Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 208 - Chương 352: Chúc Tết

_xz1lstb

nhau

đốt.

Người phía trước đều đã đốt gần hết rồi, Cơm Nắm gọi Hàn Thành: “Cha ơi, qua đây giúp bọn con đốt pháo hoa

vói a!”

Cá Nhỏ và đám Khỉ Con cũng gọi cha mình.

Những người mẹ đều cẩn thận chuẩn bị diêm và hương dài, mấy ông bố châm rồi kêu đám trẻ cầm thả.

“Đùng! Đùng! Đùng!” Những quả pháo hoa nổ trên màn trời.

Lũ trẻ đều ngửa đầu lên “oa oa oa!” không kịp nhìn.

Giống như Cơm Nắm nói, hiệu quả cùng nhau đốt đẹp hơn hiệu quả đốt riêng lẻ không chỉ gấp mười lần. Bánh

Đậu nhỏ ở trong lòng cha vui vẻ cười híp mắt, vỗ tay liên tục.

Các hàng xóm được mở rộng tầm mắt cũng đều mang vẻ mặt tươi cười hớn hở.

Dây pháo cuối cùng cũng là tập trung cùng nhau đốt, trên mặt lũ trẻ đều là nụ cười ngập trong hạnh phúc và vui

vẻ, bọn trẻ bịt tai lại, cong đôi mắt nhìn pháo dây bắn tứ tung, nghe tiếng tạm biệt tuổi cũ.

Khi Hàn Thành ôm Bánh Đậu nhỏ về nhà, Bánh Đậu nhỏ đã buồn ngủ ngủ luôn trên vai cha.

Bốn bé trai ngủ chung vẫn nằm ngang, cho dù đếm tết ta hay là nhìn lũ trẻ từ từ lớn lên thì ngày tháng thật sự

vẫn trôi qua rất nhanh, Hàn Thành nghĩ qua một, hai năm nữa, chiếc giường này có khả năng đã không đủ cho

đám trẻ này ngủ nữa rồi.

Về đến phòng, Tô Tiếu Tiếu cũng đã ngủ, Hàn Thành cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sờ dưới gối đầu của mình quả nhiên mò được bao tiền mừng tuổi.

Anh cong khóe miệng, đặt một bao lì xì đã sớm chuẩn bị xong, bên trên viết “vợ anh năm mới vui vẻ” đặt bên

dưới gối đầu của Tô Tiếu Tiếu, rồi nhẹ nhàng ôm cô chìm vào giấc ngủ, chào đón năm mới lại đến.

Sáng ngày hôm sau, bốn đứa trẻ rời giường từ sớm, theo thói quen sờ bên dưới gối đầu trước quả nhiên sờ được

lì xì.

Cơm Nắm nhỏ “oa” một tiếng: “Có hai bao lận!”

Sau khi sờ ra rồi nhìn, bên trên là chữ thể in giống như được in từ trong sách giáo khoa ra của Tô Tiếu Tiếu, viết:

“Chúc mừng Cơm Nắm nhỏ thân yêu lại lớn thêm một tuổi, năm mới vui vẻ, mỗi ngày đều tiến bộ!” Đề tên là mẹ. Một bao khác bên trên viết: “Tự tin thận trọng, không ngừng phấn đấu. Đề tên là Hàn Thành.

Trong nháy mắt đó, Cơm Nắm không dám xác định được rốt cuộc có phải đây là tiền mừng tuổi năm mới hay

không.

“Cho em nhìn của các anh với” Cơm Nắm nói.

Bốn đứa trẻ đặt bao lì xì thẳng hàng lên trên chăn bông, cách gọi và đề tên của Tô Tiếu Tiếu khác nhau nhưng nội dung thì giống nhau, còn Hàn Thành thì giống y như đúc, Cơm Nắm nhỏ thấy yên tâm rồi: “Em thấy chữ của cha còn tưởng cha đang dạy dỗ em chứ, không phải thì tốt, vẫn là mẹ dịu dàng nhất, chúng ta mau rời giường, ăn sáng xong đến nhà Cá Nhỏ và Chú Triệu chúc tết thôi, tối qua chú nói đã chuẩn bị lì xì bự cho chúng ta rồi!”

Lũ trẻ lăn một cái rời giường, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, bọn trẻ vào nhà

bếp trước nhìn thấy em trai và em gái rồi mới đi rửa mặt.

Bốn đứa trẻ rửa mặt xong lại mặc quần áo chỉnh tề, cùng nhau đi vào nhà bếp chúc tết Hàn Thành và Tô Tiếu

Tiếu, mỗi người lại nhận được hai bao lì xì.

Tô Tiếu Tiếu còn lo lắng đôi long phụng thai lần đầu tiên nghe tiếng pháo sẽ bị dọa sợ, kết quả tụi nhỏ giật mình tỉnh nhưng cũng chỉ nghiêm túc nghe một lúc, sau khi quen với loại âm thanh này rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ,hoàn toàn không coi là chuyện gì, bình thường nên ngủ thế nào thì vẫn sẽ ngủ như thế, thật đúng bé cưng thiên thần.

Truyền thống ở thị trấn Thanh Phong là sáng mùng một tết uống trà sớm, cái gọi là trà sớm thật ra là cả gia đình ngồi chung với nhau uống chút nước trà, ăn ít thức ăn như bánh nếp bánh ngọt gì đó coi như bữa sáng.

1005 chữ

Chương 352: Chúc tết

Sáng sớm Tô Tiếu Tiếu rời giường hấp bánh gạo, bột là mấy ngày trước cô dùng đá nhỏ nghiền sẵn đợi lên men, hôm nay sau khi trần qua hai lần nước lại thêm nấm hương, mộc nhĩ, tôm khô băm nhỏ và tỏi băm vào nồi hấp chín là xong.

Bánh gạo tên như ý nghĩa, có ý tứ là từng bước lên cao, bánh gạo xốp mềm hòa quyện với đồ sấy khô và thổ sản vùng núi, ăn một miếng mềm mịn thơm ngào ngạt, lại thêm một miếng bánh rán và bánh quai vạc ngập dầu, sau đó uống một hớp trà thanh thuần để giải ngấy, “uống trà” dần dần biến thành một trong những nét văn hóa độc đáo ở tỉnh này.

Mấy đứa lớn ăn no uống say chuẩn bị tới nhà chú Triệu chúc tết và nhận lì xì.

Tô Tiếu Tiếu cắt một miếng bánh gạo to đưa cho bọn trẻ mang đi, Bánh Đậu nhỏ còn đặc biệt mang cả cặp sách gà con của mình đi để đựng lì xì.

Mấy đứa lớn mặt mày hồng hào, vui vẻ đi ra ngoài. Ở cửa vừa vặn có hai chú đang nhìn chằm chằm vào câu đối ở

nhà bọn trẻ.

Bốn đứa trẻ đồng loạt liếc mắt nhìn, chào hỏi bọn họ: “Chúc mừng năm mới các chú ạ!”

Hai người nhìn thấy bốn đứa trẻ có tinh thần và lanh lẹ, lại đứa nào cũng ưa nhìn, cảm thấy tâm trạng và vận may một năm này đều sẽ trở nên tốt hơn.

“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới. Một chú đeo kính mắt có tuổi hỏi: “Những câu đối này đều là tự các cháu viết sao?”

Cơm Nắm đáp lại một cách giòn tan: “Đúng ạ, chữ là bọn cháu viết, tranh cũng là bọn cháu vẽ, đẹp chứ ạ?”

Hai ông chú gật đầu: “Đẹp, đẹp lắm, bọn chú đi qua nhiều nơi như vậy cũng chưa thấy câu đối xuân nào độc đáo như thế, các cháu đều rất giỏi.

Thật muốn nhìn xem người nhà thế nào có thể nuôi dạy ra đám trẻ giỏi như thế, đứa nào cũng sạch sẽ và trang nhã.

Bốn đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, nói cảm ơn một cách lịch sự.

Cơm Nắm nhỏ vẫy tay, bảo: “Bọn cháu vội đi chúc tết đây, tạm biệt các chú!”

Hai ông chú vẫy tay với bọn trẻ: “Tạm biệt tạm biệt”

Nhìn bóng lưng của đám trẻ, người đàn ông đeo kính nói: “Đừng thấy nơi này nhỏ nhưng trẻ con ở đây cũng không hề kém hơn ở thủ đô chút nào”

Người khác bảo: “Anh nói đúng, lần này không uổng công tới đây?

Người đàn ông đeo kính gật đầu: “Quả thật không uổng công tới.

Bốn đứa trẻ nắm tay nhau nhảy chân sáo đi tới cửa nhà Triệu Tiên Phong, hô vào bên trong: “Chú Triệu, dì Châu, Cá Nhỏ, bọn cháu tới chúc tết mọi người đây”

Cá Nhỏ vừa mới rời giường còn đang ăn sáng, nghe được đám người Cơm Nắm gọi mình, lập tức ném đũa chạy bịch bịch bịch ra ngoài mở cửa: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, Cơm Nắm, Bánh Đậu nhỏ! Mọi người đều tới cả rồi!”

Cơm Nắm đưa bánh gạo trên tay qua: “Cái này cho em, bánh gạo mẹ anh làm đó, chúc mọi người thăng chức dần dần!”

Triệu Tiên Phong và Châu Ngọc Hoa cũng đi ra, nhìn thấy đám trẻ ai cũng có tinh thần lập tức mặt mày hớn hở. Bốn đứa trẻ ôm quyền, lớn tiếng chúc tết, giống như đã được huấn luyện từ trước, giọng nói đều nhịp, trong trẻo hữu lực: “Chúc chú Triệu và dì Châu năm mới vui vẻ, vạn sự như ý!”

Đây chính là hiệu quả mà Triệu Tiên Phong muốn có nhất, cảm giác toàn bộ căn nhà đều như sống lại: “Tốt tốt tốt, mọi người đều năm mới vui vẻ, vạn sự như ý”

Cá Nhỏ đi lên cống hiến đồ tốt: “Mẹ ơi, kêu mẹ làm bánh gạo mà mẹ không làm, nhìn bánh gạo mà dì Tô của con làm này, chắc chắn là dì Tô của con biết con muốn ăn nên tặng qua, vừa ngửi đã biết rất thơm rồi!”

Châu Ngọc Hoa nhìn con trai với vẻ buồn bực: “Được rồi được rồi, biết dì Tô của con thương con rồi, nào nào nào, các con, dì Châu phát lì xì cho mấy đứa đây”

Châu Ngọc Hoa và Triệu Tiên Phong cười tủm tỉm phát lì xì.

Lũ trẻ nhận được lì xì đều lớn tiếng nói cảm ơn.

Bánh Đậu nhỏ vui vẻ bỏ lì xì vào trong cặp sách gà con của mình, Châu Ngọc Hoa không nhịn được mà ôm Bánh Đậu nhỏ xinh xắn lên thơm một cái, đi vào phòng lấy một nắm kẹo to từ trong hộp bát bảo bỏ vào cặp sách nhỏ của cậu bé.

Bánh Đậu nhỏ hiểu chuyện có hơi ngại ngùng: “Dì Châu ơi nhiều quá, đừng nhiều như vậy, mỗi người một viên là được rồi ạ”

Châu Ngọc Hoa xoa đầu đứa trẻ: “Còn khách sáo với dì Châu à, mẹ cháu còn cho Cá Nhỏ một miếng bánh gạo to

như vậy kia kìa, để lại ăn dần đi

Bánh Đậu nhỏ xấu hổ nói lời cảm ơn, Châu Ngọc Hoa thả cậu bé xuống đất với vẻ yêu mến không nỡ rời.

Cá Nhỏ dẫn các bạn nhỏ vào phòng, lũ trẻ túm tụm lại ríu rít nói chuyện, Triệu Tiên Phong cảm thán: “Thế này mới giống năm mới chứ”

Anh ta huých vào cánh tay của Châu Ngọc Hoa: “Khi nào chúng ta sinh thêm đứa nữa?”

Châu Ngọc Hoa đánh vào cánh tay anh ta, thấp giọng đáp: “Năm mới anh ở trước mặt lũ trẻ nói chuyện này làm gì?”

1015 chữ

Chương 353: Khác biệt

Triệu Tiên Phong bảo: “Toàn bộ quân khu có nhà nào không có mấy đứa trẻ? Nhà mình có mỗi một đứa, có thể hài lòng được sao?”

Châu Ngọc Hoa lập tức đưa ra ví dụ cho anh ta: “Nhã Lệ không phải người ở quân khu chúng ta sao? Không phải người ta cũng chỉ có mỗi một đứa thôi sao? Dù sao em cũng không sinh đâu, muốn sinh anh tự đi mà sinh” Triệu Tiên Phong nắm cằm cô ta, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Bà vợ như em phản rồi phải không, nếu như anh có thể đẻ còn cần cầu em làm gì?”

“Đau!” Châu Ngọc Hoa vỗ vào tay anh ta, trừng mắt nhìn: “Buông tay!”

Triệu Tiên Phong buông lỏng tay: “Anh không dùng sức mà, đau thật sao?”

Châu Ngọc Hoa duỗi tay nhéo lỗ tai anh ta, Triệu Tiên Phong đau đến kêu oai oái: “Đau đau đau, buông tay!” Đám trẻ nhìn qua bên này, Châu Ngọc Hoa buông tay như không có việc gì, còn thuận tiện xoa lỗ tai của Triệu

Tiên Phong, cười với đám trẻ bằng bộ mặt hiền từ: “Các con, đi lấy đồ ăn ở mâm đựng trái cây đi, thích ăn cái gì thì lấy cái đó”

Triệu Tiên Phong dùng sức nghiến răng, sáp tới nhỏ giọng bảo: “Tối nay xem anh thu phục em thế nào!” Châu Ngọc Hoa lại dùng tay đánh anh ta.

Cá Nhỏ dẫn các bạn đi lấy đồ ăn, đám trẻ cũng không tham lam mà chỉ lấy một viên kẹo hoặc là một cái bánh, Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt lại, vỗ cặp sách gà con của mình: “Em không cần, dì Châu đã đựng cho em rất nhiều

rồi.

