xong
lại nói sau”
Phía bên Nhã Lệ cũng đang thu dọn, nhưng thời gian ở nhà này của ba người bọn họ cũng không dài cho lắm,
vốn đã dự định sớm muộn gì cũng phải về thủ đô cho nên không sắp xếp nhiều đồ giống như nhà Tô Tiếu Tiếu, ngược lại bọn họ thu dọn đơn giản hơn rất nhiều.
Trụ Tử cũng đang giúp thu dọn, thấy Bánh Đậu nhỏ dẫn em trai em gái qua còn tưởng Tô Tiếu Tiếu có chuyện
tìm cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ, là bên mẹ có chuyện gì sao?”
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu, đưa đồ trong tay cho Trụ Tử nhỏ: “Mẹ nói trong nhà ăn không hết, mời mọi người ăn
giúp một chút”
Nhã Lệ bật cười, xoa đầu đứa trẻ: “Mẹ các cháu cũng thiệt tình, đưa đồ cho bọn dì ăn còn nói mời bọn dì ăn
giúp”
Cô ấy thấy Bánh Trôi nhỏ ăn xong khoai lang khô miệng còn hơi dơ, mới ôm cô bé lên: “Bánh Trôi nhỏ nhà
chúng ta thành con mèo nhem nhuốc rồi, dì dẫn cháu đi lau miệng nào.
Đợi Bánh Trôi nhỏ đi xa một chút, Bánh Đậu nhỏ mới nói với Trụ Tử nhỏ: “Anh Trụ Tử, mẹ nói phải gửi Cháo Bột
Mì Cơm và Hoa Hoa đến nhà anh Cá Nhỏ, em cảm thấy anh Cá Nhỏ sẽ ăn sạch bọn nó.
Trụ Tử nhỏ: “ ” Trong lúc nhất thời có hơi cạn lời, toàn bộ quân khu ngoại trừ nhà bọn họ ra thì gà nuôi trong
các hộ gia đình khác đều giết để ăn, đưa đến nhà ai chắc chắn cũng sẽ ăn sạch cả thôi.
“Vậy em muốn thế nào?” Trụ Tử nhỏ hỏi.
Bánh Bao nhỏ nghe thấy vậy mới bảo: “Vậy em muốn tới nhà anh Cá Nhỏ ăn đùi gà.
Trụ Tử
nhỏ: “
””
Bánh Đậu nhỏ có hơi rầu rĩ không vui, nhưng thật ra cậu bé đều hiểu hết, cũng có thể lý giải được, chỉ là hơi
không nỡ mà thôi, thấy em gái sắp tới mới nói: “Không thể nói trước mặt em gái, con bé sẽ buồn, vừa rồi còn xin mẹ mang bọn nó đến thủ đô”
Bánh Bao nhỏ không hiểu suy nghĩ của anh trai nhỏ và em gái, nhưng cậu bé nghe lời anh trai nhỏ nhất nên đành ngậm miệng lại.1057 chữ
Chương 474: ĂnTrụ Tử nhỏ quay đầu nhìn em gái xinh đẹp trắng trẻo, môi hồng răng trắng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, trái tim lập tức mềm nhũn, vừa cười vừa bảo: “Không sao, nhà ông nội có nuôi một con cún rất đáng yêu, con bé thấy rồi tự nhiên sẽ quên Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa thôi”
Hôm sau Hàn Thành bàn giao công việc xong xuôi đã gia nhập vào đại quân thu dọn hành lý.
Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa sớm muộn gì cũng phải đưa đi, cả gia đình đang bận rộn thu đồ, không rảnh bận tâm đến bọn chúng nên Hàn Thành dứt khoát đưa bọn chúng tới nhà Triệu Tiên Phong.
Bánh Trôi nhỏ không nỡ, cứ nhất định đòi đi theo, Hàn Thành chỉ đành dẫn cả cô bé đi cùng.
Đến nhà Triệu Tiên Phong, anh vừa mới bỏ lồng xuống, Cá Nhỏ không rõ chuyện bên trong đã vui vẻ muốn xỉu, vây quanh cái lồng một vòng còn hô to với Châu Ngọc Hoa: “Mẹ ơi, chú Hàn đưa gà tới này, buổi trưa chúng ta có thể ăn gà ba chén rồi!”
