Suy
nghĩ ban đầu của Tô Tiếu Tiếu là nam nữ dạy tốt đều như nhau cả dù sao cũng chỉ sinh một đứa, nhưng không ngờ lại là một thai hai bé, con trai con gái đều đủ cả, đại khái là vì vận khí của nữ xuyên không tốt cho nên
cho dù cô không có bàn tay vàng gì cả, nhưng cô vẫn tin cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn. Tiểu Bảo uống xong sữa mạch nha mới nhớ ra Trụ Tử: “Đúng rồi, Trụ Tử nhỏ đâu rồi?”
Cơm Nắm đáp: “Anh ấy tới thủ đô thăm ông nội mình rồi, đại khái phải khoảng đầu tháng tư mới về cơ, các anh ở
lâu một chút là có thể đợi được anh ấy trở về” Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : ebookshop.vn
Tiểu Bảo cũng không có khái niệm gì về thủ đô, chỉ từng nghe nói tới: “Thủ đô cơ á, có phải là nơi mà chú mang
kinh bát kiện về không?”
Năm ngoái Tô Tiếu Tiếu từng mang kinh bát kiện về thôn Tô Gia một lần nói với bọn trẻ, Tiểu Bảo vẫn còn nhớ
rất rõ.
Cơm Nắm gật đầu, đáp: “Đúng vậy, rất xa cơ, sau này chúng ta có cơ hội cũng có thể theo Trụ Tử đi chơi, chúng
ta muốn đi dì Nhã Lệ cũng sẽ dẫn chúng ta qua đó.
Tiểu Bảo gật đầu: “Mẹ của Trụ Tử là dì Nhã Lệ xinh đẹp phải không?”
Cơm Nắm nghiêng đầu nhìn Tô Tiếu Tiếu, nói một cách vô cùng khẳng định: “Mẹ xinh nhất!”
Tiểu Bảo cũng gật đầu: “Ừm, cô xinh nhất, em gái cũng xinh!”
Đại Bảo và Bánh Đậu đều gật đầu: “Cô/ mẹ và em gái xinh nhất!”
Lương Hồng Mai nghe cuộc đối thoại của bọn trẻ mà vô cùng buồn cười, ở trong mắt bọn trẻ chẳng ai có thể
so được cô, cô ta nói với Tô Tiếu Tiếu: “Cuối năm là lúc xưởng lương thực bận nhất, chị vất vả lắm mới xin nghỉ
được vài ngày, muộn nhất là hôm sau phải đi rồi, Tiểu Bảo và Đại Bảo có thể ở lại tới trước khi khai giảng, nhưng
mà đến lúc đó ai đưa bọn trẻ về mới là vấn đề.”
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi: “Không sao, đến khi đó Hàn Thành không thể phân thân thì kêu Triệu Tiên Phong sắp
xếp cho anh lính đưa về cũng được, cả đi lẫn về cũng chỉ mất hai ba ngày thôi”
Lương Hồng Mai gật đầu: “Vậy cũng được, nếu thực sự không được thì đến lúc đó chỉ có thể kêu cha Tiểu Bảo
qua đón thôi”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Nếu anh hai muốn tới chơi vài ngày cũng được, chị về hỏi ý anh ấy xem.
Lương Hồng Mai ra ngoài rửa tay rồi về lại ngồi trên chiếu, mỗi tay ôm một long phụng thai, nhét vào trong túi
của bọn trẻ mỗi người một bao lì xì: “Nào nào nào, để mợ xem Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta
nào”
Bánh Bao nhỏ cho rằng lì xì có thể ăn nên trực tiếp cầm lên nhét vào miệng, dọa cho Lương Hồng Mai vội vàng
giành lại nhét lại vào túi nhỏ của cậu bé: “Bánh Bao nhỏ, cháu cũng thật nhanh tay, giấy đỏ không thể ăn được
đâu?
Bánh Trôi nhỏ cong đôi mắt lại cười với mợ, nhìn Lương Hồng Mai với vẻ tò mò: “Bánh Trôi nhỏ của chúng ta
thật đẹp, mũi giống Hàn Thành, mắt và miệng đều giống em, ôi, còn có lúm đồng tiền nữa này.
Có Lương Hồng Mai giúp chăm trẻ nên Tô Tiếu Tiếu có thể chuyên tâm đi chuẩn bị cơm trưa.
1051 chữ
Chương 335: Bữa cơm đoàn tụThịt dê phải chiều mới có thể mang tới đây, thứ có thể ăn trong nhà cũng chỉ có hải sản và đồ sấy khô, thời tiết
lạnh như vậy, Tô Tiếu Tiếu dứt khoát nấu một nồi cơm niêu đất, dù sao đám trẻ cũng đều thích ăn. Cô bỏ một ít dầu ăn và muối ăn trong gạo đã vo xong rồi đặt lên bếp lửa đun đến khi chín gần tám phần mới thêm vịt muối, lạp xưởng, cá muối, nấm hương khô đã ngâm cho nhạt một chút lên trên, cuối cùng thêm một ít
gừng thái lát, rắc thêm ít đường trắng vào chỉnh vị rồi đậy nắp lại nấu chín, khi bắc nồi ra lại rưới ít xì dầu vào là
được.
Sắp đến trưa, Hàn Thành phái người về nhà nói tạm thời có ca phẫu thuật nên buổi trưa không về ăn cơm được. Lương Hồng Mai nhặt ít cải dầu trong vườn rau đi rửa sạch rồi cầm tới, nghe đến đây mới biết công việc ở bệnh viện vất vả bao nhiêu: “Ngày nào chú cũng bận như vậy sao? Ngay cả cơm trưa cũng không ăn được?” Tô Tiếu Tiếu rưới một vòng xì dầu lên cơm niêu đất đã nấu xong, lắc đầu đáp: “Cũng không phải ngày nào cũng bận như vậy, thi thoảng có tình hình đột phát cũng không có cách nào khác, cứu người quan trọng hơn.Lương Hồng Mai gật đầu, bỏ cải dầu vào trong nước sôi luộc chín rồi vớt ra, thấy Tô Tiếu Tiếu lại rưới một vòng dầu lạc lên trên, cô ta đau lòng đến nhíu mày: “Vịt muối và thịt muối đã rất nhiều dầu rồi, đừng lãng phí dầu thêm nữa”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Không phí chút nào cả, cải dầu không có dầu thì không xanh, lại còn chát nữa, dầu trong nhà không khan hiếm như ở quê, đủ nên chị cứ yên tâm
Lương Hồng Mai cảm thán thức ăn ở nhà cô út thật tốt, một vòng bên trên nồi cơm niêu đất đó toàn là thịt, ngửi vào mà khiến người thèm rỏ dãi ba tấc.
Tô Tiếu Tiếu gắp đồ sấy lên trước, cơm thì đảo đều, miếng cháy ở đáy nồi ngấm dầu vô cùng thơm, đám trẻ đều thích cháy nên Tô Tiếu Tiếu chia cháy đồng đều vào trong bát của mỗi đứa trẻ, bát của ba đứa lớn lớn hơn còn của Bánh Đậu thì nhỏ hơn một chút, lượng cơm của Cơm Nắm lớn nhất nên Tô Tiếu Tiếu xới thêm ít cơm cho cậu bé, tất cả mọi người đều được chia thịt như nhau, trong bát cơm của Cơm Nắm gắp thêm ít cải dầu, Hàn Thành không về ăn, Tô Tiếu Tiếu xới thêm một ít so với bình thường, trong nồi còn thừa lại một bát cơm, đợi ai chưa ăn no thì xới thêm cơm là được.
Lương Hồng Mai biết thói quen của nhà họ Tô, không có đạo lý để lại toàn bộ thịt cho trẻ con ăn mà đều phải
phân chia đồng đều. Khi vợ chồng bọn họ và Đại Bảo ăn cơm sẽ theo bản năng nhường Đại Bảo ăn nhiều thịt hơn một chút, nhưng Tô Tiếu Tiếu, người lớn ở nhà họ Tô và trẻ con đều như nhau, có chia nhiều thì trẻ con cũng sẽ gắp về cho người lớn.
Mấy đứa lớn bưng bát cơm ăn vô cùng ngon miệng, Tiểu Bảo đã rất lâu rồi chưa ăn cơm mà cô nấu, cắn miếng cháy cũng thấy thơm, ngon đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra: “Vẫn là cơm cô nấu ngon nhất!”
Lương Hồng Mai trêu chọc cậu bé: “Bà nội cháu nghe thấy sẽ buồn lắm đó.
Bà nội không ở đây nên Tiểu Bảo cũng chẳng lo: “Bà nội nấu cũng ngon nhưng không nỡ thêm dầu, cô nấu cải dầu nhiều ngon hơn.
Đại Bảo cũng chưa từng ăn món nào ngon như vậy: “Cô ơi, thật sự thơm lắm ạ, mẹ, sao thịt muối nhà mình làm lại không thơm như vậy?”
Lương Hồng Mai gật đầu: “Mẹ học được rồi, sau này có thịt muối cũng sẽ làm như vậy cho con ăn.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Cơm niêu đấy phải mùa đông ăn mới thơm nhất, mùa hè ăn sẽ không ngon như vậy, đúng rồi, trong nồi vẫn còn cơm, mấy đứa ăn không đủ thì tự mình lấy thêm nhé.
Dạ dày vương Cơm Nắm nhỏ vẫn chưa ăn no đã giơ tay ngay đầu tiên: “Con muốn thêm cơm!”
Mấy đứa trẻ khác cũng giơ tay theo: “Cháu cũng muốn thêm cơm!”
Trẻ con trong nhà đông nên náo nhiệt, mùa đông quá lạnh cũng lười ra ngoài nên sau khi lũ trẻ ngủ trưa đều sẽ ngồi trên chiếu trúc chơi cờ nhảy, Bánh Đậu nhỏ nhìn nhiều cũng biết chơi, em gái cũng chỉ nhìn một cách yên tĩnh, lắc cái vòng chuông nhỏ của mình chơi. Còn vua phá đám Bánh Bao nhỏ cảm thấy hứng thú với tất cả mọi thứ thi thoảng sẽ bò qua duỗi bàn tay thịt nần nẫn của mình tới làm loạn một chút.
Bị các anh trai phát hiện sẽ ôm đến một góc xa nhất, chưa qua được bao lâu người ta lại lăn qua, lại bị anh trai ôm về, cậu bé lại lăn tới làm loạn tiếp, cũng không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, lượng vận động quá nhiều nên dễ đói, uống xong sữa chưa bao lâu lại bắt đầu kêu gào đòi ăn cháo bột.
Lương Hồng Mai phụ trách cho cậu bé ăn cháo bột quả thực cũng bội phục, đứa trẻ chắc chắn ngồi ở nơi đó ăn từng miếng rất ngon, chưa từng thấy bọc nhỏ nào dễ chăm như vậy, cho ăn không khóc cũng không làm loạn, mấu chốt là bọc nhỏ này mới hơn năm tháng tuổi mà thôi. Em gái nhã nhặn lớn lên hơi chậm một chút nhưng cũng không khóc không nháo, khiến cô ta lại một lần nữa cảm thán cô út thật có phúc.
1012 chữ
Chương 336: Cuộc sống thay đổiTô Tiếu Tiếu thật sự rất muốn dẫn Lương Hồng Mai đi dạo trong thị trấn nhỏ nhưng trời quả thật quá lạnh giá. Buổi chiều lão Hồ đưa thịt cừu qua, Lương Hồng Mai cũng thầm lấy làm kỳ lạ: “Nhân viên ở xưởng chế biến thịt các em đều dễ ở chung như vậy sao? Còn gửi hàng đến tận cửa?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không phải, ngày trước em từng dạy thay lớp con trai của lão Hồ một khoảng thời gian, Cơm Nắm, Trụ Tử và con trai anh ta có quan hệ tốt, đợt Hàn Thành đi thủ đô công tác em thật sự bận quá, lão Hồ có lòng tốt giữ lại thịt cho em, có đôi khi là Cơm Nắm nhắc trước một ngày với con trai của anh ta, nói muốn ăn gì đợi khi lão Hồ tan làm về nhà thuận đường sẽ đưa qua cho em, dần dà cũng thành thói quen, bắt đầu từ lúc em mang thai có đồ tốt gì cũng giữ lại cho em hết.
Lương Hồng Mai hiểu ra: “Người ở chỗ các em thật tốt, bên ngoài còn đang loạn lắm, hiện giờ không biết có phải là ảo giác của chị hay không mà cứ cảm thấy bắt đầu từ năm nay đã bình yên hơn một chút rồi, không còn bắt
người lung tung như trước đây nữa, người bán đồ ở chợ đen cũng dần nhiều hơn.
Từ sau khi Tô Chấn Trung bắt đầu nắm quyền tài chính trong nhà, mẹ Hồng Mai cũng tới làm loạn mấy lần, dù sao cũng đã trở mặt với nhau rồi, Tô Chấn Trung nói một câu nhiều năm như vậy vẫn chưa lấy đủ đồ ở nhà bọn họ hay sao? Trên đời này cũng không có đạo lý con rể giúp mẹ vợ nuôi hai đứa con trai, tôi cũng trên có người già dưới có con nhỏ, bà còn tiếp tục làm loạn như vậy nữa tôi chỉ có thể đi báo với đơn vị của Hồng Vệ và Hồng Quốc, hỏi xem có phải bọn họ không thể nuôi nổi bà mẹ như bà, cần phải cứ dăm ba ngày lại tới chỗ một đứa con rể nghèo túng như tôi tống tiền hay không?
Mọi người đều biết nhà mẹ Hồng Mai là người thế nào, lời này truyền tới tai anh trai của Lương Hồng Mai là Lương Hồng Vệ và em trai Lương Hồng Đảng, biết đã đụng tới giới hạn của Tô Chấn Trung rồi, cũng lo lắng Tô Chấn Trung thật sự sẽ tới đơn vị bọn họ làm loạn nên cũng không còn giống như ngày trước giật dây mẹ Hồng Mai tới cửa tống tiền nữa, lúc này ngày tháng mới xem như bình yên được.
