lung
tung.
Chó con phải cho ăn một cách khoa học và nuôi có quy tắc mới có thể sống thọ, Tô Tiếu Tiếu nghiêm túc nói rõ với đám trẻ không thể cho chó ăn lung tung và những thứ nào nhất định không thể cho chó ăn, bằng không đám trẻ coi nó như gà mà nuôi, thứ gì cũng nhét cho nó ăn thì không được, còn phải huấn luyện chó đến nơi chỉ định
mới được đại tiện tiểu tiện, không thể nuôi thành thói quen xấu tùy tiện ăn uống và đi thải, đợi khi trời nóng còn phải cách một khoảng thời gian tắm cho chó nữa.
Đám trẻ đều rất nghe lời, dựa theo lời Tô Tiếu Tiếu nói mà làm, Kẹo Bông Gòn là chó con vô cùng thông minh. Bánh Trôi nhỏ dạy nó gì nó đều nghe lời hết, đại khái cũng biết Bánh Trôi nhỏ thích nó nhất nên nó cũng vô
cùng dính Bánh Trôi nhỏ, trong thời gian ngắn ngủi Kẹo Bông Gòn đã thăng cấp thành thú cưng trong lòng của Bánh Trôi nhỏ.
Ngày cuối cùng của tháng một, Triệu Tiên Phong dẫn Cá Nhỏ lái một chiếc xe, cảnh vệ viên của Trương Hồng Đồ lái một chiếc xe, hai chiếc xe đều nhét đầy ắp đồ, mới sáng sớm đã đưa hai gia đình đến trạm xe lửa. Vé xe lửa đều được mua sẵn từ trước, bốn người lớn mua hai cái vé giường mềm vừa vặn chiếm luôn một toa, Cơm Nắm và Trụ Tử mua hai nửa vé, nhưng không cần chỗ ngồi, bốn người lớn và năm đứa trẻ ở chung trong
một toa tàu thật sự vẫn rất chật chội, nhưng sắp đến tết, đối với người chỉ mua được vé đứng đó đã là rất hạnh
phúc
rồi.
Hành lý chuyển nhà thật sự quá nhiều, dỡ xong hành lý, hai tài xế tìm chỗ đỗ xe, Tô Tiếu Tiếu dẫn Bánh Đậu nhỏ và đôi long phụng thai đi qua cổng an ninh trước. Gia đình Trương Hồng Đồ và Hàn Thành, Cơm Nắm, năm
người ôm vài chuyến hành lý mới chuyển hết toàn bộ đồ lên xe lửa được.
990 chữ
Chương 479: Cá nhỏ kỳ hoaToa tàu của bọn họ cách toa ăn không xa, nhân viên phục vụ tốt bụng dọn ra một chỗ ở trong góc toa ăn cho
bọn họ để hành lý, bằng không nhiều đồ như vậy nhét toàn bộ vào trong toa xe thì người cũng không vào nổi. Cuối năm gần đến, người trên xe lửa đông như biển, đường cũng không đi nổi, Cơm Nắm và Trụ Tử đi trước mở đường, Hàn Thành bế em gái, trong lòng em gái ôm Kẹo Bông Gòn, Trương Hồng Đồ bế Bánh Bao nhỏ, Tô Tiếu Tiếu thì dẫn Bánh Đậu nhỏ, một chuyến cuối cùng Nhã Lệ ở lại ghế lô trông hành lý, những người khác dùng tốc độ rùa bò chuyển đồ về toa cũng đã rơi hết vào tình trạng kiệt sức.
Cả nhà Trương Hồng Đồ năm nào cũng sẽ ngồi xe lửa về thủ đô thăm ông cụ, sớm đã quen với loại thế trận này. Hàn Thành cũng thường xuyên ngồi xe lửa đi công tác, nhưng Tô Tiếu Tiếu và bốn đứa trẻ đều là lần đầu tiên
ngồi xe lửa, mấy đứa trẻ vẫn cảm thấy rất tò mò. Nhưng thế trận này thật sự khiến Tô Tiếu Tiếu kiếp trước chỉ ngồi máy bay và tàu cao tốc thật sợ hãi.
