qua
xắn, đôi mắt già nua mờ nhòe của ông cụ sắp không nhìn hết được mất.
Trụ Tử giới thiệu cho ông nội: “Ông nội, lớn nhất là Cơm Nắm, nhỏ hơn một chút là Bánh Đậu nhỏ, nhỏ nhất là
em trai Bánh Bao nhỏ ạ”
Ông cụ vui vẻ quá, không biết mình đã nói bao nhiêu chữ tốt nữa, chỉ hận không thể coi những đứa trẻ ngoan
này là cháu trai nhà mình, nhưng cũng tương tự như nhà mình rồi. Hàn Thành dắt Tô Tiếu Tiếu đi tới: “Chú Trương, đây là vợ cháu, tiếu Tiếu
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại, chào hỏi ông cụ một cách hào phóng: “Chào chú Trương, cháu là Tô Tiếu Tiếu a
Ông cụ liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt!” Hóa ra vợ mới của Hàn Thành là một đồng chí nữ duyên dáng như vậy,
không chỉ dung mạo lớn lên tốt mà ánh mắt còn đoan chính, nụ cười dịu dàng, chẳng trách sinh được một đôi trẻ đáng yêu như vậy, còn là thủ khoa đầu vào đại học toàn tỉnh, ánh mắt của Hàn Thành cũng cực tốt. Trương Hồng Đồ ôm đồ đi tới: “Ở đây quá lạnh, mau vào nhà rồi nói sau đi?
“Đúng đúng đúng, vào nhà rồi nói. “Ông cụ bị hạnh phúc bất chợt xuất hiện làm cho hôn mê, chỉ mải đứng ở nơi
này hóng gió”
Đám đàn ông chuyển đồ vào trong nhà, Cơm Nắm, Tô Tiếu Tiếu và nhã Lệ cũng giúp cùng chuyển. “Ông nội, trả Bánh Trôi nhỏ cho cháu đi ạ. Trụ Tử lo lắng ông nội bế mệt, đưa Kẹo Bông Gòn cho Bánh Đậu nhỏ,
rồi đón Bánh Trôi nhỏ từ tay ông cụ, sau đó dẫn Bánh Bao nhỏ và Bánh Đậu nhỏ bước nhanh vào trong nhà.
Trụ Tử giúp em trai em gái cởi giày lên giường, rồi lại pha sữa mạch nha cho bọn trẻ, dặn dò bọn trẻ uống cho ấm người rồi mới ra ngoài cùng mọi người chuyển đồ.
Ông cụ thầm nghĩ tình cảm của cháu trai với bọn trẻ thật sự tốt, chăm sóc cẩn thận như em trai em gái của
mình, ông cụ càng nhìn mấy đứa trẻ xinh xắn này càng hài lòng.
Cơm tối vẫn chưa ăn, Bánh Bao nhỏ đã đói không chịu được, uống ừng ực ừng ực một bát sữa mạch nha vẫn
không đỡ đói, trên cái bàn nhỏ trên giường có đĩa điểm tâm nhỏ, Bánh Bao nhỏ nhìn với vẻ mong chờ đã xoa cái
bụng nhỏ không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn không duỗi tay tới lấy, cưỡng chế mình cúi đầu không nhìn đĩa điểm tâm đó nữa.
Ông cụ thường nghe cháu trai nói chuyện về bốn đứa trẻ, thực sự không lạ gì bọn trẻ một chút nào, đặc biệt
là hai đứa nhỏ ra đời sau này giống như bản thân tận mắt nhìn thấy bọn trẻ lớn lên. Ông cụ biết Bánh Bao nhỏ thích nhất là ăn uống, thấy bộ dáng nhỏ của cậu bé cũng khiến người vô cùng yêu thương. Ông cụ đẩy đĩa điểm
tâm nhỏ tới trước mặt đám trẻ: “Đói rồi thì ăn một chút lấp bụng trước đi, đợi mọi người chuyển xong đồ thì chúng ta có thể ăn cơm.
Bánh Bao nhỏ vẫn chưa duỗi tay ra lấy mà ngẩng đầu nhìn anh nhỏ, vì mẹ kêu cậu bé nghe lời anh nhỏ. Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Cảm ơn ông ạ, nhưng bọn cháu vẫn chưa rửa tay, đợi mọi người cùng ăn sau ạ.
Nhìn vẻ có giáo dục này đi, chẳng qua một đồng chí nữ như Tô Tiếu Tiếu dạy ra con như vậy, ông cụ cũng không
hề khó hiểu chút nào, nhìn cô nuôi Trụ Tử nhỏ tốt bao nhiêu là biết. Trụ Tử nhỏ cũng thường xuyên nhắc đến Tô Tiếu Tiếu với ông cụ, cảm tình của ông cụ đối với cô cũng không ít hơn Nhã Lệ.
trước”
“Là ông nội hồ đồ, ngồi xe lửa lâu như vậy cũng nên rửa tay sạch sẽ rồi lại ăn sau, ông dẫn các cháu đi rửa tay Ông cụ vừa dứt lời, những người khác đã chuyển đồ vào nhà xong, người lớn dẫn đám trẻ đi rửa tay. Ở chỗ ông cụ có đầu bếp chuyên giúp nấu cơm tên là lão Dương, nghe nói tổ tiên xuất thân là đầu bếp cung
đình, tay nghề cực kỳ tốt, năm năm trước nghỉ hưu làm lính nấu ăn ở ban nấu nướng, sau này bị điếc tai nên lui về. Anh ta không cha không mẹ không con cái, sau khi ông cụ được bỏ lệnh cấm đã gọi anh ta tới mời anh ta nấu cơm, thật ra cũng là muốn cho anh ta một nơi để sống yên phận.
Mọi người rửa tay trước rồi vào, lão Dương đã chuẩn bị xong củi lửa bếp núc từ trước bưng lên, bày hết đĩa này
đến đĩa khác, thái thịt cừu thành những lát mỏng phối với đủ loại đồ ăn kèm.