Thức ăn trong nhà Tô Chấn Trung cũng dần dần tốt lên, cũng tiết kiệm được một khoản nho nhỏ, mỗi tháng ít nhất sẽ cắt hai ba lần thịt về thôn Tô Gia để hiếu kính cha mẹ. Lương Hồng Mai vốn là một người rộng lượng, càng ngày càng thoải mái theo thời gian. Tô Chấn Trung đối xử với cô ta cũng càng ngày càng tốt, dường như lại trở về cuộc sống thời kỳ cấp ba, chẳng qua là có thêm một Đại Bảo nữa mà thôi. Đại Bảo cũng không vâng vâng dạ dạ giống như ngày trước nữa mà hoạt bát sáng sủa hơn rất nhiều. cô ta thật sự hối hận vì đã không sớm để Tô
Chấn Trung lo liệu việc nhà, trước đây thật đúng là đánh mất lương tâm, cô ta cũng không muốn trải qua cuộc sống chết tiệt như quỷ đả tường không thấy được điểm kết đâu đó nữa.
Tô Tiếu Tiếu biết đây không phải ảo giác của Lương Hồng Mai, trải qua một hai năm nữa, người được sửa lại án sai trở về thành phố và người bán đồ ở chợ đen chỉ có càng ngày càng nhiều hơn, thanh niên trí thức trước và sau khi thi đại học cũng sẽ lần lượt về thành phố, tuyên bố sự chấm dứt của thời kỳ đặc thù này.
Nhưng những lời này hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu không thể nói với Lương Hồng Mai được, ngược lại nghĩ đến hỏi cô ta: “Mấy phần tử trí thức sống phía sau nhà chúng ta ở thôn Tô Gia bây giờ thế nào rồi chị?” Lương Hồng Mai đáp: “Chị thấy vẫn như cũ cả, không qua lại với người của đại đội, cũng không tính là thân thiết với nhà chúng ta, cụ thể thì em phải hỏi Đại Bảo và Tiểu Bảo, hai đứa này rất thích chạy qua nhà bọn họ. Mỗi cuối tuần Đại Bảo đều về thôn Tô Gia, Tiểu Bảo thích dẫn thằng bé chạy tới nhà đó, mới đầu chị còn lo lắng sẽ rước phải phiền phức, nhưng sau này thấy bọn họ chỉ dạy học viết chữ, trí thức cao đúng là trí thức cao, bọn họ thật sự rất lợi hại, Tiểu Bảo thì không nói, đứa trẻ này rất lanh lợi, thứ mà Đại Bảo hiểu cũng ngày càng nhiều hơn, chữ cũng viết càng ngày càng đẹp ra, cũng không xảy ra chuyện gì kỳ quái cả, nên chị cũng không quan tâm.
Cha mẹ đối với bọn họ vẫn rất tốt, bọn họ không biết trồng rau và trồng lương thực phụ nên mẹ luôn đưa tới nhà bọn họ, ngày lễ ngày tết trong đội phát thứ gì, cha cũng chưa bao giờ từng quên một phần của bọn họ. Xưa nay cha mẹ vốn tôn trọng phần tử trí thức, chắc hẳn cũng có ý cảm ơn bọn họ đã dạy Đại Bảo và Tiểu Bảo, em hỏi như vậy sẽ không phải bọn họ có vấn đề gì đấy chứ?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không, không, bọn họ rất tốt.
1011 chữ
Chương 337: Thịt cừuTình hình này cũng giống như trong tưởng tượng của Tô Tiếu Tiếu, chỉ cần bọn họ bình yên trải qua một hai năm nữa là có thể về lại trường học tiếp tục dạy học, sau đó an hưởng tuổi già.
Buổi tối ăn canh thịt cừu, người phương nam nấu thịt cừu thích bỏ mấy nguyên liệu thanh mát như cà rốt và mía ngọt vào, đáng tiếc thời buổi này muốn tìm đủ những thứ này cũng không dễ. Tô Tiếu Tiếu cũng không cưỡng cầu, dù sao nguyên liệu nấu ăn tốt có nấu thế nào cũng ngon cả. Nước đun sôi cho rượu, gừng thái lát vào khử tanh, lại nhặt một ít táo đỏ, long nhãn trong nhà, rồi thêm vỏ trái cây vào trong đun chậm cho mềm là đã vô
cùng thơm rồi.
Đợi đun gần chín mới đi ra vườn rau nhổ cà rốt bỏ vào rồi nấu thêm nửa tiếng nữa, một hớp canh đó thật sự trong veo không nói thành lời.
Buổi chiều Hàn Thành về nhà rất đúng giờ, vừa đi vào sân đã ngửi thấy mùi thức ăn nồng nàn, trong nhà truyền tới tiếng cười vui vẻ của đám trẻ, anh còn thấp thoáng nghe được cả tiếng của Tiểu Bảo.
Hàn Thành đi vào nhà bếp thấy Tô Tiếu Tiếu và Lương Hồng Mai đang bận việc: “Chị cả”
“Chú về đúng lúc, sắp có thể dọn cơm ăn rồi? Lương Hồng Mai nhìn chú có dáng vẻ hiên ngang, cao lớn giống như cây bạch dương nhỏ lại bắt đầu cảm thán gen nhà này mạnh, cô út và chú lớn lên xuất chúng nên trẻ con trong nhà đứa nào cũng xuất chúng cả.
Hàn Thành: “Bưng nồi này qua sao? Để anh cho.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Anh vẫn nên vào nhìn các con trước đi, anh bưng cái nồi nóng như vậy, lỡ như Đại Bảo và Tiểu
Bảo không để ý đụng vào người anh thì không được.
Hàn Thành nghĩ ngợi thấy cũng đúng, lập tức quay người đi vào nhà.
“Vừa nhìn chú là đã biết ngày nào cũng giúp em làm việc rồi” Lương Hồng Mai bảo.
Tô Tiếu Tiếu: “Nhà là của mọi người, nào có chuyện ai giúp ai gì đâu? Không phải anh em ở nhà ngày nào cũng
làm việc hay sao?”
Lương hồng Mai vừa cười vừa đáp: “Cha mẹ các em chịu khó, con cái dạy dỗ ra cũng rất chịu khó.
Anh em ở nhà Lương Hồng Mai không làm việc, trước khi gả đi đều là một mình cô ta làm hết, đến nhà họ Tô trên cơ bản có việc đều là làm chung, nghĩ đến vì nhà mẹ đẻ làm ầm lên khiến Tô Chấn Trung suýt chút nữa ly
hôn với cô ta mà trong lòng lại sợ hãi, có cho cô ta về năm mười tám tuổi chọn lại cũng không thể gả được cho một gia đình tốt như nhà họ Tô, cô ta thầm nhắc nhở mình sau này không thể hồ đồ thêm nữa. Người mà Tiểu Bảo và Đại Bảo tôn sùng nhất chính là chú cao lớn mặc quân trang, giống như Tô Tiếu Tiếu dự liệu, hai đứa trẻ thấy Hàn Thành lập tức ném loạn bàn cờ vọt tới ôm chân chú.
Hàn Thành cúi người một tay bế một đứa, bé trai bảy tám tuổi nuôi rất chắc chắn, nếu không phải sức của anh
lớn thì thật sự không bế lên được.
Hàn Thành áng chừng: “Đều nặng lên rồi, cũng cao hơn rồi.
Đại Bảo và Tiểu Bảo ôm cổ chú: “Chú ơi chú ơi, chúng cháu nhớ chú lắm.
Hàn Thành thả hai đứa trẻ xuống đất, mỗi tay xoa mái đầu nhỏ của một đứa: “Vậy ở lâu một chút đi, quay đây
giúp dọn cơm nào.
Hàn Thành đi vào bếp bưng nồi thịt cừu ra, ba đứa lớn mỗi người bưng hai cái bát lon ton đi theo phía sau Hàn
Thành.
Nồi đất miệng nông sôi ùng ục trên bếp, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi thịt cừu khiến đám trẻ thèm chảy nước miếng.
Tô Tiếu Tiếu rắc một ít lá cần tây vào trong, mỗi người uống nửa bát canh thịt cừu trước cho ấm người trước, rồi lại bỏ ít đậu phụ đã ngâm xong vào trong đậy nắp lại đun một lúc nữa.
Nước canh trắng ngà vừa tươi vừa ngọt bốc lên hơi nóng vào thẳng dạ dày, khiến cảm giác thèm ăn của người trong nhà đều tăng lên.
Tô Tiếu Tiếu múc một nửa bát canh thịt cừu đã gạn sạch dầu, chỉ thêm một chút xíu muối vào, đợi nguội một chút, vào miệng vừa ăn mới cho Bánh Bao nhỏ uống một chút, dạ dày của em gái hơi yếu nên tạm thời không cho ăn mấy thứ này trước.
Nước chấm của thịt cừu phương nam chính là chao thêm chút hành thái, rau thơm và đường trắng đơn giản nhất, hơi chấm một chút đã có thể làm nổi bật vị tươi của thịt cừu rất ngon rồi.
Tô Tiếu Tiếu kêu Lương Hồng Mai rửa chút rau sống tươi bỏ lên trên, định để đến cuối mới ăn sau.
Bốn đứa trẻ xếp hàng bưng bát của mình đi vào nhà bếp xới cơm lương thực phụ, xới xong cơm của mình còn
xới luôn cho cả người lớn.
Hàn Thành đứng dậy mở nắp nồi đặt sang một bên, đợi anh ngồi xuống, Tô Tiếu Tiếu tuyên bố: “Nồi thịt cừu đầu tiên trong mùa đông này, mấy đứa nhỏ động đũa đi!”
Đàn con đã sớm chảy nước miếng, gắp những miếng sườn cừu nửa nạc nửa mỡ mang theo cả da chấm thêm một
ít nước sốt đậu lên men, nóng lòng muốn đưa lên miệng thử ngay.
Đám trẻ đều sắp cảm động đến phát khóc luôn rồi.
1039 chữ
Chương 338: Ở lại đón tếtCơm Nắm: “Mẹ ơi món này ngon quá trời luôn, con thật sự muốn ngày nào cũng được ăn thịt cừu.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau: “Món cô làm thật sự quá ngon!”
Bây giờ Tiểu Bảo đã tiếp nhận vị trí của anh trai, cậu bé nói: “Con xin tuyên bố món thịt cừu mẹ nấu là món ngon
số một…”
Lương Hồng Mai phục sát đất tay nghề của cô út, đã ăn ngon đến mức không nói được thành lời.
Bánh Bao nhỏ đúng như ý nguyện được thử một hớp canh thịt cừu đầu tiên trong cuộc đời, từ đây mở ra cánh
cửa lớn đến thế giới vị giác mới của cậu bé, sau này ăn cháo bột cũng sẽ nổi cáu một lúc, đợi khi xác định không
có canh thịt cừu uống mới chịu há to mồm ăn cháo bột, trưởng thành rồi chắc chắn lại là một đứa trẻ vô cùng
lanh lợi nữa.
Sáng hôm sau nhân lúc Hàn Thành còn chưa đi làm, Tô Tiếu Tiếu dẫn Lương Hồng Mai đi một chuyến tới chợ,
còn đi tới chợ đen ở dưới gầm cầu mua đủ thứ đồ, sau đó dẫn cô ta đi đến phường dệt người câm điếc đó mua
một khúc vải bông.
Một chuyến đi này Lương Hồng Mai quả thật được mở mang tầm mắt.
“Chị nói sao bên các em chẳng thiếu thứ gì hết, hóa ra vật chất lại phong phú như vậy, thật sự muốn mua gì
cũng có”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Hiện giờ cũng xem như thoải mái hơn rồi, năm ngoái còn rất nghiêm
Ở đây giống như ở công xã Tô Gia, đồ bán ở chợ đen cũng nhiều chủng loại hơn trước đây rất nhiều, mấy thứ
như gà vịt giết sẵn cũng nhiều hơn không ít. Thời buổi này nhát gan thì chết đói, to gan mới no bụng được,
Tô Tiếu Tiếu còn nghi ngờ có người lén mở trang trại chăn nuôi ở nhà nên mới có nhiều gà vịt bán đi như vậy, thường thì các hộ gia đình không thể nuôi được nhiều đến vậy.
Lương Hồng Mai nhắc tới một giả thiết to gan: “Cô út, em nói xem cứ tiếp tục như vậy liệu rằng đến lúc đó mua
đồ cũng không cần phiếu không?”
Tô Tiếu Tiếu thầm nghĩ qua vài năm nữa quả thật sẽ từ từ khôi phục kinh tế thị trường, không những mua đồ không cần dựa vào phiếu mà sau khi cải cách mở rộng, kinh tế bắt đầu tăng trưởng, quốc gia sẽ dùng thời gian
mấy chục năm đi hết con đường mà các nước phương tây xa xôi mất mấy trăm năm để đi, rất đáng tự hào.
Đương nhiên những chuyện này Tô Tiếu Tiếu đều không thể nói, mà chỉ mập mờ bảo: “Cuộc sống chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn, tóm lại cứ để đám trẻ trong nhà đi học chăm chỉ, đợi sau này khôi phục kỳ thi đại học thì học đại học, góp một phần sức trong công cuộc xây dựng bảo vệ tổ quốc.
Cô út và chú đều là người học nhiều hiểu rộng, bọn họ đều chú trọng việc học của con cái như vậy, có thể lên
được đại học hay không nghe theo bọn họ cũng không sai, Lương Hồng Mai gật đầu: “Được, chị nhất định sẽ đốc thúc con chăm chỉ học hành.
Sáng hôm sau Lương Hồng Mai phải lên xe lửa, ngoại trừ một ít đồ ăn ra, Tô Tiếu Tiếu kêu cô ta mang cả khúc
vải đó về luôn, để cô ta và chị hai cùng may quần áo mới. Vải trong nhà đều nhường hết cho chồng và các con,
hai chị dâu này cũng chưa từng được mặc quần áo mới gì.