Đôi long phụng thai và Bánh Đậu nhỏ ngồi ở giường trên, Cơm Nắm và Trụ Tử bò đến một giường trên ở bên
khác, hai đôi vợ chồng mỗi đôi ngồi một bên giường dưới, Tô Tiếu Tiếu ngồi bên cửa sổ, mất nửa ngày mới bình tĩnh lại: “Người thế này cũng đông quá rồi đi?” Hàn Thành bảo: “Xuân vận mới thế, bình thường sẽ không đông đến vậy.
Rời khỏi nơi mình đã sinh sống lâu như vậy hiển nhiên không nỡ, ở thời đại rối loạn bếp bênh này, thị trấn nhỏ
với dân phong thuần phác đối với bên ngoài mà nói giống như một xã hội không tưởng này đã chắn gió che mưa
cho cả nhà Tô Tiếu Tiếu, khiến bọn họ bình an trải qua mấy năm khó khăn nhất. Thời gian cô sống ở nơi này còn dài hơn ở thôn Tô Gia, nơi này không phải quê hương mà còn hơn cả quê hương.
Tô Tiếu Tiếu biết bắt đầu từ một khắc xe lửa khởi hành, sau này có xác suất lớn sẽ không thể trở về được nữa,
trong phút chốc khó tránh khỏi thương cảm.
Xe lửa chạm rãi rời khỏi sân ga, Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy Triệu Tiên Phong dẫn Cá Nhỏ tiến vào nhà ga, đại khái là mua vé vào nhà ga đi. Cá Nhỏ một đường chạy theo xe lửa, Tô Tiếu Tiếu vẫy cánh tay ra bên ngoài cửa sổ, máy
đứa lớn bò xuống, cũng mặc kệ người bên ngoài cửa sổ có thể nghe thấy không mà vẫy tay hô to: “Chú Triệu, Cá
Nhỏ, tạm biệt!”
Cá Nhỏ chạy theo đoàn tàu, đứa trẻ bình thường tùy tiện, thần kinh thô òa khóc oa oa, vẫy tay nói tạm biệt.
Triệu Tiên Phong vớt con trai lại ôm trong lòng: “Được rồi đừng đuổi theo nữa, đường đường là nam tử hán đại trượng phu không rơi lệ, cũng không phải sau này không gặp được nữa, nghỉ hè đám người Cơm Nắm sẽ về thôn
Tô Gia, đến khi đó cha đưa con về đó, để con chơi với bọn họ một kỳ nghỉ hè luôn. Tiểu tử thối nhà mình khỏe mạnh, bình thường đánh đòn không khóc, giờ khóc thành thế này cũng thật hiếm có.
Cá Nhỏ hít mũi lau nước mắt: “Cha nói phải giữ lời đó, bằng không con tự ngồi xe lửa qua!”
Triệu Tiên Phong ôm vai con trai: “Có khi nào cha nói mà nuốt lời chưa?”
Cá Nhỏ bĩu môi: “Ngược lại không có, đi thôi cha, chúng ta mau về giết gà thôi!” “Hả?” Triệu Tiên Phong không theo kịp mạch suy nghĩ của con trai, không phải còn đang buồn rầu sao? Sao lại
lấn sang chuyện giết gà rồi?
Cá Nhỏ đáp: “Bánh Trôi nhỏ không có ở đây, cuối cùng chúng ta cũng có thể ăn sạch gà trống mà em ấy nuôi
lớn, nói thật với cha, con vẫn chưa từng thấy con gà trống nào to như vậy, lông gà dài như vậy, mào gà còn cao
như vậy nữa, chắc hắn rất ngon!”