1002 chữ
Chương 484: Món ngonNồi đồng sôi ùng ục hương bay bốn phía, bụng của Bánh Bao nhỏ đã sớm không nhịn được mà kêu òng ọc.
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu cũng từng ăn thịt cừu nhúng nồi đồng cũ, nhưng hoàn toàn không ngờ có một ngày cô
có thể ngồi trong căn tứ hợp viện ở phố cổ thủ đô từ mấy chục năm trước, ngồi trên giường đất lớn, ăn một bữa nồi đồng lẩu địa phương với tương đậu.
Từ “cát tường như ý” dán trên cửa tứ hợp viện, phiến đá tròn ở hai bên cửa, ông cụ từ từ mở cửa như ý đi ra từ bên trong, trên bức tường bình phong phía sau ông cụ dán chữ “Phúc” dưới chân là chân đạp tường vân được làm từ gạch xanh, lại đến thùy hoa môn và hành lang nối, cây lựu ở viện chính, trên xà nhà là các loại điêu khắc cát tường mang hương sắc cổ, đều là hương vị của phố cổ thủ đô chính thống nhất, cổ phục nhất. Điều này khiến Tô Tiếu Tiếu lại càng kiên định nhất định phải sở hữu một căn tứ hợp viện thuộc về mình. Cho dù không
lớn như vậy, nhỏ một chút cũng không sao, đám trẻ có thể trưởng thành trong căn nhà đầy tình cảm như vậy, tương lai vận mệnh nhất định không nhỏ.
Bánh Bao nhỏ thích ăn thịt cừu nhất, thịt cừu thái lát như vậy nếu thật sự ăn thả cửa, một mình cậu bé có thể ăn sạch mấy đĩa, nhưng cha mẹ giáo dục từ nhỏ chính là không thể ăn mảnh, phải là mọi người cùng nhau chia sẻ cho nên cho dù cậu bé thích ăn thịt cừu nhất, vẫn là các anh gắp cho cậu bé bao nhiêu thì cậu bé ăn bấy nhiêu. Khi cả gia đình ăn cơm, cậu bé muốn ăn cũng sẽ không yêu cầu gì nhiều, Bánh Bao nhỏ không kén ăn, dễ nuôi, đậu phụ đông và củ cải trắng cậu bé cũng ăn không ít, cuối cùng ăn đến cái bụng căng tròn mới buông đũa xuống, giống như một con mèo nhỏ thỏa mãn, chớp mắt nói với ông cụ: “Cơm nhà ông nội thật ngon” Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ lớn lên đều rất đáng yêu, Bánh Trôi nhỏ là kiểu cô bé xinh xắn liếc mắt một cái
khiến người yêu mến, mà Bánh Bao nhỏ lại là kiểu vui vẻ khó giải thích được, ai nhìn vào đứa trẻ nần nẫn thịt cười tủm tỉm này có thể không thích được sao?
Lão Dương vô cùng thích Bánh Bao nhỏ, nhìn cậu bé ăn cơm cũng thấy vui rồi, thấy cậu bé thích ăn thịt cừu nếu không phải Tô Tiếu Tiếu chặn thì anh ta còn muốn đặc biệt đi thái một đĩa cho Bánh Bao nhỏ ăn. Ông cụ sống hơn nửa đời người vui nhất chính là ngày hôm nay, người đến tuổi già chuyện khao khát nhất chính
là con cháu đầy nhà, gia đình hòa thuận, mấy năm gian nan nhất ông cụ cảm thấy cuộc sống không có hy vọng
gì, nếu không phải muốn gặp con trai và con dâu một lần thì ông cụ cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa gì, không ngờ đợi đến lúc tuổi già hạnh phúc như vậy.
Bắt đầu từ một khắc nhận Trụ Tử nhỏ về đó, ông cụ lại cảm thấy mình có chịu tội bao nhiêu cũng đáng giá.
Ông cụ uống hai chén, cả người mặt mày sáng ngời, nhìn Bánh Bao nhỏ với vẻ hiền từ: “Bánh Bao nhỏ thích ăn
thì sau này ngày nào cũng kêu chú Dương làm cho cháu.
Bánh
giò bự
Bao nhỏ nhoẻn miệng cười, lắc đầu: “Ngày nào cũng ăn thì không được, cháu còn phải ăn vịt quay và chân
nữa”
Ông cụ bật cười ha ha: “Được được được, vậy ngày mai chúng ta ăn vịt quay, ngày kia ăn chân giò bự, đều nghe
theo Bánh Bao nhỏ hết, không ngày nào lặp lại hết!”
Trụ Tử nhỏ giúp em gái đã ăn no lau miệng: “Ông nội, em gái thích ăn bánh ngọt ngọt ngào, kêu chú lão Dương
ngày mai làm bánh thạch rau câu nữa ạ.
“Được được được.” Ông cụ nói liên tiếp ba chữ được, ra hiệu với lão Dương: “Bữa sáng ngày mai chúng ta ăn bánh
thạch rau câu, còn cả bánh quai chéo rán mà Trụ Tử nhỏ của chúng ta thích ăn nhất nữa.
Ông cụ lại hỏi: “Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ thích ăn gì? Chú lão Dương cái gì cũng biết làm, ông nội kêu chú
cùng làm cho mọi người ăn.
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu đáp: “Ông nội, cháu và anh trai đều không kén ăn, gì cũng thích ăn hết ạ. Ông cụ xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Thật là một đứa trẻ ngoan, đều là trẻ ngoan hết, hôm nay các cháu ngồi xe lửa
mệt rồi, từ từ ngủ một giấc, đợi ngày mai tỉnh lại, ông nội đưa các cháu ra ngoài chơi” Mọi người ngồi xe lửa mấy chục tiếng lên xe lại ngủ không ngon nên quả thật rất mệt, sau khi tắm rửa qua, mọi
người tự về phòng mình đã sớm được dọn dẹp và đốt ấm giường nghỉ ngơi.
Tứ hợp viện truyền thống có mười mấy căn phòng, chỉ riêng sương phòng đông tây đã có vài căn, vợ chồng Nhã
Lệ, vợ chồng Tô Tiếu Tiếu dẫn Bánh Trôi nhỏ đi tới sương phòng phía đông, bốn bé trai cùng nhau ngủ trên
giường đất lớn ở sương phòng phía tây.