Bánh Trôi nhỏ vừa nghe đã ngây người, lúc phản ứng lại “oa” một tiếng khóc rú lên kêu Hàn Thành phải mang gà về, Bánh Trôi nhỏ vừa khóc đã lập tức khiến Cả Nhỏ ngây người: “Chú Hàn, em gái sao thế ạ?”
Hàn Thành cực bất đắc dĩ, chỉ đành bảo: “Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa là bạn tốt mà Bánh Trôi nhỏ nuôi lớn, trước nuôi ở nhà các cháu, không thể ăn.
Cá Nhỏ vừa nghe được lại càng ngây người hơn, cậu bé và Cơm Nắm, Bánh Bao đều là những người có cùng một mạch suy nghĩ, mới nghi ngờ hỏi: “Gà không nuôi để ăn sao ạ? Bằng không nuôi để làm gì? Cho phí lương thực sao?”
Lời này thật sự hỏi ngược Hàn Thành, nếu như có thể ăn thì chúng đã sớm vào bụng của Cơm Nắm và Bánh Bao nhỏ rồi, nào còn cần đưa qua đây nữa?
Châu Ngọc Hoa đại khái cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, vỗ nhẹ vào mông đứa con trai khờ khạo, lại duỗi tay đón em gái qua dỗ, liếc mắt nhìn thằng con trai ngu ngốc: “Gà mà Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta nuôi lớn có thể giống với gà bên ngoài sao? Bạn tốt của Bánh Trôi nhỏ đương nhiên không thể ăn, có đúng không?”
Bánh Trôi nhỏ là một bé gái vô cùng thích cười, bình thường không hay khóc cho lắm, vừa khóc đã khóc lên khóc xuống: “Hu hu, không, không thể ăn… cha… cha… mang, mang đi…”
Châu Ngọc Hoa an ủi cô gái nhỏ: “Không ăn không ăn, dì Châu chăm giúp cháu được không, dì sẽ giám sát anh trai nuôi thật tốt, mỗi ngày đều cho ăn rau xanh và lương thực, còn đi đào giun cho ăn có được không?”
Cả Nhỏ ở nhà là tiểu bá vương đang định nói không được, nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ lem nhem nước mắt của em gái, lời đến bên miệng lại thu về, sửa thành: “Anh không nói ăn Cháo Bột Mì Cơm với Hoa Hoa mà, anh đang chuẩn bị cầm tiền mừng tuổi đi vào chợ mua gà ăn? Cá Nhỏ cũng là một tiểu quỷ lanh lợi, nói xong còn móc chút tiền mừng tuổi trên người đưa cho em gái nhìn: “Em xem, anh còn chuẩn bị sẵn cả tiền rồi đây, đang định đi vào chợ mua thịt gà ăn.
Bánh Trôi nhỏ nhìn tiền trên tay Cá Nhỏ với đôi mắt ngập nước, khóc thút thít hỏi: “Thật? Thật sao?”
Cá Nhỏ kéo tay em gái: “Hiển nhiên là thật rồi, nếu như em không tin lời anh thì cùng anh đi mua thịt gà đi” Trên hàng mi dài của Bánh Trôi nhỏ treo đầy giọt lệ, Châu Ngọc Hoa muốn vào phòng lấy khăn mặt lau nước mắt cho cô bé nhưng Hàn Thành đã ngồi xuống cẩn thận lau mặt cho con gái, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Không khóc nữa, khóc nữa sẽ không xinh.
Hàn Thành cảm thấy nuôi con gái thật sự rất khác với nuôi con trai, nếu như đổi thành mấy thằng nhãi thối như đám người Cơm Nắm, anh đã sớm nói với cậu bé gà là gia cầm nuôi để ăn, nhưng đối với con gái nhỏ yểu điệu
giống như đúc ra cùng một khuôn với Tô Tiếu Tiếu này, anh thật sự không thể nói ra được nửa câu khiến cô bé đau lòng và buồn bã.
Châu Ngọc Hoa thầm nghĩ, nhìn Hàn Thành người ta dịu dàng bao nhiêu, một tên quê mùa cục mịch như Triệu Tiên Phong còn muốn nuôi con gái, cái giọng oang oang đó thật sự sẽ dọa sợ con gái mất.