Cá Nhỏ vẫn nhét vào tay cậu bé một cái bánh quy: “Tết mới có nhiều đồ ăn ngon như vậy, qua năm rồi sẽ không còn nữa đâu, có đồ ăn thì em phải mau ăn chứ!”

Mấy đứa trẻ vui vẻ ăn đồ ăn vặt và nói chuyện một lúc, thấy thời gian không còn sớm nữa, Cơm Nắm nhỏ bảo: “Cá Nhỏ đi nào, đi chúc tết cha mẹ anh đi, buổi trưa ở nhà anh ăn cơm, mẹ anh muốn nấu La Hán Trai gì đó,

nghe nói rất ngon đó, bọn anh cũng chưa từng ăn lần nào”

Cá Nhỏ mang vẻ mặt ngưỡng mộ: “Dì Tô làm gì cũng ngon hết, mà La Hán Trai là cái gì?”

Mấy đứa trẻ lắc đầu: “Không biết, đây cũng là lần đầu bọn anh ăn”

Cá Nhỏ quay đầu hỏi Châu Ngọc Hoa: “Mẹ ơi, buổi trưa nhà chúng ta ăn gì ạ?”

Châu Ngọc Hoa còn đang thầm phân cao thấp với Triệu Tiên Phong: “Hôm nay ăn củ cải trắng”

Cá Nhỏ vừa nghe lập tức nắm tay bạn nhỏ: “Vậy con không ăn củ cải trắng đâu, con muốn đến nhà dì Tô ăn La Hán Trai, đi đi đi, chúng ta mau đi thôi”

Triệu Tiên Phong vớt thằng con trai lại ôm trong lòng: “Không cho phép đi, trong nhà vất vả lắm mới náo nhiệt như vậy, Đại Bảo, Tiểu Bảo, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ, mấy đứa ở lại ăn cơm trưa rồi đi sau, trong nhà các cháu còn có Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ, các cháu ở lại với chú Triệu đi

Bốn đứa trẻ anh nhìn em em nhìn anh không hẹn mà cùng lắc đầu, Cơm Nắm nói: “Chú Triệu, hôm nay cha cháu phải đi trực ca, trong nhà chỉ có một mình mẹ cháu bận làm không xuể, bọn cháu phải về nhà giúp mẹ chăm em

trai em gái.

Ba đứa trẻ khác đều không ngừng gật đầu, là như vậy không sai, không phải bọn trẻ không muốn ở lại ăn củ cải trắng muốn ăn La Hán Trai nhà mình hơn, mà là vì muốn giúp Tô Tiếu Tiếu trông em trai em gái! Châu Ngọc Hoa vừa cười vừa nói với lũ trẻ: “La Hán Trai chính là củ cải trắng đó, ăn ở đâu chả như nhau. Ba đứa trẻ không muốn đả thương trái tim của dì Châu nên ngậm miệng không nói gì, chỉ có Bánh Đậu nhỏ vẫn

chưa hiểu cái gì gọi là nhân tình khôn khéo mới nghiêm túc không đồng ý, thể hiện quan điểm của mình: “Món mẹ cháu nấu ngon nhất, mẹ cháu làm gì cũng ngon nhất!”

Châu Ngọc Hoa cúi người nắn gương mặt nhỏ xinh xắn của cậu bé: “Cháu cũng chưa từng ăn đồ dì Châu làm, sao

biết không ngon chứ?”

Bánh Đậu nhỏ chớp mắt: “Dì Châu, cháu cũng không nói đồ dì làm không ngon mà, cháu cũng chưa từng ăn qua

nhưng cháu thích món mà mẹ cháu nấu cơ.

Châu Ngọc Hoa: “”

י

Được rồi, tài nghệ của Tô Tiếu Tiếu quả thật tốt hơn cô ta quá nhiều.

Triệu Tiên Phong vốn còn dự định gom lũ trẻ nhà Hàn Thành qua cho náo nhiệt lại thành trộm gà không được

còn mất một nắm thóc, ngay cả con trai mình cũng bị bốn đứa trẻ kéo chạy mất, trong nhà chỉ còn lại hai người là anh ta và Châu Ngọc Hoa lại càng lạnh lẽo hơn, mà cũng không phải, hai vợ chồng đấu nhau lại càng không cần kiêng dè hơn, ngược lại cũng rất náo nhiệt.

Khi rời đi, Châu Ngọc Hoa còn nhét vào trong cặp sách gà con của Bánh Đậu nhỏ bốn cái lì xì, nói là của cô ta và chú Triệu cho đôi long phụng thai, kêu Bánh Đậu nhỏ giúp mang về.

Phong tục bên này thường đều là như vậy, trong nhà có mấy đứa trẻ, năm mới gặp được đứa nào trong số đó thì đưa lì xì kêu cậu bé mang về nhà đưa cho những anh chị em khác, bằng không sẽ bị nói là thiên vị.

1026 chữ

Chương 354: La Hán Trai

Dựa theo tập tục ở thị trấn Thanh Phong, nếu không phải có quan hệ cực kỳ tốt thì dưới tình huống bình thường mùng một tết không cho phép tới nhà người khác ăn cơm, ví dụ như Đôn Đôn và Nha Nha, bà nội không cho lũ trẻ tới nhà người khác ăn cơm, nhưng Hàn Thành và Triệu Tiên Phong có mối quan hệ tốt, trẻ con hai nhà ăn ở nhà ai cũng như nhau nên sẽ không tính toán mấy chuyện này.

Cá Nhỏ học theo bộ dáng của Cơm Nắm chúc tết Tô Tiếu Tiếu, Tô Tiếu Tiếu cho cậu bé một cái lì xì bự, sáu đứa

trẻ nhà mình có được lì xì rồi hiển nhiên cũng phải cho Cá Nhỏ một bao to, tuy rằng vợ chồng Triệu Tiên Phong sẽ không tính toán những chuyện này nhưng việc đều phải làm như thế.

Thực tế thì La Hán Trai cũng không phải toàn là củ cải trắng như Châu Ngọc Hoa nói, thật ra chính là thập cẩm món chay, trong nhà có rau xanh gì đều có thể bỏ chung vào xào, cho nên món mà các hộ gia đình làm ra đều khác nhau, nhưng mấy thứ như củ cải trắng và nấm đều sẽ có, nhìn trong nhà có gì hoặc là mình thích ăn gì thì ăn cái đó.

Tô Tiếu Tiếu ngâm sẵn nấm hương, mộc nhĩ, măng khô, nấm kim châm khô trước một đêm, chao thì đến sáng mới ngâm, còn hái một ít đậu Hà Lan, bỏ sáu loại nguyên liệu này vào chung làm thành một món ăn trưa, ngoài

ra còn kết hợp sáu loại thức ăn chay như mộc nhĩ, cà rốt, bánh phở, cải thảo, củ năng ngọt và củ sen làm thành một món khác để lại buổi tối ăn.

Tô Tiếu Tiếu bỏ chút dầu vào trước để xào nấm hương, mộc nhĩ, măng khô và nấm kim châm đến khi cạn nước,

rồi xào đậu Hà Lan trong chảo khác đợi dùng.

Linh hồn của món La Hán Trai truyền thống là chao đỏ, bỏ dầu vào nồi, trước bỏ chao đỏ vào xào thơm, sau

đó bỏ nấm hương, mộc nhĩ, măng khô và nấm kim châm vào trong xào đến thơm, lại thêm nước sôi từng ngâm nguyên liệu, sau khi đun mười phút lại bỏ chao đã ngâm sẵn vào nồi, sau đó lại thêm xì dầu, muối, đường vào chỉnh vị, đóng nắp lại đun vài phút, cuối cùng mới bỏ đậu Hà Lan xanh mướt vào trong, tiếp đó rưới một ít nước bột bắp pha vào đảo đều, đậy nắp thu nước cốt, đợi thu được gần đủ rồi có thể múc ra.

Ăn chay không thể chống đói, Tô Tiếu Tiếu đã cố hết sức bỏ thêm chút dầu vào, xào đầy một chậu to. Hàn Thành về nhà vừa vặn dọn cơm, đây lại là một món ăn mới nữa, khi anh vào nhà bếp bưng ra, nhìn thấy món thập cẩm đủ loại cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Buổi sáng Cá Nhỏ chưa được gặp chú Hàn của cậu bé, trước tiên chúc tết chú Hàn rồi có được một bao lì xì to

nữa.

Khi ăn cơm, món La Hán Trai đủ cả hương lẫn vị không ngoài dự đoán bắt được vị giác của tất cả đám trẻ, lũ nhỏ đều không nhịn được mà dựng ngón cái với Tô Tiếu Tiếu!

Cơm Nắm: “Mẹ ơi mẹ lợi hại quá, món này còn ngon hơn cả thịt, sau này có thể ăn thường xuyên được không ạ?”

Tô Tiếu Tiếu đáp: “Đây là vì tối qua con ăn quá nhiều thịt, hôm nay ăn món này vừa vặn cảm thấy ngon miệng

thôi”

Tiểu Bảo không đồng ý: “Không phải đâu cô, món này thật sự ngon mà, cho thịt cũng không đổi!”

Cá Nhỏ ăn từng miếng to, quai hàm phồng lên: “Dì Tô, món chay mà mẹ cháu nấu không ngon, mẹ lừa người, nói

La Hán Trai toàn là củ cải trắng, nhưng hoàn toàn không phải mà.

Bánh Đậu nhỏ bảo: “Anh Cá Nhỏ, em nói không sai chứ, món mẹ em làm là món ngon nhất, chưa từng ăn thì em

cũng biết!”

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Bánh Đậu nhỏ, bảo: “Củ cải trắng cũng đúng, món buổi tối chúng ta ăn dự định dùng củ cải trắng nấu, buổi tối Cá Nhỏ ở lại ăn cơm là biết ngay thôi”

Cá Nhỏ vẫn luôn chỉ hận không thể ở lại nhà Tô Tiếu Tiếu không ngừng gật đầu: “Vâng vâng, buổi tối cháu còn

muốn ở lại ăn cơm nữa!”

Hàn Thành phát hiện ra miệng mình quả thật bị Tô Tiếu Tiếu nuôi quen rồi, đây không phải là lần đầu tiên anh

ăn La Hán Trai nhưng đây thật sự là sự phối hợp ngon nhất mà anh từng ăn, đồ khô chỉ phối một chút đậu Hà

Lan giòn, trước đây anh ăn đều là đồ chay phối với thổ sản vùng núi phơi khô xào đến mềm nhũn, độ cứng mềm khác nhau, trước không nói vị thế nào nhưng cảm giác đã chẳng ra làm sao rồi.

Đợi buổi tối ăn tổ hợp mộc nhĩ, cà rốt, cải thảo, miến, mã đề và ngó sen này lại hoàn toàn đánh đổ nhận thức của

anh, cũng không phải khô ướt phối hợp sẽ không ngon, mấu chốt còn phải xem phối hợp thế nào và do ai làm ra, Tô Tiếu Tiếu thì làm kiểu gì cũng ngon hết.

Thật ra cô đã nói từ rất lâu trước đây rồi, nấu cơm ngon quan trọng nhất là một bước phối hợp nguyên liệu thế nào cho hợp lý, chỉ cần vị trong nguyên liệu hòa hợp thì chiên xào thế nào cũng sẽ không tồi, nhưng bạn cho hai nguyên liệu có vị hoàn toàn không hợp nhau vào trong nấu chung, ai làm cũng sẽ không ngon cả thôi.

1021 chữ

Chương 355: Không được như ý

Nguyện vọng tươi đẹp buổi tối được ở lại ăn cơm của Cá Nhỏ đã bị đánh nát, sau khi ăn cơm trưa xong Triệu

Tiên Phong đã tới bắt người, trực tiếp khiêng Cá Nhỏ về nhà.

Trước khi khiêng người đi, lại càng ngưỡng mộ thèm rỏ dãi đôi long phượng càng lớn càng ưa nhìn đó, nếu không phải Hàn Thành sẽ nổi nóng với anh ta thì anh ta chỉ hận ôm lũ trẻ về nhà mình nuôi, anh ta cũng không muốn luôn phải đi bắt một đứa con trai. Anh ta không hy vọng xa vời có một đôi long phụng thai, có thêm một thằng nhãi con hoặc là một đứa con gái nhỏ cũng được, nhưng đáng tiếc vợ nhà mình lại khó giải quyết quá.

Ngày tháng hạnh phúc luôn trôi qua vô cùng nhanh, năm nay là một mùa đông ấm, mỗi ngày mặt trời treo thật

cao, sáng nào và chiều nào đám trẻ cũng đều bớt thời gian ra giúp Tô Tiếu Tiếu làm việc nhà, chăm em trai em gái, đợi em trai em gái ngủ rồi mới ra ngoài chơi.

Cơm Nắm nhỏ thân là vua trẻ con ở độ tuổi này, mỗi ngày đều có không ít bạn nhỏ đi theo phía sau cậu bé, Tiểu

Bảo vốn chính là vua trẻ con ở thôn Tô Gia, cũng là một người biết chơi. Năm ngoái Cá Nhỏ và Đôn Đôn mới bắt đầu đến trường học vỡ lòng, bọn trẻ đều ở trong cùng một lớp, Cá Nhỏ cũng là vua trẻ con trong lớp, cũng có

không ít bạn nhỏ chơi với cậu bé. Cứ như vậy, trẻ con ở độ tuổi này không về quê đón tết gần như đều tập trung lại một chỗ.

Mỗi ngày mấy vua trẻ con này đều dẫn một đám đông trẻ con ra dưới góc đa không phải nhảy lò cò, nhảy dây thì chính là lăn vòng sắt, đập tranh nhỏ, không thì sẽ chơi đủ loại cờ. Tiểu Bảo đề nghị có thể đi tới bên bãi biển đào ổ khoai lang, đám trẻ không biết đào ổ khoai lang là gì. Tiểu Bảo đáp: “Ở trong thôn bọn tớ chính là vào ruộng đào một cái hố, đốt củi lửa trong cái hố đó, rồi lại vùi

khoai lang đã bọc lá sen hoặc là lá chuối tây vào trong, cuối cùng dùng lửa phủ kín, đợi than lửa ở mặt trên nguội hết rồi có thể đào ra ăn, khoai lang làm như vậy vô cùng thơm, cát chắc hẳn cũng có thể làm như vậy” Cơm Nắm tổng kết bảo: “Nướng khoai lang phải không, em chưa từng thử qua cách này, chúng ta có thể thử.

