Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 223 - Chương 602: Diễn Viên Nhí

_xz1lstb

to

nhưng tốt nhất vẫn ở trong khu vực đó, tóm lại cậu để ý trước hễ có người bán thì thông báo cho tôi đi xem, một chút nhỏ một chút cũng được, trọng điểm là khu vực giá cả đều dễ bàn. Theo quan điểm của Tô Tiếu Tiếu,

mua nhà quan trọng nhất là khu đất, chọn bất động sản trung tâm tại khu vực trung tâm bất cứ lúc nào cũng

đúng

hết.

Tiểu Ngũ hít ngược một ngụm khí lạnh, nghe thấy Tô Tiếu Tiếu còn muốn mua hai ba căn tứ hợp viện nữa lại còn ở khu vực tốt nhất thật sự quá chấn động, nhưng anh ta là người tâm phúc của ông cụ, biết bối cảnh của

nhà họ Trương và nhà họ Hàn sâu nhưng không ngờ lại là loại sâu không lường được như vậy. Tiểu Ngũ đáp: “Yên tâm, tôi sẽ chú ý, nhưng cô lập tức mua nhiều như vậy chỉ sợ không dễ tìm.

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bảo: “Không phải mua ngay lập tức, tóm lại cứ mua từ từ, có cái nào tính cái đó”

Tiểu Ngũ hít sâu: “Được, tôi biết rồi.

Tô Tiếu Tiếu lại nói: “Đúng rồi, nếu như gần đây có nhà nào rao bán cũng giúp tôi để ý nhé. Tiểu Ngũ sắp không được nữa rồi, thật sự không nhịn được mà hỏi: “Cô còn muốn mua nhà nữa sao? Cô mua

nhiều nhà như vậy làm gì?”

Tô Tiếu Tiếu cũng không giấu anh ta mà đáp: “Tứ hợp viện dự định đợi sau khi bốn đứa trẻ trưởng thành sẽ mỗi

người một cái, còn nhà là lo sau này nhà mẹ đẻ tôi tới thủ đô sẽ không ở đủ. Tiểu Ngũ, nếu như trong tay anh có tiền để không thì lo mua thêm vài căn nhà đi. Tin tôi, qua vài năm nữa anh sẽ biết cái lợi trong này.

Tô Tiếu Tiếu chỉ nói đến đây.

Bản thân Tiểu Ngũ dấn thân vào ngành này hiển nhiên biết giá nhà, cũng biết Tô Tiếu Tiếu nói như vậy là tốt cho

anh ta, anh ta gật đầu đáp: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ bắt tay vào làm ngay.

Vàng đào ra cũng xem như đã hoàn thành một việc lớn, cũng chính là viên đá nhỏ rơi vào hồ tạo ra một gợn

sóng nhỏ sau đó lại trở về bình thường, cả gia đình vẫn nên làm gì thì làm cái đó.

Sau khi kỳ thi đại học năm một chín bảy tám kết thúc cũng chào đón thời gian thi vòng hai nghiên cứu sinh của

Hàn Thành. Hàn Thành không phụ sự kỳ vọng của mọi người chính thức bước vào vòng thi thứ hai với thành tích tốt số một toàn quốc.

Ở thời đại tốt nghiệp cấp ba đã được tính là học lực cao, thời gian học lại dừng tận mười năm này, người có thể tham gia thi nghiên cứu sinh không nhiều, toàn quốc thí sinh phù hợp điều kiện báo danh cũng chỉ hơn sáu mươi nghìn người, mà có thể tiến vào vòng hai cũng chỉ hơn mười nghìn người. Một thủ khoa vòng đầu thi viết

như Hàn Thành có thể nói là nhân vật được chào đón quyền thế rất mạnh, các trường đại học lớn đều muốn

giành

người.

Giáo sư hướng dẫn của Hàn Thành vốn vô cùng hài lòng về anh, gần đây lại càng đi đường cũng mang theo gió, ông ta đích thân ra mặt mời nhà trường đưa ra điều kiện ưu đãi hơn cho anh để bày tỏ thành ý, phòng cho các

trường khác sẽ tới cướp người.

Trên thực tế, sự lo lắng của giáo sư già là dư thừa, chỉ cần Tô Tiếu Tiếu còn đi học ở trường đại học thủ đô thì cho dù là trường học nào ra điều kiện ưu đãi hơn Hàn Thành cũng không có khả năng rời khỏi đại học thủ đô. Mấy ngày trước Tô Tiếu Tiếu và đám trẻ bắt đầu nghỉ hè, mới sáng bọn họ đã bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình nghỉ hè này. Phải đi một chuyến tới Thượng Hải thăm ngoại công, ngoại bà và cậu trước rồi lại về thôn Tô

Gia thăm ông ngoại bà ngoại, sau đó lại đón Tiểu Bảo và Đại Bảo, Bé Út qua đây kiếm khoản thu nhập thêm ở thủ

đô.

Truyện dài kỳ trên nhật báo cũng phải vẽ nhiều hàng tồn một chút, có thể nói mấy đứa lớn nghỉ hè còn bận hơn

cả đi

học.

Hai đứa nhỏ cũng không nhàn rỗi, tổ kịch của Nhã Lệ cần hai diễn viên nhỏ, bốn năm tuổi là tốt nhất nhưng phải

xinh xắn đáng yêu, lớn lên phải có duyên với người xem, còn phải nhạy cảm với ống kính, lanh lợi không mất

bình tĩnh, tóm lại là loại cảm giác khiến người liếc mắt đã muốn trộm về nhà nuôi. Đạo diễn yêu cầu cao phỏng vấn vài trăm đứa trẻ vẫn không hài lòng, cứ cảm thấy thiếu gì đó, đứa này gầy, đứa

kia thấp, đứa này đen, đứa kia mắt không đủ linh hoạt… tóm lại chính là không hài lòng.

Khiến đạo diễn thậm chí còn phải trì hoãn tiến độ quay phim.

996 chữ

Chương 602: Diễn viên nhí

Mới đầu Nhã Lệ không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó nghe ngóng mới biết là có chuyện như vậy, thầm nghĩ

diễn viên nhỏ mà đạo diễn miêu tả không phải chính là Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ hay sao? Sẽ không phải

ông ta từng gặp Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ mới dựa theo bọn trẻ để tìm kiếm đấy chứ? Nhã Lệ im lặng, trước trở về nói chuyện này với Tô Tiếu Tiếu, nhân lúc nghỉ hè, hai đứa nhỏ ở nhà cũng nhàn rỗi

hỏi cô có ngại cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đi tới tổ kịch làm diễn viên khách mời vài cảnh hay không, coi

như chơi còn có thể kiếm tiền ăn vặt.

Tô Tiếu Tiếu không có ý kiến dù sao cũng có Nhã Lệ trông chừng, cứ coi như đi trải sự đời, trải nghiệm cuộc

sống khác một chút cũng rất tốt.

“Bánh Bao nhỏ chắc hẳn không có vấn đề, chỉ không biết Bánh Trôi nhỏ có chịu đi không, phải hỏi ý kiến bọn trẻ

trước đã, nếu muốn đi thì chị dẫn đi đi.

Nhã Lệ nói: “Chị nói tổ kịch có đồ ăn Bánh Bao nhỏ chắc chắn sẽ đi theo chị, nhưng Bánh Trôi nhỏ chưa chắc đã

đồng ý, vậy chúng ta vẫn nên hỏi đám trẻ trước đi”

Kết quả cô ấy vừa hỏi Bánh Bao nhỏ đã trực tiếp hỏi: “Tổ kịch có vui không ạ? Sau này có phải cháu cũng có thể

lên tivi không? Có bao cơm không? Cơm ngon chứ ạ? Có thể ăn thịt không ạ? Có thể ăn món cháu chưa từng

được ăn

không?”

Tô Tiếu Tiếu càng nghe càng cảm thấy sao lời này quen tai, hình như năm ấy cô đã bị Hàn Thành lừa đi như vậy? Hóa ra tính cách của Bánh Bao nhỏ là bản nâng cấp của cô, thật xấu hổ quá.