Triệu Tiên Phong: “…” Đây mới là tiểu tử thối nhà mình, làm sao thằng nhãi thối nhà anh ta lại biết khóc chứ? Vừa
rồi chắc chắn là anh ta đã xuất hiện ảo giác.
Ngồi xe lửa đối với bốn đứa trẻ nhà Tô Tiếu Tiếu mà nói là một chuyện vô cùng mới lạ, nhìn thấy gì cũng cảm
thấy mới mẻ, nếu không phải người quá đông thì bọn trẻ còn muốn ra ngoài đi dạo. Hàn Thành lo lắng Kẹo Bông Gòn rớt xuống mới dứt khoát ôm em gái và nó xuống, để cô bé ngồi bên cửa sổ,
còn mình leo lên giường trên, sau đó phát hiện ra Bánh Bao nhỏ đang cong mông trốn trong góc lén ăn kẹo.
Chẳng trách nó lại yên tĩnh như vậy, Hàn Thành vỗ vào mông đứa trẻ.
Bánh Bao nhỏ quay đầu nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của cha, đứng hình mất hai giây rồi giải thích:
“Cha ơi con không ăn nhiều đâu, đây là viên kẹo đầu tiên trong hôm nay của con, không tin cha hỏi anh nhỏ!”
Hàn Thành kéo đứa trẻ ngồi thẳng dậy: “Không phải không tin con, con ngồi ăn tử tế đi”
Đứa trẻ cong đôi mắt lại, ôm mặt cha thơm chụt một cái: “Cha ngửi xem có ngọt không?”993 chữ
Chương 480: Chú đang ghét bỏ cháu saoHàn Thành bị cậu bé bôi kẹo đầy mặt, dính nhớp, suýt chút nữa không nhịn được mà ném đứa trẻ xuống, tật xấu cứ hở tí là thơm người này cũng không biết học của ai.
Bánh Bao nhỏ không cần cha ném cũng tự mình muốn bò xuống, dọa cho Trương Hồng Đồ ở phía đối diện vội vàng ôm cậu bé xuống, nói với Hàn Thành: “Vẫn nên để tụi nhỏ ngủ bên dưới đi, trèo lên trèo xuống nguy hiểm quá.”
Hàn Thành dự định ngủ trước một lúc, đợi buổi tối kêu Tô Tiếu Tiếu lên ngủ ngon một giấc, để anh xuống trông đám trẻ.
Đám trẻ tinh lực dồi dào, phong cảnh bên ngoài cửa sổ nhìn tới nhìn lui đều như nhau cảm thấy không có gì thú vị lại bắt đầu lôi đủ loại cờ và bài tú lơ khơ ra chơi.
Trương Hồng Đồ cũng leo lên giường nghỉ ngơi, Nhã Lệ không mệt nên cô ấy chơi cùng các con, Tô Tiếu Tiếu có hơi buồn ngủ, dặn dò hai bé lớn chăm sóc em trai em gái cho tốt rồi cũng trèo lên nghỉ ngơi. Giường trên không
lớn, cô nghiêng người rúc vào trong lòng Hàn Thành, Hàn Thành ôm cô, hai vợ chồng dựa sát vào nhau như vậy nghỉ ngơi trên chiếc giường nhỏ chật hẹp.
Xe lửa lắc lư đi một đường, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành ngủ một giấc đến trưa.
Cô chậm rãi mở mắt, phát hiện nửa cánh tay của mình tê rần, quay người cũng không quay được, Hàn Thành ngồi dậy trước rồi kéo cô dậy sau: “Tê tay sao?”
Tô Tiếu Tiếu đưa tay cho anh với vẻ đáng thương: “Có một chút”
Hàn Thành giúp cô nắn nhẹ tay: “Buổi tối anh không cần ngủ, em ngủ một giấc ngon là được.