Đám trẻ nghe xong cũng ăn nhịp với nhau, nói làm là làm, Cơm Nắm lập tức phân công cho người về nhà lấy mấy củ khoai lang, ai phụ trách đi bê củi, ai phụ trách tìm công cụ đi đào hố khoai lang, ai về nhà tìm lá sen… Tô Tiếu Tiếu vẫn luôn dạy đám trẻ có chuyện gì phải cùng bàn bạc với người lớn, càng cảm thấy chuyện có khả

năng làm ra sẽ bị mắng thì càng phải nói với người lớn, bởi vì có suy nghĩ như vậy đã chứng tỏ bản thân bọn trẻ cũng biết chuyện này có khả năng sai.

Cho nên trẻ con trong nhà đều không giấu Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu chuyện lớn chuyện nhỏ mà đều có sự

thương lượng. Việc mà Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu nói không thể làm thì lũ trẻ cũng sẽ không tùy tiện đưa ra quyết định.

Chuyện hẹn với các bạn nhỏ đi nướng khoai lang lũ trẻ đều về nhà nói với Tô Tiếu Tiếu. Việc này Đại Bảo và Tiểu Bảo ở thôn Tô Gia thường xuyên làm, hơn nữa làm trên bãi cát ngược lại cũng không

nguy hiểm gì, Tô Tiếu Tiếu nhấn mạnh dùng lửa an toàn và sau khi làm xong nhất định phải thu dọn rác sạch sẽ. Khi đến bờ cát thế nào thì lúc đi vẫn là như thế, thêm nữa chính là không thể lại gần bờ biển nghịch nước. Đám trẻ đều nhớ kỹ, Tô Tiếu Tiếu kêu bọn trẻ mang mấy củ khoai sọ và khoai tây đi.

Cô bảo: “Những cái này nướng lên cũng rất ngon, Đại Bảo và Tiểu Bảo có kinh nghiệm, nhớ phải để ý mọi người

một chút, không thể để bọn trẻ làm loạn. Trong nhà đều là trẻ ngoan nên Tô Tiếu Tiếu không lo lắng, chỉ lo lỡ như nhà người ta có đứa trẻ không nghe lời trà trộn vào gây chuyện. Đại Bảo và Tiểu Bảo gật đầu: “Cô yên tâm, cháu sẽ để ý mọi người ạ?

Đại Bảo còn đang học lớp hai, qua năm mới chín tuổi, đến tháng chín mới lên lớp ba, Cơm Nắm và Trụ Tử đã vào

lớp ba, bọn trẻ có rất nhiều bạn học còn lớn hơn cả Đại Bảo, chẳng qua đều thích chơi với Cơm Nắm mà thôi.

Cơm Nắm nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, bọn con không chơi với trẻ hư đâu, người cùng chơi đều là trẻ ngoan biết nghe lời cả”

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Vậy các con đi đi, để ý Bánh Đậu nhỏ cẩn thận”

Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Mẹ ơi con không đi đâu, người đông quá, rất nhiều người con không biết, con không

muốn đi”

Tô Tiếu Tiếu kéo đứa trẻ tới ôm trong lòng: “Được, vậy Bánh Đậu nhỏ không đi nữa, ở nhà với mẹ và cả em trai em gái nữa.

Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt lại ôm mẹ, mềm mại đáp: “Vâng, con ở nhà với mẹ và em trai em gái…”

י

Bánh Đậu nhỏ vẫn luôn dính mẹ, các anh lớn cũng không miễn cưỡng mà cầm đồ xuất phát đi tới bờ cát.

1031 chữ

Chương 356: Đi chơi

Khi Đại Bảo, Tiểu Bảo và Cơm Nắm nhỏ về đến bờ cát, các bạn nhỏ đều đã đến đủ, còn đào rất nhiều hố to đợi ở

đó nữa.

Cá Nhỏ không chỉ mang một túi khoai lang mà còn thuận tiện cầm cả kẹo trong nhà qua chia cho các bạn nhỏ

mỗi người một viên.

Các bạn nhỏ lọt vỏ ra ném lên bờ cát, bị Cơm Nắm ngăn lại ngay tại trận: “Không thể ném rác ở đây được, nhét

vỏ kẹo vào túi đi, bằng không đừng ăn nữa.

Cá Nhỏ vẫn luôn nghe Cơm Nắm nói gì thì chính là cái đó, cậu bé lập tức nhặt vỏ kẹo mà mình ném lại: “Nhặt đi

nhặt đi, bằng không lần sau không cho các cậu ăn kẹo nữa.

Mọi người đều ngoan ngoãn nhặt vỏ kẹo nhét vào trong túi.

Đại Bảo và Tiểu Bảo chống củi vào trong hố, dùng chút lá thông dẫn lửa, trời khô vật khô, lửa lập tức đã bùng

lên.

Đợi đống lửa cháy ra không ít than, Đại Bảo kêu mọi người rải khoai lang và khoai tây đã bọc lá sen lên trên đống

lửa.

Tiểu Bảo nói: “Ở giữa chỉ có thể phủ một tầng, những cái khác đặt dọc sang bên đi, bằng không không chín được

đâu, cẩn thận phỏng tay nha.

Đợi đặt xong rồi, Tiểu Bảo lại xúc một tầng cát mỏng nóng rực về, cuối cùng đặt củi lửa lên trên đống cát tiếp

tục đốt, đợi đến khi cháy sạch rồi, lại rải một tầng cát nóng phỏng tay lên mới xem như làm xong.

Đại Thụ hỏi: “Như vậy còn phải đợi bao lâu mới có thể ăn?” Tiểu Bảo nói: “Khoảng nửa tiếng, đợi cát bên trên không còn nóng nữa là có thể ăn rồi.

Cá Nhỏ bảo: “Em cảm thấy dùng cách này nướng gà nướng cá chắc chắn cũng rất ngon, đúng rồi, chúng ta còn

có thể nhặt vỏ sò để nướng nữa!”

Cơm Nắm nhỏ gật đầu: “Quả thật có thể, chỉ cần bọc chắc không để cát lọt vào là được, mẹ anh ở nhà dùng nồi

đất nướng, nguyên lý chắc hẳn cũng thế này.

Đám bạn nhỏ đều biết Tô Tiếu Tiếu, lớn lên xinh đẹp, nói chuyện còn dịu dàng, thứ hiểu biết lại nhiều, thứ làm ra

cũng ngon, bọn trẻ vẫn luôn vô cùng ngưỡng mộ Cơm Nắm nhỏ.

Cá Nhỏ nói: “Dù sao cũng phải đợi, vậy chúng ta đi tìm sò đi?”

Cơm Nắm nhỏ lắc đầu: “Làm hải sản cần bỏ rất nhiều gia vị mới không tanh, hôm nay chúng ta ăn cái này trước

đi, đợi lần sau mẹ anh điều chế gia vị lại đi nhặt hải sản nướng sau, như vậy đảm bảo sẽ ngon hơn.

Các bạn nhỏ vẫn chưa ăn bao giờ đã bắt đầu mong đợi đến lần sau, gia vị mà mẹ Cơm Nắm điều chế phải ngon cỡ

nào.

Nửa tiếng thật sự rất nhanh, cũng chỉ trong thời gian nhảy lò cò mấy lần mà thôi. Thời gian gần đến, Tiểu Bảo đi sờ nhiệt độ của cát: “Anh Đại Bảo, em cảm thấy được rồi, anh cảm thấy thế nào?”

Đại Bảo khua một tầng cát trên cùng ra, nhiệt độ bên trong vẫn rất nóng nhưng thời gian đã lâu như vậy, cậu bé

cảm thấy cũng được rồi, mới gật đầu đáp: “Anh cũng cảm thấy được rồi.

Cơm Nắm nhỏ nói: “Vậy chúng ta đào ra đi!”

Tiểu Bảo nói: “Phải cẩn thận một chút, dùng gậy gỗ khua từ từ ra, bằng không rất dễ chọc nát.

Các bạn nhỏ đồng tâm hiệp lực đào thứ bị vùi bên trong ra, lá sen đều đã bị nướng cháy sém tản ra những làn

hương thơm nức.

Khoai lang và khoai sọ nóng hôi hổi, vỏ ngoài đã hơi cháy bị khều ra ngoài, đám bạn nhỏ nhìn mà không ngừng

nuốt nước miếng.

Cơm Nắm nhỏ bảo: “Mọi người ăn đi, thích ăn gì thì lấy cái đó ăn.

Đại Bảo nói: “Rất nóng đó, sợ nóng thì đợi thêm lúc nữa.

Đám bạn nhỏ “ô hổ” một tiếng, cậu lấy củ khoai tây, tớ cầm củ khoai lang, nóng đến mức hai bàn tay ném qua

ném lại

nhưng

không nỡ ném đi.

“Các bạn nhỏ, các cháu đang làm gì vậy?”

quay đầu qua, Cơm Nắm nhỏ hơi ngạc nhiên: “Chú, là các chú sao? Bọn cháu đang nướng khoai lang,

Đám

trẻ

các chú muốn ăn

không?”

Không sai, chính là hai ông chú mùng một tết nhìn chằm chằm vào cửa nhà bọn họ.

Hai người bước tới ngồi xổm xuống nhìn, chú đeo kính mắt ngạc nhiên hỏi: “Cách này do ai nghĩ ra vậy?”

Đại Bảo có hơi sợ người lạ, còn Tiểu Bảo lại hoàn toàn không sợ, cậu bé lột vỏ khoai sọ nướng thơm nức mũi, vỏ

còn không ném loạn mà biết bỏ lên lá sen, không chỉ cậu bé mà những bạn nhỏ khác cũng bóc vỏ để lên lá sen

như thế, không hề ném loạn một chút nào.

“Khỏi cần nghĩ, thôn bọn cháu đều nướng khoai lang như vậy, chú nếm thử một miếng đi ạ, thơm lắm đó. Tiểu

Bảo nói.

“Được” Hai ông chú nhặt củ nhỏ nhất bóc vỏ ra chia mỗi người một nửa nếm thử, đều gật đầu: “Ừm, không tệ”

Cơm Nắm nhỏ nhắc nhở bọn họ: “Mẹ cháu nói rác không thể ném lung tung, các chú đặt vỏ lên lá sen đi, khi

bọn cháu đi sẽ mang đi cùng luôn

Hai ông chú đưa mắt nhìn nhau, lại càng ngạc nhiên hơn, rốt cuộc là gia đình thế nào lại dạy ra được đứa trẻ như

vậy?

Ông chú đeo kính mắt nói: “Các cháu thật giỏi, bọn chú không vất lung tung đâu” Lại thuận tiện hỏi một câu:

“Cha mẹ các cháu làm gì thế?”

Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn bọn họ với vẻ cảnh giác.

997 chữ

Chương 357: Hỏi thăm

Cơm Nắm đáp: “Các chú muốn làm gì ạ? Chỗ bọn cháu là quân khu, cha của rất nhiều người đều là quân nhân

đánh kẻ xấu, bọn chú cũng đừng hòng làm chuyện xấu nha

Hai ông chú bật cười, chú đeo kính mắt xin lỗi: “Cháu nói đúng, rất xin lỗi, là do các chú đường đột quá, bọn chú

chỉ cảm thấy cha mẹ có thể dạy ra con cái tốt như các cháu chắc chắn rất ưu tú.

Nói về cha mẹ, Cơm Nắm cũng quá tự hào, thật sự cho dù là Hàn Thành, mẹ ruột của cậu bé hay là Tô Tiếu Tiếu,

ở trong mắt Cơm Nắm đều là những người vô cùng xuất sắc. Hôm tiết Thanh Minh khi cậu bé và Bánh Đậu nhỏ đi thăm mẹ, cha cũng từng nói mẹ của bọn trẻ là một quân y vô cùng xuất sắc, phụ nữ còn hơn cả đàn ông, đáng

được tất cả mọi người tôn trọng, cũng hy vọng tiết Thanh Minh năm nào bọn trẻ cũng nhớ qua đây thắp cho mẹ

mình một nén nhang và nói với cô ấy bọn họ sống thế nào.

Cơm Nắm nhỏ cắn một miếng khoai lang thơm vô cùng, ưỡn thẳng ngực nói một cách vô cùng tự hào: “Các chú

thật có mắt nhìn, cha mẹ cháu vô cùng xuất sắc, đều là tấm gương tốt đáng để cháu học hỏi!”Hai ông chú đưa mắt nhìn nhau, gật đầu: “Nhìn ra được”

Hai ông chú không biết làm gì, cũng không ở lại quá lâu mà ăn xong khoai lang đã đứng dậy rời đi.

Khỉ Con đợi bọn họ đi rồi mới bảo: “Cơm Nắm, cậu biết bọn họ sao?”

Cơm Nắm nhỏ lắc đầu: “Mới từng gặp một lần, không tính là quen.

Khỉ Con bảo: “Hôm đó tớ và cha tớ đi vào tiệm cơm quốc doanh đưa đồ, bọn họ chọn rất nhiều đồ ăn, cha tớ nói có lãnh đạo lớn nhất tiếp đón bọn họ hình như là đại nhân vật từ thủ đô gì đó tới”

Cơm Nắm nhỏ không quan tâm mấy chuyện này, những người này là ai cũng không liên quan đến cậu bé: “Là ai cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta mau ăn xong thu dọn rồi về thôi, em trai em gái nhà bọn tớ sắp tỉnh rồi, bọn tớ phải mau về giúp đỡ.