Ba anh em Cơm Nắm vẫn là lần đầu tiên ngủ giường lớn, cũng rất tò mò.
Cơm Nắm nói: “Giường nóng như vậy, buổi tối có cháy mông không?”
1003 chữ
Chương 485: Lo lắngTrụ Tử nhỏ lắc đầu: “Không, sau khi than lửa tắt sẽ trở nên lạnh. Nếu buổi tối không thêm than đến sáng dậy sẽ
ngại quá lạnh, nhưng chú lão Dương thường sẽ dậy thêm than lửa một lần, trời lạnh như vậy kêu chú ấy đừng ra
ngoài mà chú ấy không nghe.
Bánh Bao nhỏ vốn nhiều thịt nhiều mỡ không sợ lạnh cho lắm, nằm chưa được một lúc, gương mặt nhỏ đã đỏ
bừng: “Anh Trụ Tử, em cảm thấy nóng quá à?”
Trong phòng đặt cái bô, Trụ Tử nhỏ kêu hai em trai đi tè trước, sau khi về giường lại giúp bọn trẻ thay hai bộ
quần áo: “Không cần mặc nhiều quần áo như vậy đi ngủ, nhưng buổi tối phải dạy đi tiểu thì nhất định phải mặc
quần áo lên, bằng không sẽ bị cảm lạnh, biết chưa?” Bánh Đậu nhỏ và Bánh Bao nhỏ gật đầu: “Bọn em biết rồi ạ?
Trụ Tử nhỏ lại đổi một cái chăn mỏng hơn một chút cho riêng Bánh Bao nhỏ, gói đứa trẻ kỹ lại: “Bây giờ còn
nóng nữa không?”
Bánh Bao nhỏ lắc đầu: “Không nóng, dễ chịu lắm.
Trụ Tử nhỏ xoa đầu em trai: “Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi”
Bánh Bao nhỏ sớm đã vô cùng buồn ngủ rồi, nói xong “chúc anh Trụ Tử ngủ ngon” gần như đã ngủ ngay lập tức.
“Bánh Đậu nhỏ có cảm thấy nóng không?” Trụ Tử nhỏ hỏi Bánh Đậu nhỏ.
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Thay quần áo là không nóng nữa rồi ạ?
Trụ Tử nhỏ lại xoa đầu em trai: “Nóng hay lạnh đều phải nói với anh, không thể chịu, biết chưa?”
Bánh Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, chúc anh Trụ Tử ngủ ngon.
Trụ Tử nhỏ giúp cậu bé chèn góc chăn: “Nhắm mắt lại ngủ đi, ngủ ngon.
Cơm Nắm đang cầm một quyển sách trong tay đọc, nghe thấy Trụ Tử nhỏ giống như một người mẹ già chăm
sóc hai đứa em trai, mới “chậc chậc” hai tiếng: “Anh Trụ Tử nhà chúng ta càng ngày càng có phong phạm anh lớn
rồi nha”
Trụ Tử nhỏ qua năm tuổi mụ đã là mười hai, cậu bé quả thực càng ngày càng có phong phạm anh lớn, nhưng
tính cách của cậu bé vẫn luôn dịu dàng nho nhã, cùng với tuổi tác cao lên càng lúc càng chững chạc, cũng càngngày càng biết chăm sóc người khác, em trai em gái đều rất thích dính lấy cậu bé.
Hiển nhiên Cơm Nắm cũng rất thương em trai em gái, nhưng cậu bé có hơi thô lỗ một tí, không biết cẩn thận như Trụ Tử nhỏ.
Trụ Tử nhỏ sắp xếp cho hai em trai xong mới bò lên giường, tiến đến bên cạnh Cơm Nắm: “Nói tới thì anh lớn hơn em đó, anh cũng nên gọi anh một tiếng anh đi, gọi anh nghe xem nào.
Cơm Nắm cầm sách gõ vào đầu cậu bé: “Nghĩ đẹp ghê, lúc nhỏ anh còn lùn hơn em đó, sao không thấy anh gọi em một tiếng anh?”
Trụ Tử nhỏ chắp hai tay gối sau đầu, chuyện cũ lần lượt bị lôi ra rõ ràng ở trước mắt, như thể chớp mắt cái thời gian đã phải dùng “rất nhiều năm trước” để hình dung, cậu bé nhớ đến tình hình rất nhiều năm trước khi lần đầu tiên gánh ốc đá trên núi đến nhà Cơm Nắm, khi đó đánh chết cậu bé cũng không nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Đột nhiên Trụ Tử nhỏ nhìn Cơm Nắm một cách nghiêm túc: “Cơm Nắm, hình như anh chưa bao giờ từng nói cảm ơn em”
Khi đó Trụ Tử nhỏ cảm thấy cậu bé không phải anh em ruột có quan hệ huyết thống với Cơm Nắm và Bánh Đậu, vận mệnh của cậu bé đã thay đổi bắt đầu từ một khắc gặp được cả gia đình dì Tô, duyên phận giữa người với
người nói ra cũng thật kỳ diệu. Mới đầu cả nhà dì Tô không có điều kiện đã đối xử tốt với cậu bé. Cơm Nắm bảo vệ Bánh Đậu nhỏ thế nào thì bảo vệ cậu bé như vậy. Đến bây giờ cậu bé vẫn còn nhớ mình phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp được người nhà như vậy, bây giờ còn có thêm em trai và em gái nữa.
Cơm Nắm lại dùng sách gõ vào đầu cậu bé, xoa da gà da vịt nổi đầy tay, ngáp một cái nói: “Thật không chịu nổi anh, đàn ông con trai đột nhiên buồn nôn như vậy, ngủ đi ngủ đi, ngày mai em còn phải dậy sớm một chút xem kinh thành rộng lớn của chúng ta nữa.
Trụ Tử nhỏ nằm xuống cùng cậu bé: “Thật ra ngày mai chúng ta có thể nếm thử nước đậu và bánh nướng vừng ở đầu phố cổ.