Tô Tiếu Tiếu cũng biết ngủ một giấc như vậy buổi tối chắc chắn không được, mới lắc đầu đáp: “Nửa đêm trước em ngủ, nửa đêm sau anh ngủ, không thể không ngủ”
Cơm Nắm nhỏ nghe được mới bảo: “Cha mẹ, chúng ta có thể bày một ít đồ trên sàn rồi lại lấy một cái chăn ra, con và Trụ Tử nhỏ ngủ trên sàn, mẹ ôm em gái ngủ, cha ôm Bánh Bao nhỏ ngủ, hai người ngủ giường dưới, dì Nhã Lệ và chú Trương ngủ giường trên.
Nhã Lệ lắc đầu: “Không được, cháu và Trụ Tử nhỏ ngủ một giường trên, để chú Trương ngủ trên sàn.
Trương Hồng Đồ gật đầu: “Đúng, cứ như vậy đi, trước đây bọn chú thường ngủ dã ngoại, dù sao cũng chỉ là một
đêm, có chăn đắp vào là ở đâu chú cũng ngủ được”
Tô Tiếu Tiếu nhìn lối đi chật hẹp bên dưới: “Chỉ sợ đêm tỉnh không cẩn thận giẫm trúng người ngủ trên sàn thôi. Trương Hồng Đồ xua tay, đáp: “Tôi da dày thịt béo, dẫm mấy cái cũng không sao?
Hàn Thành nhíu mày, bảo: “Lão Trương, cậu ôm Bánh Bao nhỏ ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất.
Trương Hồng Đồ nhìn anh với vẻ cạn lời: “Không phải chứ Hàn Thành, ngay cả cái này cậu cũng giành với tôi sao? Dù sao con nhà ai thì người đó ôm ngủ nhé”
Hàn Thành:
66 27
Bánh Bao nhỏ nghe hiểu, mới chớp đôi mắt to: “Chú Trương, chú đang ghét bỏ cháu sao?” Trương Hồng Đồ nhất thời nghẹn họng: “Không có chuyện đó, chú thích Bánh Bao nhỏ nhất.
Bánh Bao nhỏ chất vấn: “Vậy tại sao chú không chịu ngủ với cháu?”
Hàn Thành giải quyết dứt khoát: “Con trai nhà tôi thích ngủ với cậu hơn, cứ quyết định như vậy đi”
Trương Hồng Đồ: “.” Thật sự là như vậy sao? Sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?”
Buổi trưa ăn cơm, bọn họ nhận nước nóng pha sữa bột cho mấy đứa trẻ, chỉ ăn lương khô ngon miệng đối phó
một bữa, buổi tối mới tới toa ăn gọi cơm canh nóng hổi ăn.
Cơm canh trên xe lửa không cần phiếu, số lượng cũng lớn nhưng vị thì bình thường, chỉ có Bánh Bao nhỏ ăn gì cũng ngon mới cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Kẹo Bông Gòn bị nhốt cả một buổi sáng trong toa xe cũng buồn bực phát hoảng, mấy lần muốn chạy ra ngoài đều bị em gái ôm về.
Hàn Thành dứt khoát dẫn nó đi tới nhà vệ sinh coi như ra ngoài đi dạo một vòng.
Ai ngờ đến lượt anh vào nhà vệ sinh, chớp mắt cái đã không thấy Kẹo Bông Gòn đâu nữa!
Đây chính là bảo bối của em gái, Hàn Thành vẫn luôn bình tĩnh cũng bắt đầu luống cuống.
Hàn Thành đi đến toa tàu tìm kiếm ngay lập tức nhưng người đông như biển đi cũng không nhích nổi, Kẹo Bông Gòn lại có thể hình nhỏ nhắn, chỉ chớp mắt cái đã không biết chạy đến đâu rồi, gần như không có khả năng tìm được.