Các bạn nhỏ mỗi người một miếng, ăn rồi còn muốn ăn thêm, có người ăn đến mấy củ, ba đứa trẻ mỗi người chỉ ăn một củ mà giữ lại phần của mình vài củ định mang về nhà cho mẹ và đám người Bánh Đậu nhỏ nếm thử. Thật ra Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng có thể trực tiếp ăn khoai lang, nhưng mẹ nói cậu bé chỉ có thể ăn loại mang theo nước ngọt ngào còn thứ bột và khô đều sẽ bị nghẹn, tạm thời vẫn chưa thể ăn. Các loại khoai mà các bạn nhỏ mang tới rất nhiều, Cơm Nắm nhỏ đặc biệt chọn ra hai củ khoai lang ngọt nho nhỏ định để lại cho em

trai và em gái.

Lũ trẻ ở bên này thu dọn sạch sẽ bờ cát đang chuẩn bị về nhà thì nghe thấy trên bờ có người gọi bọn họ: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, Cơm Nắm, Cá Nhỏ…”

Cơm Nắm vừa mới ôm đống rác lên nhìn qua, Đại Bảo và Tiểu Bảo đã bắt đầu xông lên: “Trụ Tử nhỏ, cuối cùng cậu cũng về rồi, bọn tớ nhớ cậu lắm đó!”

Lúc này Cơm Nắm mới nhớ ra hôm nay là mùng bốn, là ngày Trụ Tử nhỏ từ thủ đô trở về.

Đại Bảo và Tiểu Bảo đã một năm rồi chưa gặp Trụ Tử nhỏ, vui đến mức ném rác trong tay qua một bên, ôm Trụ Tử nhỏ quay vòng vòng.

Đại Bảo nói: “Trụ Tử nhỏ, em cao hơn rất nhiều rồi, còn cao hơn cả anh luôn!”

Tiểu Bảo nói: “Trụ Tử nhỏ, sao cậu trông khác hẳn đi vậy?”

Đều nói trẻ nhỏ đổi một bát cơm có thể lớn lên rất nhanh, khi Trụ Tử nhỏ đổi đến nhà Tô Tiếu Tiếu đã lớn một đợt, đổi về ở với cha mẹ ruột của mình lại lớn thêm một đợt nữa. Trụ Tử nhỏ tám tuổi từ người thấp bé nhất lúc đầu đã biến thành người phát triển nhanh nhất trong bốn đứa trẻ, còn cao hơn cả Đại Bảo một chút, Cơm Nắm nhỏ vẫn còn hơi mũm mĩm trẻ con nhưng sau khi gương mặt của Trụ Tử nhỏ rút đi vẻ non nớt, ngũ quan lộ ra

càng sắc nét hơn, không khó nhìn ra được sau khi lớn lên nhất định sẽ là một chàng trai anh tuấn.

Cơm Nắm nhỏ đang cầm rác đi tới: “Sao lại khác? Ngày nào em cũng nhìn thấy vẫn thế cả mà, ế, Trụ Tử nhỏ, anh từ thủ đô về có hơi khác nha

Cụ thể khác ở đâu thì Cơm Nắm nhỏ không nói ra ngay được, nghiên cứu nửa ngày mới đưa ra một kết luận: “Anh mặc quần áo mới! Đã nói trước năm mới sẽ cùng nhau mặc áo bông mà bà ngoại may mà, nhưng anh lại lén mặc quần áo mới!”

Trụ Tử nhỏ có hơi dở khóc dở cười, giải thích: “Lên xe lửa gặp phải một người già say xe nôn đầy người anh, cho nên mới phải thay bộ này thôi, các em đều có, mẹ anh mua cho mỗi người một bộ, Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đều có nốt, phải rồi, Bé Út cũng có”

Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau: “Mẹ cậu cũng chưa từng gặp bọn tớ đã mua cho bọn tớ rồi sao?”

1002 chữ

Chương 358: Hoàn toàn hiểu được

Trụ Tử giúp bọn họ xách rác lên: “Năm nay bọn tớ đều không mua quần áo mới, mẹ tớ nói hiếm khi gặp được thứ không cần phiếu nên đều mua cho các cậu, mua hơi rộng một chút để lại năm sau đón tết mặc vẫn được, trở về nói sau đi, tớ cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ ăn cháo bột xong mới qua đây. Cha mẹ tớ mang vịt nướng và chân giò kho nước tương về đó, cha tớ có chuyện về bộ đội rồi, mẹ tớ và dì Tô phải bắt đầu nấu cơm tối. Bây giờ một mình Bánh Đậu nhỏ đang ở nhà chăm em

Mỗi lần Tô Tiếu Tiếu mua đồ về nhà cho đám trẻ đều sẽ không bỏ quên Trụ Tử nhỏ, lần trước mua giày cũng mua cho cả Trụ Tử nhỏ luôn, cho nên Trụ Tử nhỏ vừa về đến nhà đã nhận được lì xì và quà năm mới mà dì Tô cho.

Trước đây dì Tô thường nói về đến bên cạnh cha mẹ chỉ là thêm vài người thương cậu bé mà thôi, tất cả đều không thay đổi, nói thật, khi đó trong lòng Trụ Tử cũng không tự tin, nhưng trải qua khoảng thời gian này ở chung với cha mẹ, sau khi đến thủ đô gặp được ông nội, Trụ Tử nhỏ mới hoàn toàn hiểu ra ý nghĩa của câu nói

này.

Cha mẹ và ông nội đều coi cậu bé như châu như ngọc, quan hệ huyết thống có đôi khi thật sự rất kỳ diệu, ngay lần đầu nhìn thấy ông nội cậu bé đã cảm thấy vô cùng thân thiết rồi. Ông nội rưng rưng nước mắt ôm cậu bé với đôi bàn tay run rẩy, kích động đến mức ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng. Một khắc đó Trụ Tử nhỏ thật sự cảm thấy thế giới này không thiếu nợ gì cậu bé hết, thậm chí ông trời còn hơi tốt với cậu bé quá.

Thật ra Trụ Tử nhỏ vẫn luôn cảm thấy toàn bộ khổ sở của mình dường như đã không còn tồn tại kể từ một khắc cậu bé đeo giỏ ốc đá bước chân vào nhà dì Tô, cuộc đời của cậu bé cũng được cứu vớt từ một khắc đó, bây giờ cậu bé có nhiều người nhà tốt như vậy là một chuyện thật tốt.

Cơm Nắm nhỏ nhớ đến vị vịt nướng mà chép miệng: “Vịt nướng thật sự rất ngon, chú Trương có mang kinh bát kiện về không?”

Trụ Tử nhỏ gật đầu: “Có, ông nội bảo mang rất nhiều thứ về.

Trụ Tử nhỏ không dám nói thật ra ông nội vẫn luôn mắng chú Hàn ra, nói chú Hàn là đồ hồ đồ, lén giấu cháu trai của ông cụ lâu như vậy, rõ ràng tới thủ đô thăm ông cụ nhưng lại không tiết lộ một tiếng nào, vịt nướng và chân giò kho nước tương đều không cho chú Hàn ăn…

Cơm Nắm ném túi rác vào trong đống rác rồi chạy lên: “Vậy chúng ta mau về nhà đi! Cá Nhỏ mau theo kịp!” Cậu bé hô về phía sau một câu.

Cá Nhỏ còn đang ăn khoai tây nướng nói chuyện với các bạn học, nghe thấy Cơm Nắm nhỏ gọi mình cũng nhanh chóng vứt bỏ các bạn học mà đuổi theo.

Năm đứa trẻ độ tuổi gần ngang nhau, ngay cả dáng người chiều cao cũng tương tự, người ngoài liếc mắt nhìn qua còn cho rằng đám trẻ sinh năm đang dùng tốc độ trăm mét một giây chạy vào trong nhà, khỏi phải nói gió lướt qua mạnh bao nhiêu.

Tô Tiếu Tiếu và Nhã Lệ đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Bánh Đậu nhỏ ở trong phòng với long bào thai.

Cậu bé cầm hình ghép mà cha làm cho mình dạy long bào thai: “Em trai, nhìn thấy cái này không? Cái này gọi hình tam giác, hai hình tam giác này ghép lại với nhau chính là hình thang…”

Bánh Trôi nhỏ mở to đôi mắt to long lanh ngoan ngoãn nghe anh trai giải thích, thấy Bánh Đậu nhỏ giảng đến mặt mày hớn hở, cô bé cũng cười cong cả mắt lại với anh, mà Bánh Bao nhỏ thì lại duỗi bàn tay thịt tới “roẹt” một cái muốn giành hình ghép của Bánh Đậu nhỏ, còn không khống chế được lực ở bàn tay thịt nên bất cẩn làm

rách.

Bánh Đậu nhỏ suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi, khoảng thời gian ở nhà Châu Thúy Hoa đó còn chưa nhớ chuyện cho lắm, sau khi nhớ chuyện thì cha mẹ và các anh đều vô cùng thương cậu bé, loại chuyện bị người xé nát đồ này vẫn là lần đầu tiên xảy ra, Bánh Đậu nhỏ nhìn hình ghép xinh đẹp mà sau khi cha tan làm vất vả làm cho cậu bé bị em trai xé nát, càng nhìn càng tủi thân, càng nhìn lại càng buồn bã, lập tức “oa” một tiếng

gào lên khóc.

Năm anh trai vừa mới bước vào nhà đã nghe thấy Bánh Đậu nhỏ khóc to, Tô Tiếu Tiếu và Nhã Lệ ở trong nhà bếp cũng giật mình, cho rằng đã xảy ra chuyện gì mới vội vàng buông việc trong tay chạy vào phòng khách.

Bánh Đậu nhỏ rất ít khóc, năm anh trai đưa mắt nhìn nhau sắc mặt đều trắng bệch, cũng mau chóng chạy vào phòng khách.

Tô Tiếu Tiếu thấy Bánh Trôi nhỏ ngơ ngác nhìn anh trai, trong tay Bánh Bao nhỏ nắm miếng giấy cũng nhìn anh trai với vẻ mặt mơ hồ, cô ôm Bánh Đậu nhỏ, xoa đầu cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ nói cho mẹ biết sao nào? Tại sao lại khóc?”

988 chữ

Chương 359: Khóc

Bánh Đậu nhỏ khóc lên khóc xuống, trên hàng mi dài đều treo đầy giọt lệ, cậu bé cầm nửa hình ghép còn lại trong tay mình cũng không nỡ cáo trạng em trai, chỉ buồn bã bảo: “Hình cha làm, hức, hình ghép… hỏng, hức,

hỏng rồi…”

Tô Tiếu Tiếu vừa nghe, lại nhìn “giấy” trong tay Bánh Bao nhỏ đã lập tức biết xảy ra chuyện gì.

Cô hỏi cậu bé: “Em trai xé hỏng hình ghép mà cha làm cho Bánh Đậu nhỏ có phải không?”

Bánh Đậu nhỏ gật đầu, bổ sung một câu: “Em… không phải cố ý, nhưng mà Bánh Đậu nhỏ… buồn… buồn lắm,

cha… cha… cha… rất vất vả làm…”

Bánh Đậu nhỏ nghĩ đến đây, miệng mím lại rồi òa khóc.

Mấy anh trai đều hoảng hốt một trận, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì cơ.

Cơm Nắm nhỏ bảo: “Bánh Đậu nhỏ không khóc, em trai còn nhỏ, không phải em ấy cố ý đâu, hình ghép này anh

hai cũng biết làm, lát nữa anh hai làm lại một cái cho em.

Tô Tiếu Tiếu cầm khăn tay sạch lau nước mắt cho Bánh Đậu nhỏ, ôm đứa trẻ ngồi xổm trước mặt Bánh Bao nhỏ, nhẹ nhàng nắn gương mặt nhỏ xấu xa đã xé đồ này: “Nào, bàn tay nào xé đồ của anh trai, duỗi ra để mẹ đánh

một cái” Bánh Đậu nhỏ nghe thấy mẹ muốn đánh em, nhanh chóng giang hai tay ra bảo vệ trước mặt em trai, ra sức lắc đầu: “Mẹ ơi không đánh Bánh Bao nhỏ, không phải em ấy cố ý, con cũng không cố tình khóc đâu. Bánh Bao nhỏ cũng không biết có nghe hiểu hay không mà híp mắt kéo anh trai ra, duỗi tay để mẹ bế. Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Được, không đánh không đánh, Bánh Đậu nhỏ của chúng ta rộng lượng không so đo với em trai, em trai không biết thứ này là do cha vất vả vẽ ra, cho nên thứ dễ dàng phá hỏng như thế này lần sau không thể cho em trai chơi, được không?”

Bánh Đậu nhỏ ra sức gật đầu: “Vâng”

Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Bao nhỏ lên, nhấn vào mũi cậu bé: “Lần sau không thể xé đồ của anh trai, biết chưa?”

Đương nhiên Bánh Bao nhỏ không hiểu, ôm cổ mẹ cọ tới cọ lui.

Bánh Trôi nhỏ thấy mẹ ôm anh trai mà không ôm mình cũng duỗi tay đòi mẹ bé.

Trụ Tử nhỏ cách Bánh Trôi nhỏ gần nhất bế cô bé lên: “Nào, anh trai bế nào.

Bánh Trôi nhỏ vẫn rất thích anh Trụ Tử, duỗi tay để anh trai ôm.

Trụ Tử nhỏ ôm em gái ngoan mềm mại mà cảm thấy hài lòng.

Tô Tiếu Tiếu đưa Bánh Bao nhỏ cho Đại Bảo: “Các con trông em nhé, rất nhanh có thể ăn cơm rồi, đúng rồi Đại

Bảo Tiểu Bảo, đây là dì Nhã Lệ, mẹ của Trụ Tử. Nhã Lệ, đây là Đại Bảo, kia là Tiểu Bảo.

Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn thấy hình dáng của Nhã Lệ có hơi giống với Trụ Tử cũng cảm thấy vô cùng thân thiết,

ngoan ngoãn gọi người.

Tập tục ở bên này chính là trước mười lăm tháng giêng nhìn thấy trẻ con quen biết đều cho lì xì, Nhã Lệ cũng

phát cho mỗi đứa trẻ một bao lì xì, còn kêu Tiểu Bảo mang một cái về cho Bé Út.

