Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 222 - Chương 597: Giao Cho Cơm Nắm

_xz1lstb

anh

ta.

Hai người đàn ông trao đổi nửa ngày, Tô Tiếu Tiếu và bốn đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ, Cơm Nắm dùng ánh

mắt hỏi mẹ: Tình huống gì đây ạ? Cha và chú bốn mắt quen nhau sao?

Tô Tiếu Tiếu húp sụt một miếng mì trong bát, hơi lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo: Mẹ không biết.

Hàn Thành có hơi cảm ứng được mới nắm tay cô: “Giới thiệu với anh một chút, vợ em, Tô Tiếu Tiếu, mấy đứa

con của em anh đã gặp rồi đi”

Cố Triển Vọng nhìn mấy đứa trẻ rồi lại nhìn Hàn Thành, cười tự giễu: “Anh đúng thật là mắt vụng quá, mấy đứa

trẻ lớn lên giống cậu như vậy mà anh lại không nhận ra”

Trước đó mấy đứa trẻ đều ở một mình, Cố Triển Vọng chỉ cảm thấy quen mắt và thân thiết chứ hoàn toàn không

liên tưởng đến người Hàn Thành, bây giờ bọn họ gộp chung lại quả thật chính là cùng một khuôn đúc ra, đặc

biệt là Cơm Nắm lớn lên rất giống Hàn Thành lúc nhỏ, đôi mắt đó quả thật giống y như đúc, vậy mà anh ta lại không nhận ra được.

Trước đó trong thư Hàn Thành có nhắc tới anh có bốn đứa con, một đôi trong đó là long phụng thai, nhưng nhìn Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ bộ dáng hoàn toàn không giống như bốn tuổi. Cơm Nắm và Bánh Đậu

trông đều cao lớn hơn tuổi thực, đặc biệt là Cơm Nắm, suy nghĩ trưởng thành giống như người lớn, quản lý cửa tiệm này cũng đâu ra đấy, nào có giống một đứa trẻ hơn mười tuổi đâu?

Cố Triển Vọng lại nói: “Anh vẫn luôn rất tò mò là cha mẹ thế nào mới có thể dạy ra lũ trẻ đứa này thông minh

hơn đứa kia, nếu là hai người thì có thể giải thích được rồi.

Cơm Nắm không nhịn được mà hỏi: “Chú Cố và cha cháu quen nhau sao ạ?”

Cố Triển Vọng liếc mắt nhìn Cơm Nắm, “chà” một tiếng rồi nói với Hàn Thành: “Hay là cậu vẫn nên gọi anh một

tiếng cậu út đi, như vậy Cơm Nắm sẽ phải gọi anh là ông cậu”

י

Cơm Nắm đang gặm giò heo: “…” Ông là chú cháu!

Cố Triển Vọng nhìn ánh mắt liếc xéo mình của Cơm Nắm mà vui vẻ nửa ngày, tiểu tử này bình thường tinh ranh

có thể khiến cậu bé kinh ngạc cũng không dễ.

Hàn

Thành biết Cố Triển Vọng chỉ chọc Cơm Nắm cũng biết bây giờ anh ta và cha dượng đang sống rất tốt,

những cái khác đều không quan trọng.

“Đúng rồi, trước lúc mẹ đi có để lại vài thứ kêu em chuyển giao lại cho anh, lát nữa anh về nhà lấy cho anh luôn.

Cố Triển Vọng gõ nhẹ mặt bàn nhìn xung quanh tiệm, giờ này khách hoàn toàn đã đi sạch, Bạch Lan và chú lão

Dương đang ở nhà bếp cũng không nghe được bọn họ nói chuyện.

Cố Triển Vọng không tiếp lời anh, mà hỏi ngược lại: “Lần trước mấy bức tranh ủy thác cậu hỏi có manh mối

không?”

Tô Tiếu Tiếu chớp mắt nhìn Hàn Thành: “Anh ấy chính là người bạn rất hiểu tranh mà anh nói, ủy thác cho anh

tìm tranh Phong Vũ XX sao?”