Hàn Thành bình tĩnh nghĩ ngợi, nếu thật sự lạc mất thì chỉ có thể tìm đến nhân viên phục vụ giúp mở loa phát thanh tìm, để người có lòng tốt nhìn thấy gửi lại, có bồi thường cũng được nhưng như thế sẽ làm kinh động đến Bánh Trôi nhỏ ở trong toa xe, thật ra anh càng nghiêng về tiền đề tìm được Kẹo Bông Gòn về mà không làm
kinh động đến Bánh Trôi nhỏ hơn, nhưng cái này gần như là chuyện không có khả năng.
Hàn Thành biết nóng vội cũng không có tác dụng, vẫn quyết định về toa tàu nói rõ tình hình, xin lỗi Bánh Trôi nhỏ rồi mở loa phát thanh tìm chó.
990 chữ
Chương 481: Thở phàoĐây cũng là lý tưởng giáo dục nhất quán xưa nay của Tô Tiếu Tiếu, người lớn trẻ nhỏ trong nhà đều như nhau, làm sai chuyện không cần gấp, phải dũng cảm thừa nhận lỗi sai, sau này giáo huấn làm bài học là được. Hàn Thành thân là cha mẹ, phải lấy mình làm gương nhận sai với các con, ngược lại cũng không có gánh nặng tâm lý gì cả, anh chỉ lo lắng con gái sẽ khóc và buồn, việc cấp bách trước mắt vẫn là tìm chó cũng không cho phép anh nghĩ nhiều như vậy.
Anh rất khó khăn xuyên qua đám người về toa tàu, một đường sắp xếp sẵn ngôn từ, hít một hơi thật sâu chuẩn bị giải thích, sau đó anh nhìn thấy trong lòng con gái ôm một cục bông trắng như tuyết…
Mà người khởi xướng trắng như tuyết đó đang dùng đôi mắt đen láy đối diện với anh, đôi mắt không hề có tạp vật đó như thế đang nói: “Sao cha lại chậm như vậy? Con đã về được nửa ngày rồi”
Hàn Thành lại hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, Tô Tiếu Tiếu thay Kẹo Bông Gòn hỏi vấn đề mà nó muốn hỏi: “Hàn Thành, sao giờ anh mới quay lại? Kẹo Bông Gòn đã về được nửa ngày rồi.
Hàn Thành dọc theo đường đi tâm trạng xoay chuyển đủ kiểu một hơi nghẹn ở cổ họng suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi mình, anh thu lại tầm nhìn từ trên người cục bông trắng muốt nhìn về phía vợ, lắc đầu thành thật đáp: “Vừa rồi anh còn tưởng nó đi lạc rồi chứ.
Tô Tiếu Tiếu vuốt lông Kẹo Bông Gòn, đáp: “Chó con thông minh dính người sẽ không dễ đi lạc như vậy đâu, nó sẽ thuận theo mùi về tìm chủ nhân”
Cô kéo Hàn Thành ngồi xuống, cong đôi mắt, nhẹ giọng hỏi anh: “Có phải sợ không?”
Hàn Thành gật đầu: “Suýt chút nữa đi mở loa phát thanh tìm chó.
Cơm Nắm đang đánh cờ tướng với Trụ Tử nhỏ: “Chúng ta phải trông chừng một chút, Kẹo Bông Gòn xinh như vậy, người khác nhặt được chắc chắn sẽ không trả cho chúng ta đâu?
Trụ Tử nhỏ cũng gật đầu: “Buổi tối khi đi ngủ chúng ta vẫn nên dùng dây thừng cột nó trong sọt.
Bánh Trôi nhỏ dùng gương mặt mình cọ vào Kẹo Bông Gòn, nhìn nó rồi nói một cách nghiêm túc: “Kẹo Bông Gòn, người trên xe lửa quá đông, sau này em tuyệt đối không thể tự mình chạy loạn, nhất định phải theo sát bọn chị, biết không?”