Lương Hồng Mai sờ vải bông tốt, thầm nghĩ tìm khắp toàn bộ công xã cũng không có cô út nào tốt như vậy. Mấy đứa lớn cùng tiễn Lương Hồng Mai tới trạm xe lửa, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều ở lại đón tết.
Khả năng tự lo liệu việc sinh hoạt của Đại Bảo và Tiểu Bảo rất mạnh, trong nhà có việc gì cũng giúp làm, sau khi
có thêm hai trợ thủ tốt này, mấy việc như quét sân quét chuồng gà, cho gà ăn, tưới rau, nhóm lửa này đều không
cần nói, ngoại trừ Bánh Trôi nhỏ đúng giờ uống sữa cần tìm Tô Tiếu Tiếu ra, thì những việc thay tã, giặt tã, đút sữa, đút cháo bột gì đó toàn để mấy anh trai lo liệu.
Nếu không sao người ta luôn nói nuôi một đứa trẻ là việc khó nhất chứ, nếu trẻ con trong nhà hiểu chuyện, lớn
nhỏ cùng nhau chơi, lớn chăm sóc nhỏ, Tô Tiếu Tiếu ngoại trừ mua thêm ít thức ăn, khi nấu cơm thêm chút gạo
trắng và hoa màu vào, thì những việc khác đều không cần cô lo mà có thể dành ra nửa ngày để đọc sách, cuộc sống này thật sự cũng bớt lo rất nhiều.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Tiếu Tiếu đón năm mới ở bộ đội, Hàn Thành cũng không có khái niệm gì về tập tục năm mới, nên cô muốn làm thế nào thì làm như vậy.
Cô phỏng theo tập tục ở thôn Tô Gia, ngày hai mươi tám dọn nhà, ngày mươi chín rán bánh nhúng, ba mươi dán
câu đối xuân, buổi tối đặt tiền mừng tuổi cho lũ trẻ, không giờ sáng mùng một đốt pháo, buổi sáng phát tiền lì xì, ăn một bữa chay tịnh, rồi mùng hai ăn gà trống đón tết.
Năm ngoái Hàn Thành đón năm mới xin nghỉ dài nên năm nay chủ động trực ban để những đồng nghiệp khác được nghỉ dài hơn về quê đón tết, nhưng hôm hai mươi lăm trong năm anh xin nghỉ một ngày để lái xe đưa Tô
Tiếu Tiếu và đám trẻ vào thành phố mua sắm đồ tết.
999 chữ
Chương 339: Ngồi xeĐôi long phụng thai nửa tuổi đã có thể ngồi vững nhưng Bánh Trôi nhỏ khá lười, có thể nằm đều không muốn
ngồi, Bánh Bao nhỏ thì khác hẳn, có thể ngồi thì không muốn nằm, thật sự để cậu bé lăn lê bò toài khắp cả nhà
đã không có góc nào cậu bé chưa tới.
Hàn Thành chỉ đành làm rào chắn bằng trúc giống như của Cháo Bột Mì Cơm, dùng vải vụn chăn nát gì đó bọc lại quây cậu bé lại trong chiếu, bằng không lơ là một cái cũng không biết cậu bé đã bò tới đâu. Bánh Trôi nhỏ nửa tuổi càng ngọt ngào càng thích cười hơn, cô bé nhỏ bụ bẫm càng ngày càng xinh xắn, gương
mặt nhỏ trắng trẻo với cái cằm nhỏ hơi nhọn, đôi mắt to long lanh, khi chớp hàng mi dài vừa mở vừa khép lấp lánh khiến người thương yêu, cô bé nhỏ cũng bắt đầu ăn cháo bột và nước cháo, mới đầu có hơi nóng nảy một chút, các anh cho cô bé đồ chơi nhỏ, nếu không thích sẽ thuận tay ném đi thật xa.
Lần đầu tiên đôi long phụng thai ngồi xe đi xa, cả người đều được bọc kín kẽ từ trên xuống dưới. Lũ trẻ tranh
nhau ôm Bánh Trôi nhỏ, chỉ có Bánh Đậu nhỏ cho rằng em trai là mình chọn mới giành ôm Bánh Bao nhỏ, đáng tiếc Bánh Bao nhỏ quá nặng nên Bánh Đậu nhỏ không thể bế được.
Ba đứa trẻ ở ghế sau bàn bạc với nhau thứ tự ôm Bánh Trôi nhỏ, dùng oẳn tù tì để quyết định ai bế trước, kết
quả Cơm Nắm nhỏ thắng, giành được tư cách bế em đầu tiên, Tiểu Bảo thua rồi, cậu bé là người được bế cuối cùng, nhìn em gái được Cơm Nắm nhỏ ôm trong lòng mà thèm thuồng.
Bánh Bao nhỏ cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ, ngồi trong lòng mẹ cũng không yên cứ đòi đứng lên nhảy, đứa
trẻ còn nhỏ, nếu quá nhỏ đứng thẳng dễ biến thành chân vòng kiềng, Tô Tiếu Tiếu không cho cậu bé đứng nhảy thì cậu bé ngồi nhảy, dù sao cũng không yên được một lúc.
Thời buổi này không có ghế trẻ em nên vẫn rất nguy hiểm, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành cố hết sức lái chậm một
chút.
Cô không nói thì Hàn Thành cũng sẽ không lái nhanh như vậy, phía sau chia thành hai hàng ngồi, Đại Bảo và Tiểu
Bảo chưa đến lượt bế Bánh Trôi nhỏ sẽ ngồi ở hàng cuối cùng, Bánh Đậu nhỏ muốn ngồi cạnh em trai và mẹ, Cơm Nắm nhỏ bé Bánh Đậu nhỏ ngồi đằng trước, cả gia đình bắt đầu xuất phát tới thành phố. Đại Bảo và Tiểu Bảo lần đầu tiên ngồi xe của chú đều vui không chịu được, đai an toàn cũng không trói được bọn
trẻ, cứ nhất định đòi kéo cửa sổ nhìn ra ngoài, Hàn Thành lại càng không dám lái nhanh hơn.
Khi đến phiên Đại Bảo bế, Hàn Thành dừng xe ở bên đường để Đại Bảo đổi tới hàng ghế giữa, Cơm Nắm ra hàng
sau ngồi, khi đến Tiểu Bảo cũng như vậy, hai anh trai khác ngồi ở sau cùng.
Lộ trình bình thường một tiếng kéo thành hai tiếng mới chậm rãi vào đến thành phố. Giống như Lương Hồng Mai đã nói, bầu không khí năm nay đã không còn căng thẳng như vậy nữa, nhưng vẫn
không phải cảnh tượng cuối năm giăng đèn kết hoa ở sau này, đặc biệt là khi tết đang gần đến, đi đến đâu người
cũng đông như biển, không có bài hát chúc mừng năm mới vừa nghe đã thấy rất vui vẻ đó, suy cho cùng vẫn thiếu rất nhiều hương vị tết.
Hàn Thành ôm Bánh Bao nhỏ, Tô Tiếu Tiếu nắm tay Bánh Đậu nhỏ, đeo một cái gùi nhỏ đã được sửa lên lưng Cơm Nắm nhỏ, sau đó thả Bánh Trôi nhỏ vào rồi thắt lại. Bánh Trôi nhỏ có thể ngồi ở trong đó quan sát xung quanh bằng cách nắm lấy khung được quấn quanh lại băng vải nên sẽ không bị đau tay. Một cái khác cho Đại Bảo đeo, lát nữa mua ít đồ vụn vặt linh tinh vừa vặn đựng ở trong đó, dù sao bây giờ sức của ba anh trai lớn, từng người luân phiên đeo một lúc, như vậy sẽ không quá mệt.
Lần đầu tiên Đại Bảo và Tiểu Bảo tới thành phố phồn hoa, thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, chỉ hận không thể mọc
thêm hai con mắt nữa. Tô Tiếu Tiếu lo lắng đám trẻ bất cẩn một cái sẽ đi lạc nên kêu ba đứa nắm tay nhau, nhất định không thể chạy lung tung hoặc là nghỉ chân lâu ở một chỗ không nhúc nhích. Người khác còn tưởng đông con như vậy đều là Tô Tiếu Tiếu đẻ ra hết, bọn họ thật sự cũng vô cùng ngạc nhiên
khi thấy cô còn trẻ tuổi mà đã có thể sinh được nhiều như thế.
Trên đường gặp được một người thợ thủ công lén bán quạt nhỏ, Tô Tiếu Tiếu mua cho Bánh Đậu nhỏ một cái.
Bọn họ cũng không đi dạo lung tung mà đều đi thẳng đến hợp tác xã tiêu thụ và trung tâm thương mại quốc
doanh, mau đủ hết những món cần dùng trong năm mới.
Bé trai có một loại yêu thích khó hiểu đối với pháo hoa và pháo dây, trước đây đốt ở thôn Tô Gia vẫn chưa đủ, Cơm Nắm và Bánh Đậu đều nói muốn mua, Hàn Thành vốn cảm thấy mấy thứ này có thể mua trên đường trở về
nên không cần thiết phải mang theo.
1032 chữ
Chương 340: Mua sắmPhần lớn hàng cung ứng cho thị trấn nhỏ và huyện nhỏ không được làm đẹp như vậy, mà thứ này cũng quá nặng,
Tô Tiếu Tiếu đề nghị mua một ít khiến đám trẻ đều mừng muốn xỉu.
Chủ yếu bọn họ vẫn sẽ chọn bổ sung mấy thực phẩm cần thiết như sữa bột, sữa mạch nha, kẹo sữa, Hàn Thành
đổi được không ít phiếu với người ta, bên hợp tác xã tiêu thụ ở thị trấn bộ đội thường sẽ bán hết hàng, cho nên
mấy thứ này bọn họ đều sẽ cố hết sức mua đủ khi tới.
Mặt khác chính là mấy thứ như kẹo năm mới, bánh quy, giấy đỏ… xưởng lương thực phụ thành phố có cung ứng
một vài thực phẩm đón năm mới mà thị trấn nhỏ không có như hoa quả khô, mỗi loại chỉ bán có một ít, bây giờ mấy thứ như thịt bọn họ cũng không cần khách sáo với lão Hồ, cứ trực tiếp kêu anh ta để đủ là được. Dù sao những thứ ngoài định mức ra cũng chỉ có thể tới chợ đen bổ sung.
Mua xong một chuyến này, cả gia đình đã vô cùng mệt mỏi, mấy đứa trẻ nằm ườn trên xe không muốn động
đây.
Hai vợ chồng thay tã cho đôi long phụng thai, Bánh Bao nhỏ đã đói đến la hét, bây giờ đứa trẻ đói đã không còn
khóc nữa mà chỉ kêu oa oa thu hút sự chú ý của mọi người.
Tô Tiếu Tiếu dùng bình giữ nhiệt đựng cháo bột, kêu Hàn Thành ở bên ngoài cho Bánh Bao nhỏ ăn, các anh trai
ăn một ít bánh nướng và trứng gà đã chuẩn bị sẵn từ trước để lấp bụng.
Từ sau khi Bánh Bao nhỏ uống các loại canh và nếm đủ loại lương thực phụ xong, món và cậu bé thích nhất chính là lòng đỏ trứng gà, bí đỏ và khoai lang, cháo bột đơn thuần cậu bé đã vô cùng chén ghét, trong cháo của cậu bé phải thêm bí đỏ, khoai lang hoặc là lòng đỏ trứng gà nghiền nát ra thì cậu bé mới chịu ăn ngon, nếu
không phải thật sự không có gì ăn thì cậu bé sẽ không ăn cháo bột trắng.
Các anh biết cậu bé thích ăn lòng đỏ trứng gà nhất, đều bằng lòng cống hiến lòng đỏ trứng gà của mình cho cậu bé ăn, Tô Tiếu Tiếu nói bất cứ thứ gì đều không thể trực tiếp cho cậu bé ăn mà phải ăn cùng với cháo bột mới được, bằng không sẽ làm cậu bé nghẹn. Cho nên cho dù Bánh Bao nhỏ có thèm thuồng đến đâu, các anh cũng sẽ không cho cậu bé ăn lung tung, món chưa từng cho ăn nhất định sẽ hỏi Tô Tiếu Tiếu trước. “Các con ăn của mình đi, Cơm Nắm bóc một quả khác đưa lòng trắng cho cha ăn, lòng đỏ bỏ vào bát cháo bột
của Bánh Bao nhỏ để em ăn
Chưa cai sữa đã ra ngoài đúng là không tốt, Tô Tiếu Tiếu đã bắt đầu căng sữa, sau khi dặn dò xong mới đóng cửa
xe lại,
ở trong góc cho Bánh Trôi nhỏ ăn.
Đôi long phụng thai ăn no trực tiếp nằm trong xe ngủ, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành dẫn các con đi tới tiệm cơm
quốc
doanh ăn trưa, còn cô ở trên xe trông đôi long phụng thai ngủ, cứ gói một phần hoành thánh hoặc là sủi
cảo về cho cô là được.
Sau khi ăn no và nghỉ ngơi, buổi chiều đi tới trung tâm thương mại quốc doanh dùng phiếu vải. Lý Ngọc Phụng không ở đây, có mua vải cũng không may được quần áo, giày mà lần trước bà ấy làm cũng hơi to một chút nên Tô Tiếu Tiếu dứt khoát mua cho mỗi đứa trẻ một đôi giày mới. Có được giày mới cũng không phải điều khiến tụi
trẻ vui nhất, bởi vì Hàn Thành không biết đã đổi được từ đâu một phiếu máy thu thanh, mua một cái máy thu
thanh cho tụi nhỏ!
Điều này có nghĩa tụi trẻ đã có một trò giải trí mới, mỗi ngày có thể nghe thời sự và nghe phát thanh, còn có thể nghe chuyện xưa, có thể không vui được sao?
Ba đứa trẻ ôm máy thu thanh to không nỡ buông tay, lao nhao hỏi Hàn Thành dùng thế nào.