Nhã Lệ bật cười xoa đầu đứa trẻ: “Không chỉ có thể lên tivi mà còn có thể lên màn ảnh lớn trong rạp chiếu phim

nữa đó, cháu yên tâm, đạo diễn của bọn dì tìm diễn viên phát điên mất rồi, nếu cháu hợp mắt chú ấy, cháu muốn

ăn gì cũng được.

Bánh Bao nhỏ cười híp mắt, chép miệng: “Thật ạ? Vậy cháu có thể ăn rất nhiều kem có được không ạ?” Mùa hè này kem đã hơn cả chocolate vinh dự trở thành số một trong bảng xếp hạng món ăn vặt yêu thích nhất

của Bánh Bao nhỏ.

Tô Tiếu Tiếu phá ngang giấc mộng đẹp của cậu bé: “Không được, mẹ đã nói một ngày nhiều nhất chỉ được ăn

một cái, nếu như con không nghe lời sau này mẹ sẽ tịch thu tiền tiêu vặt của con, một cây cũng không cho phép

ǎn.”

Bánh Bao nhỏ phồng má, nhìn mẹ với vẻ đáng thương rồi lại nhìn Nhã Lệ, bắt đầu làm nũng: “Dì Nhã Lệ…”

Tô Tiếu Tiếu nói: “Kêu ai cũng vô dụng, chuyện này do mẹ quyết.

Nhã Lệ nhịn cười, nhún vai đáp: “Chúng ta đều nghe theo mẹ cháu đi, ăn rất nhiều kem có khả năng không được,

nhưng ăn một cây kem vị chocolate vẫn được chứ.

Bánh Bao nhỏ không có cách nào khác, được rồi, kem vị chocolate cũng rất ngon. Mẹ không dữ nhưng không biết tại sao tất cả mọi người đều nghe lời mẹ, ngay cả cha cũng không dùng được, người khác nói thì không

được coi trọng. Bỏ đi bỏ đi, đợi khi cậu bé cao lớn như cha chắc chắn ngày nào cũng sẽ coi kem như cơm ăn, ăn no căng mới thôi! Trên thực tế đợi sau khi Bánh Bao nhỏ lớn thành Bánh Bao bự cũng sẽ không coi kem thành cơm ăn.

Bây giờ tuy Bánh Trôi nhỏ đã không sợ người lạ cho lắm nhưng cô bé vẫn không thích nơi đông người nên không

muốn đi cho lắm, nhưng Bánh Bao nhỏ cầu xin cô bé với vẻ đáng thương, nói nếu cô bé không đi thì cậu bé

không ăn được kem có vị chocolate mất. Trụ Tử đồng ý đi cùng cô bé thì cô bé mới miễn cưỡng gật đầu.

Cơm Nắm đi qua quay quanh Bánh Bao nhỏ nhìn trái nhìn phải, nắn cái cằm nhỏ đầy thịt của cậu bé, nhìn nửa ngày cũng không cảm thấy cậu bé có chỗ nào lớn lên giống trong phim. Diễn viên nhỏ xuất hiện trên tivi đều vừa gầy vừa lớn, nghe nói phải như vậy lên tivi mới đẹp, kiểu như Bánh Trôi nhỏ nhìn thế nào cũng ưa nhìn hết,

nhưng Bánh Bao nhỏ là một khúc thịt nhỏ danh xứng với thực, từ lúc bắt đầu chạy bộ với bọn trẻ càng ngày càng chắc chắn hơn.

“Dì Nhã Lệ, Bánh Trôi nhỏ nhà bọn cháu thì không sao nhưng hình như cháu chưa từng nhìn thấy diễn viên nhỏ nào trên tivi giống như Bánh Bao nhỏ hết, thằng nhỏ có thể được chọn sao ạ? Lỡ như đạo diễn gì đó của các dì chọn Bánh Trôi nhỏ chứ không chọn Bánh Bao nhỏ vậy không phải Bánh Bao nhỏ sẽ khóc nhè sao?” Bánh Bao nhỏ tức tối đập vào tay anh hai: “Em không thèm khóc đâu nhé, sao anh hai có thể như thế được nhỉ,

em giỏi như vậy chú đạo diễn không chọn trúng em là ánh mắt của chú ấy không tốt!” Cơm Nắm vò loạn tóc em trai: “Ái chà, khúc thịt nhỏ nhà chúng ta còn biết cái gì gọi là ánh mắt không tốt sao? Vậy em phải thể hiện tốt một chút mới có thể khiến đạo diễn chọn trúng em, đừng làm mất mặt nhà mình đó.1105 chữ

Chương 603: Đến tổ kịch

Bánh Bao nhỏ rì rầm: “Em không làm mất mặt nhé, dì Nhã Lệ, dì yên tâm, cháu chính là Bánh Bao nhỏ người gặp người thích, đạo diễn của các dì nhất định sẽ thích cháu thôi. Bánh Bao nhỏ siết nắm tay, năm ngón tay thịt đều dùng sức.

Nhã Lệ vô cùng thích Bánh Bao nhỏ, thật ra cậu bé chính là đứa trẻ vô cùng có duyên người xem trong miệng của đạo diễn, cho nên mọi người đều thích chọc cậu bé: “Được, dì Nhã Lệ xem cháu thể hiện đó.”

Bánh Bao nhỏ gật mạnh đầu: “Vâng”

Cuối cùng là năm đứa trẻ đều theo Nhã Lệ tới tổ kịch.

Trụ Tử muốn đi qua giúp Nhã Lệ chăm em trai em gái, cộng thêm Bánh Trôi nhỏ sợ người lạ nên cậu bé phải đi cùng.

Cơm Nắm là nhàn rỗi muốn xem tổ kịch rốt cuộc trông thế nào, nếu mọi người đều đã đi vậy hiển nhiên Bánh

Đậu nhỏ cũng không thể rớt lại, cuối cùng Nhã Lệ chỉ đành dẫn một xâu trẻ nhỏ chậm rãi trở về tổ kịch. Cô ấy vừa mới bước vào tổ kịch, từ rất xa đã nghe thấy giọng mắng người của đạo diễn: “Thật không có một chút tác dụng gì hết, cả nước đông trẻ con như vậy tôi không tin không thể tìm được một người hợp yêu cầu, không được không được, tìm! Tiếp tục tìm cho tôi! Phải tìm được người phù hợp mới thôi!”

Trợ lý cũng sắp khóc luôn rồi: “Đạo diễn, người tôi có thể tìm được, mượn được đều cầu ông cầu bà gọi tới rồi, tôi thật sự đã cố hết sức rồi đó”

Đạo diễn nổi trận lôi đình, các nhân viên công tác có mặt ở đây đều run cầm cập, không dám thở mạnh lấy một cái.

Lúc này Nhã Lệ dẫn một xâu trả con vào trong: “Đạo diễn Trần, con nhà chúng tôi dẫn qua đây cho anh xem thử, anh xem có hợp mắt không?”

Đạo diễn nhìn về phía cô ấy theo tiếng, chỉ thấy bên cạnh cô ấy có hai đứa trẻ choai choai đẹp trai cao sớm sớm cô ấy còn tưởng cô ấy nói đùa, cơn giận vọt lên đầu định bùng phát nhưng sau đó đạo diễn nhìn thấy một cô gái nhỏ trắng trẻo xinh xắn được một thiếu niên đẹp trai cõng trên lưng. Cô gái nhỏ thắt hai bím tóc cao, chớp đôi mắt to xinh đẹp tò mò nhìn thẳng vào ông ta.