Kẹo Bông Gòn không lên tiếng, mà cọ vào người Bánh Trôi nhỏ một cách thân thiết, như thể đang nói “biết rồi”
Qua một bước đệm nhỏ như vậy, cả gia đình lại càng coi trọng vấn đề an toàn của Kẹo Bông Gòn hơn, nhìn rất sát sao. Bình thường Hàn Thành một mình đi công tác ngồi mấy chục tiếng xe lửa cảm thấy thời gian khó khăn. Bây giờ cả gia đình vừa nói vừa cười ngược lại thời gian trôi qua cũng không gian nan như vậy. Đông trẻ con như vậy chơi chung cũng không nhàm chán, Cơm Nắm là một người biết chơi, đủ loại trò chơi nhiều vô số kể, khi nằm khi ngồi, lúc thì chơi cờ, lúc thì đánh bài, mấy chục tiếng đồng hồ chớp mắt đã qua đi.
Ngược lại là Tô Tiếu Tiếu, hai kiếp của cô đều là lần đầu tiên ngồi xe lửa lâu như vậy nên vẫn cảm thấy rất khó
chịu.
Thời gian đến thủ đô đã là chiều ngày hôm sau, nơi này là điểm cuối của chuyến tàu, trước khi xuất phát Trương Hồng Đồ đã gọi điện thoại cho ông cụ, ông cụ tính toán thời gian đại khái bọn họ đến nơi, đã phái người lái xe
tới đón từ trước.
Bọn họ nhiều hành lý nên dự định xuống xe cuối cùng, gần như đợi toàn bộ người xuống xe mới đi chuyển hành
lý xuống.
Mùa đông ở phương bắc lạnh hơn ở phương nam quá nhiều, xuống khỏi toa tàu ấm áp, cái lạnh thấu xương vụt
một cái lọt vào trong cổ áo, cho dù đã sớm có sự chuẩn bị, người nào quấn khăn đeo găng tay đủ bộ nhưng vẫn lạnh đến run rẩy.
“Thủ đô cũng quá lạnh rồi thì phải?” Trong lúc nói chuyện, hơi thở của Tô Tiếu Tiếu cũng là khói trắng. Đám trẻ cũng không nhạy cảm với thời tiết lạnh như vậy, nhưng từ lúc xuống xe lửa vẫn chưa thích ứng với chênh lệch nhiệt độ, đều lạnh đến giậm chân.
“Chúng ta chuyển hành lý ra lối ra trước đi, hoạt động một chút sẽ không lạnh như vậy nữa. Nhã Lẹ bảo.
Đồ đạc vẫn phân thành hai chuyến, Tô Tiếu Tiếu dẫn đôi long bào thai đợi nguyên tại chỗ trong hành lý, những người khác trước chuyển một phần đến cửa ra, Nhã Lệ lại ở cửa ra trông hành lý, những người khác lại quay về
chuyển thêm một chuyến nữa.
Trương Hồng Đồ xách một bao to ra ngoài trước: “Mọi người đứng đợi nhé, tôi ra ngoài tìm người đón chúng ta rồi chuyển hành lý qua sau.
Người bên ngoài vẫn đông nườm nượp như cũ, đám trẻ là lần đầu tiên được tới thủ đô đều tò mò nhìn xung
quanh.
“Cha mẹ, trạm xe lửa ở thủ đô cũng quá lớn rồi thì phải? Người đông quá trời. Cơm Nắm cảm thấy trạm xe lửa ở
thủ đô ít nhất cũng phải lớn hơn trạm ga ở trấn Thanh Phong gấp mấy chục lần.
