Từ lúc được nghỉ Tiểu Bảo đã bắt đầu lải nhải rồi, ngày nào cũng hỏi
mẹ hỏi mấy chục lần khi nào mới được tới nhà cô, cũng lo lắng mọi người lừa nó không dẫn nó đi, mẹ bị nó hỏi
phiền quá nên đuổi nó vào huyện, ngày nào nó cũng đợi chị nghỉ làm hết.
Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười: “Lần trước là bà nội không đúng, nhưng bà nội thật sự không cố tình, cháu không thể nhỏ nhen luôn nhớ mãi chuyện này như vậy được”
Tiểu Bảo lau nước mắt, bĩu môi đáp: “Không phải cháu ghi thù mà cháu chỉ nhớ mọi người thôi. Lương Hồng Mai nói: “Tiểu Bảo thật lợi hại, đây là lần đầu tiên chị ngồi xe lửa đi xa nên chẳng hiểu gì cả, cậu bé
đã từng ngồi một lần với mẹ, có thể chỉ dẫn chị nên làm thế nào suốt toàn bộ quá trình, xuống xe lửa còn nhận
đường dẫn bọn chị tới nhà các em. Khỏi phải nói, nếu như lần trước để nó lên được xe lửa, nói không chừng thật sự dẫn Đại Bảo qua đây thật.
Tô Tiếu Tiếu đứng dậy: “Hai đứa các cháu mới lớn bao nhiêu thôi? Không có người lớn dẫn ra ngoài thì không
được, tới rồi cô cũng không cho các cháu vào cửa nhà, bằng không sẽ không nhớ lâu.
Ai biết ra ngoài sẽ gặp phải người gì chứ? Tô Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy nhất định không thể bỏ qua tiền lệ này.
Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Cháu biết rồi mà cô, lần sau bọn cháu sẽ không thế nữa.
Lực chú ý của Đại Bảo và Tiểu Bảo đã bị đôi long phụng thai thu hút qua.
Bọn trẻ liếc mắt cái đã nhìn ra được ai là em trai ai là em gái, vì thật sự giống như Bánh Đậu nhỏ đã nói, một
người giống cha một người giống mẹ vô cùng rõ ràng.
Tiểu Bảo và Đại Bảo nhoài người lên chăn bông nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ.
Tiểu Bảo không dám thở mạnh: “Em gái thật xinh đẹp, lớn lên giống y như cô vậy, Bánh Bao nhỏ cũng đẹp, Bánh
Bao nhỏ có hơi giống Cơm Nắm và Bánh Đậu, nhưng sao Bánh Bao nhỏ lại béo như vậy? Có phải ở trong bụng cô giành ăn với em gái không?”
Cơm Nắm gật đầu đáp: “Bánh Bao nhỏ khá ăn nhiều cho nên lớn nhanh
Đại Bảo nói: “Con gái của cô hiển nhiên phải giống cô rồi, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ giống chú nên tất nhiên
Bánh Bao nhỏ cũng giống chú.
Tiểu Bảo chun mũi, bảo: “Chưa chắc đâu nha, Bé Út không giống cha em, cũng không giống em, xấu lè, chẳng
biết giống ai nữa”
Nói ra cậu bé cũng hơi nhớ em trai thối rồi.
Cơm Nắm bảo: “Lúc nhỏ con nít đều rất xấu cả mà, chăm chút là đẹp ngay thôi, dù sao lúc các em còn nhỏ, em
cũng không nhìn ra được tụi nó giống ai nữa.
Bánh Đậu nhỏ không đồng ý: “Nhìn ra được mà, em liếc mắt cái đã nhìn ra được, em gái từ nhỏ đã xinh giống
mẹ, còn có cả lúm đồng tiền nhỏ nữa, Bánh Bao nhỏ cũng đẹp trai giống em…” Cơm Nắm bảo: “Mẹ còn không nhìn ra được, chỉ có em là nhìn ra được thôi, đó là em đoán mò”
Bánh Đậu nhỏ ra sức lắc đầu: “Em và em trai em gái có cảm ứng tâm linh, em liếc mắt là biết ngay!” Cơm Nắm nắn gương mặt của em trai: “Em còn chém gió này!”
Bánh Đậu nhỏ đánh vào tay cậu bé: “Em không chém gió, anh trai xấu, em không bao giờ chém gió, anh mới
chém gió thì có!”
1026 chữ
Chương 334: Lưu loátTiểu Bảo vô cùng ngạc nhiên: “Bây giờ mồm mép của Bánh Đậu nhỏ đã trơn tru như vậy rồi sao?”
Cơm Nắm buông Bánh Đậu nhỏ ra, bực bội bảo: “Vô cùng biết ăn nói ấy chứ, từ sáng đến tối chỉ biết chọc tức
em.”
Lương Hồng Mai lắc đầu, cầm đồ mang từ nhà tới ra: “Cũng may khi em ở cữ mẹ không cho tụi nó qua, trẻ con trong nhà đông cái là vô cùng ồn ào, đầu óc chị cũng ong hết lên rồi đây này, thế này làm khó em quá. Tô Tiếu Tiếu rót ba bát sữa mạch nha mang tới, đưa cho cô ta một bát: “Quen là ổn ngay ấy mà, chị uống một
hớp cho nóng người trước đi, Tiểu Bảo Đại Bảo cũng qua đây uống một bát đi”
Lương Hồng Mai nhìn vào bát: “Sữa mạch nha? Chị không uống đâu, để lại cho các con uống, chị uống nước lọc
là được rồi.
Tô Tiếu Tiếu đẩy về: “Thi thoảng uống không sao, cũng không phải ngày nào cũng uống”
Cơm Nắm bảo: “Sáng nay cháu và Bánh Đậu đã uống rồi ạ, mợ cả và các anh cứ uống đi ạ”
Lương Hồng Mai không từ chối nữa, cô ta từng tuổi này rồi vẫn là lần đầu tiên uống sữa mạch nha, nhà cô út
thật tốt. “Trong nhà đều ổn cả chứ? Chị hai và Bé Út có khỏe không?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Lương Hồng Mai uống xong một bát sữa mạch nha, cả người đều ấm cả lên, cô ta gật đầu: “Khỏe, đều khỏe hết,
vợ chồng thằng hai đều muốn có con gái, sinh con trai cũng không được vui cho lắm” Cô ta lắc đầu: “Nhà họ Tô chúng ta cũng không biết phong thủy kiểu gì, nhà người ta Gọi Em Trai, Mời Em Trai,
Dẫn Em Trai đều có một lượt, chỉ không cầu được con trai, còn nhà họ Tô chúng ta lại không cầu được con gái,
chỉ có em là có phúc nhất, thai đầu đã là song sinh rồi.
Tô Tiếu Tiếu nhìn đôi long phụng thai với vẻ hài lòng: “Phúc của em quả thật rất tốt, em cũng không ngờ bọn trẻ
lại ra cùng nhau.