Đạo diễn Trần kêu “má” trong lòng kích động, bàn tay run rẩy, ông ta giật mình đắt bật dậy khỏi ghế, sau đó lại nhìn thấy phía sau một thiếu niên đẹp trai còn lại có hai bé trai khác bước ra, một trong số đó chừng bảy tám tuổi trông cũng vô cùng tinh xảo xinh xắn, cậu bé còn dắt một bé trai nần nẫn thịt vô cùng có tinh thần khác nữa. Bé trai nần nẫn thịt này môi hồng răng trắng, lớn lên vô cùng xinh xắn, cũng đang cong đôi mắt to nhìn về phía ông ta với vẻ tò mò. Diện mạo của cậu bé vô cùng khiến người yêu mến, không có người nào không thích một đứa trẻ như vậy. Cậu bé quả thật sinh ra vì ba chữ “duyên người xem” đạo diễn Trần lại kêu “má” một tiếng, đây chính là người mà ông ta muốn tìm.

Đạo diễn Trần cũng không ngồi yên được nữa, một đường chạy bước nhỏ tới trước mặt Bánh Bao nhỏ, hai tay run rẩy nhưng không dám chạm vào người cậu bé, chỉ sợ sẽ dọa sợ cậu bé, ông ta cố hết sức dùng giọng dịu dàng hỏi cậu bé: “Bé trai, cháu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đạo diễn Trần vô cùng mong đợi, có thể nói chuyện được là tốt nhất, cho dù bé trai này không thể nói chuyện và là một người câm thì ông ta cũng phải phối âm hậu kỳ cho cậu bé, đứa trẻ có duyên người xem như vậy thật sự quá khó tìm.

Ai biết Bánh Bao nhỏ cũng không hề sợ người lạ chút nào, cậu bé hơi ngẩng đầu hỏi lại với giọng giòn tan: “Chú là chú đạo diễn sao?”

Không chỉ nhả chữ rõ ràng mà giọng nói còn dễ nghe như vậy! Đạo diễn quả thật vui vẻ muốn quay vòng ngay tại chỗ!

Ông ta không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chú chính là đạo diễn”

Bánh Bao nhỏ chớp mắt quan sát ông ta, cậu bé cũng không quên mình phải thể hiện cho tốt để đạo diễn hài lòng mới có thể ăn được kem chocolate thơm ngon. Bánh Bao nhỏ nhoẻn miệng cười lộ ra tám cái răng sữa nhỏ đáng yêu, học theo cách chào hỏi của chú bốn mắt và mẹ lần đầu gặp nhau duỗi bàn tay thịt của mình ra, lễ phép nói: “Chào chú đạo diễn ạ, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, tên cháu là Hàn Thần, tên cúng cơm là Bánh Bao nhỏ, lần đầu gặp mặt mong được chỉ dạy nhiều hơn.

Đứa nhỏ nhìn thấy chú đạo diễn ngây người ngay tại chỗ mà không bắt tay mình, chỉ đành rụt bàn tay nhỏ về, cúi người chào đạo diễn một cách vô cùng lễ phép.

Bánh Bao nhỏ thầm nghĩ lần này cậu bé biểu hiện đủ tốt chưa? Đáng được một cái kem vị chocolate chưa?

Cả người đạo diễn Trần đều ngây ngốc, khi lấy lại tinh thần chợt bật cười ha ha, đứa trẻ này vượt qua sự mong đợi của ông ta quá, ông ta nhặt được bảo bối rồi!

[Mọi người ơi, bên yy nhiều khi không thông báo bình luận hay khi có người đẩy kim phiếu vào truyện, và chỉ

hiện 5 người đẩy kim phiếu mới nhận, mình không cảm ơn hết được mọi người đã đẩy kim phiếu cho truyện, mong các bạn xí xóa giúp nha, cảm ơn mọi người đã yêu thích và đẩy kim phiếu cho truyện.

Cảm ơn bạn Meoshingshing đã đẩy 30 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn nhmn9092 đẩy 10 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn ng0793 đã đẩy 157 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn Yêu1235 đã đẩy 20 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn phu0123vt đã đẩy 12 kim phiếu cho truyện ^^]

1003 chữ

Chương 604: Nhặt được bảo bối

Đạo diễn hỏi Nhã Lệ: “Đây là cô dạy sao?”

Nhã Lệ lắc đầu: “Không phải, con nhà chúng tôi vẫn luôn tự do phát huy, không cần dạy. Cô ấy nhắc nhở ông ta: “Đạo diễn, anh vẫn chưa bắt tay Bánh Bao nhỏ đâu.

“Ồ ồ ồ. Đạo diễn Trần giống như đứa trẻ bốn mươi tuổi nắm móng vuốt nhỏ mũm mĩm lắc nhẹ hai cái: “Chào cháu, Bánh Bao nhỏ, chú họ Trần, cháu có thể gọi chú là chú Trần.

Bánh Bao nhỏ vui vẻ, xem ra chú Trần này rất hài lòng đây, lúc này mới hỏi ông ta: “Vậy chú Trần ơi, kem

chocolate cho cháu có thể có không ạ?”

Đạo diễn Trần lại ngây người: “Cho… Chocolate, kem? Là sao?”

Bánh Bao nhỏ nghe xong vẻ mặt lập tức sụp đổ.

Bánh Bao nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Lệ với vẻ mặt vô cùng oan ức.

Nhã Lệ xoa đầu Bánh Bao nhỏ và giải thích: “Con nhà chúng tôi thích ăn đồ ăn nhất, tôi đã nói với Bánh Bao nhỏ nếu chú đạo diễn của tổ kịch thích cậu bé sẽ mời cậu bé ăn kem chocolate rất ngon, cho nên cậu bé mới tới

Đạo diễn Trần lập tức hiểu ra tại sao Bánh Bao nhỏ lại nần nẫn thịt rồi, ông ta gọi trợ lý tới: “Kem chocolate, mau đi sắp xếp ngay”

Thời buổi này không thể so với ngày sau, kem chính là thứ cực kỳ đắt đỏ hơn nữa có thể mua được hay không còn phải nói đến duyên phận, càng đừng nhắc đến chọn vị.

Tuy rằng không dễ tìm nhưng so với tìm được diễn viên nhỏ khiến diễn đạo diễn hài lòng, trợ lý càng bằng lòng đi tìm kem chocolate hơn.

Lúc này Bánh Bao nhỏ mới cười híp mắt đầy hài lòng.

Đạo diễn càng nhìn Bánh Bao nhỏ lại càng hài lòng, đứa trẻ này lớn lên thật sự quá khiến người yêu mến, đạo diễn Trần cố gắng khống chế mình lắm mới không bé Bánh Bao nhỏ lên thơm hai cái, sợ dọa người ta sợ chạy

mất.

Sắp xếp xong cho Bánh Bao nhỏ, đại diễn Trần khôi phục tâm trạng nhìn về phía mấy đứa trẻ khác. Từ Bánh Bao nhỏ đến Cơm Nắm rồi lại đến Trụ Tử, rồi lại đến Bánh Trôi nhỏ trên lưng cậu bé, đạo diễn Trần

nhìn từng người một, càng nhìn càng hài lòng, lẽ nào trẻ con bổ mắt nhất toàn quốc đều ở nhà Nhã Lệ sao? Chẳng trách ông ta không tìm được nổi một người hợp mắt nhìn.

“Nhã Lệ, mấy đứa trẻ này đều là con nhà cô sao? Không phải cô chỉ có một đứa con trai thôi sao?” Đạo diễn TRần

hỏi.

Nhã Lệ ôm cánh tay của Trụ Tử, đáp: “Đây là con trai tôi, mấy đứa trẻ khác là con của gia đình bạn tốt nhất của tôi, đều là tôi nhìn lớn lên, không khác gì con nhà mình.

Đạo diễn Trần gật đầu: “Trẻ ngoan, đều là trẻ ngoan. Đạo diễn Trần nhìn về phía Bánh Trôi nhỏ, hỏi một cách ôn hòa: “Cô gái nhỏ, cháu tên là gì? Cháu thích ăn gì?”