Hàn Thành gật đầu: “Đúng” Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Hàn Thành vừa mới nhắc

đến với Tô Tiếu Tiếu mà bây giờ đã gặp ngay Cố Triển Vọng.

Cố Triển Vọng cười với vẻ ý vị sâu xa, bảo: “Xem ra đồ cậu tìm được rồi, mẹ cậu để lại vật kỷ niệm cho anh không

cần giao cho anh, tiếp theo các người sẽ dùng đến nó đấy”

Một tia

sáng

lóe

lên trong đầu Hàn Thành: “Lẽ nào là…”

Cố Triển Vọng gật đầu: “Đúng, giống như cậu đang nghĩ”

Tô Tiếu Tiếu cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, cảm thán: “Mẹ thật sự là một người quá trí tuệ lại nghĩ đến

cách bảo quản chìa khóa như vậy, vừa giao vào tay anh lại vừa không giao vào tay anh, nếu anh không muốn tìm

những thứ đó, để bọn chúng chôn vùi dưới đất lâu dài thì không cần biết tung tích của chìa khóa, để… anh Cố

bảo quản thay. Nếu như anh tìm được đồ cần dùng đến chìa khóa, anh Cố tùy tiện thăm dò sẽ biết ngay, hiển nhiên chìa khóa cũng sẽ được giao vào tay anh.

Cố Triển Vọng quả thật có một gương mặt khiến người tin tưởng, cũng quả thật không cô phụ sự tín nhiệm của

mẹ Hàn Thành, Tô Tiếu Tiếu lại hỏi: “Anh Cố, nếu như Hàn Thành vẫn luôn không tìm được những thứ đó thì

sao? Cuối cùng chìa khóa nên xử lý thế nào?”

1036 chữ

Chương 597: Giao cho Cơm Nắm

Cố Triển Vọng đáp: “Nếu như đời tiếp theo của cô cậu ra hồn thì anh sẽ trực tiếp giao vào tay thế hệ sau của hai

người. Nếu như bọn họ không nên hồn thậm chí có khả năng sẽ xảy ra chuyện bại gia phải bán của cải lấy tiền mặt, vậy anh sẽ khuyên bọn trẻ tìm đồ ra để dùng, hoặc là hai người có thể bán nhà cũ cho anh để anh tới thay thế bảo quản. Nhưng bây giờ xem ra, anh và nhà cũ nhà họ Hàn không có duyên phận rồi. Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đưa mắt nhìn nhau, bật cười bảo: “Thật sự là tính toán không bỏ sót, anh quả thật

không có duyên phận với nó, nhà cũ của nhà họ Hàn đã để Hàn Cơm Nắm của nhà bọn em đổi tên thành dinh

thự Hàn rồi, sau này bọn em sẽ trực tiếp giao vào tay Cơm Nắm luôn.

Trước đây Hàn Thành quả thật từng nghĩ tới bán nhà cũ nhưng trước khi bán cũng sẽ tìm được đồ ra rồi mới bán, nhưng bây giờ không cần nữa, những chuyện xưa này bọn họ sẽ không cho thế hệ Cơm Nắm biết, ngày sau

bọn họ đất về với đất, bụi về với bụi, những chuyện xưa đó cũng sẽ theo bọn họ trở về với cát bụi, Nhà tu sửa lại

một chút chính là dinh thự Hàn thuộc về thời đại của Cơm Nắm.

Cố Triển Vọng hơi gật đầu: “Dinh thự Hàn, tên hay đấy, hy vọng dinh thự Hàn của các người có thể truyền từ đời

này sang đời khác, lửa mới truyền đi mãi không dứt.

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Nhận lời quý báu của anh, sẽ

Hàn Thành nói: “Nếu vật kỷ niệm mẹ đã để lại cho anh đã biến thành của em, vậy em sẽ làm chủ giao lại tranh

Phong Vũ XX cho anh lưu niệm

Cố Triển Vọng phất tay: “Đây là đồ truyền thừa qua các thế hệ của nhà họ Hàn, cái gọi là quân tử không tranh lợi

ích của người, cậu không thích tranh chữ nhưng mấy đứa trẻ nhà cậu sẽ rất thích. Cố Triển Vọng chỉ vào tranh

tường: “Chữ viết tay và tranh của bọn trẻ nếu như có thể tiếp tục đào tạo sâu, sau này nói không chừng có thể

trở thành một thế hệ chuyên gia đấy.