Châu Ngọc Hoa vào phòng lấy ít đồ ăn vặt cho Bánh Trôi nhỏ rồi nhét đầy vào túi nhỏ của cô bé, lại đảm bảo nhiều lần không ăn Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa.
Bánh Trôi nhỏ bảo: “Anh Cá Nhỏ thật sự không ăn sao?”
Cá Nhỏ xua tay: “Không ăn không ăn, ai dám ăn gà mà em gái anh nuôi lớn, người đó sẽ không xong với anh. Lúc này Bánh Trôi nhỏ mới đi một bước quay đầu ba lần, nắm tay cha trở về nhà với vẻ vô cùng không yên tâm. Cá Nhỏ buồn bực: “Mẹ ơi, những con gà này chúng ta thật sự không ăn sao? Nhưng bọn chúng thoạt nhìn ngon lắm mà.
Đột nhiên Châu Ngọc Hoa cảm thấy tính cách của mình vẫn thích hợp nuôi một tiểu tử thối thô thiển như Cá Nhỏ thì hơn, nuôi một cô con gái, cô ta thật sự không kiên nhẫn được như Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu: “Trước cứ nuôi đi, đợi đám người Bánh Trôi nhỏ đi tới thủ đô rồi lại ăn sau, hôm nay chúng ta giết gà, ngày mai Bánh Trôi lại tới thăm bọn chúng không tìm được lại khóc mất”
985 chữ
Chương 475: Thích em trai hơnCá Nhỏ chun mũi, nói: “Em gái mềm mại có hơi khó đối phó nha, con vẫn thích loại em trai chắc chắn như Bánh Bao nhỏ hơn, mẹ ơi, mẹ thật sự không sinh em trai cho con sao?”
Châu Ngọc Hoa liếc mắt nhìn cậu bé: “Có phải Triệu Tiên Phong đã nói gì với con không?”
Cá Nhỏ thành thật đáp: “Cha nói đợi cha mẹ già rồi, con không có em trai em gái giúp đỡ lúc tuổi già sẽ rất thảm, kêu con khuyên mẹ nhân lúc còn trẻ còn sinh được thì mau sinh cho con một đứa em trai hoặc em gái đi
a.”
Nhìn con trai trường thành từng chút một, Châu Ngọc Hoa không khỏi cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, cô ta vò loạn đầu con trai: “Nuôi một mình con còn chưa đủ khiến mẹ lo nghĩ sao? Ai có thể đảm bảo mẹ nhất định sinh ra một đứa em trai? Lỡ như sinh một đứa em gái yểu điệu như Bánh Trôi nhỏ thì nhà chúng ta phù hợp nuôi sao?”
Cá Nhỏ chun mũi, đáp: “Bánh Trôi nhỏ cũng không yểu điệu, bình thường em ấy rất thích cười, cũng rất ít khóc, đúng rồi mẹ ơi, Cơm Nắm và Trụ Tử đều đi tới thủ đô, con cũng rất muốn đi, mẹ và cha thật sự không thể xin điều về thủ đô đi làm được sao?”
Châu Ngọc Hoa lắc đầu đáp: “Mẹ và cha con cũng không học đại học ở thủ đô, không có lý do để điều qua đó, con vẫn nên dựa vào bản thân thi đỗ đại học ở thủ đô, như vậy chúng ta mới có lý do để xin được điều đến đó” Cá Nhỏ xòe bàn tay đếm, cuối cùng thở dài bảo: “Đôn Đôn và Nha Nha đi rồi, bây giờ Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ cũng sắp đi nót, thành tích của con không tốt bằng Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ, chắc chắn không nhảy cấp được, dựa vào bản thân con thi đỗ đại học ở thủ đô ít nhất còn phải qua bảy tám năm nữa mới có thể tham gia thi đại học, vậy bảy tám năm này không phải chỉ một mình con trải qua hay sao?”
“Tiểu tử thối? Châu Ngọc Hoa gõ đầu cậu bé: “Mẹ và cha con không phải người sao? Đại Thụ, Khỉ Con, Đá Nhỏ, bọn trẻ không phải người sao? Sao chỉ có một mình con?”