Cơm Nắm: “Nước đậu? Sữa đậu nành sao?”
Trụ Tử nhỏ nhớ đến vị của nước đậu mà rùng mình một cái, lừa đảo: “Cũng gần thế, dù sao cũng cùng là một thứ nhưng vị thì khác.
Cơm Nắm: “Vậy em phải nếm thử xem khác bao nhiêu, đều là đậu nành nghiền thành bột, không phải ngọt thì là mặn, có thể thối được chắc?”
Trụ Tử nhỏ im lặng không nói, nó thật sự thối đó, chua chua thối thối.
Tô Tiếu Tiếu cũng là lần đầu tiên ngủ trên giường đất, thời tiết ở thủ đô khô hanh khiến da trên người cô ngứa ngáy, ngủ trên giường đất không dễ chịu cho lắm, nằm rất lâu vẫn quay tới quay lui, còn Bánh Trôi nhỏ đã nằm trong góc ngủ say.
Hàn Thành ôm cô vào lòng, ghé sát bên tai cô hỏi: “Sao thế, lạ giường sao?”
997 chữ
Chương 486: Kem dưỡng daKhông phải Tô Tiếu Tiếu làm điệu nhưng người phương Nam như cô thật sự không chịu nổi sự khô hanh của phía Bắc, cô dứt khoát ngồi dậy, nói với vẻ đáng thương: “Hanh quá có hơi khó chịu, em cảm thấy da trên người mình đều sắp nứt ra rồi.
Hàn Thành ngồi dậy tìm kem dưỡng da cho cô rồi quay về giường, anh nhớ kỹ cả mặt và tay cô đều phải bôi, còn quết một chút dùng hai ngón tay chà xát, sau đó duỗi ra sau lưng cô giúp cô bôi: “Thời tiết bên này rất khô hanh, hôm nay cố chịu trước, ngày mai tới trung tâm thương mại mua kem con sò, mỗi ngày bôi một ít sẽ dễ chịu hơn.
Tự Tô Tiếu Tiếu cũng lấy một ít bôi lên chân mình, bĩu môi bảo: “Kem con sò rẻ hơn một chút, bôi trên diện tích lớn sẽ không thấy đau lòng, còn kem dưỡng da rất đắt, một lọ nhỏ này thật sự không nỡ dùng”
Hàn Thành ôm cô lên đùi, dùng trán mình cọ vào trán cô: “Mua được, thích dùng kem dưỡng da thì ngày mai chúng ta mua thêm vài lọ kem dưỡng da, chỉ là kem con sò sẽ ẩm hơn một chút, nhưng em thích là được.
Tô Tiếu Tiếu ngồi trên đùi Hàn Thành ôm thắt lưng anh, tiện cho anh bôi lên lưng mình, lại cọ trong ngực anh bảo: “Không được, chúng ta phải tiết kiệm tiền mua tứ hợp viện như thế này nữa, em rất thích căn nhà như vậy” Hàn Thành lại lấy chút kem dưỡng da cẩn thận bôi lên eo cô: “Không cần phải tiết kiệm tiền, tìm thời gian về nhà cũ đào vàng lên, em muốn mua mười căn tứ hợp viện vẫn đủ”
Tô Tiếu Tiếu: “”
””
Cô duỗi tay nắn mặt Hàn Thành: “Không phải nói bác cả đã đào hết cả nhà lên vẫn không tìm thấy sao? Chúng ta cũng không thể dỡ bỏ nó được, đúng chứ?”
Hàn Thành nắn tay cô đặt bên môi hôn: “Bác là bác, anh là anh, chưa tìm sao biết được?”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt với vẻ chờ mong: “Anh biết giấu ở đâu sao?”
Hàn Thành thành thật lắc đầu: “Không biết, nhưng chỗ mà bác cả chưa tìm cũng chỉ có vài chỗ như vậy, loại trừ một chút chắc hẳn có thể tìm ra
Tô Tiếu Tiếu lại cọ vào người anh: “Thật không ngờ đồng chí Hàn Thành nhà chúng ta còn là một cậu con trai ngoan của nhà địa chủ đó, em đang đợi hưởng phúc đây, đúng rồi Hàn Thành, nhà của chú Trương được tính là tứ tiến hay là tam tiến?”
“Tam tiến” Hàn Thành đáp: “Nơi vừa mới ăn cơm là phòng chính, đi qua chính là cửa tam tiến, sau cửa tam tiến chính là tráo phòng, không có vào lần thứ tư
Tô Tiếu Tiếu thật sự không hiểu nhất tiến, nhị tiến, tam tiến, tứ tiến là gì, chẳng qua nghe người ta nói như vậy nên thuận miệng hỏi: “Viện tam tiến đều lớn như vậy sao? Vậy tứ tiến còn lớn thế nào nữa?”
Hàn Thành nói: “Tứ hợp viện chỉ là một loại phong cách kiến trúc, bốn mặt đều có phòng, cửa vào đối diện với sân, mấy tiến chỉ là cách nói bố cục mà còn phải dựa vào diện tích lớn nhỏ nữa. Tuy rằng nơi này số lần vào của nhà chú Trương ít nhưng phòng nhiều, ở nhị tiến này sương phòng đông tây đều có hai phòng, nhà nào là tứ tiến có khả năng sẽ sâu hơn mà thôi. Sương phòng đông tây của mỗi một tiến khả năng chỉ có một phòng, vậy chỉ là sâu mà không phải lớn.
Tô Tiếu Tiếu đã hơi có khái niệm: “Vậy chúng ta mua một kiến trúc có diện tích lớn một chút chứ đừng sâu như vậy, em cảm thấy nhất tiến và nhị tiến cũng được, mấu chốt là diện tích lớn, em không thích hút cảm giác xuyên qua mấy cái cửa sân sâu đó, toàn bộ trẻ con đều ở trong một sân, mở cửa phòng là có thể nhìn thấy cả nhà, như vậy mới tốt”
Hàn Thành thơm lên tóc cô: “Đều theo em hết, em thích là được”
Tô Tiếu Tiếu thật sự đã buồn ngủ mơ màng: “Hàn Thành, anh thật tốt, trong nhà còn phải trồng cây lựu và hoa quế. Em thích hoa quế tháng tám nở thật thơm…”
Tô Tiếu Tiếu nói rồi ngủ luôn.