“Bây giờ chưa dùng được, phải đợi về nhà cắm điện vào mới có thể dùng” Hàn Thành có cất giữ một ít băng
tiếng Anh, về nhà tìm nghe cũng có thể cho tụi trẻ làm quen với ngữ cảm tiếng anh từ trước.
Không thể
dùng ngay lập tức khiến đám trẻ tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
Lộ trình cuối cùng là chợ đen.
Đồ ở chợ đen không biết đã nhiều hơn lần trước tới bao nhiêu, ngay cả Hàn Thành cũng bảo: “Dựa theo xu thế
này, không đến ba năm phương thức cung cấp hiện tại chắc hẳn sẽ bị xóa bỏ”
Hình thái thị trường mãi mãi cung không đủ cầu, ngay cả sinh hoạt cơ bản của mọi người còn không thể thỏa
mãn được sẽ không thể tồn tại lâu dài.
Tô Tiếu Tiếu không thể không phục tính dự đoán của Hàn Thành, đúng là ba năm sau loại kinh tế kế hoạch trước
mắt này sẽ bắt đầu từng bước rời khỏi sân khấu lịch sử.
Bọn họ tích đủ củi gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà trong một lần, cùng các loại nguyên liệu và gia vị, các loại thịt
không cần phiếu, trong nhà không có từ cô và cây mã đề nên cũng mua một ít. Sự hào phóng của cô và chú khiến Tiểu Bảo và Đại Bảo đều líu lưỡi, Cơm Nắm và Bánh Đậu đã thấy quen rồi, một
năm trong nhà cũng chỉ tích mấy lần hàng, mỗi lần tích hàng đều mua như vậy.1001 chữ
Chương 341: Không muốn vào thành phố nữaNhưng Đại Bảo và Tiểu Bảo lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy người mua đồ như thế, đứa trẻ học toán không tồi cũng bắt đầu lo lắng tiền lương của cô và chú có đủ tiêu không.
Trên đường về nhà, nếu không phải lũ trẻ biết Tô Tiếu Tiếu không bế nổi, thì cũng đã mệt đến mức ngay cả em gái cũng không muốn bế, các anh trai chưa đến phiên ôm em gái đều nằm ngang trên ghế ngủ cả đường.
Cả gia đình chậm rãi về đến nhà trước khi mặt trời xuống núi hẳn, đám trẻ giúp gỡ hàng, tất cả đều nằm trên giường trúc không nhúc nhích nổi nữa.
Ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng không nhịn được mà vừa nằm vừa thở dài một tiếng: “Đi vào thành phố mua sắm mệt quá, lần sau con đi tới nhà anh Cá Nhỏ chơi còn hơn, không đi với cha mẹ nữa…”
Ba anh trai đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không muốn đi vào thành phố nữa!
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bảo: “Lần nào các con cũng nói như vậy, nhưng lúc nào cũng đi cùng cha đấy thôi.
Bọn trẻ là điển hình của vết thương vừa khỏi đã quên đau, trước đó khi Tô Tiếu Tiếu mang thai trên cơ bản đều không đi mà là hai đứa trẻ đi cùng Hàn Thành, mỗi lần về đều than mệt nói lần sau không muốn đi nữa, nhưng qua một đợt vẫn đòi đi cùng.
Cơm Nắm cũng không có sức nói chuyện: “Trước đó không dẫn Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đi cũng không mệt như vậy” Cơm Nắm nhỏ ôm em gái thơm một cái: “Bánh Trôi nhỏ, không phải anh không thương em nhưng dẫn em và Bánh Bao nhỏ ra ngoài thực sự quá mệt, lần sau các em ở nhà chơi có được không?”
Tô Tiếu Tiếu vô cùng đồng ý về điểm này, dẫn theo trẻ con nhỏ như vậy ra ngoài thật sự mệt thảm, nếu như không có mấy anh trai giúp thì cô và Hàn Thành không biết đã mệt thành cái dạng gì rồi.
“Các anh đã vất vả rồi? Tô Tiếu Tiếu bảo.
Bánh Trôi nhỏ dùng bàn tay nhỏ đeo lục lạc nhỏ vỗ bép một cái vào mặt anh trai.
Cơm Nắm nhỏ nắm bàn tay của em gái giả bộ muốn cắn: “Em gái hư đánh anh, anh phải ăn sạch tay em…” Bánh Trôi nhỏ còn tưởng anh trai đang chơi với mình, nhoẻn miệng cười khanh khách một cách vui vẻ.
Không biết có phải thị trấn Thanh Phong gần phía nam hay không mà năm nay lại là một mùa đông ấm, năm mới ấm hơn năm ngoái rất nhiều, mặt trời rực rỡ treo thật cao, buổi trưa nắng nhất đám trẻ có thể rửa các thứ ở bên
giếng lớn.
Đôi long phụng thai có ghế ngồi của riêng mình, trước khi Lý Ngọc Phụng đi đã đan hai thần khí chăm trẻ, đó là một kiểu ghế nhỏ tương tự với xe tập đi ở thế hệ sau, dùng vải vụn bọc lại thật chặt, ở giữa làm một cái đệm ngồi nhỏ, nhưng không có bánh xe mà cần phải dùng tay di chuyển, trẻ con có thể ngồi ở bên trong, bốn mặt đều có vách ngăn, lại còn có lưng dựa, tay chân có thể lộ ra ngoài hoạt động. Khi các anh trai ở bên giếng rửa đồ, hai đứa trẻ ngồi trong ghế của mình phơi nắng nghe đài phát thanh nhỏ, vui vẻ nhìn các anh chăm chỉ lao động.
Đúng vậy, đài phát thanh trong nhà đã được dùng, sau khi Hàn Thành điều chỉnh kênh đã kêu bọn trẻ đừng động vào nữa, chỉ cần cắm điện và ấn nút mở là được, bây giờ lũ trẻ có thể vừa nghe phát thanh vừa làm việc, ngay cả Bánh Đậu nhỏ lắm chuyện cũng không nói chuyện nữa mà yên tĩnh nghe phát thanh.
Như thể chỉ cần nghe được âm thanh phát ra từ đài phát thanh, cho dù nội dung là gì đều dễ nghe hết.
Tuy rằng có mặt trời chiếu rọi nhưng nước mùa đông vẫn rất lạnh, trong phòng bếp phải không ngừng nấu nước sôi, sau khi rửa xong lượt đầu phải dùng nước ấm lau khô, sau đó lại dùng nước giếng dội một lần nữa, rửa xong thì đặt trong sân phơi nắng.
Đồ có thể chuyển được trong nhà đều chuyển ra ngoài rửa hết, không thể chuyển thì dùng giấy báo bọc lại, Tô
Tiếu Tiếu học theo Lý Ngọc Phụng buộc chổi vào đầu gậy trúc dài để quét, cô đeo khẩu trang vào quét sạch mạng nhện và tro bụi trên vách tường.
Có điều công việc này thật sự quá đau cổ, Tô Tiếu Tiếu quét xong một phòng đã phải nghỉ ngơi một lúc, bằng không cổ cũng xót không chịu được.
Khi Hàn Thành về đến nhà, công việc tổng vệ sinh đang được tiến hành một cách hừng hực khí thế, trên chân đám trẻ bọc túi chống nước, trên người mặc áo mưa nhỏ rửa đồ, tạo hình độc đáo này phối hợp với bộ dáng nghiêm túc cọ rửa của lũ trẻ khiến Hàn Thành nhìn vào mà muốn bật cười, mệt cho Tô Tiếu Tiếu còn nghĩ ra được.
Đang lúc lũ trẻ cần mẫn lao động, nhìn thấy Hàn Thành trở về đều rất vui vẻ, lớn tiếng chào hỏi: “Cha…” “Cha…”
“Chú.”
Hàn Thành xoa đầu lũ trẻ: “Làm việc tốt lắm.
Sau đó anh lại đi chọc đôi long phụng thai, Bánh Bao nhỏ ghét bỏ cha chắn cậu bé nhìn các anh làm việc, bàn tay nhỏ đầy thịt lập tức đánh vào tay cha.
1054 chữ
Chương 342: Em gái ngoan nhấtHàn Thành nhéo gương mặt nhỏ núng nính thịt của cậu bé: “Chỉ có con dữ nhất, có thể học em gái nhã nhặn một chút được không?”
Bánh Bao nhỏ quay tới quay lui không cho cha sờ, Bánh Trôi nhỏ thì nghiêng cái đầu nhỏ, cong đôi mắt to như quả nho đen nhìn anh trai và cha đang tương tác.
Hàn Thành thấy con gái nhỏ yên tĩnh xinh đẹp, trái tim đều mềm đến sụp một góc, nhẹ nhàng xoa mặt cô bé: “Em gái ngoan nhất”
Tô Tiếu Tiếu đang dựa vào trước cửa xoa cổ, nghe được bọn họ nói chuyện cũng bỏ tay xuống.
Hàn Thành thuận tiện đặt bao công văn xuống, duỗi tay xoa cổ cho cô: “Em bỏ xuống, để lát nữa anh làm cho, đi ra đó ngồi đi, anh giúp em xoa cổ”
Hàn Thành dẫn cô đi qua ngồi trên một cái ghế đã phơi khô, nhẹ nhàng giúp cô xoa cổ.
Tô Tiếu Tiếu phơi nắng ấm, thấy có hơi buồn ngủ: “Hàn Thành, đi nấu cơm đi, buổi chiều em dọn phòng khách
với nhà vệ sinh, phòng bếp đợi sau khi anh tan làm về nhà thì cùng nhau dọn, em thật sự không xử được mấy vết dầu đó.
Hàn Thành đáp: “Không sao, đều để đó đợi anh về nhà làm, buổi chiều em nghỉ đi”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Mẹ em nói rồi, hai mươi tám dọn dẹp, một mình anh làm đến mười hai giờ cũng làm không xong thì sang hai chín mất rồi, nhanh đi nấu cơm đi, trưa chúng ta ăn no một chút, buổi tối ăn miếng mì đơn giản còn phải làm việc nữa.
Tô Tiếu Tiếu lại nói với lũ trẻ: “Các con, rửa sạch tay mình, cởi áo mưa và giày ra phơi trên ghế, chúng ta ăn cơm no rồi buổi chiều lại làm tiếp, hôm nay nhất định phải dọn dẹp cho xong, bây giờ đi giúp đồng chí Hàn Thành nau com di!”
Mấy đứa trẻ được huấn luyện có bài bản đồng loạt đáp lời: “Báo cáo mẹ/ cô/ đã nhận được.
Nói xong, lũ trẻ nhanh chóng cởi trang bị ra rửa sạch tay rồi chạy vào nhà bếp.
Hàn Thành nhếch khóe môi: “Huấn luyện tốt thật, lính dưới tay Triệu Tiên Phong cũng không nghe lời như tụi nhỏ đâu”
Tô Tiếu Tiếu khép mắt phơi mắt một cách lười biếng: “Trẻ con nhà mình ngoan mà, đi bưng nồi lòng xào dưa ra đi, hôm nay chỉ một món này thôi”
Hàn Thành thuận tay xoa từ cổ Tô Tiếu Tiếu lên đến đầu cô: “Vất vả thì đừng nấu cơm, cứ nhất định đòi nấu. Bên này, Bánh Trôi nhỏ bị ba bi bộ, Tô Tiếu Tiếu tính toán thời gian, chắc hẳn con gái nhỏ đã đói rồi: “Bánh Trôi nhỏ đợi chút, để cha cho con ăn cháo bột.
Có khả năng Bánh Bao nhỏ nghe hiểu cháo bột nên lỗ tai cũng dựng thẳng, bàn tay nhỏ đầy thịt bắt đầu vỗ lan can “a” kêu loạn.
“Bánh Bao nhỏ, con mới ăn xong chưa được bao lâu thôi? Lại đói nữa rồi sao?” Tô Tiếu Tiếu có hơi cạn lời với Bánh Bao nhỏ, đứa trẻ này thật sự ăn quá nhiều, lượng cơm đã sắp gấp đôi Bánh Trôi nhỏ rồi. Bản thân ăn nhanh, nhìn thấy Bánh Trôi nhỏ ăn là cậu bé lại đòi ăn nữa, có đôi khi Bánh Trôi nhỏ còn chưa ăn xong cậu bé đã no căng rồi. Cho nên đứa trẻ lớn lên béo trắng núc ních, tất cả những người nhìn thấy cậu bé đều cho rằng cậu bé ít nhất cũng phải lớn tám, chín tháng rồi. Người không biết hoàn toàn không tin cậu bé và Bánh Trôi nhỏ chỉ cách nhau có vài phút.
Buổi trưa ăn cơm trong sân, Hàn Thành bưng thức ăn đặt lên bàn, kêu lũ trẻ xới cơm, còn anh múc ít cháo bột đi
qua cho Bánh Trôi nhỏ ăn, hỏi Tô Tiếu Tiếu sao thế?
Tô Tiếu Tiếu hỏi anh với vẻ lo lắng: “Hàn Thành, có phải Bánh Bao nhỏ ăn quá nhiều rồi không? Em cứ lo thằng bé lớn quá nhanh
Lời này cô nói khá mập mờ, không biết có phải vì thời buổi này không có trẻ em béo gì đó hay không, trẻ giống như Bánh Trôi nhỏ đã là trẻ phát triển tốt rồi, Bánh Bao nhỏ là đứa trẻ đầy thịt nhất trong toàn bộ đám trẻ mà cô từng nhìn thấy ở nơi này, ngược lại cũng không phải loại béo phì múp míp đó mà chỉ là nần nẫn thịt giống cái bánh mì to, tay chân ngấn ra từng khúc, giúp cậu bé tắm phải nửa ngày mới có thể rửa sạch thịt trong khe hở, tóm lại chỗ nào cũng đầy thịt.