Cá Nhỏ ôm đầu nhảy sang một bên tránh, trừng mắt nhìn cô ta với vẻ giận dữ: “Bọn họ vốn không đủ thông minh bằng con, mẹ còn gõ nữa thì con càng ngu hơn mất!”
Châu Ngọc Hoa còn muốn gõ tiếp: “Cần cù bù thông minh, con chưa nghe qua sao? Biết bản thân mình ngốc còn không cố gắng? Con cho rằng tham gia thi đại học thì có thể thi đỗ đại học được sao? Con biết xác suất
trúng tuyển năm nay thấp cỡ nào không? Toàn bộ thị trấn Thanh Phong chúng ta còn chưa đến mười người thi
đỗ”
Cá Nhỏ ngây người: “Lẽ nào không phải tham gia thi đại học thì có thể đỗ sao? Không phải dì Tô và dì Nhã Lệ đều tham gia thi đại học sao? Dì Tô của con còn là thủ khoa nữa!”
Giờ đến phiên Châu Ngọc Hoa thở dài: “Con trai, con có biết dì Tô và dì Nhã Lệ đã cố gắng học hành thế nào không? Con không đọc nhật báo sao? Năm nay hơn năm triệu người tham gia thi đại học nhưng chỉ có hơn hai trăm nghìn người trúng tuyển, nói cách khác cứ một trăm người tham gia thi đại học chỉ có chưa đến năm người có thể thi đỗ đại học. Lớp các con có bao nhiêu người? Hơn năm mươi người đúng chứ, nói cách khác nếu con không thi xếp được vào ba hạng đầu, trên cơ bản cho dù tham gia kỳ thi đại học cũng chỉ có số trượt vỏ chuối
mà thôi” Thật ra cô ta biết năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học đa phần đều là sinh viên ba khóa dừng lại suốt mười năm đó, hiển nhiên trình độ không đồng đều, xác suất trúng tuyển thấp là chuyện vô cùng bình thường, đợi bảy tám năm sau khi Cá Nhỏ tham gia thi đại học xác suất trúng tuyển hiển nhiên sẽ không thấp đến như vậy, cô ta cũng chỉ nhân cơ hội này dạy dỗ con trai một chút, bây giờ có Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ trông chừng thằng nhỏ học hành, thành tích của cậu bé miễn cưỡng còn có thể duy trì trong năm hạng đầu trong lớp, sau này bọn trẻ tới
thủ đô không có người canh chừng cậu bé học, với tính cách ham chơi của cậu bé chỉ cần vài phút là rớt khỏi năm hạng đầu ngay.
Cá Nhỏ nghe xong quả nhiên sợ ngây người, cậu bé còn cho rằng người tham gia thi đại học phần lớn đều có thể đỗ đại học, cậu bé vội vàng đi tìm tờ báo thời sự tuần đó để xem, quả nhiên con số giống như mẹ cậu bé đã nói,
Cá Nhỏ mím môi, ném tờ báo quay người chạy về phòng.
Châu Ngọc Hoa không hiểu gì: “Này, con trai, con đi đâu thế?”
Cá Nhỏ cũng không quay đầu lại: “Học ạ!”
“Hử?” Đến phiên Châu Ngọc Hoa ngây người, cô ta nhìn trời bên ngoài, hôm nay mặt trời không mọc đằng tây đấy chứ, giờ này con trai nhà cô ta không ra ngoài chơi mà lại về phòng học?
1031 chữ
Chương 476: Suy nghĩ của cá nhỏCá Nhỏ gân cổ kêu: “Năm nào Cơm Nắm và Trụ Tử cũng thi hạng nhất hạng hai khối, sau này bọn họ chắc chắn có thể thi đỗ đại học, con mới thi được có hạng bốn hạng năm lớp, mười hạng đầu toàn khối còn không xếp nổi, trong lớp con còn chưa có bạn học nào thông minh như Cơm Nắm và Trụ Tử, nếu như có con cũng không biết phải xếp tận đâu nữa! Xùy xùy xùy xùy, đừng có làm phiền con! Con muốn cố gắng học tập! Con phải dựa vào cố gắng của mình để thi đỗ đại học thủ đô! Con mãi mãi muốn ở chung với đám người Cơm Nắm và Trụ Tử!” Thực tế Cá Nhỏ thật sự không ngốc, cha mẹ đều chiều cậu bé, tính cách vẫn luôn hồn nhiên và ngay thẳng, vẫn là một bạn nhỏ chưa trưởng thành, chưa mở khiếu, lại thêm thần kinh thô còn ham chơi, thật sự chỉ cần cậu bé nghiêm túc học hành vậy duy trì trong ba hạng đầu lớp cũng không thành vấn đề.