1082 chữ
Chương 482: Kể chuyện Trụ Tử đã qua thủ đô vài lần nói: “Thủ đô cái gì cũng lớn, người đông xe nhiều, không chỉ đường xá rộng rãi, mà còn có cầu cao và đường hầm. Các em nhìn loại tòa nhà cao tầng này cũng nhiều” Trụ Tử nhỏ chỉ vào tòa nhà cách đó không xa: “Trung tâm thương mại cũng lớn hơn ở thị trấn chúng ta gấp mấy chục lần, lớn nhất vẫn là quảng trường có quốc kỳ kia, còn có cả công viên đi nửa ngày không hết nữa. Trong thành phố ngoại trừ xe buýt ra vẫn có đường sắt tương tự với xe lửa, có trạm tàu điện ngầm còn có cả thang máy tay vịn nữa, tóm lại thủ đôcó rất nhiều thứ mà thị trấn Thanh Phong của chúng ta không có” Đám trẻ chỉ nghe Trụ Tử nói mà trong mắt đã tràn đầy vẻ khao khát rồi.
Cái gọi là đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, từ thôn Tô Gia đến thị trấn nhỏ rồi lại đến huyện,
từ huyện đến thành phố rồi lại đến thủ đô, tầm nhìn của bọn trẻ cũng trở nên rộng mở hơn cùng với con đường mà mình đi qua, nơi mà người từng nhìn qua càng rực rỡ hơn, lại quay về nhìn con đường mình đã đi sẽ càng rõ phương hướng tương lai hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Tiếu Tiếu kiên trì thi đỗ đại học thủ đô, không chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của mình và nguyên chủ mà cô còn muốn dẫn các con đi nhìn thế giới càng đặc sắc hơn, tương lai mới có nhiều sự
lựa chọn tốt hơn.
Những thứ trong miệng Trụ Tử nhỏ thật ra là những thứ nhìn nhiều thấy quen ở kiếp trước của Tô Tiếu Tiếu, nhưng đối với đám trẻ mà nói đó đều là những bất ngờ sau khi mở cánh cửa lớn tới thế giới mới nhìn thấy.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Đợi chúng ta thu xếp xong, cha mẹ sẽ dẫn các con đi dạo khắp thành phố, từ từ ngắm nhìn
thành phố thủ đô đất rộng của nhiều của chúng ta.
Đám trẻ đồng thanh gật đầu: “Được ạ!” Bánh Bao nhỏ đầu óc thông minh, trong đầu chứa toàn là đồ ăn, cậu bé hỏi mẹ: “Mẹ ơi, có phải chúng ta còn có thể ăn vịt quay và chân giò bự không ạ, còn có cả mứt và thịt tẩm bột rán nữa?”
Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé: “Đúng vậy, cái đầu nhỏ của con từ sáng đến tối chỉ nhớ tới
ăn thôi sao? Hửm?” Bánh Bao nhỏ chép miệng, gật đầu: “Món ngon con từng ăn con đều nhớ hết.
Bánh Đậu nhỏ không nhịn được mà nhéo cái mũi nhỏ lạnh đến đỏ bừng của cậu bé, oán trách: “Em trai, em
có từng ăn thứ gì không ngon sao?” Bánh Bao nhỏ có thể nói là do Bánh Đậu nhỏ chăm lớn, từ nhỏ cậu bé đã thương em trai, cậu bé chưa từng thấy Bánh Bao nhỏ nói có thứ gì không ngon.
Bánh Bao nhỏ nghiêm túc đáp:” Thức ăn đều rất ngon miệng, nhưng nước đen đắng mà mẹ nấu đó cũng không
ngon.
Khi Bánh Bao nhỏ cảm mạo đau họng, Tô Tiếu Tiếu đã nấu thuốc đông y cho cậu bé uống, Bánh Bao nhỏ sợ nhất là uống thuốc.
Trong lúc nói cười Trương Hồng Đồ đã trở về, lấy giấy chứng nhận nói rõ tình hình với đồng chí canh lối vào, đồng chí đó không chỉ thả cho anh ấy vào, mà còn gọi cho mấy đồng chí đang rảnh rỗi giúp anh cùng chuyển hành lý. Trương Hồng Đồ liên tục nói cảm ơn, còn tặng bọn họ một ít đặc sản, cứ như vậy, một chuyến đã chuyển hết toàn bộ hành lý lên xe, chiếc xe cũng đủ lớn, đựng đầy ắp đồ ở cốp sau.