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu lướt video ngược lại thường xuyên nhìn thấy trẻ con mũm mĩm, nhưng ở nơi này không có cách nào so sánh nên cô cũng không xác nhận được Bánh Bao nhỏ có béo quá hay không. Hàn Thành nhớ mới đầu Tô Tiếu Tiếu cũng lo lắng khi Cơm Nắm ăn rất nhiều, nhà người khác đều lo lắng đám trẻ quá gầy còn cô thì tốt rồi, chỉ lo đám trẻ quá béo: “Em thả lỏng chút đi, có trẻ trao đổi chất nhanh hơn một chút nên dễ đói, có ra có vào không tích thức ăn thì không sao. Bánh Bao nhỏ thích vận động, có thể ăn nhiều một chút cũng bình thường, con còn nhỏ, mập một chút cũng không sao, đợi khi biết bò biết đi, vận động một chút hiển nhiên sẽ gầy đi thôi”
Tô Tiếu Tiếu nhìn Bánh Bao nhỏ, nắn gương mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé: “Có phải như thế không? Bánh Bao nhỏ nói cho mẹ nghe nào, rốt cuộc con đói thật hay là chỉ có cái miệng tham thôi?”
Bánh Bao nhỏ mặc kệ mẹ, thấy cha cho em gái ăn cũng quay đầu qua há miệng đòi ăn.
994 chữ
Chương 343: Con mèo tham ănTô Tiếu Tiếu vẫn rất lo: “Em cứ cảm thấy có phải em cho nó uống canh thịt cừu sớm quá không, bây giờ nó nhìn
thấy gì cũng muốn ăn.
Hàn Thành thuận tiện cho Bánh Bao nhỏ ăn một miếng: “Không sao, trẻ con có thể ăn có thể ngủ có thể ị thì không sao, em đi ăn cơm trước đi, lát nữa anh sẽ ăn sau”
Bánh Bao nhỏ ăn được một miếng cháo bột trộn lòng đỏ trứng gà của em gái, ngậm cái thìa nhỏ cũng không nỡ
buông ra, đôi mắt híp lại vui vẻ.
Tô Tiếu Tiếu nắn mặt cậu bé: “Sợ con rồi, con mèo tham ăn nhà con mau nhả ra.
Bánh Đậu nhỏ gắp miếng lòng đi qua hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi, em trai có thể ăn cái này không?”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Em trai vẫn còn nhỏ không thể ăn được, Bánh Đậu nhỏ tự ăn đi.”
Bánh Đậu nhỏ nói: “Mềm mềm, trơn trơn, em trai cũng không thể ăn được sao?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Trước khi em trai mọc răng không thể đút cho em ăn những thứ này được, toàn bộ thứ chúng ta ăn các em đều không thể ăn, bằng không sẽ nghẹn, nhớ kỹ chưa?”
Bánh Bao nhỏ đã duỗi tay tới nắm, nhưng Bánh Đậu nhỏ lại nhanh chóng bỏ lòng vào miệng mình cắn: “Bánh Bao nhỏ vẫn chưa thể ăn, cái này anh trai ăn giúp em vậy, đợi em lớn lại ăn sau…” Bánh Bao nhỏ cho rằng anh trai trêu cậu bé, tức giận xoay tới xoay lui vỗ vào lan can.
Cuối cùng vẫn là Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cùng nhau ăn hết một bát cháo lòng đỏ trứng gà, Bánh Trôi
nhỏ dạ dày nhỏ nên hơn nửa bát đều bào bụng Bánh Bao nhỏ, lúc này Bánh Bao nhỏ mới hài lòng không kêu oai
oái nữa.
Dưa chua muối chua khai vị phối với món lòng mềm mềm dai dai đã nấu chín nhừ, cả gia đình lại ăn một bữa vô
cùng hài lòng.
Sau khi nghỉ trưa tiếp tục làm việc, cả nhà lại bận rộn hết một buổi chiều, sau khi Hàn Thành về nhà, cả gia đình
ăn đơn giản cho xong rồi tiếp tục cọ nhà bếp, thẳng đến, tám, chín giờ tối mới dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Hai đứa trẻ đã sớm ngủ khò khò.
Lũ trẻ đều đã mệt đến mức nằm thẳng trên chiếu, ngay cả tắm cũng không muốn tắm. Có thể nằm trong căn
phòng mà mình đã vất vả dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả không khí cũng trong lành hơn vài phần khiến lũ trẻ vô cùng có cảm giác thành tựu.
Cơm Nắm đề nghị: “Cha mẹ, dọn nhà thật vất vả quá, sau này chúng ta có thể hai năm mới dọn một lần được
không?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Là do năm ngoái chúng ta về nhà bà ngoại đón tết, không hoàn toàn dọn hết một lần cho nên mới bẩn như vậy, sau này mỗi năm dọn một lần sẽ không bẩn như vậy đâu.
Đại Bảo và Tiểu Bảo vô cùng đồng ý: “Bọn anh ở nhà năm nào cũng đều mang toàn bộ đồ đến bên bờ sông rửa, nhưng năm ngoái lạnh quá, nước sông lại kết băng nên chỉ làm qua loa, còn năm nay phỏng chừng bà nội sẽ rất
vất
vả đây?
Tô Tiếu Tiếu nói: “Các con mau theo cha đi tắm đi, ngày mai mẹ sẽ nấu món ngon cho cả nhà, chúng ta bắc chảo
dầu rán đồ tết!”
Lũ trẻ kêu ô hô một tiếng, lại hồi đầy máu đi theo cha tắm rửa.
Hai mươi chín tết, mở chảo dầu rán hàng tết. Thật ra bánh nhúng chỉ là dùng bột gạo nếp thêm đường nặn thành hình dài, làm thành đủ loại hình dáng rồi thả
vào trong chảo rán, thôn Tô Gia thích nhất là nặn thành hình bông hoa, lúc rán ra vô cùng đẹp.
Bột gạo nếp chuẩn bị không nhiều, Tô Tiếu Tiếu kêu lũ trẻ phát huy trí tưởng tượng của mình, một người có thể
nặn hai cái, làm thành bất cứ hình thù gì mà mình thích. Sau khi rán xong có thể tự mình ăn, hoặc có thể lấy ra tặng cho bạn tốt ăn. Đám trẻ làm bánh nhúng, còn Tô Tiếu Tiếu làm bánh quai vạc.
Cách làm bánh quai vạc so ra hơi phức tạp một chút, nhưng so với bánh nhúng thì bản thân Tô Tiếu Tiếu càng
thích ăn cái này hơn.
Thêm quả trứng gà vào trong bột mì, cố hết sức đừng thêm nước, lại thêm vào đường cát mịn, sữa bột và một
chút ít bột nở vào nhào thành một khối bột mịn, rồi dùng một miếng vải sạch sẽ bọc vào để nghỉ chừng nửa
tiếng.
Sau khi để bột nghỉ xong, lại dùng thanh cán bột cán thành miếng dẹt, lấy một cái bát nhỏ nhất coi như khuôn đúc in thành những miếng nhỏ tương tự với vỏ sủi cảo để dùng. Nhân bánh chính là lạc rang thơm nghiền thành bột trộn với đường cát mịn là xong.
Cách gói thật ra cùng một nguyên lý với sủi cảo, bọc nhân bên trong rồi gập lại, nắn ra nắn vào tạo thành hoa
văn xinh đẹp, đợi khi dầu sôi bảy phần lại bỏ vào trong nồi rán chậm, thẳng đến khi ngoài mặt cứng lại biến
thành màu vàng giống như lòng đỏ trứng gà thì vớt ra để nguội là ăn được.
Nguyên liệu còn thừa Tô Tiếu Tiếu cũng không lãng phí, bỏ vào chảo xào lên chính là bánh trứng rán cực ngon.
1027 chữ
Chương 344: Trao đổi quàBánh quai vạc nho nhỏ giòn tan thơm ngọt, cắn một miếng đến răng cũng lưu lại mùi thơm có thể khiến người
muốn thôi mà không thôi được, chỉ hai ba miếng là có thể ăn xong một cái, đừng nói là đám trẻ mà ngay cả người lớn ăn rồi cũng muốn ăn tiếp.
Tuy rằng bánh trứng rán không có vỏ nhưng vẫn rất ngon.
Đám trẻ thử một miếng bánh trứng rán, mùi sữa và mùi trứng hòa quyện với nhau, vào miệng là tan, đã cảm thấy
ngon đến không cưỡng lại được, thế này bên trong bánh quai vạc còn bọc lạc và đường trắng sẽ phải ngon đến
mức nào nữa.
Đám trẻ nôn nóng nhìn bánh quai vạc nổi lên trong chảo dầu với vẻ chờ mong, nước miếng đã sắp nhỏ vào trong chảo luôn rồi.
Tô Tiếu Tiếu cố hết sức rán thêm một ít nữa, để đám trẻ tặng cho Đôn Đôn và Cá nhỏ một ít.
Thứ này vừa ra khỏi nồi quá nóng, Tô Tiếu Tiếu chỉ cho phép mỗi đứa trẻ ăn một cái. Ăn xong một cái, ngay
cả đứa trẻ ngoan không tính là tham ăn như Bánh Đậu nhỏ cũng hỏi: “Mẹ ơi, con có thể ăn thêm cái nữa được
không, đây là món ăn vặt ngon nhất mà Bánh Đậu nhỏ từng ăn, rất ngon…”
Cơm Nắm nhỏ nhìn mẹ với vẻ chờ mong.
Tuy rằng Đại Bảo và Tiểu Bảo qua năm thi thoảng có thể ăn, nhưng bà nội không có cô thì không nỡ bỏ nguyên
liệu vào, đầu tiên bà nội không nỡ bỏ nguyên quả trứng gà và sữa bột vào để nặn vỏ, hiển nhiên cũng sẽ không giòn và ngon như của cô rồi.
“Cô ơi, chúng cháu cũng muốn ăn thêm cái nữa”
Tô Tiếu Tiếu mềm lòng, lại phê chuẩn cho mỗi người ăn thêm một cái: “Thật sự chỉ có thể ăn thêm một cái nữa
thôi đấy, bằng không còn chưa đoán năm mới đã bị các con ăn sạch hết rồi.
Lũ trẻ cũng không tham lam, ăn thêm một cái nữa là đã rất thỏa mãn rồi, sau đó lại vui vẻ làm chân chạy vặt,
nhân lúc này đưa qua cho Cá Nhỏ và Đôn Đôn.
Kết quả mới đi được nửa đường đã gặp Cá Nhỏ, Đôn Đôn và Nha Nha đi tới nhà bọn họ tặng đồ, ba đám trẻ trực tiếp trao đổi đồ giữa đường, hi hi ha ha nói đồ nhà mình làm ngon bao nhiêu.
Cá Nhỏ nói: “Bánh rán mà mẹ em làm bên trong nhân đậu phộng, mềm mềm dẻo dẻo, ăn cực ngon!”
Đôn Đôn và Nha Nha: “Bánh rán phồng mà bà nội tớ làm, chỉ có một miếng bột nho nhỏ mà đã biến thành to
như quả bóng nhỏ như vậy, rất giòn, rất ngon!”
Cơm Nắm nhỏ cũng không tranh luận với bọn họ, sợ bọn họ nửa đường lén ăn mới bảo: “Mẹ tớ làm bánh quai
vạc thì bình thường thôi, các cậu về nhà tùy tiện nếm thử đi, hôm nay không rảnh chơi với các cậu, bọn tớ về nhà giúp việc đây, đều tự về nhà mình cả đi”
Ba đám trẻ trao đổi đồ tốt xong đều tự về nhà mình tìm mẹ.
Thẳng đến khi Cá Nhỏ, Đôn Đôn và Nha Nha về nhà nếm thử bánh quai vạc mà dì Tô làm mới biết mình đã bỏ
qua chuyện gì, lớp vỏ trứng vừa giòn, vừa xốp còn có vị sữa thoang thoảng phối với vị xốp giòn của đậu phộng
và đường, quả thật là ngon đến đòi mạng, sau khi người lớn nếm một cái cũng giấu hết đi, không cho bọn trẻ ăn
nữa!
Cá Nhỏ và Đôn Đôn trực tiếp kêu Cơm Nắm nhỏ là đồ lừa đảo, nếu như sớm nói cho bọn trẻ bánh quai vạc ngon như vậy thì bọn trẻ đã có thể ăn thêm hai cái trên đường về nhà rồi, lừa đảo, lừa đảo, lừa đảo!
Nếu đã mở chảo dầu, Tô Tiếu Tiếu dứt khoát bỏ cả tảng thịt ba chỉ mua được từ chợ đen đang ướp muối và ngũ
vị hương vào trong chảo dầu chiên đến khi lớp vỏ ngoài giòn tan, dự định dùng để làm khâu nhục, rán xong thịt
ba chỉ lại rán thêm một ít khoai sọ, thái một phần thịt ba chỉ ra xếp đầy một cái nồi nhỏ với khoai sọ và mơ được ngăn bởi trúc, rồi rưới một vòng nước tương chao, sau đó đặt lên bếp lò đun từ từ.
Khâu nhục để lại buổi tối ăn, dầu còn lại cũng không còn quá nhiều, Tô Tiếu Tiếu dứt khoát hoặc là không làm,
đã làm thì phải làm đến cùng, cô gọt một ít khoai tây và khoai lang thái thành miếng, bọc một lớp bột mì nhão trộn từ trứng gà đánh tan với bột mì đã chỉnh vị vừa ăn rồi trực tiếp cho vào chảo dầu chiên.
Không chỉ như vậy, cô thậm chí còn không bỏ qua hoa bí đỏ nở trái mùa trên bờ tường, kêu đám trẻ hái xuống
rửa sạch, cũng bọc một vòng bột bỏ vào chảo dầu rán.
Cách nấu cơm này quả thật đã mở ra cánh cửa lớn đến thế giới mới cho đám trẻ, người nào cũng thèm không
chịu được, vây quanh bên chảo nói thế nào cũng không chịu đi.