Tô Tiếu Tiếu gọi Cơm Nắm nhỏ: “Đồng chí Cơm Nắm nhỏ có nhiệm vụ nào” Cơm Nắm nhỏ bước tới trước mặt Tô Tiếu Tiếu chào kiểu quân đội: “Đồng chí mẹ xin cứ ra chỉ thị”

Tô Tiếu Tiếu mỉm cười, xoa đầu đứa trẻ càng ngày càng hiểu chuyện này: “Con đi mời chú Triệu và dì Châu qua đây ăn cơm, nói là Trụ Tử mang vịt nướng và chân giò kho nước tương từ thủ đô về, kêu bọn họ qua đây tụ họp.

Cơm Nắm nhỏ gật mạnh đầu: “Đã nhận được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”

Cơm Nắm kéo Cá Nhỏ: “Đi chung đi Cá Nhỏ.

Cá Nhỏ ra sức lắc đầu, vội vàng trốn phía sau Tiểu Bảo: “Em không đi! Em đi rồi lỡ như bọn họ lại giam em lại,

em sẽ không thể ăn được vịt nướng và chân giò kho nước tương mất!”

Cơm Nắm nhỏ quả thật cạn lời: “Đó là nhà em đấy!” Cá Nhỏ vẫn lắc đầu, đẩy Tiểu Bảo đi lên: “Dù sao em cũng không đi nhé, Tiểu Bảo đi đi.

Tiểu Bảo gật đầu: “Được rồi, vậy hai chúng ta đi, lỡ như chú Triệu không muốn tới thật sự có khả năng ngay cả

Cá Nhỏ cũng nhốt lại không cho đi quá.

Cuối cùng là Cơm Nắm nhỏ và Tiểu Bảo cùng nhau đi làm nhiệm vụ.

Vịt nướng và chân giò kho nước tương mà Nhã Lệ mang từ thủ đô về vừa vặn tăng thêm món, cũng không cần làm gì nhiều, một cái nướng lại một chút còn một cái thì hâm nóng là được.

Tô Tiếu Tiếu còn làm thêm canh củ cải thịt viên đơn giản, cho thêm một chút tiêu bắc khử hàn, mùa đông lạnh như vậy mỗi người uống một bát canh là thích hợp nhất.

Hàn Thành và Trương Hồng Đồ lần lượt bước vào nhà, Đại Bảo và Tiểu Bảo lần đầu tiên nhìn thấy cha của Trụ Tử,

thấy anh ấy cũng là một chú mặc quân trang cao lớn và tuấn tú đều vô cùng sùng bái.

Trương Hồng Đồ xoa đầu đám trẻ, cũng phát lì xì cho bọn trẻ.

Cuối cùng, Cơm Nắm nhỏ và Tiểu Bảo dẫn vợ chồng Triệu Tiên Phong về.

1050 chữ

Chương 360: Tụ họp

Châu Ngọc Hoa đang chuẩn bị nấu cơm tối, nghe thấy có vịt nướng và chân giò kho nước tương cũng không

khách sáo với bọn họ, cá khô đang chuẩn bị cho vào nồi và rau ăn kèm cũng mang qua đây, còn thuận tiện mang cả cá kho tích trong nhà qua luôn.

Tô Tiếu Tiếu bảo: “Quên kêu Cơm Nắm nói với anh chị không cần mang đồ qua đây nữa, trong nhà đã nhiều đồ

ăn như vậy rồi. Châu Ngọc Hoa nói: “Trẻ choai choai ăn sập cả nhà, nhiều trẻ con như vậy, bao nhiêu cũng ăn hết cả thôi” Được rồi, những đứa trẻ này đều ăn rất giỏi, hiếm khi náo nhiệt như vậy cứ ăn một lần cho đã đi.

Tô Tiếu Tiếu dùng nước nóng ngâm cá khô, trong đám rau ăn kèm mà Châu Ngọc Hoa mang tới có rau cần và

tỏi tươi nhưng không đủ, kêu cô ta đi vào vườn hái thêm vài quả ớt xanh, nhặt mấy cây tỏi tươi qua tính làm cá kho tộ đơn giản.

Cho gừng thái lát và củ tỏi vào chảo dầu, rồi bỏ cá khô đã ngâm cho nhạt bớt vào rán, khi rán đến hơi có mùi

thơm thì thêm nước ngâm cá khô vào, đóng nắp đun vài phút canh đã biến thành màu trắng ngà. Khi ấy múc cả cá khô và canh vào đựng trong nồi đất đáy nông, thêm ớt xanh rau cần tây và rất nhiều tỏi tươi vào, đặt kèm cả bếp than nhỏ lên trên bàn cơm mở nắp nồi đun chậm, những món khác cũng lên bàn.

Trong nhà Tô Tiếu Tiếu lần đầu tiên tập trung nhiều trẻ con như vậy, ba nhà sáu người lớn, tám đứa trẻ cùng

nhau vây trước bàn cơm, trên bàn cơm cũng là lần đầu tiên phong phú như vậy, trong không khí tràn ngập các loại hương thơm của thức ăn, lũ trẻ vây quanh bàn ăn “oa oa oa” không ngừng.

Cơm Nắm nhỏ nhìn cơm canh thơm nồng nàn mà chảy nước miếng: “Cái này còn phong phú hơn toàn bộ cơm tất niên mà con từng ăn! Trụ Tử nhỏ, mỗi tháng các anh lại đến thủ đô một lần có được không?” Những đứa trẻ khác đều gật mạnh đầu, vậy mà Trụ Tử nhỏ lại không biết nên tiếp thế nào mới phải.

Tiểu Bảo và Đại Bảo nuốt nước miếng, Tiểu Bảo nói: “Đây là lần đầu tiên em thấy nhiều thịt như vậy!”

Đại Bảo gật đầu: “Anh cũng thế”

Cá Nhỏ đã không kìm chế nổi nữa rồi, người lớn còn chưa nói động đũa nên cậu bé cũng không dám động đũa, chỉ có thể không ngừng quạt mùi hương về phía mình, cố sức ngửi thêm.

Chỉ có Trụ Tử nhỏ là bình tĩnh nhất, đại khái là vì lúc ở thủ đô chiến hữu của ông nội có dẫn bọn họ đến tiệm

cơm quốc doanh ăn cơm, cậu bé đã từng thấy nhiều đồ ăn còn phong phú hơn nhưng cho dù cậu bé có ăn qua bao nhiêu thịt, vẫn cảm thấy cơm của dì Tô nấu là ngon nhất.

Ba người đàn ông cũng đã không ngồi yên được nữa, Triệu Tiên Phong nói: “Tay nghề của Tiếu Tiếu không làm

đầu bếp tiệm cơm quốc doanh thì thật đáng tiếc.

Hàn Thành nói: “Không tiếc, công việc đó quá vất vả, Tiếu Tiếu nấu cơm cho cả nhà chúng tôi đã đủ mệt rồi.

Châu Ngọc Hoa chia đũa cho mọi người, nghe thấy bọn họ nói như vậy cũng vừa cười vừa bảo: “Nếu như Tiếu Tiếu làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, bộ trưởng bộ phận tuyên truyền biết được sẽ khóc thét đấy” Nhã Lệ múc canh củ cải thịt viên cho mọi người, tiếp lời: “Hiệu trưởng trường học biết được cũng khóc ấy chứ.

Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt bảo: “Mọi người còn nói nữa là lũ trẻ sẽ thèm phát khóc đấy, cả nhà ăn cơm đi!” Trong những người có mặt ở đây chỉ có Triệu Tiên Phong uống rượu, còn Hàn Thành và Trương Hồng Đồ đều không uống. Triệu Tiên Phong cảm thấy uống một mình không thú vị nên dứt khoát không uống nữa, chỉ bưng

canh củ cải trong tay bảo: “Vậy chúng ta lấy canh thay rượu mừng đoàn viên, hy vọng mỗi năm sau này chúng ta đều có thể tụ tập một lần như vậy.

Tô Tiếu Tiếu đáp: “Chúng ta ở gần như vậy muốn tụ tập lúc nào chẳng được, nói một tiếng là được ngay, lời

không nói nhiều nữa, chúc mọi người an khang thịnh vượng, quốc thái dân an, mỗi năm một tốt hơn, các con, khởi động!”

Những người khác: “Được, quốc thái dân an, mỗi năm một tốt hơn, khởi động!”

Buổi tối Trụ Tử nhỏ và Cá Nhỏ đều không chịu đi, sáu đứa trẻ kiên quyết chen chúc trên một cái giường, một hàng thoạt nhìn giống như dạ dày nướng, xếp đến chật ních ngay cả xoay người cũng không xoay nổi. Trời quá lạnh, chăn không đủ đắp, người lớn đều không lay chuyển được lũ trẻ nên Châu Ngọc Hoa và Nhã Lệ

chỉ đành về nhà mang chăn của con tới đây.

Chăn vừa đắp vào thật sự không có kẽ hở, Tô Tiếu Tiếu chỉ đành thương lượng với Bánh Đậu nhỏ: “Cái giường

này chật quá, Bánh Đậu nhỏ ngủ với cha mẹ và các em được không?”

Bánh Đậu nhỏ quả thật ngủ không thoải mái cho lắm, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng…” rồi duỗi tay kêu mẹ bé.

Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu nhỏ lên, lúc này năm đứa trẻ mới có thể nằm thẳng ngủ. Châu Ngọc Hoa vỗ mông con trai: “Con nhìn đứa trẻ hư nhà con đi, giành mất vị trí của Bánh Đậu nhỏ rồi. [Cảm ơn bạn phu0123vt đã đẩy 8 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn Meoshingshing đã đẩy thêm 10 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn yy88166215 đã đẩy thêm 20 kim phiếu cho truyện ^^]

1016 chữ

Chương 361: Ngủ chung

Cá Nhỏ duỗi hai tay về phía Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ tới để anh Cá Nhỏ ôm nào, anh ôm em ngủ!”

Bánh Đậu nhỏ ôm cổ mẹ lắc đầu: “Em muốn ngủ với em trai em gái cơ…”

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu con trai, nói với Châu Ngọc Hoa: “Hiếm khi tập trung nhiều bạn nhỏ như vậy, cứ để tụi nó

chen một tí đi

Ba gia đình bọn họ tình cảm tốt, tuổi của năm đứa trẻ lớn đều chỉ chênh một hai tuổi, dáng người chiều cao

đều tương tự, chơi chung được với nhau, tình cảm lại tốt, có bạn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên như vậy thật sự vô

cùng hiếm có, đáng để trân trọng mỗi một cơ hội gặp nhau.

Châu Ngọc Hoa nghĩ ngợi: “Giường ở chỗ em đợi Bánh Bao nhỏ lớn hơn một chút sẽ không đủ ngủ, chỗ chị vừa

vặn có thêm rất nhiều giường trống, đợi qua mười lăm tháng giêng chị kêu Tiểu Đỗ chuyển qua đây cho

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bảo: “Bánh Bao nhỏ ít nhất còn phải một hai năm nữa mới ngủ với các anh được, bình

thường là Cơm Nắm và Bánh Đậu ngủ thôi, cho dù Trụ Tử nhỏ về ngủ vẫn đủ, đợi năm sau lại nói sau.

Cơm Nắm nhỏ hỏi: “Mẹ ơi vậy em gái thì sao? Em ấy không thể ngủ chung với bọn con sao ạ?” Trụ Tử nhỏ đáp: “Em gái là con gái, đương nhiên không thể ngủ cùng bé trai được rồi. Tô Tiếu Tiếu gật đầu đáp: “Trụ Tử nhỏ nói đúng đấy, đợi em gái lớn hơn một chút cho con bé ngủ một mình một

phòng, căn phòng đối diện đó lớn, đến khi đó sửa thành hai phòng để bà ngoại và mọi người tới cũng có thể ở.

“Được rồi, dù sao cần giường thì cứ tới chỗ chị chuyển, tuyệt đối đừng lãng phí tiền đi mua. Châu Ngọc Hoa vỗ vào mông con trai: “Tối nay con cẩn thận chút, đừng đè lên Cơm Nắm nhỏ.

Tiểu tử thối Cá Nhỏ này thích nhất là chơi với đám người Cơm Nắm, từ sáng đến tối không phải muốn làm con trai nuôi của chú Hàn của cậu bé thì chính là muốn ăn cơm mà dì Tô của nó làm, chỉ hận không thể ngày nào cũng ở đây không về, Châu Ngọc Hoa nghiêm túc cân nhắc xem tối nay về nhà có nên cùng Triệu Tiên Phong sinh thêm một em gái ngọt ngào mềm mại như Bánh Trôi nhỏ hay không, bớt cho nhìn Cá Nhỏ mà buồn bực. Nhã Lệ thì không sao cả, Tô Tiếu Tiếu giống như người mẹ thứ hai của Trụ Tử nhỏ, có thể nói không có bọn họ

thì không có Trụ Tử của ngày hôm nay, theo quan điểm của cô ấy thì Trụ Tử và bọn họ thân nhau cũng điều là

hiển

nhiên.

Ngày nghỉ mùng bốn của Hàn Thành điều chỉnh đến mười lăm tháng giêng, vì ngày mai Đại Bảo và Tiểu Bảo phải

về đi học nên anh muốn xin nghỉ ở nhà chơi với bọn trẻ một ngày.

Hình ghép của Bánh Đậu nhỏ bị em trai xé hỏng, Hàn Thành và Cơm Nắm nhỏ đều làm một cái mới cho cậu bé,

lần này anh dùng giấy bìa cứng hơn một chút để làm, cho dù cho Bánh Bao nhỏ chơi cũng không xé hỏng được,

nhưng Bánh Bao nhỏ thèm ăn nên thứ gì cũng thích nhét vào trong miệng, Tô Tiếu Tiếu kêu Bánh Đậu nhỏ đừng cho em chơi nữa.

Bánh Đậu nhỏ cất hình ghép quý giá mà cha và anh hai làm cho mình vào trong cặp sách gà con, không cho em

chơi nữa.