Hàn Thành hôn lên tóc cô, cẩn thận đặt cô nằm xuống, lại duỗi tay vén tóc mái của cô sang một bên, thơm lên trán cô một cái, nhếch khóe môi bảo: “Ngủ ngón, Tiếu Tiếu của anh”
Một đêm yên tĩnh, đêm đầu tiên tới thủ đô tất cả mọi người đều ngủ một giấc ngon.
Quả nhiên nửa đêm chú lão Dương lại dậy thêm củi lửa một lần cho mọi người, thế cho nên đến sáng sớm trên giường tất cả mọi người vẫn ấm áp dễ chịu.
Nhưng sáng ngày thứ hai có bước đệm nhỏ, khí hậu ở thủ đô thật sự quá khô hanh, Bánh Bao nhỏ và Cơm Nắm nhỏ mới sáng tỉnh dậy đã chảy máu mũi, dọa cho Tô Tiếu Tiếu sáng sớm đã nấu một nồi to trà hoa cúc tuyết lê cho đám trẻ uống thay nước.
Chú lão Dương làm món bánh thạch rau câu đàn hồi mà Bánh Trôi nhỏ rất thích, còn mới sáng đã đi mua bánh quai chèo rán mà Trụ Tử nhỏ thích và thịt tẩm bột rán mà mọi người đều thích ăn, thêm món sữa đậu nành nhà nghiền, ăn một bữa sáng thật ngon miệng.
997 chữ
Chương 487: Tuyết rơiSau bữa sáng, mọi người chia nhau làm việc, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu muốn về căn nhà cũ liếc mắt một cái, cả nhà ông cụ thì dẫn mấy đứa trẻ ăn mặc kín kẽ ra ngoài dạo thủ đô.
Bốn người lớn thêm năm đứa trẻ vẫn lên chiếc xe hôm qua đã đón bọn họ trở về, chậm rãi ra ngoài.
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành nắm tay nhau đi trong phố cổ mùa đông, hình dung loại cảm giác này thế nào nhỉ, chính là một loại cảm giác khác biệt.
Khi đi qua câu hòe nghiêng cổ, Tô Tiếu Tiếu nghỉ chân nhìn thêm vài cái, bảo: “Nếu như lúc này có tuyết rơi thì
đẹp quá.
Cô vừa dứt lời, đột nhiên trên trời có bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống.
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay hứng mấy bông tuyết, vui vẻ giống như một đứa trẻ: “Tuyết rơi rồi Hàn Thành, thật sự tuyết rơi rồi? Cô là con gái ruột của ông trời, thật sự quá nể mặt rồi.
Hàn Thành nhếch khóe môi, nhìn vợ với vẻ cưng chiều: “Chúng ta đi nhanh một chút, đợi tuyết rơi sẽ càng rơi càng lớn mất.
Nhà cũ của nhà Hàn Thành cách nhà họ Trương hai con ngõ, đi tám đến mười phút là đến.
Tô Tiếu Tiếu đứng trước cửa như ý toát lên vẻ cổ kính, trông còn khí phách hơn cả nhà họ Trương, từ đây cũng có thể cảm giác được nội tình của căn nhà này sâu bao nhiêu, chỉ riêng nhìn cửa như ý này, loại cảm giác lịch sử dày và nặng đó đã phả tới trước mặt, có thể tưởng tượng ra được băng qua bức tường bình phong này rốt cuộc căn nhà giấu bao nhiêu chuyện xưa không muốn người biết.
Tô Tiếu Tiếu đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên “cạch” một cái cửa như ý trước mặt mở ra.
Cô giật nảy mình ôm chặt Hàn Thành, hai người đưa mắt nhìn nhau đều lộ ra vẻ hoảng sợ, không phải nói căn nhà để trống rất nhiều năm rồi sao? Tại sao lại có người đi ra từ bên trong?
Người bước ra từ bên trong ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, dáng người tiêm gầy, quần áo sạch sẽ, ông ta đeo một cặp kính viền vàng, hai bên tóc mai đã điểm hoa râm, hai bên nhân trung là bộ râu nhỏ được cắt tỉa rất chỉnh tề, trên người là vẻ nho nhã của học giả, nếu như thay một chiếc áo sơ mi xanh dài vào lại chính là hình tượng một đại sư văn học rất thỏa đáng.
Đối phương còn kinh ngạc hơn cả Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu, phân biệt nửa ngày mới mấp máy môi chậm rãi hỏi một câu: “Hàn… Hàn Thành? Cháu là… cháu là Hàn Thành sao?”
Hàn Thành hít một hơi thật sâu, dùng sức nhắm mắt lại gọi một cái tên đã hơn hai mươi năm rồi chưa từng gọi:
“Bác cả
Tô Tiếu Tiếu nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, bác cả? Bác cả năm đó đã lỡ tay giết chết cô bằng một xẻng rồi đi nước
ngoài sao? “Bác cả” trong tưởng tượng của cô là một thổ phỉ vì vàng mà mất hết tính người, ông ta chắc hẳn phải rất thô kệch mới phải, mà không nên là một học giả gầy gò nho nhã đến vậy, Tô Tiếu Tiếu thật sự rất khó tưởng tượng
ra được ông ta từng vì tiền mà điên cuồng như thế.
Hàn Tùng Bách gần quê hương nên tình cảm dạt dào, muốn đi lên nắm tay cháu trai nhưng lại không dám, cuối cùng siết nắm tay hỏi: “Hàn Thành, cha mẹ cháu… bọn họ vẫn khỏe chứ?”