Châu Ngọc Hoa suýt chút nữa bật cười thành tiếng, con trai ngốc nhà bọn họ lại còn có giác ngộ này sao, cô ta thật sự phải đi cảm ơn Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ tử tế mới được: “Vậy con chăm chỉ học nha, lát nữa mẹ sẽ mua thịt gà làm gà ba chén cho con.
Cá Nhỏ chuẩn bị buộc tóc lên xà nhà hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Hàn Thành dắt con gái nhỏ về nhà, Tô Tiếu Tiếu đang dẫn ba đứa trẻ lựa quần áo trong nhà, dưới sàn trải một cái
chiếu rồi rải đầy đồ lên.
Đầu cô muốn to lên: “Bình thường chúng ta rõ ràng không có đến mấy bộ quần áo có thể mặc, sao lúc tìm ra lại
nhiều như vậy?”
Bốn đứa trẻ trong nhà thì sao, cho dù là mỗi đứa một bộ quần áo nhưng quần áo bốn mùa cộng vào thật sự
không ít.
Hàn Thành vào cửa đã hỏi: “Cái nào không mặc được thì gửi về thôn Tô Gia, Bé Út có thể mặc, mẹ khéo tay nói không chừng còn có thể may thành mấy cái chăn đơn
Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn anh: “Hàn Thành, em nghe ra rồi đấy nhé, anh đang nói em không khéo tay”
Hàn Thành vừa cười vừa xoa đầu vợ: “Không có chuyện đó”
Bánh Trôi nhỏ giao cho mẹ đồ ăn vặt mà Châu Ngọc Hoa cho cô bé, hỏi với vẻ rầu rĩ không vui: “Mẹ ơi, anh Cá
Nhỏ thật sự sẽ không ăn sạch đám Hoa Hoa chứ?”
Tô Tiếu Tiếu nhìn về phía Hàn Thành theo bản năng.
Hàn Thành hơi lắc đầu. Cơm Nắm vỗ đầu, hỏng rồi, cậu bé không nghĩ cha lại đưa gà qua nhanh như vậy, không kịp chào hỏi Cá Nhỏ
trước, chắc chắn Cá Nhỏ đã nói muốn ăn Hoa Hoa rồi.
Tô Tiếu Tiếu ôm con gái, đáp: “Bánh Trôi nhỏ, mẹ cảm thấy thế này, cho dù chúng ta không gửi đám Hoa Hoa cho anh Cá Nhỏ thì bọn chúng cũng không thể theo chúng ta cả đời được, nếu đã gửi cho anh Cá Nhỏ thì chúng ta để cho anh Cá Nhỏ xử lý, duyên phận giữa chúng ta và tụi nó đến đây là dừng, được không?” Bánh Trôi nhỏ đang định mếu máo thì Trụ Tử nhỏ đi vào: “Bánh Trôi nhỏ, xem anh mang gì cho em này?” Bánh Trôi nhỏ quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy trong tay Trụ Tử nhỏ ôm một con chó cái nhỏ chỉ cỡ lòng bàn tay, đôi mắt của cô bé sáng ngời chạy bịch bịch bịch về phía anh Trụ Tử nhỏ… Không chỉ Bánh Trôi nhỏ mà Cơm Nắm, Bánh Đậu nhỏ và Bánh Bao nhỏ đều ném việc trong tay vây tới. Chó con toàn thân lông trắng như sữa chỉ có đôi mắt là đen láy, bộ dáng dùng đôi mắt đen nhút nhát ướt nhòe nhìn mọi người khi vừa tới môi trường xa lạ thật sự khiến người yêu thích. Bánh Trôi nhỏ duỗi tay tới, nhẹ nhàng chạm lên đầu chó con rồi rụt về: “Anh ơi, chó con ở đâu ra thế? Nó đẹp quá!”