Đại Bảo và Tiểu Bảo đã quen với cuộc sống ở nhà cô, em trai em gái trong nhà thì khỏi nói, nhưng những bạn nhỏ như Cá Nhỏ, Đôn Đôn, Khỉ Con bọn trẻ cũng rất thích, hoàn toàn không nỡ về nhà. Năm ngoái Tô Tiếu Tiếu đã vội làm xong thiết kế bối cảnh sân khấu đêm hội Nguyên Tiêu, hơn mười giờ sáng

bên bộ phận tuyên truyền phái người tới mời cô đến hiện trường xem một chút, nói là tạm thời xảy ra chút vấn

đê.

Hàn Thành xin nghỉ ở nhà chăm con nên cô đi cùng đồng chí ở bộ phận tuyên truyền.

Đến hiện trường, Tô Tiếu Tiếu không phát hiện ra có vấn đề gì, chỉ thấy bộ trưởng bộ phận tuyên truyền mỉm

cười nhìn cô: “Đồng chí Tô, chúng tôi biết hôm nay chủ nhiệm Hàn xin nghỉ, đặc biệt tìm cái cớ mời cô qua đây,

cô sẽ không để ý chứ?”

Tô Tiếu Tiếu: “…”

Cô để ý, vô cùng để ý, trong nhà còn một đống chuyện đây này, nhưng cũng chỉ có thể hỏi một cách lễ độ: “Bộ trưởng tìm tôi là có chuyện gì?”

Bộ trưởng lại bảo: “Đồng chí Tô, là như vậy, tôi đón tết xong phải điều đến nơi khác, đây là bộ trưởng Khương vừa mới điều từ thủ đô tới đây thay thế tôi, anh ấy nhìn bản thiết kế của cô cảm thấy rất hài lòng, muốn được

gặp cô, cô biết chỗ chúng ta nhiều người nhiều miệng, để bớt cho bọn họ nói lung tung mới phải tìm cái cớ như hy vọng cô có thể hiểu.

vậy,

Tô Tiếu Tiếu hiểu ra, gật đầu với lãnh đạo đeo kính mắt: “Chào bộ trưởng Khương, tôi là Tô Tiếu Tiếu.

Bộ trưởng Khương đẩy cặp kính mắt dày, quan sát Tô Tiếu Tiếu một cách vô cùng lịch thiệp: “Đồng chí Tô Tiếu

Tiếu, chào cô. Sau đó hỏi người bên cạnh: “Không giống, đúng chứ?”

Tiểu Lương lắc đầu:” Không giống”

Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, không biết bọn họ đang giở trò bí hiểm gì.

1015 chữ

Chương 362: Thẳng thắn

Bộ trưởng Khương vừa cười vừa bảo: “Là như vậy, vài ngày trước chúng tôi đi qua cửa nhà cô vừa vặn gặp được

mấy đứa trẻ nhà các cô, có ấn tượng rất sâu sắc với câu đối xuân và tranh nhi đồng của bọn trẻ, sau đó lại gặp được lũ trẻ bên bờ cát, tụi nhỏ mời tôi ăn khoai lang nướng, còn biết phải mang rác mà mình thải ra về, đều là trẻ có giáo dục. Khi ấy tôi nghĩ rốt cuộc là người nhà thế nào mới có thể dạy dỗ ra trẻ con như vậy, trở về thuận miệng hỏi một câu mới biết là con nhà các cô.

Tô Tiếu Tiếu hoàn toàn không ngờ bộ trưởng mới tới còn có nhân duyên như vậy với trẻ nhà mình, vừa cười vừa bảo: “Không hoàn toàn là công lao của người lớn chúng tôi, bọn trẻ đều là trẻ ngoan không cần dạy gì nhiều. Bộ trưởng Khương biết cô khiêm tốn, cái gọi là ngọc không mài không nên hình, không có người lớn chỉ dẫn đúng đắn thì không thể nuôi dạy ra được trẻ con như vậy. Mấy đứa trẻ đó không chỉ có giáo dục mà từ tinh

thần, diện mạo, hành động lời nói đến cách ăn mặc, liếc mắt cái đã có thể nhìn ra được là được tận tình dạy dỗ

rồi.

Bộ trưởng Khương cũng không quanh co với cô, mà nói thẳng: “Là như vậy, tôi muốn tìm vài đứa trẻ làm thành một chuyên đề tuyên truyền liên quan đến giáo dục phổ cập độ tuổi nhi đồng, trẻ con nhà các cô viết chữ và

vẽ tranh đều tốt như vậy, lại đều là tấm gương tốt cho lũ trẻ, có thể mời bọn nhỏ tham gia vào trong chuyên đề

tuyên truyền lần này được không?”

Tô Tiếu Tiếu hoàn toàn không ngờ đến vị quan mới vừa mới nhậm chức này lại có suy nghĩ này, nói thật, ở thời

đại mọi người đều cảm thấy bất an, phần tử trí thức cao cấp tiếp nhận giáo dục trong bần nông và trung nông này, thật sự rất nhiều người không quá chú trọng vào vấn đề giáo dục trẻ con.

Cha mẹ ở nông thôn đều chỉ mong sao con cái lớn nhanh một chút còn ra đồng kiếm công điểm, cha mẹ trong thành phố thì mong con cố hết sức học xong cấp ba sớm một chút để nhận được cương vị công tác. Danh sách

vào đại học công nông binh rất ít, thường rất khó vào được, chẳng trách người lớn đều không chú trọng vào việc

học của con trẻ.

Bầu không khí giáo dục ở bên quân khu đã được tính là cực tốt rồi, nhưng người bình thường vẫn cho rằng giáo dục tư tưởng quan trọng hơn giáo dục kiến thức văn hóa, có đôi khi bạn đi mua một thứ hoặc là tạm thời bị người đeo băng tay đổ kiểm tra, có khả năng đều phải nói lời trích dẫn. Phần lớn người lớn giữ con cái ở độ tuổi

đi học ở nhà chăm em trai em gái, hoặc là giúp làm việc mà không tới trường, nhưng các loại lời trích tư tưởng giáo dục ngược lại đều không bỏ sót.

Cơm Nắm nhỏ là một trường hợp đặc biệt như vậy, cậu bé vì quá thông minh, đi học hay không vẫn có thể thi

hạng nhất toàn khối nhưng người khác thì không.

Xem ra lãnh đạo mới tới này là một người rất chú trọng vào việc giáo dục kiến thức văn hóa, ở thời kỳ này đã là

khá hiếm có rồi, công việc tuyên truyền giáo dục quả thật rất quan trọng, nhưng Cơm Nắm nhỏ rõ ràng không

phải một ứng cử viên thích hợp.

“Bộ

trưởng Khương, anh có khả năng không hiểu tình hình của lũ trẻ nhà chúng tôi, con trai lớn Cơm Nắm nhỏ nhà tôi quả thật rất thông minh, bảy tuổi cậu bé nhảy đến lớp ba vẫn có thể đảm bảo đứng nhất lớp, để giúp tôi chăm sóc các em mà chủ động xin nghỉ nửa ngày học, cho nên nếu anh kêu cậu bé tham gia tuyên truyền sợ là

không có sức thuyết phục gì, vì bản thân cậu bé chỉ học có nửa ngày thôi.

Một điểm này bộ trưởng Khương cũng hoàn toàn không ngờ tới, người khác cũng không nói rõ chi tiết cho ông

ta biết: “Cậu bé bảy tuổi đã lên lớp ba rồi sao?”

Tô Tiếu Tiếu gật đầu đáp: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bản thân cậu bé chỉ học có nửa ngày thôi,

làm sao mà thuyết phục người ta đi học được? Hai đứa khác là con trai của nhà anh hai tôi, ngày mai sẽ phải vềđi học, con trai nhỏ nhà tôi chưa đến bốn tuổi, chữ còn chưa nhận được vài cái, con trai của Trương Hồng Đồ là Trương Trụ cũng giống như con trai lớn nhà tôi cũng đã nhảy đến lớp ba, chữ viết và tranh đều không tồi, cũng chỉ có cậu bé là ứng cử viên thích hợp.

“Không không không, thích hợp, thích hợp, quá thích hợp ấy chứ. Bộ trưởng Khương lập tức xua tay bảo: “Đồng chí Tô Tiếu Tiếu, tôi cũng không giấu gì cô, giáo dục kiến thức rất có khả năng sắp được coi trọng trở lại, bắt đầu từ trẻ nhỏ là điều rất quan trọng, nếu con nhà cô chỉ học nửa ngày học còn có thể đứng nhất lớp, nói cách khác chính là kiểu trẻ con thông minh có thể thi được hạng nhất như cậu bé còn biết đi học nửa ngày, vậy những đứa trẻ khác có lý do gì ở nhà không đi học chứ?”

Tô Tiếu Tiếu: “…” Cô lại không có đường nào phản bác.

994 chữ

Chương 363: Thuyết phục

Bộ trưởng Khương nói tiếp: “Cho nên con nhà cô thích hợp nhất, tranh nhi đồng của con trai út nhà cô cũng rất có ý nghĩa, đến khi đó cũng cho cậu bé tham gia vẽ luôn

Tô Tiếu Tiếu: “?” Sao thoạt nhìn lãnh đạo mới tới này lại không đáng tin như vậy nhỉ? Bánh Đậu nhỏ nhà cô ở trong mắt cô hiển nhiên là đứa trẻ giỏi nhất, nhưng ở trong mắt người ngoài chắc hẳn không giỏi đến mức có thể tham gia vẽ tờ rơi tuyên truyền đâu thì phải?

Thế nhưng bộ trưởng Khương càng nói càng hưng phấn, còn tự bảo: “Cứ quyết định như vậy đi, đến khi đó tôi sẽ làm sẵn khung sườn rồi kêu mấy đứa tụi nó tham gia, tôi tin nhất định sẽ vô cùng thành công”

Bộ trưởng Khương bắt tay Tô Tiếu Tiếu: “Đồng chí Tô Tiếu Tiếu, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã dạy dỗ con cái tốt như vậy, những đứa trẻ này đều là tương lai của tổ quốc, mai sau đều là rường cột của nước nhà, quá tốt quá tốt rồi…”

Tô Tiếu Tiếu: “?” Cô nhìn về phía bộ trưởng cũ, lãnh đạo mới tới này không có vấn đề gì chứ? Tôi dạy dỗ con nhà tôi tại sao cần anh ta tới cảm ơn?

Tiểu Lương nhìn ra được vẻ hoang mang của cô, lập tức giải thích nghi ngờ: “Đồng chí Tô, trước khi bộ trưởng Khương của chúng tôi tới bộ đội đã từng làm hiệu trưởng mười năm, vô cùng coi trọng vấn đề giáo dục của đám trẻ, thấy hạt giống tốt mới không nhịn được mà vui mừng, xin cô đừng lấy làm lạ, hơn nữa chuyện này cũng không gấp như vậy, trước phải gửi thư xin tổ chức đã, vừa đi vừa về phòng chừng cũng phải kéo dài đến nghỉ hè, đám trẻ nghỉ hè có thời gian không ngại tham gia vào, đối với bọn trẻ mà nói cũng là một loại rèn luyện

Tô Tiếu Tiếu hiểu ra, vị đồng chí Tiểu Lương thoạt nhìn còn khá đáng tin đấy.

“Tôi về nhà hỏi ý kiến các con trước đã, nếu như bọn trẻ vui vẻ bằng lòng tham gia thì tôi không phản đối, nhưng nếu lũ trẻ không có hứng thú vậy tôi cũng sẽ không miễn cưỡng, nhà chúng tôi vẫn luôn lấy nguyện vọng của các con làm đầu, không cưỡng ép tụi nhỏ làm việc mình không thích, cũng hy vọng mọi người có thể hiểu cho. Tô Tiếu Tiếu đáp.

Bộ trưởng Khương vừa nghe lại càng vui vẻ hơn: “Đúng đúng đúng, thân là phụ huynh phải giáo dục con cái như vậy, hiểu con và tôn trọng con, con trưởng thành rồi mới tự tôn tự cường, chẳng trách nhà các cô có thể dạy ra trẻ ngoan như thế, vợ chồng cô thật là đồng chí tốt, đồng chí tốt!”

Trước khi Tô Tiếu Tiếu rời đi, bộ trưởng Khương còn nhét cho cô một túi đồ kêu cô mang về cho lũ trẻ ăn. Tô Tiếu Tiếu mang dấu chấm hỏi đầy đầu về nhà, cô có loại dự cảm sau này công việc của cô ở bộ phận tuyên

truyền chắc chắn sẽ không nhàn rỗi như trong quá khứ nữa.

Tô Tiếu Tiếu về đến nhà nói chuyện này với Hàn Thành trước.

Hàn Thành nghĩ ngợi rồi đáp: “Nghỉ hè năm nay ngoại trừ dự định dạy bọn trẻ học bơi ra cũng không có sắp xếp gì khác, xem bên em sắp xếp thế nào, nếu làm được thì nhận, không làm được thì bỏ đi”

Nghỉ hè năm ngoái Tô Tiếu Tiếu mang thai nên Hàn Thành đành lùi kế hoạch dự định dạy các con học bơi đến năm nay.

Tô Tiếu Tiếu nói: “Dù sao ở nhà vẫn có thể hoàn thành được, ngược lại cũng không bận gì, cho dù phải phối hợp với bảng tin cũng là chuyện vài ngày thôi, em cảm thấy nếu các con thấy hứng thú thì thật ra rèn luyện một chút cũng coi như thực tập mùa hè”

Hàn Thành gật đầu: “Hôm nay đừng nói trước, để ngày mai nói với bọn trẻ một tiếng sau, anh cũng không nỡ để Tiểu Bảo và Đại Bảo về nhà.

Hai đứa đều là trẻ ngoan, vừa cần cù vừa biết giúp chăm em, nuôi lâu rồi cũng không có gì khác biệt với đám trẻ

nhà mình.