Cơm Nắm vừa mới ăn xong một bát cơm chân giò không nhịn được mà tiếp lời: “Chú Cố, cháu cảm thấy chú nghĩ nhiều rồi, viết chữ và vẽ tranh đẹp là kỹ năng cơ bản của nhà bọn cháu, giống như chú biết cầm đũa bưng

bát ăn cơm vậy, không phải sở thích hứng thú gì cả, càng không phải phương hướng nghề nghiệp. Nó chỉ là một

kỹ năng cơ bản, chữ của cả nhà bọn cháu có ai không đẹp sao? Tranh ai vẽ mà xấu sao?”

Cố Triển Vọng: “…” Quả nhiên anh ta nghĩ nhiều rồi, người nhà này không có ai bình thường hết, anh ta từ chốinói chuyện với Cơm Nắm.

Tô Tiếu Tiếu nói: “Chữ và tranh chỉ là bọn trẻ học để giết thời gian thôi, tương lai có liên quan đến công việc hay không đợi sau khi bọn trẻ trưởng thành sẽ tự quyết định, chúng ta không cưỡng chế sắp xếp.

Cố Triển Vọng thở dài: “Anh nói thế nào nhỉ? Cũng chỉ có cha mẹ như hai người mới có thể dạy ra đám trẻ không giống người thường như vậy thôi.

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Bánh Đậu nhỏ ngồi bên cạnh mình, nói: “Cũng không phải bọn em dạy tốt, con nhà bọn em vốn rất ngoan rồi.

Bánh Đậu nhỏ nghe lời mẹ nhất híp đôi mắt lại, học theo bộ dáng của Kẹo Bông Gòn dụi vào lòng bàn tay cô, cười đáp: “Mẹ dạy rất tốt, từ nhỏ con đã học theo mẹ rồi.

Tô Tiếu Tiếu rất muốn bế đứa trẻ ngoan này nhưng Bánh Đậu nhỏ đã lớn rồi, cô không bế được nữa: “Bánh Đậu nhỏ từ nhỏ đã ngoan nhất. Trong mấy đứa trẻ, Bánh Đậu nhỏ và Trụ Tử nhỏ có tính cách giống nhau nhất, cũng là những đứa nhỏ ngoan nhất.

Ba đứa trẻ khác đều không đồng ý: “Mẹ ơi bọn con cũng rất ngoan mà

Bánh Đậu nhỏ hiếm khi tranh sủng, mỉm cười nói: “Mẹ nói em ngoan nhất!”

Cố Triển Vọng lại thở dài: “Nhìn mấy đứa con nhà em mà khiến anh nóng mắt quá, cũng muốn lập tức kết hôn sinh con ngay.

Hàn Thành sững sờ: “Anh vẫn chưa lập gia đình sao?”

Cố Triển Vọng lắc đầu: “Quốc gia phương tây đối với phương diện này văn minh hơn chúng ta một chút, không có cách nói sau ba mươi tuổi có thể tự lập, kết hôn hay không nằm ở chỗ có thể gặp được người thích hợp hay không”

Hàn Thành đáp: “Là em hạn hẹp”

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà trong nháy mắt, trong đầu Tô Tiếu Tiếu lóe lên hình ảnh Giang Tuyết hôm nay vừa vặn gặp được: “Thật ra suy nghĩ này rất tốt, không tạm bợ mới có thể lâu dài”

Mọi người đều rất ăn ý không nhắc tới chủ đề này nữa.

Giống như đã ngầm sắp xếp xong từ trước, lần này tầm bảo thật sự thuận lợi bất ngờ, toàn bộ mọi chuyện đều nước chảy thành sông.

Thấy trong tiệm không có người, Tô Tiếu Tiếu dứt khoát nói thẳng ra luôn: “Anh Cố, bọn em muốn biến một phần vàng thành tiền mặt đổi thành một vài bất động sản, anh cảm thấy khi nào thích hợp nhất? Em nghe bạn

học của em nói bây giờ giá vàng quốc tế đắt hơn trong nước rất nhiều, còn có xu thế tăng lên, hoặc là nói anh ở nước ngoài có đường nào biến của cải thành tiền mặt tốt hay không?”