,,
Hàn Thành lắc đầu: “Bọn họ đã không còn nữa, đã ngã trên chiến trường từ mười mấy năm trước rồi ạ. Cha mẹ anh chôn trong nghĩa trang liệt sĩ Châu Thành, lúc gần đi bọn họ để lại di thư, cha anh nói người chết đèn tắt, tất cả là cát bụi về với cát bụi, nghĩa trang liệt sĩ có người lo liệu, lại có chiến hữu ở bên cạnh họ nên kêu
Hàn Thành tuyệt đối dừng cố gắng tới tế bái, càng không cần vướng bận bọn họ, cũng đừng quấy rầy cuộc sống của bọn họ mà hãy sống tốt cuộc sống của mình là được.
Hàn Thành hiểu dụng tâm kín đáo của cha mẹ mình, chưa bao giờ từng cố gắng “quấy rầy” bọn họ, đối với anh mà nói bọn họ mãi mãi sống trong lòng anh, chưa bao giờ từng rời đi hết.
Mà đối diện với trưởng bối duy nhất tâm trạng của anh lại phức tạp, giữa các trưởng bối không đến lượt một
tiểu bối như anh bàn luận đúng sai, tuy rằng đó sự lựa chọn cá nhân của cha mẹ nhưng nếu không phải vì xảy
ra chuyện như vậy thì cha mẹ sẽ không cả đời canh cánh trong lòng, sẽ không một lòng muốn chết trận nơi sa
truong.
Ông cụ có hơi tang thương trước mặt này đã là trưởng bối duy nhất có quan hệ huyết thống còn tồn tại trên đời này của Hàn Thành, anh không thể cũng không nỡ có thái độ ác liệt với ông ta.
Con ngươi của Hàn Tùng Bách giãn to ra, lùi lại hai bước chống lên khung cửa mới đứng vững được. Hàn Thành duỗi tay định đỡ nhưng sau khi duỗi qua lại từ từ rụt về.
Hàn Tùng Bách nhắm mắt, để mặc nước mắt mình tuôn rơi: “Báo ứng, báo ứng, đều là báo ứng, tại sao không báo ứng lên người tôi? Tại sao? Hu hu hu hu hu…”
965 chữ
Chương 488: Gia thế 1Tuyết rơi từng đợt trắng xóa, người qua đường không nhịn được mà dừng chân xem đã xảy ra chuyện gì.
Tô Tiếu Tiếu nhéo mu bàn tay của Hàn Thành: “Hàn Thành, hay là vào nhà rồi nói sau đi”
Hàn Thành cuối cùng cũng tiến lên đỡ Hàn Tùng Bách, bước vào căn nhà cũ lần đầu trở về sau hơn hai mươi
năm.
Khi băng qua tường bình phong quen thuộc, trên đó vẫn còn lưu lại vết tích anh nghịch ngợm vẽ lên khi còn nhỏ, rặng trúc cảnh được trồng bên phải lối đi đã tàn lụi từ lâu, chỉ còn lại những thân trúc khô héo. Hồ giả sơn ở sân trước cũng đã sớm khô cạn, khi còn nhỏ Hàn Thành thích nhất là cho cá Koi bơi lội tung tăng trong hồ giả sơn ăn. Hai mươi năm trên con sông dài của thời gian chẳng qua chỉ như muối bỏ biển, nhưng đã là một phần tư cuộc đời của người trường thọ rồi, cảnh không còn người cũng mất, nhà đã sớm không còn là nhà nữa. Tô Tiếu Tiếu cho rằng tứ hợp viện ở nhà Trụ Tử đã đủ lớn rồi, nhưng không ngờ căn nhà cũ của nhà họ Hàn còn
lớn hơn, tuy rằng nhìn qua đã lâu ngày không được tu sửa, thời gian dài không có người nào ở nên rất nhiều nơi đã không nhìn rõ được diện mạo ban đầu, nhưng những điều đó cũng không hề làm tổn hại đến vẻ hùng vĩ của căn nhà này. Chỉ riêng nhìn từ sân này đã to hơn tứ hợp viện nhà họ Trương ít nhất hơn gấp đôi, hành lang nối cũng rộng hơn gấp đôi, băng qua tường bình phong qua cửa nhị tiến là một hồ giả sơn cỡ lớn, còn cần xuyên qua một cầu Phong Vũ nữa mới đến nhà chính, hai đầu xây nhà thủy tạ, nếu trong hồ giả sơn đổ đầy nước lại nuôi thêm một con cá Koi, hoàn toàn có thể làm một điểm thắng cảnh thu phí.
Tô Tiếu Tiếu đã có thể tưởng tượng ra nhà họ Hàn thời kỳ hưng thịnh hẳn phải rực rỡ đến mức nào, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn đó, ông nội bà nội, cha mẹ ruột đều khỏe mạnh, Hàn Thành trưởng thành dần dần trong căn nhà này, hiện giờ chắc hẳn đã là một thiếu gia tôn quý nhất trong thành tứ cửu này.
Hàn Tùng Bách chắc hẳn mới về không lâu, từ trong nhà chính có thể nhìn ra được đã được dọn dẹp qua, nhưng
những đồ vật cũ đóng bụi đó gần như chưa động đến, ngay cả đồng hồ cổ treo trên tường vẫn còn phủ một tầng
bụi dày đặc.
Hàn Thành đỡ Hàn Tùng Bách ngồi xuống rồi nhìn xung quanh, thấy chỉ có một mình ông ta mới hỏi: “Bác gái và đám người anh Húc đâu rồi ạ?”
Nói đến đây, Hàn Tùng Bách càng chìm trong bi thương hơn: “Năm năm trước tai nạn giao thông đều đi hết cả rồi, chỉ còn lại một mình bác, trong lúc đó bác vẫn luôn xin thư được về nước, mấy năm trước quan hệ quốc tế
căng thẳng, thẳng đến mấy ngày trước mới phê chuẩn cho bác về nước, nhưng không ngờ đến cả cha mẹ cháu
cũng…”
Hàn Thành cũng hoàn toàn không ngờ sẽ như vậy, thật ra những năm này anh cũng rất ít nhớ đến gia đình bác cả, đặc biệt là từ sau khi kết hôn với Tô Tiếu Tiếu có cuộc sống gia đình hạnh phúc viên mãn, những đau thương
mà gia đình thân sinh mang tới đó đã bất tri bất giác được an ủi từng chút một, hiện giờ tuy rằng thổn thức nhưng cũng không còn buồn như vậy nữa.