Cơm Nắm nhỏ vừa nuốt nước miếng vừa hỏi: “Mẹ ơi, trước đây không phải chúng ta dùng hoa bí đỏ để nấu canh
ăn sao? Còn có thể rán sao ạ?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Hiển nhiên có thể rồi, rán chỉ là một loại cách nấu mà thôi, thực phẩm có thể hấp ăn đều
có thể chiên lên ăn hết, cái này vô cùng ngon.
Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đều nuốt nước miếng, Tiểu Bảo nói: “Cô ơi, hoa này trông đẹp quá.
1028 chữ
Chương 345: Dạy emTô Tiếu Tiếu vớt mấy bông hoa đầu tiên ra để ráo dầu: “Đợi dầu chảy xuống hết sẽ cho các cháu nếm thử”
Nếu không phải mềm nhũn thật sự phải chiên lại một lần thì đã cho bọn trẻ đang thèm khát thử một miếng
trước rồi.
Hai mươi chín tết, các hộ gia đình ở thị trấn Thanh Phong đều bắc chảo dầu, dùng lời của Lý Ngọc Phụng nói chính là ném cả miếng lót giày vào trong chảo dầu rán cũng ngon, nhưng Hàn Thành cảm thấy mùi hương trong nhà mình bay lên thơm hơn nhà người ta, ít nhất thì anh ngửi một cái cũng biết mùi nào bay ra từ bếp nhà mình.
Hàn Thành đi vào trong sân, âm thanh của đài phát thanh mở rất nhỏ, đôi long phụng thai ngồi trên cái ghế đặc biệt của mình phơi nắng với vẻ thích chí, Bánh Đậu nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh chơi với các em, trước mặt Bánh Bao nhỏ nắn gương mặt tròn của cậu bé, rồi đưa cho cậu bé đồ chơi nhỏ. Bánh Bao nhỏ thuận
ghé tới
tay ném rớt, Bánh Đậu nhỏ lại đi nhặt về, phủi sạch bụi mới đưa cho cậu bé: “Bánh Bao nhỏ không thể ném đồ lung tung được, biết chưa?”
Bánh Bao nhỏ mới không biết đâu, anh trai vừa đưa cho cậu bé, cậu bé nhìn thấy vẫn là cái vừa rồi, không thích lại thuận tay ném đi.
Bánh Đậu nhỏ thông minh không ngại phiền phức đi nhặt, sau khi nhặt vài lần, cậu bé cảm thấy em trai có khả năng đã hiểu lầm món đồ chơi này, vì thế cậu bé tìm một sợi dây thừng cột thú bông nhỏ vào ghế của Bánh Bao
nhỏ, lần này Bánh Bao nhỏ cũng đành chịu thua, bứt ra không được, cũng không ném được, chỉ có thể giằng co
ở đó.
Bánh Đậu nhỏ híp đôi mắt thành vầng trăng nhỏ, xoa đầu em trai: “Không ném được phải không? Lần sau còn ném đồ lung tung nữa không?”
Bánh Đậu nhỏ làm loạn với em trai xong lại đi thơm em gái: “Em gái ngoan nhất, ngoan như anh, chụt…” Nhìn bộ dáng bận rộn giống như con quay nhỏ, thơm xong còn lải nhải không ngừng với em gái đó, ngay cả Hàn
Thành về khi nào cũng không biết. Anh bế đứa trẻ lên dùng trán mình cọ vào trán cậu bé: “Con ngoan nhất, chơi em trai em gái”
Bánh Đậu nhỏ ôm cổ cha cọ một cái: “Mẹ nói nhà bếp đun dầu rất nguy hiểm, không cho Bánh Đậu nhỏ chạy
vào, Bánh Đậu nhỏ không vào nữa, em trai và em gái cũng không vào…”
Bánh Đậu nhỏ là Tô Tiếu Tiếu chăm lớn, cậu bé vô cùng nghe lời cô, vừa ngoan vừa nhã nhặn, ngược lại cùng
một kiểu với em gái.
Hàn Thành thả cậu bé xuống đất, chọc đôi long phụng thai: “Vậy cha đi vào bếp xem có gì ngon lấy cho Bánh
Đậu nhỏ nhé”
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Không cần đâu ạ, có đồ ngon mẹ đều để lại cho Bánh Đậu nhỏ ăn…”
Hàn Thành cong khóe môi cười, xoa đầu cậu bé: “Được, cha biết rồi”
Không thể không nói, đứa trẻ này thật sự vừa thông minh vừa nghe lời.
Trong nhà bếp, ba anh trai đang ăn hoa bí đỏ. Hoa bí đỏ vừa ngọt vừa thơm bộc một lớp bột nhão rán đến thật
thơm thật giòn, ngon đến mức ba đứa trẻ không biết nên hình dung thế nào.
Cơm Nắm nhỏ vội vàng tiến cử với cha: “Cha ơi, hoa bí đỏ mà mẹ rán siêu ngon, cha mau nếm thử một cái đi”
Nói xong lại vội vàng đi lấy một cái mang cho Bánh Đậu nhỏ.
Tô Tiếu Tiếu vừa kêu bọn trẻ thêm củi lửa, đang lúc lửa lớn lại rán lại, qua vài phút vớt lên để ráo dầu, rồi lại thả
vào trong cái đĩa phát ra âm thanh trong trẻo.
Khoai lang, khoai sọ khoai tây còn lại đều rán hết, toàn bộ để ráo dầu rồi vớt ra, có được một chậu thập cẩm to
đầy
ắp.
Có thể nói đây mới là một bữa xa xỉ nhất từ sau khi Tô Tiếu Tiếu tới đây, nhưng một năm một lần, bình thường cũng không có cơ hội ăn được, xa xỉ một chút thì xa xỉ một chút thôi.
Tô Tiếu Tiếu cầm một bông hoa bí đỏ đưa đến bên miệng Hàn Thành, Hàn Thành há miệng ăn, gật đầu: “Ngon”
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Anh đi vào nhà kho lấy ít hoa cúc với kim ngân ra ngoài pha chút trà lạnh cho bọn nhỏ uống,
đúng rồi, không phải quà tết năm nay phát mấy quả lê sao? Lấy luôn hai quả ra đây, hôm đó đi vào thành phố
mua củ năng ngọt cũng lấy một nắm ra ngoài nữa” Tết ăn nhiều thứ vượng hỏa như vậy, không hạ hỏa cổ họng bị viêm sẽ khá phiền phức.
Tô Tiếu Tiếu lại dặn đám trẻ: “Các con bưng cháo gạo kê ra ngoài là chúng ta có thể ăn cơm trưa, cháo rất nóng,
bưng nửa bát đi chậm một chút”
Đám trẻ tuân lệnh: “Bọn con biết rồi, thưa mẹ/ cô!”
Hàn Thành lấy đồ qua, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành gọt vỏ củ năng, hoa cúc và kim ngân rửa sạch ngâm một lúc, lại rửa sạch lê xắt cả vỏ thành hạt lựu bỏ vào trong, đợi anh gọt xong củ năng trực tiếp đập dẹt rồi bỏ vào cùng,
cuối cùng cho thêm một viên đường vào trong nấu. “Trà lạnh” vừa thanh mát vừa hạ hỏa như vậy thích hợp cho trẻ con uống nhất.
Hàn Thành gật đầu: “Ngày mai nghỉ một ngày, từ mùng một đầu năm đến mùng ba đều phải đi trực ban, phải
đến mùng bốn mới được nghỉ một ngày”
1040 chữ
Chương 346: Vẫn nuôi đượcNăm ngoái Hàn Thành xin nghỉ rất dài, ngược lại năm nay ở đây đón tết, trực ban cũng không có gì đáng trách.
Các anh trai đã chuyển đôi long phụng thai vào trong nhà, Tô Tiếu Tiếu lại thái một đĩa cà chua trộn đi vào,
Bánh Bao nhỏ nhìn thấy cà chua đã “a” kéo Tô Tiếu Tiếu đòi ăn.
Cà chua rất mềm rất ngọt, lại mọng nước, không làm Bánh Bao nhỏ nghẹn. Tô Tiếu Tiếu giúp cậu bé đeo yếm
nhỏ và găng tay nhỏ, rồi lấy một miếng cho cậu bé cầm trong tay, nắn gương mặt tròn ủng của cậu bé: “Nhóc
tham ăn, giống y như anh Cơm Nắm của con.
Đây lại là thứ mà Bánh Bao nhỏ chưa từng ăn bao giờ, cà chua đỏ thẫm trông thì rất ngon, Bánh Bao nhỏ cũng không thèm nghĩ ngợi mà nhét thẳng vào trong miệng, đừng thấy cậu bé nhỏ nhưng biết ăn, người ta trực tiếp hút tim cà chua ở giữa vừa mềm vừa trơn, ăn một miếng quẹt miệng một cái trông vô cùng ngon. Cơm Nắm nhỏ đang cầm một miếng cà chua nhét vào trong miệng, thấy bộ dáng ăn cà chua của Bánh Bao nhỏ còn nói một cách vô cùng khẳng định: “Mẹ ơi, ai bảo mẹ làm đồ ăn ngon như vậy chứ, con cảm thấy khi BánhBao nhỏ lớn đến bằng con chắc hẳn còn có thể ăn nhiều hơn con.
Tô Tiếu Tiếu nhìn bộ dáng nhỏ híp mắt đầy hưởng thụ của Bánh Bao nhỏ, được rồi, thực ra cô cũng cảm thấy như vậy.
Hàn Thành gắp thức ăn vào bát của Tô Tiếu Tiếu: “Ăn không được bao nhiêu, anh vẫn nuôi được”
Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười.
Không thể không nói ăn thức ăn chiên dầu thật sự có thể khiến người cảm thấy sung sướng, chỉ nghe âm thanh giòn rụm, cảm giác ngoài giòn trong mềm có thể làm tăng mạnh cảm giác thèm ăn. Bữa cơm này rõ ràng không có lấy một miếng thịt nhưng cả gia đình ăn no còn thỏa mãn hơn một bữa đầy thịt, nhưng mà có hơi nóng và hơi tốn dầu.
Canh lê hoa cúc đã nấu xong, Tô Tiếu Tiếu múc đầy vào bình giữ nhiệt cho Hàn Thành kêu anh mang đi làm uống, còn đám trẻ coi như trà chiều, lê và củ năng cũng có thể ăn, ngọt lại trơn khiến đám trẻ vẫn rất thích, đặc biệt là Bánh Đậu nhỏ vô cùng thích uống.
Bánh Bao nhỏ thấy các anh trai uống vui vẻ, cũng ồn ào “a” đòi uống, Tô Tiếu Tiếu nói với Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ cho em uống trai uống một hớp đi, không thể uống nhiều, chỉ uống một hai hớp cho thông giọng là đủ
rồi.
“Vâng thưa mẹ.. Bánh Đậu nhỏ thích nhất là chia sẻ thức ăn với em trai, cậu bé sáp cái bát nhỏ của mình tới trước mặt Bánh Bao nhỏ, Bánh Bao nhỏ húp sùn sụt hai hớp, Bánh Đậu nhỏ cảm thấy còn vui hơn cả mình tự uống.
Đợi sau khi đồ chiên rán để nguội rồi, Tô Tiếu Tiếu tìm cái vò sạch hoặc là túi nhựa đựng chúng lại, lúc này mới thể hiện tác dụng của hộp sữa mạch nha và bình sữa bột, một hộp đựng bánh nhúng, hai hộp bánh quai vạc, một hộp bánh trứng rán, một hộp lạc rán và một hộp đậu tương rán, còn có bánh rán của nhà Cá Nhỏ, bánh rán vừng mà nhà Đôn Đôn tặng, những thứ này chính là hàng tết hoàn toàn do nhà tự làm.
Đậu tương rán và lạc rán vào buổi sáng lười làm đồ ăn để ăn kèm với cháo là thích hợp nhất, có đôi khi Cơm Nắm và Trụ Tử cũng thích đựng mấy hạt trong túi mang tới trường, khi đói lại ăn hai hạt, cho nên Tô Tiếu Tiếu thường sẽ rán một ít đựng đấy để lũ trẻ có thể lấy ăn bất cứ lúc nào.
Khâu nhục khoai sọ buổi tối mới là món chúc tết, món này quả thật đã phá vỡ nhận thức của Hàn Thành, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ về thịt ba chỉ và khoai sọ, làm sao có thể ngon như vậy chứ?
Đại Bảo và Tiểu Bảo ở thôn Tô Gia cũng đã từng ăn khi một vài hộ gia đình bày cỗ nhưng số lần không nhiều, lớn
như vậy rồi có khả năng cũng chỉ từng ăn hai lần, nhưng trong ký ức chắc chắn không ngon bằng cô làm rồi. Khoai mỡ mềm nhũn dùng nước sôi rửa sạch lớp dầu bên ngoài rồi thêm vào trong cháo bột của long phụng thai, không chỉ Bánh Bao nhỏ đòi ăn mà ngay cả Bánh Trôi nhỏ cũng ăn nhiều hơn mấy miếng.
Chớp mắt đã tới ba mươi tết, lại đến thời điểm dán câu đối xuân.
Câu đối xuân hàng năm là Hàn Thành viết nhưng năm nay có hơi đặc biệt, Tô Tiếu Tiếu kêu lũ trẻ tự mình phát huy sự sáng tạo, để tự bọn trẻ bàn bạc cảm thấy chỗ nào cần dán gì thì viết cái đó, cô và Hàn Thành chỉ chịu trách nhiệm đặc biệt là dán chứ không tham gia sáng tạo, quyết định này khiến bọn trẻ vui muốn xỉu. Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu vào nhà kho lấy giấy đỏ, anh bảo: “Câu đối ở cửa vẫn nên để anh viết đi. Anh cũng không muốn người qua đường dừng ở trước cửa nhìn chằm chằm vào nhà mình đâu.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Để lũ trẻ viết đi”
Cô sáp tới bên tai anh nói: “Nếu như năm nay viết xấu bị người ta cười, vậy cả năm này bọn trẻ đều sẽ nỗ lực phấn đấu luyện chữ bút lông, đảm bảo người qua đường năm sau đều sẽ khen không ngớt miệng, anh có tin không?”