983 chữ

Chương 598: Mở

Cố Triển Vọng liếc mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu, chợt lộ ra hàm răng trắng cười đáp: “Chuyện này anh thật sự quen đấy, gần đây cũng đang giúp vài người bạn làm mấy việc này, nếu không gấp thì cứ đợi đã, giá cả vẫn có thể tăng lên, đến khi nên ra tay thì anh sẽ thông báo cho các em biết.

Tô Tiếu Tiếu chắp tay: “Vậy em cảm ơn anh Cố trước

Cố Triển Vọng phất tay nói: “Không cần cảm ơn anh, kêu con các em bớt chọc tức anh một chút là được. Đúng rồi, anh còn chưa nói chuyện chính của mình với các em nữa, có thể cho mấy đứa trẻ nhà các em đi vẽ tranh tường ở trung tâm thương mại hộ anh được không?”

Tô Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn Cơm Nắm: “Chuyện của lũ trẻ nhà bọn em xưa nay đều để tự bọn trẻ làm chủ, chuyện này anh thật sự phải trưng cầu ý kiến của Cơm Nắm rồi, cậu bé đồng ý thì bọn em cũng không có ý kiến?

Cơm Nắm đang ở quầy thu ngân tính sổ đáp một câu: “Xem tâm trạng của con đã.

Cố Triển Vọng hộc máu: “Vậy tâm trạng của cháu có tốt không?”

Cơm Nắm: “Cái này phải đến kỳ nghỉ hè mới biết được ạ” Trên thực tế, Cơm Nắm muốn về thôn Tô Gia gọi Đại Bảo và Tiểu Bảo tới đây làm chung, tiện cho bọn họ cũng có thể kiếm được chút khoản thu nhập thêm, nhưng vẫn đợi đến kỳ nghỉ hè rồi nói sau.

Cố Triển Vọng: “”

Bánh Bao nhỏ đã ăn bát cơm chân giò thứ ba, Cố Triển Vọng lén nói với Hàn Thành: “Anh quan sát lâu lắm rồi, lượng cơm của con trai út nhà cậu còn lớn hơn cả hai người, thật sự không sao chứ?”

Hàn Thành: “Không cần lo lắng, không sao đâu, nó tiêu hóa nhanh, từ nhỏ đã ăn như vậy rồi.

Cố Triển Vọng: “…” Gia đình này toàn là người gì vậy?

Bánh Bao nhỏ phồng má nhìn Cố Triển Vọng với đôi mắt to vô cùng bất mãn: “Cháu nghe thấy đấy nhé, chú bốn mắt, cháu cũng không ăn gạo nhà chú tại sao chú lại ghét bỏ cháu ăn nhiều chứ?”

Cố Triển Vọng: “”

,,

Bỏ đi bỏ đi, con nhà họ Hàn không thể chọc vào đứa nào hết. Buổi chiều Cố Triển Vọng quả thật còn có việc, để lại một địa chỉ cho Hàn Thành rồi đi ngay, còn nhiều thời gian, dù sao ngày nào anh ta cũng tới đây ăn cơm nên

khi nào tụ tập cũng được, không vội lúc này.

Sau khi anh ta đi, gia đình Tô Tiếu Tiếu bắt đầu nôn nóng về nhà mở “rương báu”

Hóa ra khi chưa tìm được chìa khóa còn không cảm thấy khẩn trương như vậy, bây giờ chìa khóa trong tay, cả gia đình vây quanh rương ngược lại khẩn trương hơn hẳn.

Hàn Thành chuyển ba vali xách tay lên bàn lấy sáu cái rương nhỏ từ trong ra xếp thành hàng chữ nhất, kêu Cơm Nắm đi kiểm tra lại xem cửa bên ngoài đóng chưa.

Cơm Nắm nghĩ một lát, dứt khoát cùng treo “đã bán hết hàng” và “đóng cửa cảm ơn” đã làm xong ở ngoài cửa lớn, lại đảm bảo mỗi một cửa từ sân lớn đến trong nhà đều đã khóa chặt rồi mới chạy về.