Hàn Thành lại hỏi: “Lần này bác về có dự định gì chưa, sẽ ở lâu không đi nữa sao?”
Hàn Tùng Bách lắc đầu: “Chưa biết, vốn dĩ chỉ muốn gặp cha mẹ cháu, nhưng bây giờ… Hàn Thành, cháu có từng
hận bác cả không?”
Hàn Thành lắc đầu: “Chuyện giữa trưởng bối, cháu không dám tự ý bàn luận, hơn nữa đã qua hơn hai mươi năm
cũng không còn quan trọng nữa”
Hàn Tùng Bách vuốt mặt, gật đầu: “Đúng vậy, hơn hai mươi năm rồi, khi bác đi cháu mới là một thiếu niên choai
choai thôi, chớp mắt đã… vị này là?” Bây giờ ông ta mới chú ý đến Tô Tiếu Tiếu.
Hàn Thành ôm cô: “Vợ cháu, Tô Tiếu Tiếu”
Tô Tiếu Tiếu mỉm cười với ông ta: “Chào bác cả, cháu là Tô Tiếu Tiếu
Hàn Tùng Bách quan sát cô cẩn thận, liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt” Ông ta nghĩ đến gì đó, móc một cái khăn trong lòng ra đặt trong lòng bàn tay rồi mở ra, sau đó lôi một cái vòng
tay phỉ thúy óng ánh trong suốt ra: “Đây là vòng tay gia truyền nhà chúng ta, vốn dĩ là truyền cho bác gái cả của
Hàn Thành, nhưng bây giờ bác giao lại cho cháu”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt vài cái nhưng không dám nhận, cái gọi là vàng có giá phỉ thúy vô giá, thời buổi này không có hàng giả gì cả, lại thêm là tổ tiên truyền lại, Tô Tiếu Tiếu có không thạo nghề đến đâu cũng có thể nhìn ra được đây vòng tay phỉ thúy đế vương lục, cầm đến đời sau mang đi đấu giá ít nhất cũng phải lấy trăm triệu làm
đơn vị.
985 chữ
Chương 489: Gia thế 2Cô cũng mơ hồ, rốt cuộc mình đã gả vào một gia đình gì vậy? Rõ ràng cô chỉ vì không lo ăn uống tìm được một
vị quân y tái giá lớn lên hợp với thẩm mỹ của mình, bây giờ lúc thì có tứ hợp viện, lúc thì dưới đất chôn vàng, lúc
thì bác cả vung tay đưa một chiếc vòng phỉ thúy đế vương lục. Lai lịch của nhà họ Hàn phải sâu bao nhiêu? Sẽ không phải còn có một đống tranh chữ cổ có giá trị liên thành đấy chứ?
Hàn Tùng Bách thấy cô không chịu nhận, lại tiếp tục lừa cô: “Thứ này cũng chỉ trông thì đẹp chứ không đáng giá
gì cả, chỉ là tổ tiên dạy phải truyền từ đời này qua đời khác để lại một tín vật gia tộc, cháu là vợ của Hàn Thành hiển nhiên thứ này phải giao cho cháu bảo quản, sau này lại truyền cho thế hệ sau của các cháu”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, nếu không phải cô tới từ thế kỷ hai mươi mốt mà là một Tô Tiếu Tiếu ở thôn Tô Gia chưa
thấy qua bao nhiêu sự đời đó thì đã suýt chút nữa tin rồi, bảo vật hiếm có đáng giá liên thành bị ông ta nói thành “tín vật gia tộc nhìn thì đẹp nhưng không đáng giá gì”
Hàn Thành nhận thay Tô Tiếu Tiếu rồi đeo lên tay cô: “Bác cả cho em thì cứ đeo đi, sau này cho Bánh Trôi nhỏ.
Ngọc bích trong suốt óng ánh rất đẹp vào tay có cảm giác mát lạnh, Tô Tiếu Tiếu nắm chặt một cách khẩn
trương, sau này thứ này cũng đáng giá một căn tứ hợp viện, lỡ như bất cẩn đánh rớt vậy cô thật sự khóc cũng không có chỗ mà khóc mất.
“Bánh Trôi nhỏ?” Hàn Tùng Bách hỏi: “Là con của các cháu sao? Đúng rồi, các cháu có mấy đứa con?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “”Bọn cháu có bốn đứa, ba bé trai và một bé gái, hai đứa nhỏ nhất là một đôi long phụng thai.
Hàn Tùng Bách nghe được tin này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Ông ta thấy Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu không dẫn lũ trẻ qua đây còn tưởng bọn họ vẫn chưa có con hoặc là
không dự định có con, ở nước ngoài có vài đôi vợ chồng đã ba, bốn mươi tuổi vẫn không muốn có con, nói là muốn sống thế giới của hai người gì đó.
Người già không có gì để sợ, chỉ sợ gia tộc tuyệt hậu biến thành tội nhân thiên cổ, không còn mặt mũi nào xuống gặp liệt tổ liệt tông, tuy rằng ông ta sớm đã là tội nhân của gia tộc, không có mặt mũi gặp bất cứ ai.
“Bác thấy nơi này không giống như có người từng ở, những năm này các cháu sống ở đâu? Là sống ở thủ đô hay
là ở nơi nào?” Hàn Tùng Bách lại hỏi.
Hàn Thành đáp: “Sau này sẽ sống ở thủ đô ạ”
Hàn Tùng Bách vừa nghe, cả người cũng có chút tinh thần: “Vậy… khi nào các cháu chuyển về đây?” Hàn Thành lắc đầu, đáp một cách khéo léo: “Nơi này đã hai mươi năm không có người ở, bây giờ bọn cháu đang
ở tạm nhà của chú Trương, Tiếu Tiếu thi đỗ đại học thủ đô đã nhờ chú Trương giúp tìm nhà cho bọn cháu ở gần
đại học thủ đô rồi, giờ chỉ cần cố gắng chuyển qua đó ở trước khi khai giảng, thuận tiện cho sau này đi học. Hàn Thành rất vui khi gặp được trưởng bối của mình, sau này có chuyện gì anh cũng sẽ cố hết sức chăm sóc nhưng không dự định gần gũi với ông ta quá nhiều hoặc là ở chung.