“Anh đi tới chợ mua đó, Bánh Trôi nhỏ có thích không?” Trên thực tế gần đây ngày nào Trụ Tử nhỏ cũng nằm
vùng ở chợ cóc, đến đâu cũng hỏi những nhà buôn vào nam ra bắc đó có thể tìm được một con chó con mới ra đời không lâu, tính cách ngoan ngoãn một chút không?
Hôm qua cuối cùng cũng để cậu bé tìm được một nhà buôn nói trong chợ có một nhà người thân chó vừa mới đẻ được một ổ chó con, tính cách của chó mẹ đó ngoan ngoãn, toàn thân lông trắng rất đẹp, phỏng chừng tướng của chó con cũng không kém, chỉ là không biết có chịu bán không.
Trụ Tử nhỏ không nói hai lời đã đưa cho ông ta mười đồng tiền, kêu ông ta nhất định phải giúp cậu bé mua được
một con.
Hay thật, thời buổi này gà vịt ngỗng mới hai, ba đồng một con, chó con ở nông thôn cho ăn chút cơm thừa canh cặn còn có thể trông nhà giữ sân, ở thành phố nếu không phải hộ gia đình lớn giàu có thì người bình thường cũng không muốn nhận nuôi, mình ăn còn chẳng no ai còn lãng phí lương thực đi nuôi chó nữa? Ổ chó của nhà người thân đó hình như còn không phải là loại chó bản địa biết coi nhà giữ sân, chính là loại tặng cho người ta cũng không cần đó, ông ta cũng chỉ thuận miệng nói như vậy nhưng không ngờ đồng chí nhỏ này lại hào phóng như thế, vung tay đưa ngay một tờ Đại Đoàn Kết.
1008 chữ
Chương 477: Chó conNhưng nhà buôn cũng là một nhà buôn có lòng tốt, cuối cùng chỉ nhận của Trụ Tử nhỏ năm đồng tiền, đồng ý
hôm sau sẽ lấy một con chó con cho cậu bé.
Còn không thấy sao, hôm nay mới sáng sớm Trụ Tử nhỏ đã đi tới chợ cóc đợi, nhà buôn đó xem như cũng giữ
chữ tín, thật sự mang một con chó con qua cho cậu bé, con chó nhỏ này thật sự vô cùng xinh xắn giống như nhà buôn đã nói, toàn thân nó trắng như tuyết ngay cả lông tạp cũng không có, còn đẹp hơn toàn bộ đồ chơi lông nhưng mà Trụ Tử nhỏ từng thấy ở trung tâm thương mại quốc doanh tại thủ đô. Mấu chốt là nó còn có một đôi
mắt ướt, biết đi biết động, nhìn vào còn có hơi thuận mắt, Trụ Tử nhỏ vừa nhìn thấy bộ dáng của nó đã biết em gái chắc chắn sẽ thích.
Hoàn toàn không có bạn nhỏ nào có thể cưỡng lại được bé cún bé mèo lông xù hết, huống chi là một con cún nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, Bánh Trôi nhỏ cong đôi mắt không nhịn được mà gật đầu: “Thích!” Bánh Trôi nhỏ không nhịn được mà duỗi tay vuốt lông trên người chó con: “Anh, em có thể ôm nó không?”
Chó con vô cùng ngoan hiền, Trụ Tử nhỏ ôm nó cả một đường, để thí nghiệm xem nó có biết cắn người không mà còn duỗi tay của mình vào trong miệng nó nhưng nó không cắn mà vô cùng ngoan, cho nên cậu bé yên tâm
đưa chó con cho em gái: “Được, đây là bạn mới mà anh tặng cho em gái, sau này sẽ là của Bánh Trôi nhỏ, em có thể đặt tên cho nó.”
Bánh Trôi nhỏ duỗi tay tới nhận, ngẩng cái đầu nhỏ trừng đôi mắt to nhìn anh Trụ Tử: “Anh ơi, đây là cho em
sao?”