Bánh Trôi nhỏ cũng là người không sợ người lạ, đáp với giọng giòn tan: “Cháu tên là Bánh Trôi nhỏ, thích ăn bánh trôi nhất”

“Bánh Trôi nhỏ à, tên hay, còn thích ăn bánh trôi nữa, hay hay hay” Đạo diễn Trần lại chỉ một người khác: “Đi, cậu mau đi mua bánh trôi, mặn ngọt có hết.

Phim trường đã âm u một thời gian dài rồi, hiếm khi đạo diễn Trần trời quang mây tạnh, mọi người giống như được đại xá, chạy việc cũng vô cùng nhanh nhẹn.

Nội dung vở kịch cần hai diễn viên nhỏ diễn một đôi long phụng thai của một dòng họ nổi tiếng yêu nước, đây là một danh gia vọng tộc trăm năm vì dân vì nước, ở thời kỳ chiến tranh lại càng sử dụng đường thủy cá nhân của mình vận chuyển đủ loại vật chất cho Bát Lộ, tóm lại con cái của mỗi một thế hệ của gia tộc này đều nổi tiếng vừa có thế giới quan đúng đắn của giai cấp vô sản, vừa giỏi chuyên môn kỹ thuật. Người như vậy hiển nhiên có phúc báo, đến thế hệ nhỏ tuổi nhất càng sinh được một đôi long phụng thai khiến người ngưỡng mộ, không chỉ người gặp người thích mà còn là Tiểu Bát Lộ vô cùng yêu nước, giúp quân Bát Lộ làm không ít việc tốt, được mọi người vô cùng yêu mến.

Hai diễn viên nhỏ tương đương với sự tồn tại của vật cát tường trong toàn bộ phim nên đạo diễn vô cùng coi trọng, bắt đầu từ khi vạch kế hoạch quay đã luôn tìm diễn viên nhỏ rồi.

Mới đầu đạo diễn muốn tìm long phụng thai, nhưng bất cứ thời đại nào long phụng thai cũng ít như lông phượng sừng lân vậy. Ở thời buổi này cho dù là song bào thai cũng đã hiếm thấy nên hiển nhiên không tìm được, sau này mở rộng điều kiện tìm được hai đứa trẻ tuổi xấp xỉ là được. Thời đại này mọi người vẫn có thành kiến “con hát” đối với sự tồn tại của diễn viên. Nếu không phải trong nhà đói kém thì cũng chẳng muốn đưa con mình đến tổ kịch, lại thêm lúc này trẻ con được ăn no mặc ấm đã là điều rất xa xỉ rồi, danh gia vọng tộc chân chính cũng sẽ không đưa con đến tổ kịch, làm sao mà tìm được đứa trẻ nuôi đến béo trắng được? Đạo diễn Trần chạy khắp

mấy trường mẫu giáo hiển nhiên cũng không tìm được một người hợp mắt.

1024 chữ

Chương 605: Yêu thích

Vì vậy, ông ta nhìn thấy sự xuất hiện của Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ dùng một câu “hạn hán lâu gặp mưa

rào” để hình dung cũng không quá.

Đạo diễn Trần lại hỏi Nhã Lệ: “Hai đứa trẻ chênh nhau bao nhiêu tuổi? Nhưng cũng không sao, hai đứa là anh em

lớn lên diện mạo cũng giống nhau, nói là long phụng thai cũng không quá, theo lý mà nói bé trai lớn lên nhanh một chút cũng giải thích được”

Đạo diễn Trần đã bắt đầu tưởng tượng ra bộ dáng mặc đồ diễn của hai đứa trẻ, thật sự là nhìn sao cũng thấy hài

lòng hết.

Cơm Nắm muốn trêu chọc đạo diễn không quá bình tĩnh này mới hỏi ngược lại ông ta: “Chú nhìn tụi nhỏ chênh mấy tuổi? Chú đoán cháu mấy tuổi ạ?”

Đạo diễn nhìn về phía Cơm Nắm, thiếu niên này vẻ mặt thông minh, anh tuấn lại đoan chính, nhìn vào thấy vô cùng lanh lợi, cũng là diện mạo vô cùng được người yêu mến, với ánh mắt hà khắc đã duyệt qua vố số người của ông ta để xét thì đều không moi móc được ra khuyết điểm gì ở mấy đứa trẻ này.

Đạo diễn Trần nhìn vóc người của Cơm Nắm rồi chỉ vào Trụ Tử và nói: “Cháu và cậu bé này lớn ngang nhau,

mười ba?” Ông ta lại chỉ và Bánh Đậu nhỏ, bảo: “Cậu bé chắc hẳn tám tuổi.

Rồi lại chỉ vào Bánh Bao nhỏ nói: “Bánh Bao nhỏ sáu tuổi

Rồi lại nhìn về phía Bánh Trôi nhỏ: “Bánh Trôi nhỏ bốn tuổi”

Bánh Bao nhỏ tức giận nói: “Chú mới sáu tuổi ấy, ánh mắt không tốt, rõ ràng người ta mới bốn tuổi thôi nhé!

Anh cả cháu mới mười một tuổi! Anh Trụ Tử còn chưa đến mười hai!”

Cơm Nắm xoa đầu Bánh Bao nhỏ: “Bánh Bao nhỏ à, em còn ăn nhiều như vậy sau này sẽ lớn hơn Bánh Trôi nhỏ

ba tuổi đó”

Nhã Lệ vừa cười vừa bảo: “Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ là long phụng thai, qua tháng nữa mới tròn năm tuổi,

cho nên khi tôi biết tiêu chuẩn tìm diễn viên của anh còn cho rằng anh dựa theo con nhà chúng tôi để tìm. Cả người đạo diễn Trần ngây ra như phỗng, trợn tròn đôi mắt với vẻ khó tin trông buồn cười đến cực điểm:

“Cô… cô nói bọn trẻ là long phụng thai?” Bánh Bao nhỏ thoạt nhìn trông có vẻ lớn hơn Bánh Trôi nhỏ một hai

tuổi.

Trụ Tử thả Bánh Trôi nhỏ xuống để cô bé đứng chung với Bánh Bao nhỏ, được rồi, quả thật không giống long phụng thai cho lắm.

“Lúc hai đứa vừa mới ra đời trông rất giống nhau, lớn rồi cũng không giống cho lắm.” Trụ Tử đáp.

Bánh Bao nhỏ càng lớn càng giống Hàn Thành, Bánh Trôi nhỏ càng lớn càng giống Tô Tiếu Tiếu, nhưng thật ra giữa bốn đứa trẻ có thể nhìn ra được là anh chị em của nhau, trên người đều có bóng dáng của Hàn Thành. Đạo diễn vui vẻ nhảy cẫng lên: “Trời giúp tôi rồi, tốt tốt tốt, quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi, các cháu thì sao? Mấy đứa các cháu có hứng thú làm diễn viên khách mời đóng vai quần chúng không?”

Bánh Đậu nhỏ trực tiếp lắc đầu: “Cháu không thấy hứng thú. Mẹ đã nói phải biểu đạt suy nghĩ của mình một

cách chuẩn xác, học cách nói không với chuyện mình không muốn cho nên Bánh Đậu nhỏ rất dũng cảm biểu đạt suy nghĩ của mình.

Trụ Tử cũng lắc đầu đáp: “Cháu cũng không có hứng thú.

Nhã Lệ giải vây: “Các anh lớn không yên tâm về em trai em gái nên mới qua đây trông

Cơm Nắm sờ cằm bảo: “Nếu vui thì cháu có thể thử”

Tuy rằng đạo diễn cảm thấy rất tiếc nuối nhưng cũng không miễn cưỡng, chỉ có thiết lập nhân vật của đôi diễn

viên nhỏ này là không thể thay thế, vô cùng khó tìm, còn yêu cầu đối với những diễn viên khác có thể mở rộng một chút. Nói thật, thật sự cho mấy đứa trẻ này làm diễn viên quần chúng cũng quá bổ mắt. Quần chúng lớn lên

quá xuất chúng còn có khả năng sẽ giành sân diễn, cho nên cho dù bọn trẻ có bằng lòng thì vẫn phải bôi đen bôi

xấu một chút.