Lúc anh còn nhỏ ông nội muốn chia nhà, cha của anh phần lớn thời gian đều ở quân khu, ông ấy và ông bà nội
sống ở nhị tiến viện, cả gia đình bác cả sống ở tam tiến viện, cô thì ở tứ tiến viện, di chúc của ông nội sớm đã
viết rõ gia sản là cả ba anh em đều có quyền, nếu tương lai xảy ra chuyện gì nhất định phải bán của cải lấy tiền mặt thì phải là ba anh em cùng ký tên đồng ý mới được.
Lúc nhỏ Hàn Thành cũng được cô chăm là phần lớn, cho nên năm đó lần đầu tiên về thôn Tô Gia nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu chăm Tiểu Bảo anh mới ấn tượng sâu sắc như vậy. Sự uyển chuyển hàm súc của Tô Tiếu Tiếu và vẻ lanh lẹ của cô, về mặt tính cách khác nhau rất lớn, nhưng tình cảm giữa Tiểu Bảo và Tô Tiếu Tiếu thường khiến anh nhớ đến cô. Cả nhà bác cả ngoại trừ lễ tết tập trung cùng nhau ăn cơm ra thì bình thường cũng sẽ tự mình sinh hoạt riêng. Sau này Hàn Thành lớn hơn một chút, cùng cha mẹ đến quân khu ở nên cũng ít gặp nhau hơn,
càng đừng nói là xa cách hơn hai mươi năm, trong này còn có cả mạng người, muốn anh phụng dưỡng ở bên cạnh ông ta như cha mẹ, anh tự hỏi mình không làm được cũng sẽ không làm như vậy. Trên mặt Hàn Tùng Bách là vẻ thất vọng mắt thường cũng có thể thấy, ông ta còn tưởng Hàn Thành sẽ chuyển
về đây ở, nhưng nghe thấy Tô Tiếu Tiếu thi đỗ đại học thủ đô, ông ta vẫn nhìn cô thêm vài lần với vẻ ngạc nhiên.
1024 chữ
Chương 490: Người thânÔng ta vừa mới về chưa lâu, những năm ngày ngây người, tin tức ở nước ngoài không linh hoạt, cũng không liên
lạc với người thân và bạn bè trong nước nên cũng không biết chuyện xảy ra trong nước, càng không biết chuyện
thi đại học tạm dừng rồi lại khôi phục.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Bác cả vừa về có khả năng không biết chuyện trong nước.
Cô giải thích đơn giản những chuyện lớn đã xảy ra trong mười năm này một lần, cuối cùng mới bảo: “Cho nên
cháu mới kéo dài đến khi khôi phục kỳ thi đại học mới lại tham gia, trong vườn trường đại học năm nay học sinh
ở độ tuổi giống như cháu chắc hẳn cũng không ít.
Hàn Tùng Bách không khỏi thổn thức: “Hóa ra nhũng năm này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng may nhiều
thế hệ nhà chúng ta trong sạch, ông bà nội của Hàn Thành và cha mẹ đều có cống hiến to lớn cho tổ quốc. Căn
tứ hợp viện này cũng là tổ tiên lập công được thánh nhân ban tặng. Mỗi một ngọn núi giọt nước, cọng cây ngọn cỏ trong này đều trong sạch, bằng không cũng không thể giữ được. Hóa ra ngôi nhà tổ này lại có lai lịch như vậy, chẳng trách ẩn chứa cảm giác lịch sự dày như vậy. Tô Tiếu Tiếu thầm nghĩ bác cả ở cũng tốt, loại tứ hợp viện có quyền tài sản rõ ràng cấp bậc văn vật này mỗi một
tòa đều là phần đơn lẻ, bán một tòa thì bớt một tòa, cũng không tiếc, chỉ là vàng chôn dưới đất có khả năng không đào ra được.
Hàn Thành bảo: “Bác cả, bác cứ yên tâm ở lại nơi này, bọn cháu có thời gian sẽ về thăm bác. Hàn Thành cũng cảm thấy nếu đã có người ở vậy ngôi nhà cũng không cần xử lý nữa, lần này anh trở về cảm thấy cũng không tệ
như trong tưởng tượng của mình, thật ra có căn nhà lớn nào còn sót lại từ lịch sử mà không giấu chút bí mật không muốn người biết sao?
Dù sao nhà tổ cũng là nhà tổ, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không có người nào bán của cải lấy tiền mặt, dù sao sau này cũng là truyền cho các con, giống như cha anh đã nói toàn bộ chuyện quá khứ chắc hẳn nên cát bụi
về với cát bụi, hai mươi năm rồi, chuyện gì cũng nên tan thành mây khói, anh quả thật không cần quá để trong
lòng.
Môi của Hàn Tùng Bách run rẩy, ông ta thật sự không có mặt mũi nào kêu Hàn Thành ở lại sống chung với ông
ta ở nơi này để ông ta dưỡng già, dưới tình hình không biết ông ta trở về, anh dẫn vợ về thủ đô còn không ở nhà mình cũng đã tỏ rõ thái độ rồi.
Chuyện quá khứ Hàn Tùng Bách không có mặt mũi nhắc lại: “Bác có thể gặp tụi nhỏ không?” Đây là nguyện vọng
ít ỏi của ông ta, muốn gặp hạng cháu chắt trong nhà họ Hàn bọn họ.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Hiển nhiên được ạ, bác là ông cả của bọn nhỏ, lúc nào muốn gặp cũng được, nhưng hôm nay
bọn trẻ đã ra ngoài chơi với nhà chú Trương rồi nên để ngày mai đi ạ, ngày mai bọn cháu sẽ dẫn tụi trẻ tới gặp