Cuối cùng Trụ Tử nhỏ mới biết tại sao lại cảm thấy mắt của chó con quen, mắt của nó thật sự rất giống với mắt của em gái lúc nhỏ, cũng là to tròn ướt sũng như thế, Trụ Tử nhỏ duỗi tay xoa đầu em gái: “Đúng vậy, tặng cho em gái, chúng ta có thể mang nó tới thủ đô, nhà ông nội của anh còn có một con chó đen tên là là Tiểu Hắc. Bánh Trôi nhỏ mặt mày hớn hở, hiện ra cái lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào: “Cảm ơn anh. Bánh Trôi nhỏ quay hỏi cha mẹ: “Cha mẹ, con có thể nuôi Kẹo Bông Gòn được không? Có thể mang nó tới thủ đô không ạ?” Bánh Trôi nhỏ không cần nghĩ tên, bộ lông trắng mềm mại này giống y như kẹo bông gòn mà cô bé từng được
ăn, kẹo bông gòn cũng không tệ.
đầu
Cơm Nắm và Bánh Bao nhỏ không có cảm giác quá lớn với động vật nhỏ cũng cảm thấy con chó này thật sự xinh
đẹp, cũng không nhịn được mà duỗi tay sờ.
Bánh Đậu nhỏ thì khỏi cần nói, cậu bé vẫn luôn thích động vật nhỏ, bàn tay sờ tới sờ lui: “Oa, mẹ ơi, Kẹo Bông
Gòn thật mượt, thật đẹp!”
Tô Tiếu Tiếu không ngờ không cho Trụ Tử nhỏ tặng thỏ cho Bánh Trôi nhỏ thì cậu bé lại tặng một con chó con,
cũng được thôi, tuổi thọ của chó con ít nhất cũng dài hơn thỏ rất nhiều. Nếu nuôi tốt có thể luôn trưởng thành cùng bọn trẻ.
Cô đi qua ôm con chó nhỏ nhìn thật nghiêm túc lập tức cực kỳ ngạc nhiên, vậy mà lại là Samoyed nhỏ thuần chủng ra đời chưa được bao lâu, dáng vô cùng đẹp, hiện tại lông của nó còn chưa tính là rất dày, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bộ dáng thiên thần mỉm cười.
Bản thân Tô Tiếu Tiếu vô cùng thích chó, một con Samoyed xinh xắn như vậy ai có thể cưỡng lại được chứ? Tô
Tiếu Tiếu đã có thể tưởng tượng ra được một thân lông trắng như tuyết sau khi nó trưởng thành đẹp biết bao
nhiều.
“Được, Bánh Trôi nhỏ thật biết đặt tên, sau này Kẹo Bông Gòn chính là một bạn tốt của Bánh Trôi nhỏ, chúng ta sẽ mang nó đến thủ đô” Cô nói.
Bánh Bao nhỏ chép miệng: “Kẹo Bông Gòn vừa nghe đã biết chính là người nhà của chúng ta rồi, tên của bọn
con nghe qua toàn là đồ ngon, Kẹo Bông Gòn cũng ngon, mẹ ơi, đã rất lâu rồi con chưa ăn kẹo bông gòn đó?
Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt nần nẫn thịt của cậu bé: “Không thể nhắc tới chuyện ăn kẹo bông gòn trước mặt Kẹo Bông Gòn, chó con rất thông minh, nó có thể hiểu tiếng người. Cơm Nắm đáp: “Nhưng bộ dáng của Kẹo Bông Gòn thoạt nhìn không được thông minh cho lắm. Tô Tiếu Tiếu đáp: “Nó mới sinh ra chưa được bao lâu, các con cũng càng trưởng thành mới càng hiểu chuyện
hơn, sau này từ từ dạy nó thì thứ mà nó biết sẽ nhiều hơn, được rồi, Cơm Nắm đi nấu chút cháo loãng cho nó ăn
đi.”
Thật ra chó cái nhỏ chỉ lớn như vậy uống sữa bột là tốt nhất, nhưng trẻ con trong nhà đông, sữa bột thiếu thốn thường không đủ uống, bây giờ Cơm Nắm đã lớn đều là cách ngày mới uống một ly, Tô Tiếu Tiếu lo lắng sợ sau này Bánh Trôi nhỏ sẽ bớt khẩu phần lương thực của mình để lại cho Kẹo Bông Gòn uống, tạm thời trong nhà không có điều kiện này, chỉ có thể tội cho chó con, xem đến thủ đô có thể mua thêm sữa bột không rồi lại nói
sau.