Bánh Đậu nhỏ cũng đã kiểm tra xong cửa sổ trở về, cả gia đình lại bắt đầu vây quanh bàn với vẻ vô cùng khẩn trương, bầu không khí này khiến ngay cả đôi long phụng thai đang rất mơ hồ cũng khẩn trương theo.

Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà giục Hàn Thành: “Hàn Thành, anh vẫn nên mở nhanh chút đi.

Hàn Thành thở ra một hơi, mở “vật kỷ niệm” mà mẹ để lại trước đó, rương nhỏ có sáu cái nhưng chìa khóa chỉ có ba cái.

“Không phải có sáu rương sao? Tại sao chỉ có ba chìa?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.

Hàn Thành nói: “Đây không phải khóa thường mà chắc hẳn là làm đặc biệt, chìa khóa chắc hẳn có thể dùng thay cho nhau, em nhìn trên mỗi cái rương có ba ổ khóa không? Ngược lại ổ khóa của ba cái khóa này khác nhau. Tô Tiếu Tiếu và đám trẻ nghe lời Hàn Thành cũng bắt đầu nghiên cứu cái rương một chút, giống như anh nói số lượng rương và khóa đều như nhau, trên mỗi cái rương đều có ba chiếc chìa khóa và ba chiếc chìa khóa này đều khác nhau.

Hàn Thành nói: “Nếu như anh đoán không lầm thì đời ông tổ giấu những chiếc rương này vào trụ cầu đó chắc hẳn là ba anh em, bọn họ tìm người đặt làm những cái rương này. Những cái rương này không biết làm từ chất liệu gì mà rất chắc chắn, trước đó mũi khoan bất cẩn đụng vào cũng không tổn hại gì cả. Chắc hẳn mỗi người bọn họ quản lý một cái chìa, sau khi khóa vào phải ba người đồng thời đồng ý mới có thể lại mở những cái rương

này ra.

Tô Tiếu Tiếu lại cảm thán: “Tổ tiên nhà họ Hàn các anh cũng là người này trí tuệ hơn người kia. Cô cầm chìa khóa so sánh một chút: “Cái rương này cũng là một tác phẩm nghệ thuật, ngay cả lỗ khóa cũng là mai, lan, cúc, rất dễ phân biệt.

Hàn Thành nhìn chìa khóa tinh xảo trong tay mình, gật đầu: “Quả thật là mai lan cúc.

Nói rồi đưa chìa khóa cho cô: “Em mở đi”

1034 chữ

Chương 599: Lấp lánh

Tô Tiếu Tiếu cũng không khách sáo với anh mà nhận chìa khóa, tự mình mở hộp hoa mai trước, hai cái còn lại giao cho Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ: “Nào, chúng ta cùng nhau mở”

Ba người đồng thời cắm chìa khóa vào ổ khóa tương ứng, Tô Tiếu Tiếu đếm “một hai ba” “cạch” một tiếng, khóa

đã mở, ba người đồng thời rút chìa khóa ra.

Tô Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu lại đếm “một hai ba” rồi mở nắp rương.

Chiếu vào mắt là vàng thỏi lấp lánh vàng rực đầy ắp cả một rương, chẳng trách người trong nước đều thích màu vàng, tỳ hưu đại diện cho phú quý thích vàng, niềm vui sướng mùa thu hoạch cũng là màu vàng, ngay cả tượng Phật cũng thích nặn thân vàng, người nhìn thấy vàng tâm trạng thật sự sẽ đẹp đến mức không có cách nào hình

dung được.

Bánh Bao nhỏ cầm một thỏi vàng đặt bên miệng cắn theo bản năng, kêu “ui da” một tiếng, cầm xuống nhìn lại xuất hiện một dấu răng hoàn chỉnh.

Tô Tiếu Tiếu cạn lời bảo: “Bánh Bao nhỏ, vàng không thể ăn, nhìn dấu răng này là vàng thật đấy, hàm lượng còn không tồi. Mặc cho răng của Bánh Bao nhỏ có tốt cỡ nào nếu không phải vàng thật thì cũng không thể cắn

được.