Ngay khi Cơm Nắm nhìn thấy quần áo cũ nát trên người những diễn viên quần chúng khác và trên mặt trét sơn đen sì, lập tức bày tỏ suy nghĩ không cảm thấy hứng thú của mình.

Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ là diễn với diện mạo vốn có, thay đồ diễn cũng không có cảm giác phản cảm

chút nào, quần áo rất đẹp giống như được đo may riêng cho bọn trẻ, trên mặt hai đứa trẻ cũng sạch sẽ. Bánh Trôi nhỏ vốn chính là công chúa nhỏ, cột hai búi tóc lại càng đáng yêu hơn, mặc thế nào cũng ưa nhìn hết. Bánh

Bao nhỏ chải ngược tóc ra sau trông vừa chính trực vừa hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, bộ dáng nhỏ đi đường cũng mang theo gió, là tiểu thiếu gia kiêu ngạo không sai.

Hôm nay không có cảnh diễn của bọn trẻ, chủ yếu là xem qua hiệu quả trang điểm và kết quả diễn thử. Đạo diễn Trần kinh ngạc phát hiện ra Bánh Bao nhỏ vô cùng có thiên phú, diễn xuất của cậu bé rất mạnh, ghi nhớ từ vừa nhanh vừa chuẩn, chữ còn chưa nhận diện hết được nhưng chỉ cần có người nói với cậu bé một lần cậu bé lập tức có thể ghi nhớ được, ngay cả bước đi cảm xúc và đổi giọng điệu cũng có thể ghi nhớ không sai

chút nào.

1001 chữ

Chương 606: Xuất sắc

Cảm giác ống kính cũng rất mạnh, quay thẳng đến hết mà không cần quay lại, đạo diễn Trần xem như đã phát

hiện ra một kho báu lớn. Nếu như Bánh Bao nhỏ vào nghề cũng được tính là một trong mười nghìn, là kiểu diễn viên thiên phú ông cụ đuổi theo đút cơm.

Bánh Trôi nhỏ lại khá ngại ngùng, ngược lại rất phù hợp với thiết lập công chúa nhỏ ngại ngùng trong phim.

Bánh Trôi nhỏ cũng không có hứng thú cho lắm với diễn xuất nhưng cô bé cũng là một cô gái nhỏ vô cùng thông minh, cũng vừa dạy là biết tiếp thu rất nhanh, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ một cách rất tốt. Tóm lại, hai đứa trẻ này đều khiến đạo diễn Trần vô cùng bớt lo và hài lòng. Nhỏ đã thông minh như vậy, lớn cũng có thể kém được sao? Cũng không biết gia đình này nuôi con thế nào. Nhã Lệ vốn cũng là diễn viên mà đạo diễn Trần chọn nghìn chọn vạn vô cùng hài lòng. Sau khi hợp tác lại càng phát hiện ra cô ấy không chỉ có trình

độ chuyên ngành cao mà còn vô cùng kính nghiệp, con người cũng khiêm tốn, chưa bao giờ xảy ra chuyện kỳ quái gì, sau lần này lại càng hài lòng về cô ấy hơn.

Đám trẻ ở tổ kịch cả một buổi chiều, buổi tối Nhã Lệ còn phải diễn không có cách nào đứa đám trẻ trở về nên

đạo diễn Trần kêu trợ lý lái xe của tổ kịch đưa đám trẻ về.

Nửa ngày ở tổ kịch đám trẻ vẫn chơi vô cùng vui vẻ, nhờ phúc của Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ mà hôm nay

toàn bộ đám trẻ đều được ăn kem chocolate và bánh trôi nhân đỗ xanh.

Sau khi bọn trẻ về nhà phát hiện trong nhà có thêm khách. Nhà bọn trẻ thật sự rất ít có khách ghé thăm. Cơm Nắm còn tưởng là Cố Triển Vọng tới, vào cửa mới phát hiện ra là không phải. “Chú Lâm, sao chú lại tới đây?” Cơm Nắm hô lên một tiếng kinh ngạc, vậy mà lại là Dương Lâm!

Sự việc là như vậy, thật ra hôm nay cũng là ngày Hàn Thành thi nghiên cứu sinh vòng hai, không ngờ lại đụng

được Dương Lâm ở trường thi.

Hàn Thành biết sau khi gia đình Dương Lâm rời khỏi thôn Tô Gia đã về Thượng Hải. Hai người già về lại trường

đại học dạy học, ngược lại Dương Lâm không về phòng nghiên cứu tiếp tục làm nghiên cứu khoa học nữa mà

làm một giáo viên khóa đương thời của một trường cấp ba trong Thượng Hải thuận tiện ở nhà ôn tập chuẩn bị đi

thi, không ngờ lại trùng hợp gặp được nhau ở trường thi đại học thủ đô.

“Cháu là Cơm Nắm sao? Cháu đã lớn nhanh như vậy rồi?”

Dương Lâm nhìn thấy Cơm Nắm hai năm không gặp đã sắp cao bằng anh ta, gần như không nhận ra được. Hai

năm này đứa trẻ lớn thế nào? Mười một tuổi đã có thể cao như vậy rồi sao?

Dương Lâm nhìn từng đứa trẻ một, mấy đứa trẻ này đều lớn kiểu gì đây? Như thể chớp mắt cái đã lớn như vậy

rồi?

“Cơm Nắm, Bánh Đậu, các con nên gọi là cậu? Hàn Thành đáp.

Chuyện nhà họ Lâm sau khi bọn họ được xử lại án sai xong, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu đã nhắc tới với lũ trẻ, sau

này cũng dự định dẫn bọn trẻ tới Thượng Hải thăm người thân. Chẳng qua khi đó đôi long phụng thai vẫn còn quá nhỏ, để một mình Tô Tiếu Tiếu ở nhà trông thật sự không yên tâm nên mới luôn trì hoãn đến tận kỳ nghỉ hè. Hàn Thành xin nghỉ với bên phòng thí nghiệm, nghỉ hè năm nay bọn họ dự định cả nhà trước tới Thượng Hải rồi

lại về thôn Tô Gia sau, thăm hai ông bà đồng thời cũng coi như đi du lịch, nhưng không ngờ bọn họ còn chưa xuất phát đã gặp Dương Lâm trước.

Cơm Nắm nhận ra giáo viên vẫn luôn dạy Đại Bảo và Tiểu Học đọc sách học chữ ở sân sau nhà bà ngoại chính là

gia đình ngoại công, mình còn gián tiếp cứu cậu một lần cũng vô cùng ngạc nhiên, mất một thời gian dài mới

tiêu hóa xong chuyện này.

Gia đình ngoại bà và gia đình bà ngoại có thể gặp nhau như vậy, hai gia đình cũng có thể nói là rất có duyên.

Cơm Nắm kéo Bánh Đậu nhỏ, hai anh em đồng thanh gọi: “Cậu”

Ba đứa trẻ khác cũng gọi theo: “Cậu!”

Dương Lâm không ngừng gật đầu: “Tốt tốt tốt, đều là trẻ ngoan, đúng rồi, bà ngoại và ông ngoại kêu cậu mang ít

đồ cho các cháu” Dương Lâm mở bao hàng mà mình mang tới, lấy từng món đồ mà mình mang từ nhà ra. Hai người già cũng giống như Lý Ngọc Phụng, khi chuẩn bị đồ cho con nhà Tô Tiếu Tiếu đều đối xử bình đẳng, chuẩn bị năm phần. “Quần áo của Cơm Nắm và Trụ Tử có khả năng hơi nhỏ, không ngờ bọn trẻ đã lớn nhanh như vậy rồi, Bánh Đậu

nhỏ miễn cưỡng có thể mặc vừa, Bánh Bao nhỏ có khả năng cũng hơi nhỏ một chút. Thật ra khi hai người già mua vẫn to hơn một cỡ nhưng không ngờ vẫn nhỏ.