Tô Tiếu Tiếu bưng mì trứng gà mà Hàn Thành đã nấu xong ra ngoài: “Em biết rồi, ăn cơm trước đã” Buổi trưa cô không có thời gian nấu cơm nên chỉ ăn mì trứng mà Hàn Thành nấu, Bánh Bao nhỏ đã bắt đầu nếm thử mì, sợi mì trơn tuột xắt nhỏ một chút chan ít canh cho cậu bé ăn, bé con ăn non nửa bát vẫn chưa đủ, còn đòi các anh trai cho ăn tiếp.

Tô Tiếu Tiếu không dám đút cho cậu bé quá nhiều ngay, trứng gà trong nhà tích được không ít, cô dự định làm trứng gà hấp cho đám trẻ, hiếm khi Hàn Thành ở nhà, nghĩ ngợi một chút cũng dứt khoát làm điểm tâm ngọt cho cả nhà ăn.

Cô lấy mười một quả trứng gà ra, mỗi một bát đập vào một quả kêu đám trẻ tự mình đánh tan, sau đó lột vỏ một nắm kẹo sữa thỏ trắng bỏ vào trong mười một cái bát đựng nước sôi để từ từ hòa tan, đợi sau khi nguội một chút lại chia đều đổ vào trong bát, tiếp đó đặt trong chảo sắt lớn hấp chậm chừng tám đến mười phút, vậy là một bát trứng gà hấp sữa bò phiên bản đơn giản đã hoàn thành.

1074 chữ

Chương 364: Cho ăn

Kẹo sữa thời buổi này rất thuần túy, trứng gà hấp làm như vậy cũng không kém hơn dùng sữa bò tươi làm bao nhiêu, vừa ngọt vừa trơn, vừa thơm.

Hôm nay Trương Hồng Đồ cũng nghỉ ngơi ở nhà, Trụ Tử ăn cơm xong đã đi qua chơi với Đại Bảo và Tiểu Bảo, Tô Tiếu Tiếu dùng giỏ trúc nhỏ đựng hai bát kêu Cơm Nắm nhỏ đưa qua nhà bên cạnh.

Cô kêu mấy đứa trẻ khác tự mình bưng một bát ăn, cô và Hàn Thành mỗi người cầm một bát đút miếng nhỏ cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ.

Bánh Bao nhỏ vừa rồi chưa ăn no mì có hơi mất hứng, giờ nhìn thấy có đồ ăn lập tức vui tươi hớn hở, cha còn chưa đút đã há to miệng kêu gào đòi đồ ăn.

Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé: “Con là nôn nóng nhất đấy, mẹ và cha con đều không hấp tấp, cũng không biết con giống ai nữa.

Bánh Bao nhỏ nuốt một miếng trứng gà hấp mà cha đút qua, đại khái là đánh thẳng vào vị giác của đứa trẻ khiến nó vui vẻ híp mắt lại, dùng bàn tay thịt nhỏ vỗ lên rìa ghế nhỏ, vì Bánh Bao nhỏ quá thích vỗ đồ, có lần bị vòng bạc nhỏ đeo trên tay đâm vào đau đến gào khóc oa oa, Tô Tiếu Tiếu chỉ đành tháo ra không cho cậu bé đeo nữa. Hàn Thành không nhịn được mà nắn mặt con trai: “Con ăn chậm một chút.

Trong mắt Bánh Bao nhỏ, chuyện ăn đồ ngon này không thể chậm được, Hàn Thành ở bên này vừa đút xong một miếng, cậu bé đã há to miệng đòi ăn miếng thứ hai, anh đút không nhanh bằng cậu bé ăn.

Bánh Trôi nhỏ nhã nhặn ăn chậm nuốt chậm, cảm thấy ngon thì cong đôi mắt lại, hiện ra cái lúm đồng tiền nhìn

mẹ.

Trụ Tử nhỏ cũng ăn rất nhanh, ăn no rồi bước tới nói với Tô Tiếu Tiếu: “Dì Tô, cháu ăn xong rồi, dì ăn đi, để cháu đút cho em cho”

Bánh Trôi nhỏ quá dễ hầu hạ, Tô Tiếu Tiếu đưa bát cho cậu bé: “Con bé chắc hẳn ăn không hết một bát đâu, phần còn lại cháu ăn đi, đừng cho Bánh Bao nhỏ, thằng bé ăn một bát là đủ rồi.

Trụ Tử nhỏ gật đầu: “Vâng”

Bánh Trôi nhỏ nghiêng đầu nhìn anh Trụ Tử, duỗi tay muốn kéo áo cậu bé. Trụ Tử nhỏ múc một thìa hơi ấm

trong bát đút cho cô bé: “Em gái ăn no rồi chơi sau nhé.”

Bánh Trôi nhỏ híp mắt ăn điểm tâm nhỏ mà anh trai đưa qua, ngậm trong miệng nuốt từ từ giống như con chuột nhỏ đáng yêu, có hơi dây ra bên khóe miệng, Trụ Tử nhỏ cầm khăn sạch lau nhẹ cho cô bé.

Em gái cho rằng anh chơi với cô bé nên cong đôi mắt lại sáp tới cọ lên khăn, nhìn thấy cục gạo nếp nhỏ ngọt ngào mềm mại này, trái tim của Trụ Tử nhỏ cũng mềm nhũn: “Em gái ăn chậm chút.

Bánh Trôi nhỏ dùng sức kéo khăn tay trên tay anh, cái vòng bạc nhỏ trên cổ tay phát ra tiếng vang trong trẻo. Bánh Bao nhỏ ở bên cạnh đã ăn xong bát của mình, nhìn thấy em gái còn đang ăn lập tức ra sức gõ vào khung bàn, nhìn anh Trụ Tử kêu “a a a” đòi ăn.

Trụ Tử nhỏ quay đầu qua, lắc đầu với Bánh Bao nhỏ: “Bánh Bao nhỏ, mẹ em nói em không thể ăn nữa.

Hàn Thành bế Bánh Bao nhỏ lên, đưa cái bát trống trơn cho cậu bé nhìn: “Mỗi người một bát, con đã ăn hết rồi.

Bánh Bao nhỏ cắm đầu vào bát còn muốn ăn nữa.

Bánh Đậu nhỏ kéo ống quần cha, ngửa đầu bảo: “Cha ơi, phần của con cho Bánh Bao nhỏ ăn…”

Đại Bảo đi qua nhận bát trong tay chú: “Chú đưa cháu mang đi rửa cho

Hàn Thành đưa bát cho Đại Bảo, xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ tự ăn đi, em trai còn nhỏ, ăn một bát là

đủ rồi, ăn quá nhiều sẽ no căng”

Bánh Đậu nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vậy tự con ăn vậy…”

Hàn Thành thầm nghĩ sinh mệnh thật sự rất thần kỳ, mỗi đứa trẻ đều là một cá thể độc lập, có tích cách của riêng mình nhưng đều ở chung rất hòa thuận.

Tiểu Bảo ở trong nhà bếp lén nói với cô: “Cô ơi, cô giữ gìn sức khỏe cho tốt, có thời gian nhớ viết thư cho bọn

cháu”

Tô Tiếu Tiếu ôm Tiểu Bảo: “Cô biết rồi, cháu về cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, giúp chăm sóc em trai, cô xem nghỉ hè có thời gian không, nếu có sẽ dẫn Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ về thăm mọi người.

Tiểu Bảo còn chưa đi đã muốn khóc rồi, nhưng cậu bé cố gắng nhịn mà gật đầu: “Vâng, ông nội và mọi người chắc chắn cũng rất muốn gặp Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ”

Tô Tiếu Tiếu: “Cháu và Đại Bảo đều phải nhớ nhiệm vụ quan trọng nhất của mình là chăm chỉ đi học, cháu phải luôn nhớ lời cô nói, sách đến khi cần chỉ hận ít, đọc nhiều sách nhất định sẽ hữu dụng trong tương lai, ông bà và

chú ở sân sau đều học rất chăm chỉ

Tiểu Bảo dùng sức gật đầu: “Cháu nhớ rồi thưa cô?

Buổi tối Tô Tiếu Tiếu làm món hải sản mà Đại Bảo và Tiểu Bảo đều rất thích ăn, buổi chiều lão Hồ đưa một khúc xương lớn tới, cô dùng đầu tôm và xương hầm canh, sau khi vớt bọt ra lại bỏ tôm cua mực các loại sò hến vào trong, bỏ thêm ít lát gừng và vài hạt hồ tiêu để khử tanh, cho thêm lượng muối vừa đủ để chỉnh vị, trước khi ra khỏi nồi lại rải một lượng lớn rau thơm vào, vậy là một nồi canh hải sản thập cẩm nguyên vị đã hoàn thành.

997 chữ

Chương 365: Đi theo

Rau sống rửa sạch đặt ở một bên dùng, đợi ăn hết hải sản cuối cùng mới nấu sôi trên bếp lò rồi bỏ rau xanh vào, mùa đông ăn như vậy có thể ăn cơm nóng từ đầu đến cuối, còn có thể uống canh nóng.

Trụ Tử nhỏ và Cá Nhỏ cũng ở lại ăn cơm, nhưng bữa cơm này toàn bộ đám trẻ đều ăn khá im lặng, buổi tối ngủ lại chen chúc trên một cái giường, Bánh Đậu nhỏ lại ngủ trên giường nhỏ với em trai em gái.

Nửa đêm canh ba Tô Tiếu Tiếu còn nghe thấy mấy đứa trẻ lén nói chuyện, cũng không biết bọn trẻ nói đến mấy

giờ mới ngủ.

Sáng hôm sau, lũ trẻ giống như thường lệ, sáng dậy rửa mặt chỉnh trang quần áo, Tô Tiếu Tiếu lại làm món bánh nướng rau khô mà lũ trẻ rất thích ăn, lần này làm rất nhiều, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng ăn, Triệu Tiên Phong cũng được cho một túi, còn mang rất nhiều về thôn Tô Gia.

Tự mình lái xe đi về thuận tiện, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành chuyển túi to túi nhỏ đã chuẩn bị xong từ sáng sớm lên xe của Triệu Tiên Phong, gần như toàn bộ cốp sau đều được nhét đầy ắp, trong đó còn có không ít quần áo và giày cũ mà Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ từng mặc lúc nhỏ, những thứ này Bé Út mặc là vừa vặn. Cả gia đình cùng nhau ăn bữa sáng, Tô Tiếu Tiếu đưa lì xì của cô và Hàn Thành cho Bé Út để Tiểu Bảo cầm về hộ. Đại Bảo và Tiểu Bảo vô cùng luyến tiếc đôi long phụng thai, lần lượt bế rất lâu cũng không nỡ buông tay. Nhã Lệ và Trương Hồng Đồ cũng nhét không ít đồ lên xe của Triệu Tiên Phong, kêu Đại Bảo và Tiểu Bảo mang về

cho Lý Ngọc Phụng.

Mấy người nhà bọn họ vô cùng thân nhau, có đồ gì tốt đều cùng chia sẻ, Tô Tiếu Tiếu cũng không khách sáo với

bọn họ.

Trước khi lên xe, mấy đứa lớn ôm nhau rất lâu mới chia tay đầy lưu luyến, Cá Nhỏ nghĩ ngợi kỳ nghỉ không có việc gì làm nên kiên quyết đòi đi theo cha, ngày nào cậu bé cũng nghe Đại Bảo và Tiểu Bảo nói chuyện ở thôn Tô Gia, sớm đã muốn đi xem thử, lập tức đu lên xe với Đại Bảo và Tiểu Bảo không chịu xuống.

Tuy rằng vợ chồng Triệu Tiên Phong thường xuyên oán giận con trai, cũng ghét bỏ con trai, nhưng bọn họ chỉ

có một đứa con trai bảo bối như vậy, trên thực tế cũng rất chiều cậu bé, Cá Nhỏ thật sự trèo lên rồi, bọn họ cũng không có cách bắt cậu bé xuống.

Cuối cùng Triệu Tiên Phong thật sự không có cách nào khác, dù sao Tiểu Đỗ cũng đi cùng, khi anh ta đi có việc

kêu Tiểu Đỗ đi cùng Cá Nhỏ là tốt, hoặc là trực tiếp để Cá Nhỏ ở nhà Đại Bảo và Tiểu Bảo ở hai ngày cũng được, trở về thuận đường đi đón sau, vậy là Triệu Tiên Phong lại về nhà để thu dọn đồ cho Cá Nhỏ trước.

Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi, hỏi Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ: “Các con muốn tới nhà bà ngoại không? Cũng có thể ở lại hai ngày, dù sao cũng đi nhờ xe cả, đến khi đó đi xe chú Triệu về là được. Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ không hẹn mà cùng lắc đầu: “Không đi ạ, bọn con ở nhà chăm em trai em gái.

Hàn Thành phải đi làm, một mình Tô Tiếu Tiếu ở nhà chăm sóc ba đứa trẻ, hai bé lớn đã có có ý thức đàn ông thật sự không yên tâm.

Cá Nhỏ vẫn luôn không dính cha mình cho lắm nhưng lần này lại theo cha ra ngoài công tác, nếu không phải biết cậu bé muốn theo Đại Bảo và Tiểu Bảo đi chơi thì Châu Ngọc Hoa còn sắp cho rằng mặt trời mọc từ đằng tây

rồi, lại lấy một ít hoa quả và đồ ăn vặt từ nhà cho đám trẻ mang theo, không chỉ thế mà ngay cả con vịt muối duy

nhất trong nhà cũng cho Cá Nhỏ mang theo, kêu cậu bé cầm về cho Lý Ngọc Phụng.

Đại Bảo và Tiểu Bảo vô cùng ngại ngùng.

Châu Ngọc Hoa nói: “Không cần ngại, khi bà nội các cháu ở đây dì cũng nhận được không ít đồ tốt mà bà ấy làm,

thuận buồm xuôi gió, nghỉ lễ lại tới nhé”

Đại Bảo và Tiểu Bảo tạm biệt dì Châu, chính thức lên đường về thôn Tô Gia.

Đoàn tụ và chia tay như vậy đều là bình thường, không biết đã thích ứng hay là vì Cá Nhỏ lải nhải không ngừng

mà lần này Tiểu Bảo và Đại Bảo chỉ có không nỡ chứ không cảm thấy buồn cho lắm.