Bánh Bao nhỏ nói: “Mẹ ơi, con biết vàng không thể ăn, con chỉ muốn nếm thử nó có vị gì thôi.

Cơm Nắm nắn mặt cậu bé: “Em đó, thứ gì cũng nhét vào miệng cho được, có vài thứ ăn vào sẽ trúng độc, sẽ đau

bụng đó”

Bánh Bao nhỏ phồng má: “Nếu ngon bụng có đau cũng phải nếm.

Cả gia đình cũng không có cách với nhóc phàm ăn này.

“Hàn Thành, một rương vàng này đủ mua hai căn tứ hợp viện đấy nhỉ?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.

Hàn Thành gật đầu: “Đủ, cho dù quy mô như dinh thự Hàn cũng đủ”

Bây giờ ngay cả Hàn Thành cũng gọi nhà cũ thành dinh thự Hàn.

Tô Tiếu Tiếu gật đầu nói: “Vậy chúng ta dùng rương vàng này đổi thành hai căn tứ hợp viện trước đi, xem mấy

rương khác có bao nhiêu”

Nếu như sáu rương đều là vàng còn không phải nhà bọn họ có thể đổi được mười hai căn tứ hợp viện hay sao? Đời sau có thể sở hữu một căn tứ hợp viện đã là người vô cùng giàu có rồi, nếu như có mười hai căn thì phải

khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ nữa.

Trạng thái lý tưởng nhất của Tô Tiếu Tiếu là mua thêm ba căn tứ hộ viện, sau này bốn đứa trẻ trong nhà mỗi người một cái, tốt nhất là mua gần dinh thự Hàn, sau này Cơm Nắm kế thừa dinh thự Hàn, những đứa trẻ khác mỗi người một căn, Hàn Thành không muốn ở dinh thự Hàn nên tùy tiện ở một nơi cũng được. Thật ra so với tứ hợp viện, Tô Tiếu Tiếu càng bằng lòng ở trong nhà cao tầng hoặc là biệt thự có điều hòa máy sưởi ở thế hệ sau hơn. Thiết kế nền móng của tứ hợp viện vẫn chưa đủ tốt, cho dù sửa lại cũng sẽ không ở tiện

bằng nhà hiện đại.

Nhưng đều mua bất động sản hết cũng không phải cách đầu tư tốt nhất, ở thời đại có trăm việc cần phải lo này, bất cứ ngành nào trong ăn mặc ở đi lại làm đến hiệu quả và lợi ích làm lớn làm mạnh đều sẽ không kém hơn khả năng tăng giá trị của tứ hợp viện. Mấu chốt vẫn có thể dẫn một đám bạn thân cùng nhau phấn đấu, cùng nhau làm giàu nhiều hơn tạo phúc cho toàn thiên hạ, gia tăng tài phú như vậy mới có giá trị. Thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu Tô Tiếu Tiếu chính là vương quốc ẩm thực của cô, nếu như một trong mấy đứa trẻ học thiết kế kiến trúc, sau này nói không chừng có thể mở một công ty bất động sản, còn có thể đầu tư mở

một xưởng quần áo cho Lý Ngọc Phụng ở thôn Tô Gia, nếu xưởng chế biến thịt mà Tô Chấn Trung đang làm cho phép cá nhân đầu tư thì cũng có thể đầu tư làm lớn làm mạnh, hoặc là bọn họ có kinh nghiệm có thể tự mình làm lại mở một xưởng cũng được, còn có những năm này Tô Chấn Hoa nuôi heo không tệ, mở một trang trại chăn heo cũng là lựa chọn không tồi…

Tô Tiếu Tiếu suy nghĩ miên man, vừa mở rương đã vạch ra kế hoạch kinh doanh rộng lớn dù chưa có một chút

dấu hiệu nào cả, còn vui vẻ đến suýt thì bật cười thành tiếng.

Thẳng đến khi mấy đứa trẻ “oa” một tiếng mới kéo lực chú ý của cô về.

Tô Tiếu Tiếu nhìn mũ phượng trong cái rương thứ tư mở được mà há hốc mồm.