1012 chữ
Chương 347: Nghe em hếtTô Tiếu Tiếu mặt mày tươi tỉnh, nhẹ nhàng thanh nhã, Hàn Thành không nhịn được mà mổ một cái lên môi cô, dán bên môi cô nói: “Anh tin, đều nghe em hết.
Tô Tiếu Tiếu kiễng chân đáp lại nụ hôn của anh, thẳng đến khi thở hổn hển mới buông nhau ra, trán tựa trán đưa mắt nhìn nhau cười: “Hàn Thành, đây là cái tết thứ hai chúng ta trải qua cùng nhau, thời gian qua thật nhanh, như thể chỉ trong chớp mắt vậy, Bánh Đậu nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng đã hơn nửa tuổi rồi.
Hàn Thành ôm mặt cô, lại hôn một cái lên môi cô nữa: “Đếm tết trôi qua rất nhanh, đợi đến khi chúng ta cùng nhau trải qua cái tết thứ hai mươi, các con cũng nên kết hôn sinh con rồi.
Tô Tiếu Tiếu ôm Hàn Thành, cọ lên ngực anh: “Hàn Thành, anh nói xem, đến cái tết thứ hai mươi chúng ta sẽ ở đâu?”
Hàn Thành buột miệng nói ra: “Thủ đô”
Tô Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao anh lại chắc chắn như vậy?”
Hàn Thành cọ cằm lên đỉnh đầu vợ, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt xa xăm: “Không phải em nói đi tới thủ đô học sao? Anh cảm thấy không còn xa nữa.
Tô Tiếu Tiếu lại cọ vào ngực anh: “Em cũng cảm thấy không còn xa nữa.
Ngoài cửa truyền tới tiếng hộ của Cơm Nắm: “Cha mẹ, cha mẹ lấy có tờ giấy đỏ thôi sao lại lâu như vậy? Bọn con đã nôn nóng muốn bắt tay vào múa bút rồi đây!”
Hai vợ chồng lại nhìn nhau cười: “Tới ngay đây!”
Đại Bảo, Tiểu Bảo theo Dương Nam Hoài học chữ bút lông lâu như vậy cũng không phải học phí công, đặc biệt là thời gian học của Tiểu Bảo dài nhất và nhiều nhất nên chữ bút lông mà cậu bé viết ra đã có thể nhìn ra được chút khí phách, chẳng qua vì tuổi nhỏ, lực khống chế không thành thạo đến vậy cho nên trông vẫn còn non nớt. Đại Bảo học ở huyện không có cách nào giống như Tiểu Bảo ngày nào cũng tới nhà Dương Nam Hoài luyện tập, nhưng cậu bé rất cần cù, có thời gian đều sẽ tự giác luyện tập, cho nên chữ của cậu bé cũng không tệ. Dương Lâm cũng dạy bọn trẻ vẽ, cho nên tranh của Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đều khá đẹp.
Chữ bút cứng của Cơm Nắm học theo Tô Tiếu Tiếu, còn chữ bút lông học theo Hàn Thành, chữ bút cứng dùng
nhiều nên cậu bé vô cùng chăm chỉ học, còn chữ bút lông dùng ít, cậu bé cảm thấy không cần thiết gì nên rất ít khi luyện, cho nên chữ bút cứng của Đại Bảo và Tiểu Bảo không đẹp bằng Cơm Nắm nhưng chữ bút lông lại đẹp hơn của cậu bé một chút.
Ở phương diện học hành này, học bá Cơm Nắm chưa bao giờ từng thua ai bị đả kích sâu sắc, sau khi viết xong “ngũ cốc bội thu” còn ôm Bánh Đậu nhỏ kêu oai oái: “Bánh Đậu nhỏ, chữ của anh hai lại không đẹp bằng anh Đại Bảo và anh Tiểu Bảo của em kìa, hu hu hu hu.
Lúc còn nhỏ Bánh Đậu nhỏ dùng gậy trúc nhỏ vẽ vời trên mặt đất, sau khi cùng các anh tới trường đi học lại dùng phấn viết lên bảng đen nhỏ, thi thoảng khi anh trai luyện chữ mới dùng bút lông của cậu bé một chút. Bánh Đậu nhỏ nhìn chằm chằm vào chữ của anh hai, nghiêng đầu hỏi: “Anh hai, ngũ gì đó bội của anh là gì thế?” Thật ra Bánh Đậu nhỏ biết không ít chữ, chữ đơn giản và toàn bộ chữ số Arab cậu bé đều biết, có thể kể chuyện xưa cũng có thể học thuộc thơ, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, rất nhiều chữ có khả năng ở trong một câu nào đó trong chuyện xưa nào đó cậu bé biết đọc thế nào, nhưng nếu lấy ra đứng một mình cậu bé cũng không nhận ra con chữ phức tạp.
Cơm Nắm nhỏ đáp: “Ngũ cốc bội thu, cái này dán trong nhà kho của chúng ta, sau này đều có lương thực ăn không hết.
Bánh Đậu nhỏ “oa” một tiếng, chạy bịch bịch bịch đi lấy một cái bút lông tới: “Anh hai, em giúp anh vẽ một bông lúa nhỏ lên trên sẽ đẹp hơn đó!”
Đôi mắt của Cơm Nắm nhỏ “ting” một cái sáng ngời, ôm em trai thơm một cái: “Bánh Đậu nhỏ nhà chúng ta đúng là thông minh, em mau vẽ một bức cho anh trai đi?
Cơm Nắm nhỏ lại tìm “hàng năm sung túc” cho cậu bé: “Trên cái này vẽ con cá nhé”
Bánh Đậu nhỏ nghiêng đầu hỏi: “Vẽ cá mè hoa năm ngoái bắt được ở nhà ông ngoại sao?”
Cơm Nắm nhỏ nghiêm túc nghĩ lại bộ dáng của con mè hoa, vẻ mặt có hơi ghét bỏ: “Cá Koi nhỏ mà mẹ nói chắc hẳn đẹp nhất nhưng chúng ta chưa từng thấy, vậy em vẫn nên vẽ một con cá trắm cỏ hoặc là cá trích nhỏ đi?
Thật ra Bánh Đậu nhỏ thích cà mè hoa hơn vì mẹ thích ăn con này, nhưng đây là chữ mà anh hai viết vậy thì nghe theo anh hai đi.
Cơm Nắm nhỏ lại tìm “Gia súc phát triển” kêu Bánh Đậu nhỏ vẽ Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa.
Cả gia đình Trụ Tử đã đến thủ đô nên Lọ Lem cũng được nuôi ở nhà bọn họ, Bánh Đậu nhỏ cũng thích Lọ Lem, hỏi: “Em có thể vẽ cả Lọ Lem được không?”
Cơm Nắm nhỏ gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.
968 chữ
Chương 348: Câu đối xuânNhững cái khác thì Cơm Nắm nói: “Những cái này em có thể vẽ dây pháo pháo hoa gì đó, tóm lại em nghĩ đến thứ gì em thích trong năm mới đều có thể vẽ lên
Bánh Đậu nhỏ nghĩ ngợi: “Vậy em muốn vẽ cha mẹ, muốn vẽ em trai em gái, còn muốn vẽ cả bao lì xì to và bánh quai vạc nữa..”
Cơm Nắm nhỏ nhéo mặt cậu bé: “… Vậy sao em không nghĩ đến vẽ anh hai đi?”
Bánh Đậu nhỏ dùng một loại ánh mắt “anh hai, anh có bị ngốc không thể” nhìn cậu bé: “Chữ đã là anh viết rồi
còn gì? Em còn vẽ anh làm gì nữa?”
Cơm Nắm nhỏ:
66 97
…
“Không cần vẽ người lên, những cái khác em thích thế nào đều được”
“Được rồi. Bánh Đậu nhỏ vẫn là lần đầu tiên dùng bút lông vẽ lên giấy đỏ, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đại Bảo và Tiểu Bảo theo chú đi dán câu đối ở cửa lớn trở về, thấy Bánh Đậu nhỏ vẽ dưới chữ của Cơm Nắm, bọn
trẻ cũng muốn học cậu bé vẽ đủ thứ lên câu đối xuân.
Tiểu Bảo chạy đi hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Cô ơi, chúng cháu có thể vẽ một bức tranh lên câu đối xuân ở cửa giống như Bánh Đậu nhỏ được không ạ?”
Tô Tiếu Tiếu vừa mới cho con uống sữa xong, đang ôm Bánh Trôi nhỏ đi ra ngoài: “Được, chỉ cần là sự vật liên quan đến năm mới, có ngụ ý ăn mừng lại đẹp đều có thể vẽ lên, cô đi xem Bánh Đậu nhỏ vẽ gì trước đã”
Bánh Đậu nhỏ đang vẽ một… bắp ngô?
“Bánh Đậu nhỏ vẽ gì thế?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Đứa trẻ vui vẻ đáp: “Mẹ, con đang vẽ bông lúa ở nhà bà ngoại, anh nói ngũ cốc bội thu chính là có lương thực ăn mãi không hết, con vẽ một bông lúa lên trên sau này nhà chúng ta có lương thực ăn mãi không hết rồi.” Dù sao Bánh Đậu nhỏ còn nhỏ, bình thường cậu bé vẽ vời cũng chỉ là giống thần chứ không giống hình, mô phỏng được ra kết cấu và tổng thể đại khái, chỉ có thể nói so với độ tuổi này của cậu bé đã là vô cùng đẹp rồi.
Tô Tiếu Tiếu cổ vũ: “Rất đẹp, Bánh Đậu nhỏ vẽ thứ mà mình thích là được rồi. Bánh Đậu nhỏ nhận được sự cổ vũ của mẹ, cười đến hai mắt cong lại, càng hăng hái hơn.
Nói là tự do sáng tạo, đám trẻ làm thành cái gì Tô Tiếu Tiếu cũng không có ý kiến. Cơm Nắm nhỏ làm thống kê, mấy cánh cửa, mấy cửa sổ, mấy cái tủ, mấy vại nước trong nhà đều cần dán câu
đối, cậu bé đã sớm thống kê xong, cũng thương lượng với Đại Bảo và Tiểu Bảo phải dán lời ăn mừng nào ở đâu, ai
phụ trách khu vực đó.
Ví dụ như câu đối ở cửa Hàn Thành đã nghĩ xong, Đại Bảo và Tiểu Bảo mỗi người phụ trách viết chữ một bên,
câu đối nằm ngang và bên dưới là Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ phụ trách, từ đầu đến cuối từ chữ viết đến tranh đều do bọn trẻ tự mình quyết định.
Chữ của lũ trẻ rất non nớt, thật ra người qua đường liếc mắt một cái cũng biết là trẻ con viết, biết mấy đứa trẻ sáu bảy, tám tuổi viết nói không chừng còn khen một câu, nếu như lại phối với tranh nhi đồng của đứa bé ba bốn tuổi vậy càng không thể không ngừng lại thưởng thức, cân nhắc một chút.
Tốn hết buổi sáng, cả gia đình đã dán xong câu đối xuân đầy sáng tạo của đám trẻ, chữ viết thế nào thật ra đã
không còn quan trọng, đều đã được tranh lòe loẹt đủ loại che đi phong thái, trong nhà mỗi một góc đều phủ kín màu đỏ ăn mừng.
Tô Tiếu Tiếu nhìn Cơm Nắm nhỏ dán một câu “ra vào bình an” ở tường nhà vệ sinh đã không còn suy nghĩ gì nữa,
cứ mặc tụi trẻ đi.
Đến cuối cùng dán hoành phi ở cửa lớn, đám trẻ anh vẽ một củ lạc, em vẽ một bao lì xì, anh vẽ một bông hoa
em vẽ một dây pháo, Cơm Nắm nhỏ còn ngại chưa đủ, kéo bàn tay nhỏ dính chút mực đen của Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ ấn dấu vân tay của đôi long phụng lên, nói là ảnh gia đình của trẻ con.
Đã có thể tưởng tượng ra cửa nhà họ Hàn năm nay nói không chừng sẽ là năm nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Cơm trưa vẫn là mì trứng gà rau xanh đơn giản, việc hôm nay có hơi nhiều, ngoại trừ Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ ra những người khác đều không ngủ trưa, mùng một đầu năm không cho quét nhà, đám trẻ phụ trách thu dọn phòng và dọn dẹp vệ sinh cả nhà, ngay cả chuồng của Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa cũng được dọn dẹp sạch sẽ, cỏ dại trong vườn rau cũng bị nhổ sạch.
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành phải bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Gà là lão Hồ kêu đồng chí ở xưởng chế biến lương thực thực giúp giết sẵn, để làm cầu lông gà cho lũ trẻ, Tô Tiếu Tiếu còn đặc biệt kêu đồng chí ở xưởng chế biến lương thực giữ lại một ít lông gà trống đẹp.
1010 chữ
Chương 349: Năm mới an khang thịnh vượngTheo truyền thống, gà luộc trơn mềm phải dùng gà mái nhỏ làm mới mềm mịn trơn bóng được, nhưng nếu bái
thần thì phải dùng gà trống, thời buổi này phá tứ cựu, bài trừ tư tưởng cũ và các loại mê tín phong kiến nên không thể công khai bái thần, mọi người cũng chỉ ở trong sân nhà mình bày gà trống và kính rượu, trà với thần linh trong trời đất, Lý Ngọc Phụng cũng quen làm như vậy, cho nên lễ tết năm mới mọi người vẫn quen mua gà
trống.
Hàn Thành không có thói quen này, Tô Tiếu Tiếu lại càng khỏi cần nói, cho nên hai vợ chồng mua một con gà
mái nhỏ.
Gà mái nhỏ luộc chậm cho chín rồi để nguội, Hàn Thành bỏ đầu, chân, cổ và phần xương chính vào trong nồi
canh luộc gà, rồi bỏ thêm nấm hương, táo đỏ kỳ tử đã ngâm xong vào, còn bỏ thêm từ cô và hoài sơn mua ở thành phố về tiếp tục nấu canh.