Đám trẻ cầm quần áo mới cảm thấy rất vui vẻ, đồng thanh cảm ơn cậu, đặc biệt là Bánh Trôi nhỏ, cô bé có váy công chúa vô cùng xinh xắn.

Trụ Tử chớp mắt: “Cháu cũng có sao ạ?”

1027 chữ

Chương 607: Mở xưởng

Dương Lâm đáp: “Có hết”

Trụ Tử vô cùng mừng rỡ, chuyện khiến cậu bé vui nhất chính là mọi người đều coi cậu bé thành một phần của

nhà Cơm Nắm, cậu bé duỗi tay nhạn, đáp: “Cảm ơn cậu ạ, nhỏ một chút cũng không sao, mặc càng mát hơn. Tô Tiếu Tiếu cũng nói: “Không sao, về thôn Tô Gia kêu mẹ em sửa lại một chút là được ngay. Bọn em vốn định

vài ngày nữa về Thượng Hải thăm hai ông bà trước, sau đó lại về thôn Tô Gia, nếu anh đã tới cũng vừa vặn, chúng

ta cùng nhau về Thượng Hải đi”

vậy”

Dương Lâm đáp: “Bên này anh vẫn còn chút việc phải ở thêm vài ngày, có khả năng không đi được nhanh như Tô Tiếu Tiếu nói: “Bọn em cũng chưa đi nhanh như vậy, phỏng chừng phải khoảng một tuần nữa” Hàn Thành vừa mới hoàn thành vòng hai, đôi long phụng thai cũng mới nhận việc phải đi tới tổ kịch làm diễn

viên khách mời vài ngày, ba đứa lớn cũng phải vội làm bản thảo tranh dài kỳ, thời gian cũng đã tính xong.

Dương Lâm gật đầu, đáp: “Vậy cũng được, anh xử lý cho xong việc trước, nếu như thời gian vừa vặn thì cùng

nhau về”

Khi bận rộn thời gian luôn trôi qua vô cùng nhanh, đám trẻ bận việc riêng của mình. Hàn Thành cũng vì nghỉ phép mà phải vội tiến độ công việc. Tô Tiếu Tiếu ngược lại trở thành người nhàn nhất trong nhà, vì thế cô ngủ

đến khi mặt trời lên cao ba sào, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, buổi trưa tới “Tam Xan Tứ Lý” ăn cơm trưa, buổi chiều trực tiếp ra ngoài mua quà cho người thân.

Người ở thủ đô dù sao cũng phải mang chút đặc sản thủ đô về, ngoại công, ngoại bà và cậu của Cơm Nắm, cha mẹ, anh chị và các cháu ở thôn Tô Gia, nhiều người như vậy coi như một người một phần quà nhỏ cũng phải

nghĩ nát óc, lại thêm có khả năng mình sẽ lái xe về, còn phải vòng đến Thượng Hải một chuyến, nếu chen xe lửa chắc chắn không thể xách túi lớn túi nhỏ, thật sự nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi. Tối qua cô nói suy nghĩ này với Hàn Thành, Hàn Thành nói quà ở Thượng Hải phải mang đi, còn quà ở thôn Tô

Gia có thể gửi bưu điện về từ trước, không cần thiết nhất định phải mang trên người.

Tô Tiếu Tiếu hiểu ra, còn trêu anh nói đầu óc của thủ khoa toàn quốc đúng là tốt hơn đầu óc của thủ khoa tỉnh

như cô, Hàn Thành kêu cô đợi hai ngày, đến khi đó sẽ lái xe của ông cụ đi mua đồ cùng cô. Tô Tiếu Tiếu cảm

thấy dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, dứt khoát tự mình đi dạo khắp nơi. Thủ đô bắt đầu từ năm nay đã có thêm rất nhiều nơi bán quần áo may sẵn, rất nhiều nhà buôn hàng miền nam ra bắc chở không ít quần áo may sẵn từ phía nam tới bày sạp, nghe nói còn có người bán “đồ bơi” từ bên Hồng

Kông, người cầm phiếu đi vào trung tâm thương mại mua đồ bắt đầu ít hơn một chút nhưng vẫn là trạng thái cung cấp như cũ.

không đủ

Tô Tiếu Tiếu nghĩ lần này trở về thật sự có thể bàn bạc chuyện mở xưởng quần áo với Lý Ngọc Phụng. Mai này chợ phía đông trong tỉnh sẽ là công xưởng thế giới, sáu mươi, bảy mươi phần trăm quần áo may sẵn cả nước đều

tới từ đó, tỷ lệ xuất khẩu cũng không thấp. Thôn Tô Gia cách chợ phía đông không xa, sắp xếp từ trước chưa

chắc đã không chiếm được một chút thị phần.

Tô Tiếu Tiếu không biết bây giờ Đại Bảo, Tiểu Bảo và Bé Út cao bao nhiêu, hai đứa cháu lớn phỏng chừng cũng

sêm sêm đám người Cơm Nắm nên dựa theo cỡ của Cơm Nắm để mua, Bé Út thì dựa theo Bánh Trôi nhỏ to hơn một cỡ mua chắc hẳn không sai, so với Bánh Bao nhỏ để mua chắc chắn sẽ quá to.

Gom phiếu vải lâu như vậy lại không đủ mua cho mỗi người một bộ, còn phải tìm thời gian đi tới chợ cóc bổ

sung, may mà không bao lâu nữa chế độ phiếu sẽ phải loại bỏ, bằng không cứ dựa vào phiếu mua đồ mãi cũng thật phiền lòng.

Tô Tiếu Tiếu mua xong đồ đi ra ngoài lại đụng phải Dương Lâm và một đồng chí nữ ở cửa trung tâm thương mại!

Tình huống gì đây? Tô Tiếu Tiếu trợn tròn mắt, đợi khi nhìn rõ dung mạo của đồng chí nữ đó miệng cô đã há to

đến mức có thể nhét được một quả trứng gà, vậy mà lại là Giang Tuyết! Không phải chứ, không thể nào? Vậy mà hai người họ lại quen nhau?

Dương Lâm nhìn chằm chằm vào Giang Tuyết một cách nghiêm túc không biết đang nói gì, trong tay của Giang

Tuyết kẹp thuốc thi thoảng nhìn vào đống rác bên cạnh gõ rụng tàn thuốc, tầm nhìn như có như không nhìn trước, vẻ mặt đã khá mất kiên nhẫn.

phía

Tô Tiếu Tiếu đứng cách hơi xa, cô không cận thị nên có thể nhìn rõ được vẻ mặt của bọn họ nhưng không thể nghe được nội dung đối thoại của bọn họ. Hình như bọn họ không có cách nào nói chuyện suôn sẻ, Giang Tuyết

bóp tắt tàn thuốc định đi, Dương Tâm giơ tay kéo tay áo cô ta nhưng cũng chỉ một chút lại buông ra.

Nữ vương Giang Tuyết liếc mắt nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng, nói câu gì đó sau đó quay người rời đi.

997 chữ

Chương 608: Dương Lâm và Giang Tuyết

Chỉ vài phút ngắn ngủi anh tới tôi đi, Tô Tiếu Tiếu đã tự biên tự diễn xong một tiết mục chàng ngốc mọt sách

theo đuổi đại tiểu thư xinh đẹp để bị từ chối thê thảm.

Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi, đợi bóng lưng của Giang Tuyết biến mất cô vẫn đi qua, hô một tiếng: “Anh Dương”

Dương Lâm bị cô dọa hết hồn, ánh mắt quyến luyến còn chưa kịp thu lại bị Tô Tiếu Tiếu bắt ngay tại trận, cô

càng thêm chứng thực suy đoán của mình. “Người vừa rồi là Giang Tuyết đi. Cô dùng là một câu khẳng định.