Hàn Thành cũng không bất ngờ, khi ấy anh đào được cái rương này từ một trụ cầu khác đã nói mấy cái đó khá

nhẹ, bên trong đựng không phải vàng.

“Trong ba cái rương đào được từ một trụ cầu trong số đó chắc hẳn chính là trang sức châu báo có giá trị kỷ niệm này, vàng chắc hẳn chỉ có ở ba rương này?

Tô Tiếu Tiếu cẩn thận cầm mũ phượng được làm thủ công khéo léo lên nghiên cứu, mấy thứ như phượng hoàng vàng, ngọc bích đỏ, dạ minh châu này phối lên hiển nhiên khỏi cần phải nói, mấu chốt là mỗi một khâu đều được

chạm khắc rất tinh tế, khéo léo tuyệt vời, nhẹ tay động vào phượng hoàng sẽ hơi rung như muốn bay len: “Hàn Thành, mũ phượng này có giá trị liên thành còn quý giá hơn cả một rương vàng đầy ắp đó.

997 chữ

Chương 600: Của hồi môn

Hàn Thành nói: “Vậy để lại làm của hồi môn cho Bánh Trôi nhỏ đi.

Vẻ mặt của Bánh Trôi nhỏ ghét bỏ: “Cha ơi con không cần đâu, cái mũ này nhìn ngớ ngẩn lắm.

Tô Tiếu Tiếu nói: “Không sao, mũ không đội, những thứ này đều là bảo vật gia truyền của nhà họ Hàn chúng ta,

sau này truyền từ đời này sang đời khác”

Hiển nhiên Bánh Trôi nhỏ vẫn không hiểu nhưng mẹ nói gì thì là cái đó.

Tô Tiếu Tiếu đã nôn nóng muốn mở “rương báu” tiếp theo.

Hai cái rương cuối cùng trong cũng như Hàn Thành dự đoán đều là những trang sức châu báu có giá trị liên

thành, tuy rằng Tô Tiếu Tiếu không hiểu trang sức châu báu nhưng những bảo bối này vừa nhìn đã biết có giá trị vô giá, ngày sau tùy tiện lấy một bộ ra bán đấu giá có thể bán được cái giá trên trời. Trong một cái rương cuối cùng đựng không ít ngọc cổ, đều là mấy thứ như vòng tay, ngọc bội không chữ và loại

ngọc tuyệt hảo như khấu bình an trên cổ Bánh Trôi nhỏ, trẻ con đeo ngọc cổ có thể giữ được bình an. Đây là sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo, nhà họ Tô có được một cái khấu bình an cũng lấy ra dùng nó như một

vật gia truyền để truyền lại cho các thế hệ sau, còn nhà họ Hàn hơn nửa rương cũng không biết có bao nhiêu cái

nữa.

Tô Tiếu Tiếu tìm được ba cái khấu bình an nhỏ có màu sắc đẹp, lượng nước cũng không tồi ra đưa cho ba anh trai mỗi người một cái.

“Lát nữa đi tìm sợi dây đỏ đeo vào cổ, thứ này rất quý, đeo có thể giữ bình an vui vẻ, giống kiểu trên cổ Bánh Trôi nhỏ nhưng tuyệt đối không thể làm mất”

Bé trai không cảm thấy hứng thú với mấy thứ “gái tính” này, bọn trẻ lại thích vận động, nói không chừng khi nào

mất cũng không biết, ngại phiền phức nhưng mẹ cho nên có không thích bao nhiêu cũng chỉ có thể đeo vào. Bánh Bao nhỏ mang vẻ mặt ghét bỏ, chun mũi nói: “Mẹ ơi con cảm thấy vàng khá hợp với con hơn, hay là cho

con đeo vàng đi? Dù sao cũng không thể ăn, đối với “bình thường không có gì kỳ lạ” và “đá nhỏ” thì Bánh Bao nhỏ vẫn thích vàng to bằng cái mặt lấp lánh hơn.