Hai cái đùi gà bốn đứa lớn vừa vặn mỗi người một nửa, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành ăn cánh gà, đợi Bánh Bao nhỏ
và Bánh Trôi nhỏ cũng có thể ăn thịt sẽ phải chặt thành miếng nhỏ để cả nhà cùng ăn.
Thịt ba chỉ ngày đó rán xong vẫn còn một nửa, Tô Tiếu Tiếu bỏ chút rau cải khô ngâm xong vào hấp, ngoài ra
cho đám trẻ nhổ một ít rau mình thích ăn từ trong vườn rau đi rửa sạch, đợi ăn gà gần no rồi có thể bỏ thêm rau vào canh để ăn, đồ chấm vẫn là gừng hành xì dầu truyền thống như cũ.
Chuẩn bị xong toàn bộ việc này, nhân lúc mặt trời vẫn còn đó, cả gia đình lần lượt đi tắm rửa sạch sẽ, phần lớn phiếu vải năm nay đều ưu tiên cung ứng cho đôi long phụng thai nên năm nay đám trẻ lớn không có quần áo mới, nhưng năm ngoái áo bông mà Lý Ngọc Phụng may cho tụi nhỏ vẫn còn rất mới, đổi lại Tô Tiếu Tiếu mua cho bọn trẻ đôi giày, sau khi tắm rửa sạch sẽ đám trẻ cũng trông rực rỡ hẳn lên.
Tô Tiếu Tiếu vẫn mặc chiếc áo lông dê mà Hàn Thành mang từ thủ đô về cho cô đó, Hàn Thành mặc áo khoác quân vẫn còn tính là mới, bên ngoài còn có hai đứa trẻ xinh xắn đội mũ con hổ vui vẻ.
Cả gia đình ngồi quây quần bên bếp than nhỏ ăn bữa cơm đoàn viên, canh gà trên bếp lò nhỏ vừa sôi, bốn đứa
trẻ đã gắp nửa cái đùi gà, còn Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành gắp cánh gà, sáu đôi đũa đồng thời nhúng vào trong nồi canh gà, Tô Tiếu Tiếu nói: “Các con, chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng!” Trên mặt của lũ trẻ tràn ngập nụ cười hạnh phúc cũng hoan hô theo: “Năm mới an khang thịnh vượng”
Năm nay cũng được tính là một mùa đông ấm áp, buổi tối đám trẻ đều ra ngoài hoạt động hết, Cá Nhỏ, Đôn Đôn, Nha Nha, Khỉ Con, Đại Thụ, Quang Quang và Đá Nhỏ đều tụ tập dưới gốc cây đa đốt pháo. Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ buổi tối ăn no đã ngủ say, Tô Tiếu Tiếu cũng không muốn ra ngoài, kêu Hàn
Thành dẫn mấy bé trai đi ra ngoài dạo.
Thực ra đám người Cá Nhỏ đã sớm hẹn với đám người Cơm Nắm từ trước, kêu bọn trẻ ăn cơm xong thì ra gốc đa
choi.
Lũ trẻ lớn như vậy cũng đều ở chung trong khu này, trẻ lớn như Cơm Nắm đều tự mình ra ngoài chơi, bình thường cũng thôi đi nhưng pháo hoa pháo dây không có mắt, Tô Tiếu Tiếu thật sự không yên tâm để lũ trẻ tự
mình ra ngoài, đặc biệt là Bánh Đậu nhỏ còn nhỏ như vậy, không để ý một cái lũ trẻ xảy ra vấn đề thì biết làm sao, Hàn Thành cũng không yên tâm.
“Em muốn ra ngoài đi dạo không? Hay là em ra ngoài đi đi, anh ở nhà trông Bánh Đậu nhỏ và Bánh Bao nhỏ cũng
được. Hàn Thành nói.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Em rất mệt, không muốn đi, bọn anh đi đi, nếu người đông thì ôm Bánh Đậu nhỏ, thằng bé
thấp như vậy rất dễ bị người giẫm trúng”
Hàn Thành cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Anh biết rồi, mệt thì ngủ sớm đi.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đi đi, em vừa vặt lén đặt tiền mừng tuổi dưới gối cho các con
Hàn Thành: “Đặt hai bao đi, giúp anh đặt một bao nữa”
Tập tục ở thôn Tô Gia thường là nữ trưởng bối đặt tiền mừng tuổi, khai xuân cũng là nữ trưởng bối phát lì xì,
nhưng Tô Tiếu Tiếu đã sớm giúp Hàn Thành chuẩn bị xong hết. Cô móc một xập lì xì từ trong túi ra, giống như cái quạt xòe trước mặt Hàn Thành, mỗi một cái đều viết tên của đám trẻ và lời chúc tết lên, cuối cùng là đề tên. Tô Tiếu Tiếu lôi một xập khác ra: “Mấy cái này là của anh, anh cũng tặng cho các con một lời chúc tết đi Hàn Thành cầm bút tới, viết lên trên mỗi phong bao lì xì cho các bé trai một câu: “Tự tin thận trọng, không
ngừng phấn đấu. Cuối cùng đề tên của mình xuống, chỉ có bao lì xì của Bánh Trôi nhỏ là viết: “Con gái bình an
thuận lợi.
Tô Tiếu Tiếu nhìn anh với vẻ cạn lời: “Hàn Thành, năm mới anh không thể viết cho lũ trẻ một câu năm mới vui vẻ được sao?”
1043 chữ
Chương 350: Đều giao tiếp như vậyHàn Thành đáp: “Đàn ông bọn anh đều giao tiếp như vậy”
Tô Tiếu Tiếu: “..” Được rồi, Bánh Bao nhỏ nửa tuổi nhà bọn họ đã bị liệt vào phạm vi đàn ông rồi.
Hàn Thành phát hiện ra trong bao lì xì của Tô Tiếu Tiếu còn có một cái viết “Đồng chí Hàn Thành thân yêu năm
mới vui vẻ,” anh vừa cười vừa xoa đầu vợ: “Anh cũng có sao?”
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại, đáp: “Đương nhiên là có rồi, anh là bảo bối lớn nhất của nhà chúng ta, thiếu ai
cũng không thể thiếu anh được, mẹ không ở đây không thể phát lì xì cho anh nên lì xì năm nay cứ để em phát
cho anh đi”
Hàn Thành nhìn người vợ xinh đẹp dịu dàng, cúi đầu xuống ấn lên cái lúm đồng tiền nhỏ một cái, sau đó lại ấn lên môi cô, một cái hôn sâu trắc trở khiến hôm nay anh có hơi không muốn ra ngoài.
Nhưng lũ trẻ đã sớm nôn nóng muốn được ra ngoài rồi, Cơm Nắm ở bên ngoài gào lên: “Cha ơi cha xong chưa
thế? Sao cha lại lâu như vậy, bên ngoài đã có tiếng pháo rồi kia kìa!”
Hàn Thành buông Tô Tiếu Tiếu ra, tỳ trán mình lên hai gò má mềm mại, mịn màng hồng hào xinh tươi của vợ: “Cảm ơn, em mới là bảo bối lớn nhất của nhà chúng ta”
Nói xong lại đáp Cơm Nắm một câu rồi mới quay người rời đi với vẻ không tình nguyện.
Tô Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của chồng, nghe tiếng cười đùa vui vẻ của lũ trẻ ngoài cửa rồi lại
nhìn đôi long phụng thai ngủ say trên chiếc giường nhỏ, sao năm này lại ấm áp như vậy chứ? Đêm nay gốc đa thật sự náo nhiệt, phỏng chừng phần lớn người nhà đều có suy nghĩ giống Hàn Thành, gần như
đều có người lớn dẫn trẻ con qua đây. Biển người tấp nập này đã sắp đuổi kịp cảnh tượng tranh giành hàng tết ở hợp tác xã tiêu thụ.
Triệu Tiên Phong và Cá Nhỏ đã sớm tới, còn có đám người lão Hồ và Khỉ Con, lũ trẻ tụm lại một chỗ, đám người
lớn cũng túm lại một chỗ, Hàn Thành dặn dò các anh trai trông chừng em cho kỹ, không thể lại gần pháo hoa pháo dây quá gần.
Bánh Đậu nhỏ quá thấp, ba anh trai bàn bạc nhau luân phiên cõng đứa trẻ, Bánh Đậu nhỏ từ nhỏ đã lớn lên trên lưng Cơm Nắm và Trụ Tử nên cũng quen rồi.
Ông cụ nhà họ Triệu đã đi được một năm, dựa theo tập tục ở thị trấn Thanh Phong, năm mới đầu tiên người già
đi không thể dán câu đối, đến năm thứ hai nhất định phải đổi mới, cho nên Triệu Tiên Phong đổi đèn lồng trắng
ở cửa thành đèn lồng đỏ, trong nhà từ trong ra ngoài đều dán đỏ rực như lửa. Anh ta nhìn lũ trẻ nhà Hàn Thành mà cảm thấy thèm khát, còn chưa tính đôi long phụng thai trong nhà nữa, chỉ riêng nơi này đã có bốn đứa trẻ rồi, lại còn đứa này ưa nhìn hơn đứa kia, đứa này bắt mắt hơn đứa kia. “Ngày mai nhớ kêu trẻ con nhà cậu tới nhà chúng tôi chúc tết để nhà tôi tăng thêm tí nhân khí. Sau khi hai
người già đi hết, trong nhà lạnh lẽo trống vắng, ngay cả Tiểu Đỗ cũng về đón tết phải đến mùng tám mới trở lại, trong nhà chỉ còn lại một nhà ba người bọn họ. “Chuẩn bị thật nhiều lì xì thì đi. Hàn Thành nhìn đám trẻ và bảo.
Triệu Tiên Phong bị chặn họng: “Tôi là người nhỏ mọn như vậy sao? Hiển nhiên có lì xì bự rồi, lì xì cực bự đấy
nhé”
Hàn Thành: “Lát nữa tự cậu nói với tụi nó đi, đúng rồi, đợi Tiểu Đỗ về sắp xếp giúp tôi đưa Tiểu Bảo và Đại Bảo
về thôn Tô Gia một chút”
“Khi nào thì bọn trẻ về?” Triệu Tiên Phong hỏi.
“Đại khái là qua mười lăm tháng giêng đi, phải về trước khai giảng” Hàn Thành đáp.
“Trùng hợp thật” Triệu Tiên Phong nói: “Mười sáu tháng riêng tôi phải tới Châu Thành một chuyến, đến lúc đó thuận đường ngồi xe của tôi về là vừa vặn.
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta: “Trùng hợp như vậy sao?”
Triệu Tiên Phong thấp giọng nói: “Nhớ chính ủy viên Lục chứ?”
Hàn Thành gật đầu: “Nhớ, năm đó bị nhà cha mẹ vợ liên lụy phải về nông thôn ở Châu Thành rèn luyện”
Triệu Tiên Phong gật đầu: “Cách thôn Tô Gia không xa, gần đây bệnh có hơi nghiêm trọng, tôi muốn qua đó xem
sao”
Hàn Thành nhíu mày: “Trước đây nhà không phải bọn họ vẫn luôn bôn ba vì chuyện này sao? Vẫn chưa có kết quả sao?” Triệu Tiên Phong đáp: “Quy trình quá chậm, kẹt cái này kẹt cái kia, không biết còn phải đợi bao nhiêu năm nữa,
ông Lục còn có thể đợi được hay không cũng không biết, cậu nghĩ xem, chỉ chút chuyện đó của nhà Trụ Tử còn
làm bao nhiêu năm, ai cũng biết là án oan nhưng một câu quy trình vẫn phải đợi nhiều năm như vậy. Hàn Thành: “Cậu đi qua như vậy không sao chứ?”
Triệu Tiên Phong nói: “Tôi còn đang lo xem nên tìm cớ gì đây, bây giờ giúp cậu đưa cháu trai về thuận tiện đi
thăm luôn, chà, vừa vặn.
Hàn Thành chẳng muốn để ý đến anh ta, một quả pháo hoa nổ tung dưới màn trời tối tăm, rơi lên ngọn cây đa phát ra ánh sáng rực rỡ, thắp sáng màn đêm tối mịt này, cuộc sống có gian khổ cỡ nào cũng luôn có hy vọng,
không phải sao? Hàn Thành luôn cảm thấy cuộc sống này sẽ không còn quá lâu.
1023 chữ
Chương 351: Pháo hoaĐám
người Lão Hồ và Lý Mộc cũng sáp tới nói cười với bọn họ.
Pháo hoa và dây pháo mà đám trẻ và nhóm bạn tốt mang tới đều đặt chung lại với nhau, thương lượng đợi người
khác đốt xong rồi thì bọn trẻ sẽ tập trung đốt, như vậy sẽ đẹp hơn đốt từng cái một.
Tiểu Bảo nói: “Nhưng như vậy sẽ đốt hết ngay lập tức đó?”
Cơm Nắm nói: “Nhìn một lần cho đã không tốt hơn sao?”
Đại Thụ nói: “Tớ cũng cảm thấy một lần đốt xong có hơi đáng tiếc.
Đại Bảo cảm thấy chẳng sao cả.
Xưa nay Đôn Đôn và Khỉ Con đều nghe lời Cơm Nắm răm rắp, Cơm Nắm nói gì thì chính là cái đó.
Cơm Nắm bảo: “Các anh nhìn đi, bây giờ chúng ta nhìn thấy toàn là đốt từng quả một rồi, lát nữa tay chúng ta
cầm một quả cùng nhau đốt chắc chắn đẹp hơn cái này gấp mười lần”
Tiểu Bảo đau lòng nhất cũng đã bị Cơm Nắm thuyết phục, ở thôn Tô Gia hiếm khi nhìn thấy pháo hoa một lần, đều chỉ hận không thể bẻ một cây thành hai để đốt, nhưng nơi này thì khác, người đốt rất nhiều, cầm riêng lẻ
đốt có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, Tiểu Bảo cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bọn họ tập trung cùng