1019 chữ
Chương 478: Kẹo Bông GònTrẻ con quên nhanh, lực chú ý rất dễ bị di dời, có bạn mới nên Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa rất nhanh đã bị bọn
trẻ quẳng ra sau đầu.
Trong nhà bận đóng gói hành lý, Trụ Tử nhỏ dứt khoát dẫn Bánh Bao nhỏ, Bánh Trôi nhỏ và Kẹo Bông Gòn về nhà, dù sao bọn họ ở đây cũng không thể giúp được việc gì.
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành quyết định bỏ những thứ không thể dùng, quá hạn và không cần thiết đi, dù sao đến
thủ đô cũng là đi học, đóng gói toàn bộ đồ không dùng đến gửi về thôn Tô Gia, chỉ mang mấy thứ như đồ dùng
thường ngày và sách đến thủ đô là được, nhưng quần áo mặc bên người và mấy thứ như chăn bông vẫn phải theo bên mình.
Nếu không phải thời buổi này dịch vụ chuyển phát nhanh không phát triển, vậy thứ hẳn nên gửi qua bưu điện
nhất chính là mấy thứ như chăn bông to và áo bông lớn, nhưng không có cách nào khác, bây giờ là mùa đông, phải luôn có chăn đắp.
Đóng gói mấy ngày liền, thứ có thể gửi về thôn Tô Gia đều gửi hết về thôn Tô gia, thật sự không thể gửi được thì
mang đi tặng cho hàng xóm. Thời buổi này vật chất khan hiếm, một cái chuồng gà, một cái ghế gỗ nhỏ tặng cho người ta cũng khiến mọi người vô cùng hài lòng rồi.
Những năm này lão Hồ đối với gia đình Tô Tiếu Tiếu, đồ mà Châu Ngọc Hoa không dùng đến, Tô Tiếu Tiếu sẽ ưu
tiên tặng cho lão Hồ bao gồm cả mấy thứ như giường và tủ.
Lão Hồ rất luyến tiếc cả gia đình Tô Tiếu Tiếu, Khỉ Con có thể nói đều là do Tô Tiếu Tiếu và Cơm Nắm dạy ra,
Cơm Nắm vừa đi ông ta đã lo lắng không có người nào đốc thúc cậu bé học hành, còn ra sức dặn dò Cơm Nắm phải viết thư cho Khỉ Con, không thể bỏ bẵng chuyện học hành.
Cơm Nắm vốn rất trượng nghĩa, hiển nhiên sẽ không quên các bạn nhỏ ở đây, vỗ ngực kêu chú lão Hồ cứ yên
tâm.
Phía bên Nhã Lệ cũng thế, thứ Châu Ngọc Hoa có thể dùng được thì để lại cho cô ta, cô ta không thể dùng thì chia cho các hàng xóm dùng.
Lương thực ăn đến một ngày cuối cùng cũng không còn lại bao nhiêu, toàn bộ lương khô gì đó đều để lại cho
Châu Ngọc Hoa, rau trong vườn cũng chia cho mọi người một phần.
Cả nhà Tô Tiếu Tiếu và Nhã Lệ cuối cùng cũng xử lý xong toàn bộ mọi việc trước cuối tháng một, chuẩn bị khởi
hành xuất phát đến thủ đô.
Con chó nhỏ mà Trụ Tử nhỏ mua thật sự như khảm vào trong lòng đám trẻ, đặc biệt là Bánh Đậu nhỏ và Bánh
Trôi nhỏ quả thật vô cùng thích Kẹo Bông Gòn, có chuyện hay không đều thích ôm nó, nếu không phải Tô Tiếu
Tiếu nói phải để chó con học đi đường, không thể cứ ôm mãi thì Bánh Trôi nhỏ còn muốn ôm Kẹo Bông Gòn đi
ngủ cùng.
Tô Tiếu Tiếu dùng cái giỏ trúc trước đây mà Lý Ngọc Phụng đan làm cái ổ nhỏ vừa mềm vừa ấm cho Kẹo Bông Gòn, hình như Kẹo Bông Gòn rất thích, cũng đại khái cảm giác được sự yêu thích của mọi người dành cho nó nên không có vẻ rụt rè như khi vừa đến nữa, mà bản thân cũng có thể ngoan ngoãn ở trong ổ nhỏ không chạy