Giang Tuyết và Hàn Thành cùng lớn lên trong một ngõ lại còn là bạn học, Tô Tiếu Tiếu biết cô ta cũng không

cảm thấy khó hiểu, Dương Lâm cười khổ, gật đầu: “Là cô ấy, em đều nghe thấy hết rồi?” Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Vừa rồi em đứng rất xa, chỉ liếc mắt nhìn từ xa chứ không nghe được gì, em cũng chỉ

vô tình nhìn lén anh, thuận tiện hỏi một câu mà thôi, anh không cần để tâm đến”

Cho dù lúc này đang có một trăm con kiến tò mò cắn tim Tô Tiếu Tiếu đến ngứa ngáy nhưng cô cũng không thể

hiện ra ngoài.

Dương Lâm lắc đầu, vừa cười khổ vừa đáp: “Thì như em thấy đó, anh tỏ tình với cô ấy trước mặt mọi người nhưng bị từ chối rồi” Tô Tiếu Tiếu tâm như gương sáng, thầm nói một câu “quả nhiên là như vậy” ngược lại cũng không truy hỏi tiếp

mà an ủi anh ta: “Ánh mắt của Giang Tuyết hơi cao bằng không cũng sẽ không độc thân một mình đến giờ, mấy thứ như duyên phận này không thể cưỡng cầu, người nên tới với anh sớm muộn gì cũng sẽ tới thôi. Dương Lâm tự giễu: “Anh còn dự định tới thủ đô làm nghiên cứu sinh vì cô ấy nhưng người ta hoàn toàn không

để ý, có phải anh rất ngốc không?”

Ồ?

Đúng là rất ngốc, nhưng Tô Tiếu Tiếu có thể nói như vậy sao? Đương nhiên không thể! Nhưng tại sao Dương

Lâm lại nói nhiều với cô như vậy? Cô không muốn biết chi tiết như vậy!

Tô Tiếu Tiếu không muốn làm chị gái tri kỷ gì đó, chỉ là sau khi trải qua chuyện “quả phụ Lưu” ở thôn Tô Gia, Dương Lâm rất tin cô, có lẽ nói Dương Lâm rất tin tưởng cả nhà Tô Tiếu Tiếu. Cô cũng biết có thể khiến một mọt sách giống như anh ta như cây khô gặp mùa xuân hiếm có bao nhiêu, nhưng vẫn là câu nói đó, chuyện tìnhcảm vốn cũng không thể cưỡng cầu.

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không ngốc, anh phấn đấu có được lời giải thích cho mình là có trách nhiệm với cuộc sống của mình, có được là may mắn không có được thì là mệnh, cũng không có gì tiếc nuối, không phải sao?” Dương Lâm nghe xong cũng gật đầu: “Em nói như vậy anh thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cho dù không vì cô ấy nhưng vào đại học thủ đô cũng là mơ ước của anh, anh còn phải cảm ơn cô ấy đã cho anh động lực.

Tô Tiếu Tiếu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa mà giơ đồ trong tay: “Có hơi nặng, không ngại xách giúp em chứ?”

Dương Lâm ngốc nghếch này “à à” hai tiếng, nhận phần lớn đồ trong tay Tô Tiếu Tiếu.

“Cho nên chuyện của anh coi như làm xong rồi?” Tô Tiếu Tiếu lại hỏi.

Dương Lâm cười tự giễu: “Coi như làm xong rồi, nếu có thể mua được vé anh còn muốn về Thượng Hải ngay trong tối nay chứ không đợi các em.

Anh ta thật sự không muốn miễn cưỡng cười vui vẻ, anh ta muốn ngồi xe lửa một mình cho yên tĩnh.

Tô Tiếu Tiếu cũng hiểu được, gật đầu đáp: “Cũng được, vậy phiền anh về nói với ông bà một tiếng, bọn em sẽ qua đó thăm hai người muộn một chút.

Dương Lâm gật đầu: “Được”

Dương Lâm mua ngay vé xe lửa đi trong tối.

Đám trẻ cảm thấy rất đột ngột, vốn đã nói đi cùng nhau rồi cơ mà, sao lại tự mình đi trước?

Chuyện tình cảm quá phức tạp, đám trẻ vẫn còn nhỏ, buổi tối Tô Tiếu Tiếu đi ngủ mới kể riêng cho Hàn Thành nghe chuyện này.

“Em nói là anh Dương và Giang Tuyết? Không có khả năng chứ? Đây chính là hai người chẳng liên quan gì đến nhau, sao có thể cùng kết đối tượng được?

Tô Tiếu Tiếu nhắm mắt dựa vào lồng ngực Hàn Thành, nói với giọng dịu dàng: “Từ góc độ một người phụ nữ như em mà nói Giang Tuyết vẫn rất có sức hút, anh Dương thích cô ấy cũng không lạ

Nói thật, Tô Tiếu Tiếu cũng không phản cảm với việc phụ nữ hút thuốc. Người phụ nữ như Giang Tuyết hút thuốc không hề khiến người khác phản cảm chút nào, ngược lại còn làm tăng thêm một vẻ quyến rũ và cuốn hút của phụ nữ trưởng thành. Nói thế nào nhỉ, dùng ngôn ngữ thế kỷ hai mươi mốt để hình dung chính là “Táp” (xinh đẹp, phóng khoáng, thẳng thắn), Tô Tiếu Tiếu thật sự cảm thấy rất có sức quyến rũ.

Thẳng nam không hiểu phong tình giống như Dương Lâm càng dễ bị kiểu phụ nữ quyến rũ này thu hút, nói bề ngoài thì quả phụ Lưu tính là một, Giang Tuyết tính là một, tuy rằng khí chất khác xa nhau nhưng đều là những người phụ nữ rất có hương vị phụ nữ.

940 chữ

Chương 609: Ngạc nhiên

Hàn Thành lắc đầu đáp: “Không quan tâm chuyện của người khác, anh ấy cũng lớn như vậy rồi, ở chung với ai cũng là quyền của anh ấy, không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.

Tô Tiếu Tiếu nói: “Anh ấy không nói quen thế nào, em cũng không hỏi, nhưng Giang Tuyết và anh Lâm cũng không phải người dài dòng, nói rõ rồi sẽ không dây dưa nữa, cũng chính là đến đây là dừng”

Hàn Thành cúi đầu hôn lên gương mặt Tô Tiếu Tiếu: “Nếu đã có sức lo chuyện của người khác vậy không bằng…” Dứt lời lại hôn từ mi tâm, sống mũi đến môi cô…

Tô Tiếu Tiếu vẫn nhắm mắt, hơi hé môi chào đón sự thăm hỏi của anh.

Hôm sau, trợ lý của đạo diễn Trần vẫn tới đón đôi long phụng thai tới tổ kịch như cũ, Trụ Tử nhỏ không yên tâm nên vẫn đi theo.

Ngay cả kem chocolate cũng không có cách nào khiến Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ sinh ra nổi hứng thú với tổ kịch, bọn trẻ thà ở nhà vẽ thêm vài bức tranh kiếm thêm tiền tiêu vặt còn hơn.

Khi Cố Triển Vọng tới, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu đã ra ngoài tới bưu điện gửi hàng, chỉ có hai anh em ở nhà vẽ tranh dài kỳ.

Cố Triển Vọng nhìn tranh của bọn trẻ càng thấy hài lòng hơn, hỏi Cơm Nắm: “Công trình tu sửa trung tâm thương mại của chú tiến hành cũng gần xong rồi, tháng sau là có thể hoàn thành, các cháu cho một câu trả lời chắc chắn rốt cuộc có thể thể hiện bản lĩnh không?”

Cơm Nắm đang có linh cảm, hạ bút giống như có thần trợ giúp, vừa vẽ vừa đáp lại lời anh ta: “Vậy còn phải xem chú có thể lấy ra bao nhiêu thành ý đã

Cố Triển Vọng nhướn mày: “Cháu ra giá đi, tiền không phải vấn đề, đúng rồi, các cháu vẽ mấy cái này là gì thế?” Bánh Đậu nhỏ hỏi: “Chú Cố, chú về lâu như vậy mà vẫn chưa đọc nhật báo sao?”