Cả nhà Tô Tiếu Tiếu cũng thế, không ở chung một nơi cũng chỉ có thể như vậy. Trước khi Hàn Thành đi làm còn ôm Tô Tiếu Tiếu hôn một cái: “Anh sẽ tích ngày nghỉ, cho dù nghỉ hè không

được thì tết cũng có thể trở về, không cần buồn.

Tô Tiếu Tiếu ôm anh cọ cọ: “Em không buồn, đều đã quen rồi, bận rộn cũng không rảnh nghĩ tới những chuyện

khác, đúng rồi Hàn Thành, anh cũng tranh thủ thời gian học đi, em nghe trong lời của lãnh đạo mới hình như

bên trên có ý tứ coi trọng lại giáo dục rồi.

Hàn Thành ôm cô: “Em yên tâm, lúc nào cũng chuẩn bị hết.

1018 chữ

Chương 366: Hứng thú

Anh là một người vô cùng kỷ luật nên Tô Tiếu Tiếu không có gì không yên tâm, hai ba năm này trôi qua thật sự

quá nhanh, cô chỉ hận không thể chia một ngày thành hai ngày để dùng, học cũng không bỏ quên nhưng thật sự

vô cùng bận.

Sau khi Hàn Thành đi làm, Tô Tiếu Tiếu thuật lại ý của bộ trưởng Khương ngày hôm qua cho lũ trẻ nghe. Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ đưa mắt nhìn nhau, Cơm Nắm nhỏ hoàn toàn không ngờ ông chú đeo kính mắt đó lại

là lãnh đạo mới của mẹ: “Mẹ ơi, ý của mẹ là lãnh đạo mới của mẹ nhìn trúng chữ và tranh của bọn con sao, muốn

in chúng lên tờ rơi tuyên truyền?”

Tô Tiếu Tiếu thường xuyên mang một ít tờ rơi về nhà, cũng thường ở nhà thiết kế nên đám trẻ cũng biết đã xảy

ra chuyện gì.

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Là có ý này, nếu như các con đều cảm thấy hứng thú…”

Tô Tiếu Tiếu còn chưa nói xong nữa, Cơm Nắm nhỏ đã gật đầu điên cuồng: “Cảm thấy hứng thú chứ ạ, bọn con

muốn làm công việc giống mẹ nên đương nhiên có hứng thú rồi! Có phải không Trụ Tử nhỏ, Bánh Đậu nhỏ?” Bánh Đậu nhỏ không hiểu thiết kế tờ rơi gì đó cho lắm, nhưng cậu bé cũng muốn làm công việc giống mẹ, dù

sao anh trai kêu cậu bé làm gì thì cậu bé làm cái đó, cũng gật đầu cái hiểu cái không bảo: “Vâng, anh hai nói

đúng…”

י

Trụ Tử nhỏ lại có hơi không tự tin: “Nhưng mà Cơm Nắm, chữ bút lông của chúng ta xấu quá…” Cơm Nắm nhỏ cũng không hề lo lắng chút nào, xua tay bảo: “Cách nghỉ hè còn tận vài tháng cơ mà, luyện mấy tháng kiểu gì mà chẳng ra được? Em không chỉ muốn chữ viết đẹp mà em còn muốn vẽ đẹp nữa, buổi tối em sẽ

kêu cha dạy bảng chữ mẫu cho chúng ta mô phỏng, chúng ta phải khiến lãnh đạo của mẹ nhìn mình với cặp mắt khác xưa, tuyệt đối không thể làm mất mặt mẹ!”

Trụ Tử nhỏ có hơi bối rối, chuyện mà Cơm Nắm nhỏ làm một tháng thì người khác có thể tốn một năm cũng

không làm được, sao cậu bé không thể thông minh được như Cơm Nắm chứ?

Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà nắn mặt Cơm Nắm nhỏ: “Không có chuyện mất mặt, mặt của con vẫn còn

treo nguyên ở đây cơ mà, mặt mũi của mẹ cũng rất tốt, xưa nay các con đều là bảo bối đáng để mẹ tự hào nhất” Cơm Nắm nhỏ nói với vẻ tự tin: “Nhưng con vẫn muốn làm tốt hơn nữa cơ!”

Tô Tiếu Tiếu lại cảm thán, đại khái mình chính là người mẹ kế may mắn nhất và bớt lo nhất, Bánh Đậu nhỏ khỏi

cần nói nhưng Cơm Nắm nhỏ kỷ luật tiến bộ, làm chuyện gì cũng có mục tiêu và kế hoạch, một khi hạ quyết tâm

làm việc gì đó nhất định có thể làm đến mức tốt nhất, thử hỏi cha mẹ nào lại không muốn có một đứa “con nhà người ta” như vậy?

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu lũ trẻ: “Được, mẹ tin Cơm Nắm có thể làm tốt nhất.

Cô lại xoa đầu Trụ Tử nhỏ: “Trụ Tử nhỏ, cháu cũng nhớ kỹ bất cứ chuyện gì chỉ cần làm hết sức là được, kết quả

thường không phải là thứ quan trọng nhất mà phải hưởng thụ quá trình mới được”

Trụ Tử nhỏ nghĩ ngợi, vừa cười vừa gật đầu: “Dì Tô ơi, cháu nhớ rồi ạ?

Tuy nói như vậy nhưng trong danh sách việc làm hàng ngày của Trụ Tử nhỏ lại thêm hai mục luyện chữ bút lông

và tranh, từ đầu đến cuối cậu bé đều tin cần cù bù thông minh, huống chi cậu bé biết mình không ngốc, chỉ là không thông minh bằng Cơm Nắm mà thôi. Trên đời này người thông minh giống như Cơm Nắm nhỏ có thể

được mấy người? Cho nên Trụ Tử nhỏ rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm thái của mình, làm việc dựa theo tiết tấu

của mình.

Chữ bút lông của Hàn Thành là ông nội dạy khi còn sống, nét chữ cứng cáp hữu lực tự thành một phái, rất có khí

phái người

lớn.

Viết chữ bút lông cũng là một trong những sở thích nghiệp dư của Tô Tiếu Tiếu ở kiếp trước, kiếp trước khi cô nhàn rỗi không có việc gì sẽ mô phỏng bảng chữ mẫu, sau khi hình thành phong thái riêng biệt của mình, nhìn

tổng thể là vẻ dịu dàng nữ tính, bé trai vẫn do Hàn Thành dạy, đợi Bánh Trôi nhỏ lớn lên ngược lại sẽ học theo

cô.

Cơm Nắm nhỏ nói làm là làm, buổi tối Hàn Thành tan làm về nhà, cậu bé ngay lập tức kêu anh dạy mình viết bảng chữ mẫu.

Hàn Thành vẫn luôn cảm thấy chữ là một mặt thứ hai của con người, người viết chữ đẹp cũng để lại ấn tượng

đầu tiên vô cùng tốt cho người ta, hiếm khi con trai bằng lòng học, anh cũng vui vẻ đồng ý. “Giúp mẹ nấu cơm trước đã, chúng ta ăn cơm xong sẽ bắt đầu học. Hàn Thành nói.

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không cần giúp đâu, tối nay ăn sủi cảo nhân miến và dưa chua, nước sôi là có thể ăn ngay,

các con đi tắm trước đi, cha mẹ cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ ăn trước.

Bây giờ Bánh Đậu nhỏ đã có thể tự mình tắm, cũng có thể chăm sóc bản thân rất tốt, còn có thể giúp chăm em

trai em gái khiến Tô Tiếu Tiếu bớt lo không ít.

1026 chữ

Chương 367: Mọc răng

Hôm nay cơm tối của long phụng thai là cháo củ mài và cà rốt, Tô Tiếu Tiếu băm vụn cà rốt và củ mài bỏ vào

trong cháo nấu thành bột. Khi có xương hoặc thịt còn cho một miếng vào, như vậy bột nấu ra vừa thơm vừa mềm, đôi long phụng thai vô cùng thích ăn.

Đặc biệt là Bánh Bao nhỏ có thể ăn một bát to đầy ắp, Bánh Trôi nhỏ chỉ có thể ăn non nửa bát.

Tô Tiếu Tiếu sẽ nấu hơi nhiều một chút, Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ cũng thích ăn, coi như là bổ sung một

bữa

Gần đây Bánh Bao nhỏ ăn cháo bột luôn cắn thìa không buông, nước miếng còn chảy ra nhiều một chút, Hàn Thành đút cho cậu bé ăn xong một bát cháo, khúc thịt nhỏ lại nắm thìa tới cắn trong miệng, bình thường cậu bé

cũng thích nhét mọi thứ vào trong miệng.

Hàn Thành lấy thìa của Bánh Bao nhỏ xuống, muốn tách miệng cậu bé ra nhìn, đứa nhỏ ngoáy tới ngoáy lui không phối hợp: “Đừng lộn xộn, để cha xem có phải mọc răng rồi không”

Hàn Thành quả nhiên nhìn thấy lợi của Bánh Bao nhỏ có hai chỗ trăng trắng, anh rửa sạch tay rồi lại đi qua xoa

nhẹ, thấy có phần cứng nhô lên một chút giống như có thứ gì đó sắp phá đất chui ra, hơi bất cẩn còn bị đứa trẻ

cắn một cái, khỏi phải nói cũng rất đau, Hàn Thành nắn gương mặt nhỏ của cậu bé: “Chẳng trách cái gì cũng bỏ

vào miệng cắn, hóa ra là mọc răng rồi.

Có vài đứa trẻ mọc răng sẽ kèm phát sốt nhưng cơ thể của Bánh Bao nhỏ vẫn luôn rất khỏe, có thể ăn có thể

ngủ có thể chơi, vốn cho rằng cậu bé không mọc răng nhanh như vậy nhưng không ngờ cậu bé đã mọc rồi.

Tô Tiếu Tiếu bước qua nhìn: “Bánh Bao nhỏ a… cho mẹ xem cái nào.

Mỗi lần mẹ kêu Bánh Bao nhỏ há miệng “a” đều là lúc có gì đó ăn, cậu bé còn tưởng mẹ sắp đút đồ ngon cho

mình ăn, “a” một cái há cái miệng nhỏ thật to, không ngờ mẹ chỉ tách miệng cậu bé ra nhìn mà không đút cho cậu bé gì cả, khiến cậu bé lại tức giận xoay tới xoay lui vỗ lan can kêu “a a a”

Tô Tiếu Tiếu hỏi Hàn Thành: “Hàn Thành, anh nói xem em làm chút bánh gạo hơi cứng một chút hoặc là bánh bí

đỏ cho Bánh Bao nhỏ mài răng có được không?”

Hàn Thành đang kiểm tra xem con gái bảo bối có mọc răng không, lại phát hiện ra vẫn chưa mọc: “Phỏng chừng

làm bao nhiêu cũng đều bị nó ăn sạch thôi, anh nghĩ cách tìm người làm hai cái que gặm nướu cho nó, khi Cơm

Nắm còn nhỏ có làm một cái nhưng mà không biết ném ở đâu rồi.

Đó là que gặm nướu dùng cây hoa tiêu già làm thành thô cỡ ngón tay, phải có thợ mộc chuyên nghiệp dùng

công cụ mài bóng loáng mới được chứ bản thân làm không được.

Tô Tiếu Tiếu nói: “Vậy ngày mai em vẫn nên nướng bánh bí đỏ cho nó, ăn cũng không sao, bữa chính ăn ít đi

cũng được”

Hàn Thành gật đầu: “Cũng được, phỏng chừng con gái sẽ mọc răng muộn một chút”

Tô Tiếu Tiếu nhìn đứa con gái mềm mại đến trái tim cũng tan chảy ra: “Không sao, anh trai nôn nóng, cô gái nhỏ

chậm một chút thì chậm một chút thôi, trước một tuổi kiểu gì chẳng mọc”

Hàn Thành vuốt tóc vợ, nhìn mẹ con mang bộ dáng và tính cách đều rất tương tự nhau, thật sự cảm thấy ông

trời không tệ với anh, rất khó hình dung được cảm giác thỏa mãn cầu được ước thấy này, tóm lại là kiếp này rất

viên mãn.

Buổi tối Tô Tiếu Tiếu nói làm là làm, sau khi ăn tối xong, Hàn Thành dẫn đám trẻ đi luyện chữ, Bánh Đậu nhỏ cũng học cùng, còn Tô Tiếu Tiếu đi làm bánh mài răng cho Bánh Bao nhỏ.

Bí đỏ thái lát hấp chín thêm một lượng bột thích hợp nặn thành hình dài như ngón tay rồi đặt trong nồi đất

nướng khô là được.

Ngoài ra Tô Tiếu Tiếu còn gọt mấy củ khoai lang thái thành miếng đặt vào trong nướng cùng, những đồ mài

răng này đều thuần tự nhiên, cô cố hết sức làm nhiều một chút để đám trẻ lớn cũng có thể coi như đồ ăn vặt. Bên này bánh nướng và khoai lang nướng vừa mới ra lò, đám trẻ luyện chữ được một lúc cũng vây tới. Cơm Nắm bảo: “Mẹ ơi thơm quá, mẹ làm gì thế ạ?”

Tô Tiếu Tiếu đáp: “Bánh mài răng cho em trai và em gái, Bánh Bao nhỏ sắp mọc răng rồi, lợi sẽ ngứa cho nên

cầm được thứ gì đều sẽ bỏ vào trong miệng cắn, các con phải cẩn thận một chút đừng để bị em cắn. Mấy đứa trẻ nghe là đồ cho em trai và em gái, có tham đến đâu cũng không với tay đòi ăn.

Tô Tiếu Tiếu nhìn bọn trẻ vừa thèm thuồng vừa nuốt nước miếng nhưng không mở miệng đòi ăn, đám trẻ trong

nhà thật sự đứa này ngoan hơn đứa kia, chỉ là không biết Bánh Bao nhỏ trưởng thành có ngoan như vậy không

nữa.

“Năm

Bình Luận (0)
Comment