Người lái xe tới đón là cảnh vệ viên cũ của ông cụ, sau mấy năm gian khổ nhất đó ông cụ đã quen sống một
mình, cũng không cần cảnh vệ viên gì cả, kêu anh ta về bộ đội nên làm gì thì làm, có gì cần mới gọi anh ta tới chạy một chuyến.
Mùa đông thắp đèn rực rỡ, người đi đường trên phố thủ đô ngược lại thưa thớt, đám trẻ nhoài người ra ngoài
cửa sổ nghe Trụ Tử nhỏ kể những điều tai nghe mắt thấy mà cậu bé biết. Đám trẻ đều nghe rất nghiêm túc, thi thoảng còn phát ra tiếng hô kinh ngạc với cảnh đông hoàn toàn khác ở bên ngoài cửa sổ với phía Nam. Thời buổi
này vẫn chưa có xe riêng gì cả, không tồn tại chuyện tắc đường, một đường thông suốt trở về đến phố cổ đã vừa qua bảy giờ. Trụ Tử nhỏ dắt em gái, dẫn đầu xuống xe đi gõ cửa gọi ông nội.
Ông cụ ở trong nhà đi qua đi lại nửa ngày quả thật muốn trông mòn con mắt, nghe thấy tiếng cháu trai cả người
đều có tinh thần, nhanh chóng chạy tới mở cửa.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cháu trai lớn vừa cao vừa có tinh thần, ông cụ mặt mày hớn hở vỗ vai cháu trai, gật
đầu hài lòng: “Cao lên, đẹp trai lên rồi.
Bánh Trôi nhỏ biết người già trước mặt là ông của anh, lập tức hiện ra cái lúm đồng tiền, gọi với giọng non nớt:
“Cháu chào ông ạ? Ông cụ chỉ lo nhìn cháu trai lúc này cúi đầu nhìn xuống, ôi chao, thật là một bé gái trắng trẻo xinh xắn, môi
hồng răng trắng có cái lúm đồng tiền nhỏ, trong lòng còn ôm một cục bông trắng lông xù, muốn đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu, trái tim ông cụ tan chảy, lập tức đoán thân phận của cô bé.
[Cảm ơn bạn Honghoaa đã đẩy 20 kim phiếu cho truyện, cảm ơn vananh1986 đã đẩy 2 kim phiếu cho truyện, cảm ơn HoaNguyen85hp 2 đã đẩy 10 kim phiếu cho truyện, cảm ơn Hoanbùi đã đẩy 20 kim phiếu cho truyện, cảm ơn xuanthienn đã đẩy 10 kim phiếu cho truyện ^^]
1022 chữ
Chương 483: Gặp mặtTrụ Tử nói: “Ông nội, em ấy là Bánh Trôi nhỏ ạ”
Lúc này ông cụ đã cười híp cả mắt lại: “Ngoan ngoan ngoan, ông nội nhiều tuổi như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên
nhìn thấy một cô gái xinh như thế, tới đây tới đây để ông nội bế nào.
Gương mặt của Trụ Tử nhỏ có vài phần tương tự với ông cụ, Bánh Trôi nhỏ cũng cảm thấy thân thiết, bình thường không cho người ngoài bế lại đưa Kẹo Bông Gòn cho anh trai, rồi duỗi tay để ông nội bế.
Ông cụ vừa bế cục gạo nếp lên, ba bé trai ở đằng sau đã đồng thanh gọi ông nội với giọng giòn tan. theo tiếng, ba bé trai từ cao đến thấp nắm tay nhau lớn lên vô cùng có tinh thần, vô cùng xinh