Cố Triển Vọng sững sờ, chợt đáp: “Có chứ, ngày nào chú cũng đọc.

Bánh Đậu nhỏ nói: “Vậy chú không nhìn thấy truyện dài kỳ trên nhật báo hay sao?”

Cố Triển Vọng đáp theo bản năng: “Có, nhưng mà… Đột nhiên anh ta nổi lên suy nghĩ: “Ý cháu là chuyên mục

văn hay chữ đẹp trên nhật báo đó cũng là các cháu vẽ sao?”

Anh ta có thói quen đặt báo nhưng sẽ không lãng phí thời gian xem các mục giải trí, cùng lắm cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng truyện dài kỳ đó thì anh ta biết, đó là thứ rất thú vị, nhưng khi anh ta biết truyện dài kỳ thì vẫn chưa biết bọn trẻ nên hiển nhiên không biết đó là bút tích của mấy đứa trẻ nhà Hàn Thành rồi. Trong lúc nói chuyện, Cơm Nắm lại ra một bản thảo đặt ở bên cạnh, nói: “Cho nên chú nói xem tranh của bọn cháu đáng bao nhiêu tiền? Nếu không lấy ra đủ thành ý vậy không mời được bọn cháu đâu đó. Chú nghĩ xem, bọn cháu có việc riêng, tiền bọn cháu cũng không thiếu, đúng chứ?”

Cố Triển Vọng: “…” Đau tim.

“Vậy cháu muốn thế nào? Ra điều kiện cho chú xem xem?”

Cố Triển Vọng thuận tay cầm tác phẩm mới ra lò của Cơm Nắm, khỏi phải nói, tất cả đều liền mạch lưu loát sống động như thật, với cách hành văn sinh động và thú vị nếu không phải tận mắt nhìn thấy cũng không dám tin đây là thứ cậu bé chỉ dùng vài phút ngắn ngủi, vừa nói chuyện với anh ta vừa vẽ ra. Rốt cuộc tiểu tử thối này ăn gì mà lớn vậy?

Cơm Nắm đáp: “Là như thế này ạ, bọn cháu không thiếu tiền nhưng cháu có hai anh em chắc hẳn sẽ thiếu tiền,

đợi qua đợt này bọn họ sẽ cùng bọn cháu tới thủ đô, đến khi đó năm người bọn cháu sẽ cùng giúp chú làm, điều kiện của chú cố hết sức ưu đãi một chút, cho bọn họ kiếm thêm chút tiền ăn vặt có được không ạ?”

Cố Triển Vọng bật cười đáp: “Cháu còn rất trượng nghĩa đấy, nhưng trình độ của bọn trẻ thế nào? Nếu kém quá xa so với trình độ của các cháu, quá mức chênh lệch không đồng đều sẽ không đẹp cho lắm.

Bánh Đậu nhỏ nói: “Chữ và tranh của tất cả bọn cháu đều là mẹ dạy đó, chữ của anh Tiểu Bảo của cháu viết còn đẹp hơn cả cháu cơ, anh Đại Bảo của cháu cũng không kém. Chữ của anh hai cháu là xấu nhất trong nhà chúng cháu vì anh ấy lười luyện chữ nhất.

י

Cơm Nắm: “…” Em thật sự là em trai anh sao, có cần phải phá đám như vậy không?

66

Cố Triển Vọng: ” Tại sao anh ta lại hỏi loại vấn đề tự rước lấy nhục này?

Cơm Nắm đặt bút xuống nắn mặt em trai: “Bánh Đậu nhỏ, tuy rằng em nói là sự thật nhưng anh hai cũng cần mặt mũi được chưa?”

Bánh Đậu nhỏ bổ sung một câu: “Nhưng anh hai cháu thông minh nhất, vẽ kết cấu tranh nhanh nhất, nghĩ chuyện xưa cũng hay nhất và nhanh nhất.

1025 chữ

Chương 610: Thành ý

Mạch chuyện chính của chuyện xưa đều do Cơm Nắm quyết định, sau khi xác định xong dàn ý và hướng đi, mọi người mới theo mạch truyện của cậu bé để làm phong phú nội dung câu chuyện, có đôi khi đều là cậu bé viết xong tóm tắt bọn trẻ mới căn cứ vào tóm tắt để vẽ.

Cơm Nắm miễn cưỡng đồng ý với cách nói này: “Cái này còn nghe được này”

Cố Triển Vọng không có biện pháp với đám con nhà Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu, anh ta cho rằng đứa trẻ giỏi nhất đều ở trong nhà Hàn Thành: “Nếu như các cháu tin chú, hiệu quả làm ra khiến chú hài lòng vậy chú nhất định sẽ có thành ý không tưởng được”

Cố Triển Vọng ở lại nhà họ Hàn ăn cơm trưa, đợi đến khi Hàn Thành về lại hỏi anh lấy chứng minh thư của cả gia

đình.

Hàn Thành hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Anh lấy chứng minh thư của bọn em làm gì?”

Cố Triển Vọng đẩy kính mắt viền vàng, đáp với vẻ mặt bí hiểm: “Con trai cậu nói muốn mời cậu bé tới trung tâm thương mại của anh vẽ tranh tường phải có chút thành ý. Anh đã đặt vé máy bay khứ hồi cho cả gia đình em tiết kiệm thời gian gian lên đường thăm thân rồi sớm về giúp anh làm việc một chút, thành ý như vậy thế nào hả?”

Cả gia đình mắt to trừng mắt nhỏ, đưa mắt nhìn nhau.

Cơm Nắm hỏi: “Ý chú là muốn mời bọn cháu ngồi lên máy bay to bay trên trời sao?”

Tô Tiếu Tiếu biết máy bay ở thời đại này cũng không phải có tiền thì có thể ngồi, mà chỉ được phối cho lãnh đạo, đương nhiên cũng có số ít vị trí mở với bên ngoài, nhưng cái giá đó cũng không phải thứ người bình thường dám nghĩ, thành ý này của Cố Triển Vọng có thể nói là rất có tâm.

Cố Triển Vọng rất hài lòng về phản ứng của cả gia đình: “Đúng, chính là máy bay to đó, nơi mà các cháu vốn phải ngồi mấy chục tiếng tàu hỏa mới có thể đến nhưng ngồi lên nó chỉ cần vài tiếng là có thể tới, ngài Cơm Nắm, chú lấy thành ý này làm tiền đặt cọc, các cháu cảm thấy hài lòng chưa?”

Cơm Nắm hoan hô, không ngừng gật đầu: “Hài lòng, hài lòng chứ ạ, ngài Cơm Nắm tỏ ý vô cùng hài lòng, ngài Cố, chú quá có ý rồi, chúng cháu đồng ý với chú trước tháng tám nhất định sẽ về giúp chú thiết kế trung tâm

thương mại đẹp có một không hai”

Ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng vô cùng mong chờ, híp mắt nói: “Cháu chưa ngồi máy bay bao giờ, chúng ta sẽ bay

trên trời sao?”

Ngồi máy bay có thể tiết kiệm quá nhiều thời gian, hiển nhiên Hàn Thành cũng không khách sáo với anh ta mà quay người định vào phòng đi tìm sổ hộ khẩu.

Cơm Nắm nhanh nhạy đã sớm học thuộc số chứng minh thư của cả gia đình, kéo cha nói: “Cha ơi khỏi cần phiền

phức, con viết chính tả cho chú ấy, của Trụ Tử nhỏ con cũng nhớ luôn.

Cơm Nắm nói xong đã cầm một trang giấy bắt đầu viết chính tả soạt soạt soạt.

Người trong nhà đã quen với lực ghi nhớ nghịch thiên của Cơm Nắm rồi nên hoàn toàn không kinh ngạc.

Suy chỉ có Cố Triển Vọng là rất tuyệt vọng, ngài Cơm Nắm nhà cháu sinh ra để đả kích người khác sao? Tại sao

Bình Luận (0)
Comment