Tô Tiếu Tiếu thấy cậu bé mang vẻ mặt ghét bỏ cũng cạn lời: “Trẻ con vượng hỏa không hợp đeo vàng, chỉ đeo

được cái này thôi”

Tô Tiếu Tiếu lại chọn hai cái khấu bình an to hơn một chút, đưa một cái to nhất cho Hàn Thành, nói: “Cha và mẹ mỗi người đeo một cái, cả nhà chúng ta đều có, đều bình an.

Suy nghĩ đầu tiên của Hàn Thành là từ chối nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong chờ và ánh mắt sáng quắc của vợ, lời

đến bên miệng lại nuốt trở về đổi thành: “Đeo, cả nhà mình đều phải đeo” Đám trẻ chẳng thèm khinh bỉ cha còn nghe lời mẹ hơn mình.

Rương báu đã mở xong đều nằm trong dự kiến và hợp lý, thật ra bọn họ dự liệu cũng tương tự như thế, nếu như

lấy những thứ này đi bán lấy tiền mặt, giàu hơn quốc khố có thể hơi khoa trương nhưng quả thật cũng là một

khoản tài phú kếch sù, phần lớn người cố gắng mấy đời cũng không thể kiếm được tài phú khổng lồ như thế. Người nhà có bối cảnh như nhà họ Hàn chắc hẳn còn có một thứ tương tự với bình hoa cổ, nhưng đời này truyền

cho đời kia cũng không biết đã truyền đến đâu, có thể tìm được nhiều thứ như vậy bọn họ đã rất hài lòng rồi, những thứ khác có duyên tìm được hay không đều thuận theo tự nhiên đi.

Cuộc sống của cả gia đình Tô Tiếu Tiếu cũng không vì những tài phú thêm vào này mà xuất hiện sự thay đổi, Tô

Tiếu Tiếu ân cần dạy bảo đám trẻ nhất định phải giữ kín như bưng, cũng không thể tiết lộ bí mật trong nhà ra

ngoài dù chỉ một chút.

Về điểm này đám trẻ vẫn rất có chừng mực, cho dù hai đứa nhỏ không biết tại sao nhưng mẹ nói chuyện không thể nói ra bên ngoài thì bọn trẻ có ăn đòn cũng sẽ không nói ra.

Trong nhà lập tức có thêm nhiều bảo bối nhiều như vậy muốn bảo quản thế nào cũng là một vấn đề lớn, Tô Tiếu

Tiếu vẫn kiến nghị chỉ giữ lại một rương vàng trong nhà, những thứ khác mở một két bảo hiểm trong ngân hàng

để gửi

đi.

Hàn Thành nghĩ ngợi rồi đáp: “Không phải nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay sao? Bây giờ đi mở két bảo hiểm dễ dẫn sự chú ý của người khác, cũng không an toàn một trăm phần trăm, đợi ngày mai anh tìm

đủ nguyên liệu trong nhà xếp một bồn hoa, ngụy trang cái rương thành rào xây ở giữa là được, đợi sau này hoàn cảnh tốt sẽ nói sau”

Người ở thời buổi này mức độ ỷ lại vào ngân hàng hiển nhiên không mạnh như Tô Tiếu Tiếu tới từ thế kỷ hai mươi mốt, Hàn Thành nghĩ như vậy thật ra cũng có thể hiểu được.

Tô Tiếu Tiếu cảm thấy cách này cũng được nhưng vẫn phải chuyển thành tài sản cố định nhanh nhất có thể mới

yên tâm, nhưng cũng không thể gấp được.

1008 chữ

Chương 601: Tìm tứ hợp viện

Hàn Thành thuộc phái hành động, nói làm là làm, ngày thứ hai đã lôi không ít xi măng cát đá và gạch về chuẩn bị

thi công làm bồn hoa lớn, mấy đứa trẻ tự nguyện đảm đương chân lao động nhỏ giúp đỡ, làm đến khí thế ngất

trời.

Tô Tiếu Tiếu thì lại bắt đầu kêu Tiểu Ngũ bắt tay vào tìm tứ hợp viện.

“Tốt nhất là ở cùng ngõ gần với nhà cũ nhà họ Hàn chúng tôi, thật sự không có thì xa hơn một chút cũng được

Bình Luận (0)
Comment